Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký
Chương 7
Bốn bề Ngọc bích phong bị nước bao quanh bởi dòng suối ngũ sắc, nước trong xanh biếc vây Ngự trì sơn trang ở chính giữa, hình thành nên một hòn đảo Ngọc bích phong. Xung quanh còn có ba ngọn núi, đưa mắt nhìn xa xa toàn là một màu xanh tươi mát, thật sự là một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp dễ làm con người thư thái dễ chịu.
Nếu muốn trốn khỏi đây thì phải giỏi bơi lội hoặc là có khinh công cao tuyệt thì mới có thể bay qua mặt nước và tránh thoát được những cung thủ tiễn mạnh mẽ không có mắt.
Lâm Thiếu Từ làm thế nào mà lên được Ngọc Bích phong chứ?
Còn nữa, tôi còn phải lo cho bản thân mình. Theo như Phong Đình Tạ nói, võ công của Dung Sơ Cuồng cao hơn Lâm Thiếu Từ một bậc, nhưng ngay cả tôi cũng thua Trầm Túy Thiên, vậy thì Lâm Thiếu Từ không thể là đối thủ của hắn. Huống chi Trầm Túy Thiên còn có Tiêu dao tứ tiên, Lâm Thiếu Từ mà tới khẳng định là tự tìm cái chết.
Nói giang hồ hiểm ác đáng sợ cũng không phải là giả, đáng tiếc võ công của tôi đã mất hết, nếu không vẫn có thể thử một lần, nhưng ngược lại thủ đoạn của Trầm Túy Thiên độc ác như vậy, thật sự là khó đối phó.
“Vì sao những bông hoa đẹp lại luôn có gai, thật sự là đáng tiếc.” Tôi xoay một bông hoa hồng dại trong tay, bùi ngùi thở dài.
Đằng sau có tiếng cười khẽ, tiếp lời: “Ba ngày sau nếu Lâm Thiếu Từ không đến, Dung cô nương xinh đẹp như vậy, chỉ e cũng thật đáng tiếc.”
Tôi bật thốt lên: “Thật vậy chăng?”
Sắc mặt Trầm Túy Thiên sầm xuống: “Trầm Túy Thiên ta thích nói đùa với ngươi lắm sao?”
“Cảm ơn! Huynh là người đầu tiên khen dung mạo của tôi đấy.” Tôi hơi cúi người xuống nhìn hình ảnh mình phản ánh trong làn nước, gật gù đắc ý.
Ngay lúc đó thì lại xót thương cho thân mình, bởi trong làn nước bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, ngũ quan tuấn mỹ như đao tước ngọc mài, tựa như băng tuyết thanh khiết có một không hai, đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy xấu hổ. Nhưng tôi lại thấy trên khuôn mặt đó biểu hiện thái độ – không dám tin.
Trầm Túy Thiên bắt lấy cổ tay của tôi, mặt lạnh như sương.
“Dung Sơ Cuồng, rốt cuộc ngươi có bị thần kinh không?”
“Huynh mới thần kinh!” Tôi giãy ra khỏi tay anh ta, đẹp trai thì có thể tùy tiện chửi người khác sao?
Trầm Túy Thiên bất ngờ, hắn không tin tôi có thể thoát khỏi tay hắn, ngay lập tức lại nắm chặt cổ tay tôi lại.
“Đau, bỏ tay ra.” Tôi kêu lên.
Trầm Túy Thiên nghi hoặc thả tay tôi ra, cười lạnh nói: “Tốt nhất ngươi hãy khẩn cầu Lâm Thiếu Từ nhanh tới đây, sự kiên trì của ta rất có hạn.”
Tôi xoa xoa cổ tay, “Huynh yên tâm, tôi rất quan trọng với Lâm Thiếu Từ, hắn nhất định sẽ tới cứu tôi, rồi diệt trừ luôn Quỷ cốc minh.”
Trầm Túy Thiên nghe như chuyện lạ, hắn phá lên cười: “Rất quan trọng ư? Thì ra Dung cô nương lại có lòng tin đến như vậy.”
Tôi không tỏ ra yếu thế, cười trả lại: “Đương nhiên rồi.”
Lâm Thiếu Từ còn cần tôi đi trộm bản danh sách, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc tôi, hơn nữa, anh ta và Dung Sơ Cuồng là bạn thanh mai trúc mã, nhất định anh ta sẽ đến cứu tôi.
Trầm Túy Thiên cười nhạt: “Nếu như ta nhớ không lầm, ba năm trước, ở chính nơi này Dung cô nương bị hắn từ hôn trước mặt mọi người, trở thành chuyện cười trong giang hồ, nếu là một cô nương danh giá thì đã sớm xấu hổ và giận dữ mà chết rồi.”
