Đại Tình Hiệp

Chương 48: Không chịu kém thế


Chương trước Chương tiếp

Chàng vừa nghĩ tới đây bỗng thấy Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần lướt người về phía trái rồi đưa tay ra khiêu khích vẫy chàng.

Tư Đồ Ngọc liền không tỏ vẻ hèn kém, tung mình theo ngay. Chàng xếch đôi lông mày hình lưỡi liềm đưa mắt nhìn Hùng Thuần Thuần cười nhạt nói :

- Thứ đồ yêu quỷ, ngươi gọi ta có chuyện gì thế? có bao nhiêu chiêu thức cứ việc giở ra hết đi, Tư Đồ Ngọc này lãnh giáo tất cả.

Hùng Thuần Thuần đưa tay chỉ trận đấu gay go giữa chị em họ Ngọc cười nham hiểm nói :

- Người xem đấy, bọn họ đang giao đấu vui vẻ thế kia, chúng ta việc gì lạnh lẽ thế này?

Tư Đồ Ngọc quắc mắt nhìn Hùng Thuần Thuần lạnh lùng hỏi :

- Nói vậy là ngươi muốn cùng ta giao đấu sao?

Hùng Thuần Thuần gật đầu cười nói :

- Đúng vậy, ta muốn lãnh giáo võ công của ngươi. Nếu ngươi sợ thì...

Tư Đồ Ngọc nghe chưa dứt liền cười vang, ngắt ngang câu nói của Hùng Thuần Thuần, cau mày đáp :

- Tại hạ dù bất tài nhưng cũng không đến nỗi phải sợ một người vừa mới bị người ta cướp mất cái bím tóc, còn đặt cho cái tên là Man Sơn Thốc Nữ nữa.

Chàng nói một cách trắng trợn phũ phàng khiến Hùng Thuần Thuần vốn là một người mặt dày mày dạn cùng phải đỏ bừng mặt.

Chẳng những má đã hồng mà Hùng Thuần Thuần cả đôi mắt cũng đỏ ngầu lạnh lùng. Nàng ta chỉ hừ lên một tiếng rồi đưa ngón tay điểm Thái Dương huyệt bên trái của Tư Đồ Ngọc.

Tư Đồ Ngọc nghiêng mình né tránh, chàng dùng khinh công Lăng Ba bộ lướt sang bên một cách tài tình.

Hùng Thuần Thuần thấy Tư Đồ Ngọc thoát khỏi thế công của mình một cách dễ dàng liền hừ nhạt một tiếng rồi như bóng theo hình tấn công thêm hai chưởng “Thuận Thủy Thôi Châu” mãnh liệt khôn tả.

Tư Đồ Ngọc liền vận tám thành công lực lên hai tay, cũng đánh ra hai chưởng theo chiêu “Song Long Quá Hải” đón đỡ.

“Bùng” một tiếng chưởng lực của hai người va chạm nhau.

Coi thấy Hùng Thuần Thuần loạng choạng lùi về phía sau ba bước, thổ một hụm máu tươi xuống đất, hiển nhiên đã bị trọng thương.

Tư Đồ Ngọc vẫn đứng yên ở vị trí cũ thần sắc khoan hòa bình thường, như không có chuyện gì xảy ra cả.

Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm đứng ngoài chăm chú xem, thấy cục diện bất lợi liền ra dấu cho Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh nhảy vào ứng chiến.

Diêm Tiểu Thanh móc trong người hai con Hồng Hạch Sản quay lại gần Hùng Thuần Thuần quan tâm hỏi :

- Tam muội! Em có sao không?

Hùng Thuần Thuần nghiến răng trả lời :

- Tỷ tỷ cứ yên tâm, ngu muội không hề hấn gì cả.

Nói xong nàng ta liền móc trong người ra một cái bím tóc bằng sắt, hầm hầm nhìn Tư Đồ Ngọc quát :

- Tên Tư Đồ Ngọc hôi thối kia, ta có lòng thương ngươi đẹp trai, tính tình nhu mì dễ mến, muốn dẫn dụ ngươi được hưởng lạc thế mà ngươi không chịu lại còn giở mặt nữa, ngày hôm nay ta phải cho ngươi biết sự lợi hại của Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần này như thế nào?

