Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Chương 36: Bảo Nhi trang trí song cửa sổ


Chương trước Chương tiếp

“Bảo nhi nhớ nhà?” Trần Mục Phong hỏi, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, có cảm giác nếu nàng nhớ ra thì sẽ biến mất.

“Vâng, ta nhớ ngạch nương của ta. Đại ca, huynh không biết nhà của ta ở nơi nào sao?” Bảo nhi nhìn Trần Mục Phong, vẻ mặt đáng thương như là con chó nhỏ bị vứt bỏ.

Trần Mục Phong lắc đầu, “Đại ca cũng không biết.”

Bảo nhi ôm chăn ngồi dậy nhìn cửa sổ, “Đến lúc nào ta mới có thể nhớ ra đây? Ngạch nương thật ngốc, lâu như vậy mà không tìm được ta.”

“Bảo nhi!” Trần Mục Phong nhìn vẻ mặt cô đơn của Bảo nhi trong lòng có chút khó chịu.

“Đại ca, huynh nói có phải ngạch nương ta không cần ta hay không, cho nên người cũng không tìm ta?” Bảo nhi hỏi, tiếp tục nhìn cửa sổ như cũ.

“Không đâu.” Trần Mục Phong nói.

“Ta cũng nghĩ vậy, tiểu hài tử khả ái như ta đây sao có ai không thích chứ?” Bảo nhi vừa cười vừa nói, lại khôi phục bản chất kiêu ngạo. “Ngủ không được, đại ca, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem tuyết rơi nhiều chưa có được hay không?”

Mặc dù Bảo nhi dùng câu hỏi, có điều động tác lại nhanh nhẹn mang giày nhảy xuống đất, cả áo ngoài cũng không thèm mặc đã chạy ra mở cửa.

“Woa! Đại ca huynh mau đến xem, tuyết thật lớn nha! Chúng ta đắp người tuyết đi!” Bảo nhi hăng hái chạy ra cửa phòng đến trong viện chơi tuyết.

Trần Mục Phong lắc đầu, đến trong viện lôi Bảo nhi trở về, mới đứng một chút mà tay nàng đã lạnh ngắt, một tay vẫn còn nắm quả cầu tuyết không chịu vứt bỏ.

“Ngày mai hãy chơi, tuyết sẽ không tan mất.” Trần Mục Phong cau mày nói.

Bảo nhi bất đắc dĩ gật đầu, lại khoác chăn dựa vào bên cửa sổ.

“Nhìn cái gì?” Trần Mục Phong nhìn Bảo nhi, thấy trên song cửa giấy đã xuất hiện một cái lổ nhỏ, bất đắc dĩ miệng khẽ cười.

“Phù thủy bay ~~~~” Bảo nhi tựa hồ tại lầm bầm lầu bầu.

“Ngủ đi!” Trần Mục Phong cầm đồ che cái lổ nhỏ lại.

Bảo nhi đành phải nằm xuống, “Đại ca, ngày mai huynh và ta cùng đắp người tuyết có được hay không?”

Trần Mục Phong sửng sốt thoáng cái.”Được!”

“Móc ngéo.” Bảo nhi vươn tay đến trước mặt hắn, Trần Mục Phong nhìn, lại nhìn, thấy Bảo nhi làm vẻ mặt giống như con chó nhỏ đang nhìn khúc xương, liền vươn tay, ngón tay bị kéo mạnh.

Mục đích đạt thành, Bảo nhi cười hi hi nhắm mắt lại ngủ, Trần Mục Phong ém chăn cho nàng, xong trở lại giường nằm, nghe tiếng hít thở vững vàng của Bảo nhi, bất giác mỉm cười một cái.

Hôm sau, hiếm có được một ngày Bảo nhi không cần người kêu dậy, bởi vì Trần Mục Phong nhất định bị Bảo nhi làm cho tỉnh. Ít nhất da Trần Mục Phong không có dày như Bảo nhi, nhiều người nhìn chăm chú như vậy còn có thể ngủ được.

“Dậy sớm vậy à?” Trần Mục Phong hỏi, rất muốn cười.

Bảo nhi cũng theo dõi hắn, hồi lâu mới nói nói: “Đại ca, huynh ngủ thiếp đi nhìn rất dễ coi, sau này không cần cau mày có được hay không?”

Trần Mục Phong nghe được lời của nàng, mày theo thói quen nhíu lại thoáng cái. Sau đó hắn liền thấy tay Bảo nhi bò lên trên mặt mình.

“Đã nói không cần nhíu mà!” Hai tay Bảo nhi làm như cái bàn ủi san phẳng trán của Trần Mục Phong, “Như vậy nhìn thật tốt!”