Tôi ngẩn ngơ, Lâm Thiếu Từ trước mặt mọi người từ hôn với Dung Sơ Cuồng?
Trầm Túy Thiên nhìn tôi, tiếp tục châm biếm: “Mà Dung cô nương không hổ là nữ trung hào kiệt, không hề có chút gì gọi là xấu hổ hay giận giữ, mà ngược lại còn tự tin hơn. Bội phục bội phục.”
Tôi khinh! Tên này quả nhiên là cây hoa hồng có gai độc, câu nào nói ra cũng đều độc miệng như vậy, nhưng người bị cự tuyệt là Dung Sơ Cuồng, có liên quan gì đến tôi là Phương Di chứ.
“Hắn cự tuyệt tôi, chắc có ẩn tình gì khác, huynh thì biết gì?”
“Thì ra ngươi rất giỏi tự an ủi mình.” Trầm Túy Thiên cười ha hả, “Dung Sơ Cuồng, ta thật sự thấy hiếu kỳ với ngươi rồi.”
Tôi cười nhạt nói: “Ngàn vạn lần không nên! Giữa nam và nữ xảy ra chuyện đều bắt đầu từ sự hiếu kỳ.”
Trầm Túy Thiên hơi sửng sốt: “Ngươi lẽ nào cho là ta đối với ngươi…Ha ha, Dung Sơ Cuồng, ngươi quả nhiên là rất tự tin, ha ha…”
Tôi ngất! Tên này sao có thể đả thương đến lòng tự tôn của người khác cơ chứ…
“Vừa rồi huynh tự tin với tôi như thế, sao còn bắt tôi tới đây làm gì chứ?” Tôi nghiêm mặt nói: “Bản thân huynh nên chuẩn bị sớm đi thì hơn, cẩn thận không thì đi đời nhà ma, hương tiêu ngọc vẫn.”
Trầm Túy Thiên cười nhạt không nói gì.
Lúc này sắc trời đã dần dần sầm tối, mây mù bao phủ, lòng của tôi cũng như những đám mây mờ đó.
Theo như lời Phong Đình Tạ nói đến chuyện xảy ra ở Ngọc Bích Phong, chẳng lẽ là chuyện Dung Sơ Cuồng bị từ hôn? Mặc dù là nữ nhân giang hồ, tính cách hào sảng không câu nệ tiểu tiết, nhưng dù sao Dung Sơ Cuồng cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, Lâm Thiếu Từ cũng quá không tôn trọng người khác. Đúng vậy, chuyện này khẳng định có liên quan đến Phong Tịnh Ly, tôi thực sự hiếu kỳ, cho dù bị Trầm Túy Thiên cười nhạo cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
“Này…” Tôi quay người lại, phát hiện ra Trầm Túy Thiên đã sớm bỏ đi lúc nào chẳng hay.
Tôi vào trong sơn trang tìm một người trẻ tuổi hỏi: “Trầm Túy Thiên đâu?”
Ai ngờ cậu ta như bức tượng gỗ chẳng để ý tới tôi, tôi tức giận đành một mình đi tìm Trầm Túy Thiên.
Mọi người đều đã canh giữ hết bên ngoài sơn trang, còn tôi ở trong sơn trang tìm khắp nơi chẳng thấy một bóng người, đang chuẩn bị nghỉ ngơi chợt thấy một bóng trắng bay xẹt qua bầu trời đêm rồi ẩn vào một gian phòng bên trái, trong phòng bỗng sáng lên.
“Vì sao không giết Dung Sơ Cuồng?” Giọng một cô gái cất cao.
“Nàng ta còn có thể sử dụng được.” Giọng nói của Trầm Túy Thiên có chút mệt mỏi.
“Bất luận nàng ta sống hay chết thì Lâm Thiếu Từ sẽ đúng hẹn mà đến đây, giữ nàng ta lại thì có tác dụng gì?”
“Võ công nàng ta đã hoàn toàn bị mất, giết hay không giết thì có gì khác nhau đâu chứ?’
“Nhưng như vậy là không theo giao ước lúc đầu của chúng ta, chẳng phải sao?.” Giọng nói của cô gái căng thẳng.
Tôi choáng, cô ta là ai? Sao lại hận tôi như vậy?
“Tình huống có biến.”
“Hả?”
“Ta nhận được một tin, có người cảnh cáo ta không được động đến một sợi tóc của Dung Sơ Cuồng.”