Nói dứt lời nàng liền cầm cái bím tóc giở chiêu “Đằng Xà Xuất Động” tấn công ngay ngực Tư Đồ Ngọc.

Diêm Tiểu Thanh thấy ngoài miệng uy Hùng Thuần Thuần nói không sao nhưng trông thần thái thì sư muội đã thọ thương rồi.

Nay thấy nàng ta xuất thủ liền cầm hai con Hồng Bạch Sản song song tấn công luôn vào bên trái Tư Đồ Ngọc.

Tư Đồ Ngọc thấy hai người liền tay tấn công chiêu thế thật hung hãn không thể coi thường được liền lui ngay về sau hai bước rút luôn thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm ra.

Chàng cầm thanh kiếm quý trong tay, tinh thần hóa phấn chấn, rú lên một tiếng như long ngâm, thanh kiếm trong tay liền hóa thành một màn bạch quang chặn ngay thế công của hai nàng nọ.

Phập một cái, bím tóc của Hùng Thuần Thuần đã bị thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm chặt thành hai khúc.

Diêm Tiểu Thanh bèn tung hai con Hồng Bạch Sản vào người Tư Đồ Ngọc để cứu viện Hùng Thuần Thuần. Tư Đồ Ngọc định phế Hùng Thuần Thuần bỗng thấy hai luồng ánh sáng bỗng nhằm người mình phi tới liền giơ thanh nhuyễn kiếm chém một phát, hai con Hồng Bạch Sản đã bị chém làm hai khúc, máu hôi tanh bắn tung tóe trên mặt đất.

Nhưng cũng nhờ thế mà Hùng Thuần Thuần có cơ hội rút lui. Hùng Thuần Thuần lui lại sát cạnh Diêm Tiểu Thanh trống ngực đập thình thình vì nghĩ bụng nếu Diêm Tiểu Thanh tung hai con rắn chậm một chút là nàng toi mạng rồi.

Diêm Tiểu Thanh cũng giật mình sợ hãi, không ngờ võ công của Tư Đồ Ngọc cũng không kém Tiêu Lộng Ngọc, vội rút ở trong mình ra hai con Thanh Bạch Sản.

Hùng Thuần Thuần nhìn thấy bím tóc danh tiếng của mình đã bị Tiêu Lộng Ngọc phá hủy, nay bím tóc phụ trợ lại bị Tư Đồ Ngọc làm hư hại, nàng nghiến răng ném bím tóc gãy xuống đất lại móc trong người ra bím tóc bằng đồng là khí giới phù trợ cuối cùng ra.

Hùng Thuần Thuần và Diêm Tiểu Thanh liền thuận tay tấn công tới tấp vào người Tư Đồ Ngọc. Tư Đồ Ngọc ung dung đỡ gạt từng thế công của hai yêu nữ nọ, chàng múa thanh Nhuyễn kiếm như một màn bạch quang che phủ khắp người đến một con ruồi muỗi cũng khó lòng qua lọt.

Hai bên ứng chiến ngang ngửa chừng hơn vài chục hiệp bỗng Tư Đồ Ngọc rú lên một tiếng kiếm quang rít lên trong không khí, chàng ta đã sử dụng thế Hoán Chuyển Nhiếp Pháp tuyệt mỹ chặt gãy luôn cái bím tóc bằng đồng cuối cùng của Hùng Thuần Thuần, đồng thời lìa đứt luôn hai con Thanh Bạch Sản của Diêm Tiểu Thanh.

Tư Đồ Ngọc lại thuận thế chém luôn vào vai trái của Hùng Thuần Thuần và chưởng bên phải điểm luôn vào tay phải Diêm Tiểu Thanh.

Chỉ nghe một tiếng rú thảm khốc, Hùng Thuần Thuần đã bị trúng thương nơi vai trái, chảy máu ròng ròng và Diêm Tiểu Thanh loạng choạng vì đã bị Tư Đồ Ngọc điểm trúng một chỉ nơi tay phải.

Tư Đồ Ngọc tiến lên định diệt trừ hai yêu nữ bỗng thấp thoáng thấy bóng người, một vật trắng trắng đang nhằm người chàng phóng tới.