Trần Mục Phong mặc cho nàng xâm lược.

“Tốt lắm!” Bảo nhi đắc ý thu hồi hai cái bàn ủi, nhìn Trần Mục Phong: “Đại ca, huynh muốn ngồi lại giường sao? Mặt trời đã lên cao rồi!”

“Muội dậy sớm.” Trần Mục Phong đứng dậy, Bảo nhi bên cạnh đi theo chạy tới chạy lui, mái tóc dày phất qua phất lại.

Hai người mặc y phục xong liền đến trong viện. Bọn nha hoàn còn chưa dậy, bầu trời cũng còn mờ mờ. Có điều trong viện không tối, màu tuyết trắng phản xạ sáng lên, Bảo nhi bắt đầu làm quả cầu tuyết, chạy tới tới lui lui chạy mấy lần, thấy Trần Mục Phong vẫn còn đứng yên bên cạnh, liền ngừng tay: “Đại ca, huynh không đắp người tuyết à?”

Trần Mục Phong có chút không tự nhiên, cũng phải, đây là chuyện bao nhiêu năm trước?

“Đại ca, huynh thật đáng thương a, cả đắp người tuyết cũng không biết sao.” Bảo nhi thở dài, lắc đầu, “Ta dạy cho huynh là được. Lại đây nha, ta …đầu tiên dạy cho huynh làm quả cầu tuyết, cái…này đơn giản.” Bộ dáng dạy không biết mệt.

Trần Mục Phong nhẹ nhàng ho một tiếng.

“Không cần xấu hổ mà, đại ca, a mã ta còn cùng ngạch nương ta đắp người tuyết mà.” Bảo nhi nói theo bản năng, chạy tới lôi kéo Trần Mục Phong.

Chờ bọn hắn làm được hai cái quả cầu tuyết thực lớn, bọn người Tiểu Dung từ trong phòng đi ra, thấy thiếu gia thiếu nãi nãi đã dậy còn chơi tuyết thì đều sửng sốt. Không có biện pháp, đừng nói là quả cầu tuyết, cho dù Đại thiếu nãi nãi cầm tuyết từ trên nóc nhà đi xuống hóa trang thành Long vương các nàng cũng không thấy kỳ quái, nhưng mà —— Đại thiếu gia cư nhiên cũng làm quả cầu tuyết —— thật kỳ quái, dường như trận này nhiều tuyết, các nàng gần mười năm chưa từng thấy tuyết lớn như vậy ~~~~

“Tiểu Dung, các ngươi sợ cái gì vậy? Lại đây đi, cùng nhau chơi, chúng ta đắp một loạt người tuyết.” Bảo nhi cao hứng kéo bè kéo phái.

“Đại thiếu nãi nãi, bọn nô tỳ còn có chuyện phải làm, ngài cùng Đại thiếu gia chơi đi!” Tiểu Dung nói, sau đó mỉm cười dẫn đám nha hoàn lập tức đi mất.

Đến lúc đắp xong người tuyết, mặt trời cũng đã lên cao. Bảo nhi ngẩng đầu nhìn người tuyết, không biết nghĩ cái gì, hồi lâu sau chạy vào trong phòng gọi nha hoàn. Chỉ chốc lát sau bọn nha hoàn liền đem tới rất nhiều đồ để trên mặt đất. Bảo nhi ngồi xổm giằng co một lúc, cầm một cái không biết có phải là cái nón không, bảo Trần Mục Phong đem đội cho người tuyết, lại cầm một cái chổi đặt ở trong tay người tuyết, sau đó bảo nha hoàn đem cái màn vải phủ lên làm áo cho người tuyết, thành ra một người tuyết hình thù kỳ quái đứng ở trong viện .

“Đại thiếu nãi nãi, đây là cái gì?” Tiểu Dung hỏi.

“Phù thủy biết bay á, buổi tối hắn sẽ bay ra ngoài chơi.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.

“Có thật không, Đại thiếu nãi nãi?” Tiểu Dung nghi hoặc.

“Đương nhiên là —— giả -. Nếu là thật sự, ta liền tự mình làm người tuyết bay đi chơi.” Bảo nhi vỗ vỗ người tuyết: “Nếu ngươi bay đi chơi cần phải mang ta theo đó.”

“Đại thiếu nãi nãi, mời ngài rửa mặt, một hồi phải ăn điểm tâm.” Tiểu Dung ở bên cạnh nhắc nhở, Bảo nhi gật đầu vào nhà .

Tới Tùng Duyên Viện, Bảo nhi khoe khoang với Trần lão phu nhân, Trần lão gia, Trần phu nhân người tuyết của mình. Vài người nghe nói là Trần Mục Phong hỗ trợ đắp liền lộ ra một nụ cười mà theo Bảo nhi cảm giác là quỷ dị.