“Buồn cười! Đỉnh đỉnh đại danh Trầm Túy Thiên lại bị uy hiếp à?” Tiếng cô gái cười nhạt.
“Người khác nói có thể không nghe, nhưng người này nói không thể không nghe theo, cũng không dám không nghe.” Giọng nói Trầm Túy Thiên không hề tức giận, mà có vẻ bất đắc dĩ.
“Vậy đó là ai?”
“Sở Thiên Dao!”
Bên trong lại yên tĩnh, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Tôi sửng sốt, Sở Thiên Dao ư? Vì sao anh ta lại bảo vệ tôi?
Trầm Túy Thiên phá vỡ bầu không khí: “Mục tiêu chính của ngươi là Lâm Thiếu Từ. Không đáng vì Dung Sơ Cuồng mà đắc tội với Sở Thiên Dao.”
Cô gái cười lạnh: “Nếu như Dung Sơ Cuồng quan trọng với Sở Thiên Dao như vậy, ngươi không sợ hắn sẽ hỗ trợ Ngự trì sơn trang để đối phó với Quỷ cốc minh sao?”
Trầm Túy Thiên cười khẽ: “Việc này không cần Phong cô nương quan tâm.”
Phong cô nương? Tịnh Ly, sao lại là cô ta? Chẳng phải cô ta là em gái của Phong Đình Tạ hay sao? Mà cô ta còn là người của hoàng thái tử, vì sao lại muốn liên thủ với Trầm Túy Thiên để dồn tôi vào chỗ chết chứ?
Thôi kệ, cứ vào hỏi thẳng cho rõ.
Tôi vừa mới nhấc chân thì đã nghe tiếng quát khẽ của Trầm Túy Thiên: “Ai?”
Một luồng hàn khí sáng rực tràn về phía tôi. Tôi thất kinh theo bản năng phất tay để chống lại, chỉ nghe ầm một tiếng vang như sấm chớp, đất rung động, trên nóc nhà có vô số viên ngói vỡ rơi xuống, Trầm Túy Thiên lùi ba bước mới đứng vững được.
Tôi ngây người đứng tại chỗ, vẫn không rõ tình huồng xảy ra vừa rồi, tay vẫn đang ở giữa không trung, nhưng điểm khác biệt chính là cổ tay của tôi bị người khác nắm trong tay.
Lâm Thiếu Từ nhìn tôi, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng lại nở nụ cười dịu dàng.
Anh ta mặc trang phục màu đen khẽ lay động để có thể dễ dàng lẩn trốn trong đêm, toàn thân trên dưới đều tràn ngập sự sức mạnh.
Trầm Túy Thiên cười phá lên: “Dung Sơ Cuồng, xem ra sự tự tin của ngươi không phải là không có lý.”
Hắn lại chuyển sang nói với Lâm Thiếu Từ: “Ngươi tới sớm hơn so với tưởng tượng của ta. Ta rất hiếu kỳ, Lâm thiếu chủ sao mà đến đây được?”
Lâm Thiếu Từ buông tay ra, bước lên một bước, lạnh lùng nói: “Trầm đại đương gia đừng quên, Ngự trì sơn trang là địa bàn của Lâm gia ta. Lâm Thiếu Từ ta muốn đến lúc nào, bằng cách nào cũng được hết.”
Trầm Túy Thiên cười: “Lâm thiếu chủ không đến đơn độc đấy chứ? Người của ngươi đâu, gọi hết bọn chúng ra đây.”
Lâm Thiếu Từ cũng cười: “Bọn họ đang ở bên ngoài để xử lý thủ hạ của ngươi đấy.”
Lời vừa dứt thì bên ngoài có ánh lửa bốc lên cao, tiếng chém giết vang dội.
Trầm Túy Thiên biến sắc, bỗng nhiên huýt lên một tiếng rồi lao ra ngoài như tia chớp.
Lâm Thiếu Từ cũng không ngăn cản, hắn nhìn bóng người nhỏ nhắn đứng ở cửa khẽ kêu: “Tịnh Ly.”
Khuôn mặt mỹ lệ của Tịnh Ly như vô cảm, nàng chậm rãi giơ thanh kiếm trong tay lên, nói: “Rút kiếm ra.”
Lâm Thiếu Từ cười khổ: “Tội tình gì phải vậy?”
Tịnh Ly rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm phong sáng như tuyết chiếu lên dung nhan của nàng, lạnh như sương, nàng gằn từng câu: “Ta nói ngươi rút kiếm ra.”
Tôi vội vàng nói: “Chờ chút.”
“Ở đây không đến lượt ngươi nói chuyện.” Tịnh Ly phẫn nộ quát lên, trường kiếm cuồn cuồn đâm tới.