Tư Đồ Ngọc liền dùng thanh Nhuyễn kiếm gạt vật nọ rớt xuống đất, thì ra đó là Truy Hồn đinh, ám khí độc đáo của Hạnh Hoa Hung Nữ Khuôn Vô Diệm.

Nguyên Khuôn Vô Diệm đứng ngoài lược trận thấy hai em lâm nguy liền nhảy vào đánh úp. Thân hình chưa đến nơi đã ném ra một mũi đinh cản thế công của Tư Đồ Ngọc.

Tư Đồ Ngọc vừa gạt mũi đinh rớt xuống đất đã thấy Khuôn Vô Diệm đứng sừng sững trước mặt.

Khuôn Vô Diệm nhìn Diêm Tiểu Thanh dìu Hùng Thuần Thuần, lạnh lùng nhìn sang Tư Đồ Ngọc nói :

- Tư Đồ Ngọc ngươi kể cũng có chút bản lãnh đấy. Hãy thử nếm vài chiêu của ta để xem, mèo nào cắn mỉu nào?

Tư Đồ Ngọc cười sang sảng đáp :

- Liệu sức ngươi có hơn hai yêu nữ vừa rồi hợp sức không mà dám khua môi múa mỏ trước mặt ta?

Khuôn Vô Diệm thấy Tư Đồ Ngọc nói một cách ngạo nghễ, tức giận rút trong người ra một cành hoa hạnh bằng thiết lạnh, tung mình lên tấn công Tư Đồ Ngọc tức thì.

Tư Đồ Ngọc thấy thế công của Khuôn Vô Diệm nguy hiểm hơn thế công của Diêm Tiểu Thanh và Hùng Thuần Thuần một chút liền nghinh thần chăm chú quan sát từng cử động nhỏ của đối phương mà đối phó.

Chỉ thấy hai màn kiếm và hoa va chạm nhau chan chát. Diêm Tiểu Thanh đỡ Hùng Thuần Thuần lùi lại một quãng xa, vội móc trong người thuốc trị thương rịt lên người Hùng Thuần Thuần rồi ngồi xuống đất tĩnh tọa trị thương. Hùng Thuần Thuần mệt mỏi tứ chi rã rời nhìn sang trận đấu của chị em Ngọc Kiều Nga, Ngọc Kiều Oa và Tiêu Lộng Ngọc nàng ta thấy hai chị em họ Ngọc liên kết mật thiết khi hợp khi phân thật là đẹp mắt.

Tiêu Lộng Ngọc giở hết tài ba mới miễn cưỡng chống đỡ nổi Thiên Ma Hòa Hợp chưởng pháp của hai chị em nọ.

Hai chị em họ Ngọc sử dụng liên tu bất tận mấy chục chiêu thức Thiên Ma Hòa Hợp chưởng pháp mà vẫn chưa hạ nổi Tiêu Lộng Ngọc trong lòng cũng sợ hãi thầm.

Trong khi ấy Tư Đồ Ngọc cũng đã đấu được cùng Khuôn Vô Diệm được gần hai mươi chiêu rồi. Khuôn Vô Diệm thấy đấu lâu như vậy mà vẫn chưa hạ nổi Tư Đồ Ngọc liền nóng lòng quyết định hạ sát thủ. Nàng ta liền bấm vào cái chốt bên cạnh tay trên bông hoa, một chùm ám khí nhỏ như lông bò bắn ra tua tủa, Tư Đồ Ngọc thấy tay nàng chạm vào thân cây đã sớm cảnh giác liến tung mình lên cao ba trượng né tránh.

Những mũi kim nhỏ như lông bò bay bay qua dưới chân chàng cắm xuống dưới những thân cây gần đó, thân cây liền bốc khói, giây lát những lá cây bèn héo rũ đủ biết chất độc bôi trên mũi kim kịch độc như thế nào. Tư Đồ Ngọc ở trên không thấy như vậy tức giận như một con én đâm bổ xuống đâu Khuôn Vô Diệm. Khuôn Vô Diệm thấy thoáng một cái đã mất hình bóng Tư Đồ Ngọc, những mũi kim tập kích rơi hết xuống đất, đã thấy một luồng gió phủ xuống đầu bèn đưa cành hoa sắt ra đỡ.