Ăn xong điểm tâm, trong phủ từ trên xuống dưới bắt đầu dán câu đối xuân, Bảo nhi nhìn hồi lâu đột nhiên hỏi nói: “Tại sao thiếp màu đỏ -?”

Trần phu nhân nhìn nàng, “Bảo nhi a, câu đối xuân không phải màu đỏ sao?”

Bảo nhi lắc đầu: “Vậy à? Nhưng mà con tưởng là màu trắng.”

Đến lúc đem dán vào cửa môn thần, Bảo nhi lại buồn bực.

“Lại làm sao vậy Bảo nhi?” Trần phu nhân hỏi.

“Tại sao không phải treo lên?” Bảo nhi lại hỏi.

“Làm câu đối để dán hai bên cửa mà.” Trần phu nhân nói. Bảo nhi khẽ nhíu mày không nói.

Có điều trong phủ các nơi treo đèn lồng thì Bảo nhi rất thích, còn muốn vẽ hình rất nhiều người khác nhau đem treo lên.

Ăn xong cơm trưa, bọn người Giang Xuân Nhi đi dán song cửa sổ, Bảo nhi nhìn thấy hăng hái cũng đi theo tham gia náo nhiệt. Trần lão phu nhân liền kêu người dạy nàng, nói là muốn cháu dâu dán song cửa sổ cho bà. Bảo nhi cười không chút xấu hổ, cũng phải, nàng mang luôn tờ giấy cắt thành nhiều mảnh, không mảnh nào nhìn ra được là cái gì ~~~ Bảo nhi liền không muốn chơi, chống cằm nhìn người khác làm.

Nhìn các nàng cắt đồ trang trí cửa sổ đều là ngụ ý tốt lại phiền phức, Bảo nhi suy nghĩ một chút, chạy tới cầm bút lông lên, vô cùng cao hứng vẽ lên giấy màu, vẽ xong một đống mới bắt đầu cắt, cắt xong còn khoe khoang đưa cho Trần phu nhân xem.

“Bảo nhi nè, đây là cái gì?” Trần lão phu nhân nhìn những mảnh giấy trước mắt, hỏi, cái này dán cửa sổ… thật sự quá đáng đơn giản.

“Là quả táo, lê, quả đào, cây nho, dưa Ha-Mi ~~~” Bảo nhi nói tên từng cái một.

“Những cái … này là đồ vật?” Trần lão phu nhân cầm đồ trong tay nhìn tới nhìn lui.

“Đúng vậy, không phải rất giống sao, bất quá nhìn vẫn còn đẹp mà? Nãi nãi?” Bảo nhi hỏi.

“Đẹp, dán ở cửa sổ bên này của nãi nãi đi!” Trần lão phu nhân vừa cười vừa nói. Mặc dù vật này có điểm kì quái, nhưng nếu là do cháu dâu cắt thì dán lên cũng tốt.

“Tốt, ngài thích thì cho ngài.” Bảo nhi rộng lượng nói, lại làm cho người ta cầm đưa cho Trần phu nhân mấy cái, bản thân vô cùng cao hứng cầm mấy cái còn lại trở về Trúc Khê Viện. Trên cửa sổ Trúc Khê Viện dán mấy cái hình….hết sức náo nhiệt.

Lúc ăn cơm chiều, Trần lão phu nhân còn cố ý kêu mấy người cháu nhìn hình dán cửa sổ Bảo nhi làm, Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ xem xong rồi, vẻ mặt không thay đổi, Bảo nhi liền híp mắt nhìn bọn hắn.

“Nhị ca Tiểu ca, ta dán không đẹp sao?” Bảo nhi hỏi.

“Đẹp, rất đẹp!” Trần Mục Vân nói.”Dù sao nhà chúng ta giấy nhiều cũng không sợ lãng phí.”

“Nhị ca, huynh ghen ghét ta.” Bảo nhi ánh mắt híp thành một cái khe.

“Này đều bị muội nhìn ra rồi? Nhị ca ta liền không quen nhìn Bảo nhi đa tài đa nghệ đâu.” Trần Mục Vân nói.

“Huynh đang khen ta.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.

“Bảo nhi à, lễ mừng năm mới muội muốn lễ vật gì?” Trần Mục Vũ hỏi.

“Không có muốn gì-.” Bảo nhi suy nghĩ một chút, cười nhìn Trần Mục Vũ: “Ta muốn thấy Tiểu ca lấy vợ.”

“Nghĩ kỹ đi.” Trần Mục Vũ không chút suy nghĩ liền nói.