Lâm Thiếu Từ vội lấy kiếm ra đỡ một đường, kêu lên: “Rốt cuộc muội muốn gì chứ?”
Tịnh Ly cười lạnh nói: “Có ta thì không có nàng ta, có nàng ta thì không có ta, tự ngươi lựa chọn đi.”
Bỗng nhiên, ở giữa không trung vang lên tràng cười chói tai: “Bây giờ tiểu cô nương càng lúc càng dong dài, thôi để lão phu giúp các ngươi một lần giải quyết cho xong.”
Lời vừa dứt thì lập tức một luồng kình lực mạnh mẽ tràn tới, tiếng cười vang lên trên nóc nhà, lá rụng bay bay. Tôi cảm giác mình đang ở tâm một trận cuồng phong gió lốc, mắt không thể nhìn, miệng không thể nói, y phục tung bay như muốn bay cả người lên.
Tôi vừa mới nghĩ như vậy thì cả người lập tức bay thẳng lên nóc nhà, chân chạm vào những viên ngói đen tuyền.
Trên nóc nhà là một tầm nhìn tuyệt vời. Tôi điều chỉnh tư thế, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một người gầy gò như thân cây trúc đang dùng hai tay đánh chưởng về phía Lâm Thiếu Từ, hình thành một luồng cường khí mạnh mẽ. Lâm Thiếu Từ cầm bảo kiếm trong tay, mũi kiếm run run chống đỡ, tiếp theo là thối lui xuống, tình thế có vẻ không ổn. Phong Tịnh Ly cầm kiếm đứng bên cạnh, đôi mắt sáng quan sát hai người, thần sắc biến đổi bất định.
Lão nhân này chắc là một trong tứ tiên tiêu dao, thân thủ cực kỳ cao.
Tôi mắt thấy Lâm Thiếu Từ sắp thua liền vội vàng lấy một viên ngói định giúp anh ta một tay, làm một mỹ nhân cứu anh hùng. Đáng tiếc Phong Tịnh Ly đã nhanh chân hơn, cô ta như há miệng nói ngoa như vậy, thì ra đều là làm bộ làm tịch.
Kiếm thế của Tịnh Ly mềm mại linh động, mặc trang phục màu trắng phối hợp với trang phục màu đen của Lâm Thiếu Từ nhìn rất đẹp, trong lúc nàng bay lơ lửng trên không nhìn vô cùng đẹp mắt, có sự trợ gúp của nàng, Lâm Thiếu Từ thấy dễ dàng hơn.
Tôi đứng trên nóc nhà nên tạm thời không có gì nguy hiểm, liền quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, lập tức kêu lên một tiếng – chẳng lẽ đây là người chim trong truyền thuyết?
Ở ngọn núi đối diện có hơn mười người bay, sau họ đeo đôi cánh đen to lớn, như cánh buồm nhỏ. Bọn họ vừa bay vừa bắn ra ám khí sáng rực, các hắc y nhân khi bị bắn cũng phải kêu lên thảm thiết bỏ mạng.
Kỹ thuật khoa học của Minh triều đã tiến bộ đến mức này sao? Thật chẳng khác gì thiên tướng thần binh, Trầm Túy Thiên, xem anh ta còn ngạo mạn nữa không?
Trong ánh lửa, Trầm Túy Thiên chắp tay đứng trước tiền trang, nét mặt tuấn mỹ không biểu hiện gì, bỗng nhiên quát dẹp đường: “Phích lịch đạn.”
Ngay tức khắc bắn lên không trung hơn mười viên phích lịch đạn, tôi còn chưa kịp nhìn rõ ràng thì chợt nghe tiếng nổ liên tiếp nhau, một chùm lửa tóe lên sáng rực nổ ầm ầm, nồng nặc mùi khói thuốc súng lan tràn ra. Có không ít người bị rơi trong nước, chỉ nghe thấy tiếng tùm tùm, mặc dù không nhìn thấy nhưng nghe tiếng cũng hiểu là rất mạnh.
Giữa tiếng nổ tung mạnh mẽ như vậy nhưng vẫn có một số người bình an bay được vào đất liền, trong đó có hai người Yến Tống. Võ công của Yến Phù Phong hiển nhiên là cao hơn Tống Thanh Ca, vừa ra tay đã giết chết ba người. Điều này cũng không khó hiểu, giống như người làm tham mưu võ công thường yếu hơn.
Tôi đang ngồi làm khán giả trong điều kiện cực tốt bỗng nhiên thấy cổ mát lạnh, qua khóe mắt thấy một thanh kiếm lạnh lẽo kề cổ.