“Xoảng” một tiếng Khuôn Vô Diệm đã loạng choạng lùi về phía sau hai bước. Tư Đồ Ngọc truyền mười thành công lực đẩy lui Khuôn Vô Diệm lùi về phía sau thì thân hình của chàng cũng vừa hạ xuống đất.

Chàng đắc chí cười nói :

- Thế nào yêu nữ kia? Ngươi đã nếm thử bản lãnh của Tư Đồ Ngọc ta chưa? Sao? Cảm thấy thế nào? Có xứng đáng làm đối thủ của ngươi không?

Khuôn Vô Diệm nghiến răng nói :

- Khá lắm nhưng ta còn chưa giở hết những chiêu pháp, ngươi chớ đắc chí vội.

Nói xong, Khuôn Vô Diệm lại cầm cành hoa sắt lên tấn công tiếp vào Tư Đồ Ngọc. Tư Đồ Ngọc cũng giở những chiêu thức bí truyền của bổn môn chống đỡ lại, hai người lại tiếp tục đấu nghiêng ngửa. bỗng Khuôn Vô Diệm rung mạnh cành hoa năm cánh, nhánh thứ nhất liền rời khỏi cành nhằm người của Tư Đồ Ngọc bay tới.. Tư Đồ Ngọc vừa phải chống đỡ thế công của Khuôn Vô Diệm lại thấy cánh hoa nọ bay tới đành phải dùng chưởng lực đánh bật cánh hoa nọ sang bên. Nào ngờ chàng vừa dùng chưởng đánh vào cánh hoa thì cánh hoa bỗng biến thành một làn khói mù nhằm chàng bay tới.

Tư Đồ Ngọc biết ngay là nguy tai liền dùng kiếm hất mạnh cành hoa của Khuôn Vô Diệm rồi nhảy lùi về phía sau hơn trượng.

Chàng nhảy nhanh như thế mà cũng trúng phải một ít khỏi độc vướng trên tà áo. Chỗ tà áo bị vương khói độc là mủn thành bụi nhỏ rơi lả tả xuống đất, Tư Đồ Ngọc bèn dùng kiếm phạt đứt mảnh áo thấm độc rớt xuống đất. Thoát được khói độc ấy chàng cũng phải toát mồ hôi ra, không ngờ khí giới của Hạnh Hoa Hung Nữ này lại có nhiều cơ quan đến như vậy. Khuôn Vô Diệm thấy giở hai thủ đoạn ác hiểm ra mà Tư Đồ Ngọc thoát được một cách dễ dàng trong lòng cũng phải ngầm phục. Tư Đồ Ngọc thấy hai lần Khuôn Vô Diệm giở thủ đoạn đê hèn ám hại mình, bèn nổi sát cơ :

- Có bao nhiêu ám khí cứ việc giở ra đi, thử xem Tư Đồ Ngọc này có chống đỡ nổi hay không?

Vừa nói xong chàng đã nhanh nhẹn nhảy lại tấn công tới tấp. Khuôn Vô Diệm cũng múa cành hoa đón đỡ. Đột nhiên Khuôn Vô Diệm lại rung cành hoa bốn cánh, hai cánh hoa lại nhằm vào người Tư Đồ Ngọc mà phóng tới.

Tư Đồ Ngọc đã có kinh nghiệm liền vận Tiên Thiên Nhất Khí nhằm hai cánh hoa nọ đẩy tới, còn tay bên kia vẫn múa kiếm đón đỡ những thế tấn công của Khuôn Vô Diệm.

Tiên Thiên Nhất Khí thật là huyền ảo như một luồng gió nhẹ đưa hai cánh hoa nọ ra một quãng xa rồi mới nổ tung.

Khuôn Vô Diệm thấy cánh hoa chỉ còn hai cánh mà Tư Đồ Ngọc vẫn chưa hề hấn gì trong lòng bắt đầu cảm thấy ngấm ngầm lo sợ.

Tư Đồ Ngọc bỗng rú lên một tiếng, tay phải xử thế “Trảm Xe Bá Tướng” gạt văng cành hoa ra một bên còn tay kia đánh luôn một chưởng Tiên Thiên Nhất Khí ngay ngực của Khuôn Vô Diệm.