“Không có.” Bảo nhi hơi dẩu miệng, lại nhìn Trần Mục Vân. Trần Mục Vân lập tức cúi đầu làm bộ không phát hiện.

“Nhị ca, Tiểu ca, các huynh nghĩ muốn lễ vật gì?” Bảo nhi hỏi.

“Nghĩ kỹ rồi nói cho muội.” Hai người nói.

“Nghĩ nhanh lên một chút nha, sắp tới lễ mừng năm mới rồi.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.

Ăn cơm xong còn nói chuyện một lát, Bảo nhi cùng Trần Mục Phong cùng nhau về Trúc Khê Viện.

“Đại ca, huynh muốn lễ vật gì thế?” Bảo nhi túm tay áo Trần Mục Phong, hỏi.

“Không có gì. Muội thì sao?” Trần Mục Phong cũng hỏi.

“A, cái gì cũng được sao?” Bảo nhi lại bắt đầu nháy mắt giả làm con chó nhỏ.

“Ưh.” Trần Mục Phong gật đầu.

“Ta muốn thật nhiều thật nhiều pháo hoa được không?” Bảo nhi hỏi.

Trần Mục Phong nhăn mặt cau mày, “Được!”

“Đại ca tốt nhất, ta thích nhất đại ca.” Bảo nhi reo lên.

Vào sân, Bảo nhi chạy đến bên cạnh người tuyết nhìn một chút, lại vốc một nắm tuyết rồi mới vào nhà. Bọn nha hoàn đều có mặt, Cung Trúc Uẩn cũng có mặt.

Bảo nhi kéo Trần Mục Phong đến nhìn song cửa sổ, Trần Mục Phong cười khẽ, trên thanh cửa sổ Bảo nhi dán đầy nào là -, mấy cái hình con cá đủ màu sắc, Bảo nhi cư nhiên còn dán mấy cái hình màu xanh biếc làm đồng cỏ và nguồn nước, một số hình khác như bông hoa đủ màu, trên đó dùng viết lông viết mấy chữ cát tường như ý, cửa sổ bên trong thì dán toàn là động vật, thoạt nhìn giống như con heo, nếu không sao lại mập như vậy, có điều cũng có heo đứng hai chân sao? Còn có ba con heo đứng chắp tay? Nhìn kỹ thấy phía dưới viết mấy chữ nho nhỏ: phì trư mãn giới. Trần Mục Phong nhìn Bảo nhi đang hăm hở liếc mắc cười.

“Bảo nhi, những cái… này đều là heo?” Trần Mục Phong hỏi.

“Phải, đều là heo.” Bảo nhi nói.

“Tại sao?” Trần Mục Phong hỏi.

“Heo thật sướng nha, không lo ăn không lo mặc, ăn no rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cũng không có chuyện phiền lòng, thật tốt mà.” Bảo nhi nói, bản thân tiếp tục nhìn những…hình con heo này.

“Heo sẽ bị ăn thịt.” Trần Mục Phong quả thực không biết tại sao bản thân mình lại rãnh rỗi có tâm trạng cùng Bảo nhi thảo luận vấn đề của heo.

“Người cũng sẽ chết mà!” Bảo nhi nói, “Heo mặc dù sống không lâu nhưng rất vui vẻ nha, người mặc dù sống lâu nhưng tám chín phần mười là không như ý. Như vậy mà tính thì làm heo cũng tương đối tốt.”

Trần Mục Phong nhẹ giọng cười.

“Đại thiếu gia, mời uống trà.” Một thanh âm yếu ớt nói. Trần Mục Phong thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn, thấy Cung Trúc Uẩn vẻ mặt u oán đang nhìn mình.

“Được!” Trần Mục Phong bưng trà, uống một hớp ngẩng đầu nhìn Bảo nhi, lại thấy miệng nàng tự tiếu phi tiếu nhìn mình.

“Cung Hỷ, đi trải giường chiếu đi, ta muốn ngủ.” Bảo nhi phân phó.

“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Cung Trúc Uẩn đáp ứng đi trải giường, xong xuôi liền đứng qua một bên.

Bảo nhi để cho Tiểu Dung hầu hạ rửa mặt, rời khỏi y phục đi vào ổ chăn, thấy Trần Mục Phong còn ngồi, Bảo nhi liền vừa cười vừa nói: “Đại ca, huynh không ngủ sao? Ta đây …ngủ trước, một hồi không được đánh thức ta nha.” Nằm xoay lưng về phía hắn.

“Ngươi … đi ra ngoài trước đi!” Trần Mục Phong là nói với Cung Trúc Uẩn. Cung Trúc Uẩn gật đầu đi ra ngoài.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...