“Tất cả dừng tay lại cho ta.” Phong Tịnh Ly cất giọng nói trong trẻo xuyên thấu trong màn đêm.
Lập tức tất cả mọi người đều ngẩn ra, ánh mắt dồn về, cô nàng này chẳng phải là đến trợ giúp Lâm Thiếu Từ hay sao, sao mà lại rảnh rỗi mà chiếu cố đến tôi thế cơ chứ?
Tôi liếc mắt nhìn, thì ra chẳng biết từ đâu lại xuất hiện thêm một người mặc áo bào trắng, khoảng chừng năm mươi tuổi đang đấu nội lực với ông già gầy còm như cây trúc kia. Hai người đó đều đang toát mồ hôi, y phục dính sát vào người, rõ ràng là đang đến thời khắc mấu chốt.
“Phong Tịnh Ly, rốt cuộc ngươi muốn sao?” Giọng nói của Lâm Thiếu Từ trở nên sắc bén.
Cùng lúc là tiếng Trầm Túy Thiên: “Phong cô nương, hãy nghĩ thật kỹ.”
Thân thể Phong Tịnh Ly hơi run rẩy, nhưng ngữ khí lại cực kỳ lãnh khốc: “Lâm Thiếu Từ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Rốt cuộc là ngươi muốn nàng hay là muốn ta?”
Tôi càng nghe càng thấy hỗn loạn, đều là do Lâm Thiếu Từ cự tuyệt Dung Sơ Cuồng, cô ta ăn nói kiểu gì vậy? Quả thực nghe chẳng hiểu ra sao cả, cứ như bị điên rồi.
Tôi liền kêu lên: “Này, Lâm Thiếu Từ, huynh còn do dự gì nữa, muốn hại chết tôi sao? Nhanh nhanh lựa chọn vị Phong cô nương này đi, đêm nay động phòng luôn.”
Tôi còn chưa nói xong đã bị tát một cái, làm mắt tôi hoa lên.
Tức giận rồi đấy nhé! Sống hơn hai mươi năm trời đây là lần đầu tiên bị người ta tát.
Cô ta đúng là chó cắn Lã Động Tân, thật sự con mẹ nó không được dạy dỗ đàng hoàng, tôi quyết định sẽ làm một hảo hán – hảo hán thì không chịu thiệt trước mắt! Nhưng kiếm còn đang kề ở cổ tôi, tôi còn có thể làm gì được chứ, không thể làm gì hơn là thuận thế mà làm – tuy nói tôi là trang chủ ngự trì sơn trang, nhưng hiện giờ tôi lại không có võ công, yếu đuối, sẽ không có ai chê cười tôi đâu, hơn nữa, ngã xuống đau xương khớp còn hơn là bị mất đầu.
Nhưng tôi lại không bị gãy xương cốt như dự đoán mà có người đón được tôi.
Tôi nhìn thấy người đó lập tức nước mắt vòng quanh, lấy tay vuốt khuôn mặt của anh ta, kêu lên: ” Tướng công, huynh xem muội tử ngoan ngoãn của huynh đi, thiếu chút nữa thì mạng nhỏ của muội không còn rồi.”
Lời vừa dứt thì mọi người đều ồ lên.
Khuôn mặt tuấn tú của Phong Đình Tạ đỏ bừng, hạ giọng nói: “Lúc này là lúc nào mà còn có tâm trạng đùa giỡn.”
“Huynh tới một mình thôi à? Nhóm Đường cô nương …” Tôi còn chưa nói xong đã bị người lôi sang. Lâm Thiếu Từ sắc mặt tái nhợt, đôi môi nhếch lên, đôi mắt tóe lửa giận giữ: “Chú ý đến hình tượng”
Đúng là đầu ngựa suýt nữa làm hại tôi chết còn dám nói năng với tôi như vậy. Tôi vùng ra, quát lên: “Hình tượng? Huynh không biết xấu hổ còn dám nói hình tượng với tôi ư? Nếu không phải huynh trêu hoa ghẹo nguyệt, gọi ong hút mật gây ra nhiều chuyện tình cảm như vậy, thì ngày hôm nay tôi có bị người ta lấy kiếm kề cổ không? Tôi thấy người nên chú ý hình tượng là huynh mới đúng.”
Mọi người im lặng. Một bầu không khí quỷ dị toát ra.
Tôi không biết lúc mình nói lớn lại có uy lực đến như vậy, làm tất cả bọn họ đều chấn động. Xem ra danh tiếng trang chủ Dung Sơ Cuồng cũng có uy tín!