Khuôn Vô Diệm liền giơ chưởng đón đỡ nhưng Tiên Thiên Nhất Khí công của Tư Đồ Ngọc không phải là chưởng lực tầm thường. Sức chống cự càng mạnh mẽ bao nhiêu thì khí công càng phát động mạnh mẽ bấy nhiêu.

Tay phải nàng vẫn cầm cành hoa chống đỡ thế công của Tư Đồ Ngọc. Tay trái của Khuôn Vô Diệm bỗng cảm thấy một luồng kình lực xung kích mạnh mẽ lấn áp tới. Khuôn Vô Diệm bỗng cảm thấy ngực tức như bị búa bổ thét lên một tiếng bắn về phía sau hộc luôn mấy ngụm máu tươi. Tư Đồ Ngọc hận nàng ra tay tàn độc với mình không cho nàng có con đường tẩu thoát bèn như bóng theo hình đánh luôn một chưởng Tiên Thiên Nhất Khí nữa.

Khuôn Vô Diệm đầu óc choáng váng, hai mắt tối sầm đâu còn biết phương hướng gì mà chống đỡ, đã thấy một sức ép như thiên quân vạn mã ồ ạt đẩy tới trước ngực.

Nàng ta chỉ kịp hét lên một tiếng thảm khốc ngã gục xuống đấu trường.

Diêm Tiểu Thanh và Hùng Thuần Thuần thấy Khuôn Vô Diệm nhảy về phía sau liền xông lên trợ giúp nhưng thân hình cả hai vừa tới nới đã thấy Khuôn Vô Diệm ngã gục xuống, miệng trào máu tươi.

Hai chị em Kiều Nga đang đấu nghiêng ngửa cùng Tiêu Lộng Ngọc bỗng nghe thấy tiếng thét của Khuôn Vô Diệm biết là nguy tai, song song nhảy ra ngoài trận đấu tung mình về phía Tư Đồ Ngọc, Tiêu Lộng Ngọc lo lắng cho người yêu cũng tung mình nhảy theo.

Hai chị em Kiều Nga thấy trên đương trường Diêm Tiểu Thanh và Hùng Thuần Thuần thì thọ thương, còn Khuôn Vô Diệm thì ngã gục dưới đất, được hai nàng Tiểu Thanh và Thuần Thuần đỡ. Cả hai vội chạy lại sờ ngực thì thấy Vô Diệm đã tắt thở. Cả bốn không hẹn cùng nghẹn ngào nói :

- Đại tỷ, đại tỷ...

Tiêu Lộng Ngọc chạy lại thấy Tư Đồ Ngọc không có vẻ gì là bị thương cả liền hoan hỉ nói :

- Ngọc đệ không sao chứ?

Tư Đồ Ngọc nhìn nàng trìu mến trả lời :

- Ngọc tỷ, hiền đệ không sao cả.

Hai chị em Kiều Nga thấy cục diện hôm nay mình khó lòng trả thù cho Vô Diệm được vì hai người liền tay nãy giờ mà cũng chưa hạ được Tiêu Lộng Ngọc còn Diêm Tiểu Thanh và Hùng Thuần Thuần đều đã bị Tư Đồ Ngọc đả thương liền đưa mắt cho hai người kia tỏ ý nên rút lui.

Kiều Oa liền cắp xác Khuôn Vô Diệm lên tay, Kiều Nga lạnh lùng nhìn Tư Đồ Ngọc nói :

- Món nợ ngày hôm nay sau này cả hai người phải trả cả vốn lẫn lãi.

Nói xong cả bốn người không đợi hai người hồi đáp đã băng mình chạy như bay biến vào khu rừng rậm phía trước. Tiêu Lộng Ngọc cả cười nói với theo :

- Kỳ sau tái kiến nhớ giữ lấy cái đầu trên cổ nhé.

Tư Đồ Ngọc cũng cả cười, cả hai nắm tay nhau đi về phía trước. Tư Đồ Ngọc rủ Tiêu Lộng Ngọc đi Câu Lậu sơn điều tra về cái chết của Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi, Tiêu Lộng Ngọc chiều ý ngay.