Tôi đắc ý dạt dào nhìn mọi người, chỉ thấy hai nhóm người không biết tức lúc nào đều đã tiến lên, đồng thời rất có giác ngộ giai cấp mà tự động chia làm hai phái. Lâm Thiếu Từ mặt xám như tro ràn, Yến Phù Phong cùng Tống Thanh Ca hai người đều đờ đẫn đứng đằng sau anh ta, cũng đang ngây người.
Vẻ mặt tà ác của Trầm Túy Thiên lại cười rất tươi, rất ung dung, thái độ như con mèo đang nhìn con chuột đi vào chỗ chết.
Đột nhiên bên ngoài cửa ào vào một đám đàn bà con gái, các nàng vừa nhìn thấy Lâm Thiếu Từ lập tức chen chúc nhau không ai chịu nhường ai. Quan tâm lo lắng như sóng triều.
Tôi không chịu nổi đám người mê trai này liền kéo tay Phong Đình Tạ, nói: “Tướng công, chúng ta đi Thương Châu đi. Lâm thiếu chủ trí dũng song toàn, võ nghệ cao cường, việc nhỏ này không cần chúng ta hỗ trợ nữa.”
Phong Đình Tạ còn chưa trả lời, Trầm Túy Thiên đã cười nói: “Xin chào Dung cô nương!”
Phong Tịnh Ly đột nhiên phi thân từ trên nóc nhà xuống ngăn cản: “Dung Sơ Cuồng, ngày hôm nay không nói rõ ràng ngươi đừng hòng đi được.”
Phong Đình Tạ quát khẽ: “Tịnh Ly.”
“Ca, huynh đừng quản muội! Ngày hôm nay mọi việc phải kết thúc ở đây.”
Phong Tịnh Ly nói xong, vung lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào yết hầu tôi, khí thế mạnh mẽ ác liệt.
Ngất! Anh trai cô ta nói mà cô ta không nghe, cô ta làm phản rồi.
Phong Đình Tạ vung kiếm lên hất ra bức Phong Tịnh Ly lui ra sau mấy trượng, giận giữ nói: “Không được hồ đồ.”
Phong Tịnh Ly nước mắt lã chã rơi” Ca, sao huynh lại giúp nàng ta?”
Tôi không nhịn được: “Phong tiểu thư, phiền cô nhìn lại cho rõ ràng, tình địch của cô đầy ở đằng kia kìa…” Tôi chỉ vào đám người đang vây quanh Lâm Thiếu Từ, “trước tiên cô hãy đi giải quyết họ đi đã, tôi đã lập gia đình rồi mà cô lại không buông tha cho tôi, còn nữa, người bị từ hôn là tôi, tôi còn không oán ai thì thôi, cô bày ra những chuyện này để cho ai xem hả?”
Mặt của Phong Tịnh Ly thoáng đỏ ửng, toàn thân run lên.
“Còn nữa…” Tôi tiếp tục nói, “Tôi van cô hãy có lòng tự trọng được không? Người ta đã không thích cô rồi, cô nhanh nhanh đi tìm chồng khác đi, không đáng vì một thân cây mà treo cổ mình lên, tuổi xuân trôi qua nhanh lắm bà cô ạ, chưa mất hết hy vọng đâu.”
Tôi đưa mắt khẩn thiết nhìn cô ấy, tự nhận thấy những lời mình nói thật thấm thía, lấy ơn báo oán, ngay cả nữ nhân vật chính trong truyện của Quỳnh Dao cũng không thể bằng, nhưng vì sao tất cả mọi người đều nhìn tôi như người trên sao hỏa…
Sắc mặt của Lâm Thiếu Từ càng khó coi hơn, như là một tảng băng ngàn năm.
Phong Tịnh Ly bỗng nở nụ cười: “Dung Sơ Cuồng! Sự nhục nhã ngày hôm nay ta suốt đời khó quên…”
Tôi cuống quýt: “Cái này mà gọi là nhục nhã à? Tôi là muốn tốt cho cô, đỡ cho chồng cô sau này…”
“Câm miệng!” Lâm Thiếu Từ đột nhiên hét lớn.
Hắn nhìn Phong Tịnh Ly, cao giọng nói: “Phong cô nương, chờ xong việc tối nay Lâm Thiếu Từ ta sẽ tùy ngươi xử trí, còn hiện giờ xin ngươi hãy buông tha cho Sơ Cuồng.”
Phong Tịnh Ly cười giận giữ: “Được lắm, các ngươi đều che chở cho nàng ta, ta…”
Nàng ngây người ra một lúc, bỗng nhiên quay lưỡi kiếm kề vào cổ mình…
Sự biến đổi đó làm tất cả mọi người đều không ngờ tới, ai cũng kêu lên…
Tôi thất kinh. Không thể ngờ tính tình cô ấy lại cương liệt như vậy. Tôi không kịp suy nghĩ liền đưa tay đoạt lấy thanh kiếm kia…
Lại xảy ra chuyện kỳ lạ – chỉ nghe “đinh” một tiếng, trường kiếm của Phong Tịnh Ly bị hất ra, cả người cô ấy bị bắn ra xa mấy trượng rơi xuống đất.
Sự biến đổi vừa rồi làm mọi người lại càng thất kinh, tất cả cùng kêu lên: “Lưu vân tụ chỉ.”
Tôi ngẩn ra, mù mịt nhìn tay phải của mình, trong lòng tràn ngập sự kỳ lạ khó hiểu.
Rõ ràng là tôi muốn đoạt lấy thanh kiếm kia, nhưng chẳng hiểu vì sao lúc đó tay tôi bỗng nhiên bị khống chế, bàn tay khéo léo chọc vào cổ của Tịnh Ly rồi cong lại như cây hoa lan, ngón giữa bắn vào thân kiếm, ngón cái ấn vào xương quai xanh của cô ấy…rồi sau đó sự việc xảy ra như thế.
Lâm Thiếu Từ cả kinh nói: “Sơ Cuồng, muội…”
Trầm Túy Thiên bỗng nói: “Dung Sơ Cuồng, hành động của ngươi quả là cao minh ngay cả ta cũng bị ngươi lừa.”
“Hả?” Tôi ngẩng lên nhìn Trầm Túy Thiên.
Trầm Túy Thiên cười lạnh nói: “Rõ ràng võ công của người đã trở lại, ngươi còn giả bộ.”
Võ công của tôi trở lại? Lẽ nào nói tôi đã có lại võ công? Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là…
Tôi bỗng quay đầu lại nhìn Phong Đình Tạ…
Phong Đình Tạ cũng rất khiếp sợ, ánh mắt bỗng sáng ngời, bật thốt lên: “Đào Hoa Thiếu…là hắn, nhất định là hắn.”
Tôi kích động đến nỗi toàn thân lắc lư rồi bước đến ôm lấy Phong Đình Tạ cười ha ha. Võ công của mình đã trở lại. Để xem đám người kia còn ai dám khinh thường tôi nữa không.
Tôi đang kích động đắc ý kêu to, bỗng nhiên trên lưng bị người ta vỗ mạnh một cái. Yến Phù Phong cười lớn nói: “Sơ Cuồng, võ công của muội đã khôi phục rồi, thật sự là quá tốt, chúng ta hôm nay sẽ tiêu diệt hết bọn Quỷ cốc minh, ha ha ha..”
Yến Phù Phong cứ thế cười một tràng dài.
Bỗng nhiên trong không trung vang đến một âm thanh bén nhọn, có người quái gở nói: “Khẩu khí thật là lớn. Để lão phu xem ngươi có bao nhiêu năng lực.”
Ba bóng người từ trên trời bay xuống, dáng người gầy gò, mặc trường bào dài ba màu vàng đỏ xanh lá cây nhìn như lá cờ bay bay, quả nhiên là có vài phần tiên khí, đáng tiếc tướng mạo thì không dám khen tặng.
Một lão quái nhân bay lơ lửng giữa không trung vung tay áo rộng ra đánh chưởng đến chỗ Yến Phù Phong.
Cùng lúc đó Trầm Túy Thiên bỗng nhiên xuất thủ, bốn phía đều xuất hiện một luồng âm hàn khí, băng phách sương trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng lan tràn ra dưới ánh trăng, dày lượn lờ len vào trong từng kẽ tóc, một luồng khí nhỏ hướng tới Lâm Thiếu Từ. Chưởng phong thong thả mà trầm ổn, có một loại không khí bao trùm chật chội và áp lực không thể diễn tả thành lời, tôi cảm giác ngực như bị một khối đá đè lên vô cùng khó chịu.
Lâm Thiếu Từ ngạo nghễ đứng thẳng, chẳng khác gì Nhạc Lâm Uyên lù lù bất động. Đám sương trắng cách Lâm Thiếu Từ một cự ly ngắn thì bỗng nhiên ngừng lại.
Trầm Túy Thiên biến sắc, trên vầng trán trắng như tuyết lộ ra gân xanh. Tay hắn giật giẴ, đám sương trắng phía trước liền tản ra rồi mất hẳn.