Vừa đi Tiêu Lộng Ngọc vừa hỏi tình hình trận đấu vừa rồi giữa Tư Đồ Ngọc và ba yêu nữ kia. Tư Đồ Ngọc nhất nhất thuật lại đầy đủ từng chi tiết cho Tiêu Lộng Ngọc nghe. Đến những lúc tránh khỏi độc v. v... sắc mặt Tiêu Lộng Ngọc rất khẩn trương lo âu, sau lại thấy Tư Đồ Ngọc kể thoát hiểm nàng lại thở phào nhẹ nhõm. Tư Đồ Ngọc thấy nàng quan tâm cho mình từng chút như vậy lại càng yêu nàng thêm.

Tiêu Lộng Ngọc cũng kể lại cho Tư Đồ Ngọc nghe sự lợi hại của Thiên Ma Hòa Hợp chưởng pháp, nàng đã phải dùng hết toàn thân công lực mời gắng gượng chống đỡ nổi. Chẳng bao lâu sau hai người đã đi đến núi Câu Lậu. Cả hai càng đi càng thấy phía trước có nhiều nấm mộ. Tư Đồ Ngọc nhìn quang cảnh xung quanh sực nhớ ra điều gì liền gia tăng tốc độ nhìn dáo dác chung quanh. Tiêu Lộng Ngọc tưởng chàng phát giác ra tung tích kẻ địch liền nói :

- Ngọc đệ! Có ai theo dõi đâu, Ngọc đệ nóng lòng làm gì?

Tư Đồ Ngọc đáp :

- Tiểu đệ có nóng lòng cái gì đâu?

Tiêu Lộng Ngọc cười nói :

- Ngọc đệ chỉ nói miệng thôi chưa nếu không nóng giận tại sao Ngọc đệ lại chạy mau như thế?

Tư Đồ Ngọc quắc mắt nói :

- Tiểu đệ muốn tìm một vật.

Tiêu Lộng Ngọc thản nhiên hỏi :

- Tiểu đệ cần tìm vật gì?

Tư Đồ Ngọc nét mặt khó hiểu quay sang Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

- Ngọc tỷ! Ngọc tỷ là người thông minh tuyệt đỉnh lại lắm cơ trí, tiểu đệ muốn tỷ tỷ đoán thử xem tiểu đệ đang nghĩ gì?

Tiêu Lộng Ngọc cau mày, nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu cười nói :

- Chịu thôi, tỷ tỷ đoán không ra, có lắm cơ mưu mà đi bên cạnh Ngọc đệ cũng thành vô dụng thôi.

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

- Tiểu đệ muốn tìm một ngôi mộ.

Tiêu Lộng Ngọc như chợt tỉnh ngộ rồi cười nói :

- Ngọc đệ muốn tìm mộ của Độc Chỉ Thân Quân Du Nhất Phi Chưởng môn nhân Câu Lậu phái chứ gì?

Tư Đồ Ngọc có vẻ thán phục tài xét đoán của Tiêu Lộng Ngọc gật đầu :

- Ngọc tỷ là người thông minh đoán chẳng sai chút nào.

Tiêu Lộng Ngọc nói :

- Ngọc đệ muốn tìm mộ của Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi để làm gì?

Tư Đồ Ngọc liền đáp :

- Ngày trước, ở Hoàng Sơn Thủy Tín phong, ân sư có nói với tiểu đệ chuyện thảm án ở Bắc Thiên Sơn năm xưa, tiểu đệ thấy cái chết của Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi rất đáng nghi. Thế nhưng ân sư đã có nói rõ là trước khi phát sinh ra vụ thảm án ở Bắc Thiên Sơn, thì lão ta đã bị kẻ thù giết chết. Mộ phần được xây cất ở trong một cánh rừng tùng trên Câu Lậu sơn, Câu Lậu phái từ ngày đó trở đi không hay biết gì cả.

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

- Tất nhiên là ân sư hiền đệ nói như vậy thì hiền đệ có tin không?

Tư Đồ Ngọc vừa cười vừa nói :

- Tiểu đệ sao lại chẳng tin lời của ân sư Nhưng bởi vì đã đến Câu Lậu sơn thì theo tiểu đệ thiết nghĩ, chúng ta cứ đến Thanh Tùng cốc xem xét thử một phen.

Tiêu Lộng Ngọc không tỏ vẻ phản đối gật đầu đáp :

- Xem thì xem chứ có sao? Có thể là vị Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi vốn là người ở trong phái Hắc đạo, biết đâu lại chẳng giả làm ma quỷ gạt chúng ta?

Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn chung quanh một lượt rồi “À” lên một tiếng :

- Ngọc tỷ mau xem kìa, trong tòa sơn cốc kia đâu đâu cũng đều là tùng xanh, đó chẳng phải là Thanh Tùng cốc sao?

Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt nhìn rồi cười nói :

- Rất có thể lắm, chúng ta cứ đến đó thử xem sao?

Nói rồi hai người liền thi triển khinh công đến miệng tòa sơn cốc đó. Tiêu Lộng Ngọc đưa tay trỏ về bên trái nói :

- Ngọc đệ! Trong cái rừng tùng bên trái chẳng phải là có một ngôi mộ sao?

Tư Đồ Ngọc thấy vậy liền tung mình đến trước ngôi mộ, chàng nhìn thấy trên tấm bia khắc dòng chữ :

- Cố Chưởng môn nhân đời cuối cùng của Câu Lậu phái: Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi chi mộ.

Thấy vậy Tư Đồ Ngọc bất giác nghiêng mình tỏ vẻ cung kính. Tiêu Lộng Ngọc lấy làm lạ, cau mày hỏi :

- Ngọc đệ, Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi vốn chẳng phải là một người tốt thì hiền đệ đối với y việc gì phải cung kính như thế?

Tư Đồ Ngọc lắc đầu cười nói :

- Ngọc tỷ lầm rồi, điều khiến cho tiểu đệ tín ngưỡng không phải người trong mộ mà là những dòng chữ trên tấm bia này.

Tiêu Lộng Ngọc nghe Tư Đồ Ngọc nói vậy liền à lên một tiếng mỉm cười nói :

- Thì ra tấm bia này là do Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ lão tiền bối đã khắc tặng Du Nhất Phi đấy à?

Tư Đồ Ngọc tỏ vẻ kính phục đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc, gật đầu cười nói :

- Tỷ tỷ thật là người thông minh, tiểu đệ đã nhận ra nét chữ của ân sư rồi.

Tiêu Lộng Ngọc cau mày nói :

- Du Nhất Phi chôn cất ở nơi này lại có Lương lão tiền bối chính tay viết bia. Chúng ta không cần phải xem xét nơi đây làm gì nữa.

Tư Đồ Ngọc vẫn còn thắc mắc với ngôi mộ này, chàng chăm chú nhìn hồi lâu rồi cau mày hỏi :

- Ngọc tỷ có thấy ngôi mộ này kiến trúc thật nguy nga đồ sộ không?

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

- Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi không kể là thiện hay ác, nhưng mà đã là Chưởng môn của một phái, thì sau khi mất rồi việc chôn cất như thế cũng chẳng có gì là lạ.

Tư Đồ Ngọc quắc đôi mày lưỡi kiếm, muốn nói nhưng lại thôi. Tiêu Lộng Ngọc khẽ đảo thu ba, mỉm cười nói :

- Ngọc đệ, tỷ tỷ biết đệ đang nghĩ gì rồi!

Tư Đồ Ngọc tỏ vẻ không tin, lắc đầu nói :

- Tỷ tỷ đó là tỷ tỷ đùa đấy thôi, chứ tiểu đệ không tin rằng tỷ tỷ lại có đủ thông minh để đoán được tâm sự hiện giờ của tiểu đệ.

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

- Có phải hiền đệ đang nghĩ rằng nếu không phải có nét chữ của ân sư để bia ngày trước, chắc là hiền đệ muốn quật mồ lên xem thử cái tử thi chứ gì?

Tư Đồ Ngọc “ủa” lên một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên nói :

- Tỷ tỷ quả là người trời...

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

- Đó chẳng phải là tỷ tỷ đoán hay gì đây, bởi vì là suy bụng ta ra bụng người thôi. Tỷ tỷ cũng cùng một ý nghĩ như đệ đệ.

Tư Đồ Ngọc mừng rỡ hỏi :

- Tỷ tỷ cũng có ý định quật mồm lên để xem xét đấy à?


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...