Con ngươi của Lâm Thiếu Từ hơi hẹp lại, đột nhiên thò tay lấy trong người ra một vật hình bán nguyệt. Màn sương trắng vì thế liền dừng lại ở đó.
Tôi choáng! Tôi thích thú thấy Lâm Thiếu Từ đang biểu diễn, quay lại nhìn Yến Phù Phong. Vừa nhìn liền thất kinh. Y phục nửa người Yến Phù Phong bị chưởng phong của lão quái kia đánh cho te tua, trên ngực và cánh tay có hơn mười vết thương, máu tràn ra ngoài thấm cả ra áo khiến cho nhìn cả người Yến Phù Phong như cây thông Noel loang lổ các màu đỏ. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến nhuệ khí của hắn, hắn cắn răng chịu đau không hề kêu lên một tiếng nào. Đó mới chính là giang hồ hảo hán chân chính, thiết huyết nam nhi, tôi cần phải trợ giúp anh ta một tay mới được.
“Này, ông già kia, ông lớn tuổi rồi lại đi tính toán với người trẻ tuổi thế.” Tôi quát to lên rồi đánh một chưởng vào lưng ông ta.
Chuyện kỳ quái lại xảy ra một lần nữa – lần này đổi thành việc tôi bay xéo ra ngoài, ngay cả góc áo của đối phương tôi cũng không đụng tới được, như là một con diều đứt dây bay ra xa rồi rơi xuống mặt đất, cái mông tôi đau quá – muốn rên rỉ cũng không rên được.
Phong Đình Tạ sợ quá chạy tới nâng tôi dậy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi cũng há hốc mồm: “Không biết, võ công của tôi hình như không có, một chút khí lực cũng không sử dụng được.”
Khi tôi bị đánh ngã thì mọi người mới tỉnh mộng, tất cả đều ào lên, trái lại càng làm cho tình thế hỗn loạn.
Tôi bình đại thể như này, võ công của Lâu Thiên Mạch cùng với người của cô ấy ngang như nhau, lãnh diễm khốc liệt; kiếm thế của Hạ Tiểu Tịch thì tương đối truyền thống, cũng khá một chút. Ngọc Linh Lung không hổ là phái linh hồ, giảo hoạt linh động; Liễu Hinh Nhi duyên dáng kiệt xuất nhưng võ công lại không cao lắm, lúc nào cũng phải có hai trưởng bối che chở cho; Hải Đường Các chủ võ công khá cao, thành thục. Giết địch nhiều nhất phải kể đến Đường Châu Ngọc võ công thấp nhất, mỗi một hắc y nhân tới gần cô ấy đều bị chết rất quỷ dị, rất máu tanh. Còn người mặc áo bào trắng không biết xuất hiện từ đâu vẫn đang sống mái với một trong tứ tiên tiêu dao là ông già gầy như cây trúc kia, chưa có dấu hiệu bị thua. Tống Thanh Ca đang đấu với người khác, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhận ra võ công của ai cao hơn.
Xem tình hình này thì Ngự trì sơn trang nhất định là thua rồi. Bởi vì hai người còn lại trong Tứ tiên tiêu dao còn chưa động thủ, mặc dù Phong Đình Tạ đồng ý hỗ trợ tôi thì cũng không phải đối thủ của họ. Trong lòng tôi sốt ruột, đến thời khắc mấu chốt tự nhiên võ công của tôi lại bị mất cơ chứ? Không giống như Lục Mạch thần kiếm của Đoàn Dự đấy chứ? Thật chẳng khéo chút nào, tự nhiên một ngày hai phái lại động thủ với nhau, đêm nay mọi người sẽ chết hết ở đây.
Bỗng nhiên, một tiếng “bình’ thật lớn vang lên, một dòng nước lạnh mãnh liệt ầm ầm nổ tung, bụi sương trắng lượn lờ, giữa màn sương trắng đó có một thân ảnh bay nhanh qua. Lâm Thiếu Từ thối lui bảy bước, vừa mới đứng vững thì phát hiện trên tảng đá có vết chân rất lạ thường.
Trầm Túy Thiên không hề sứt mẻ chút nào, khuôn mặt tuấn mỹ trắng như tờ giấy, một lát thì trên khóe miệng rỉ máu. Hắn cười vang nói: “Kinh đào chưởng của Lâm gia quả nhiên danh bất hư truyền, Trầm mỗ xin lĩnh giáo tiếp.”
Vừa dứt lời, dáng người thanh tú đột ngột bay lên rồi đánh thẳng vào Lâm Thiếu Từ nhanh như chớp, lòng bàn tay đánh ra chưởng như quang ly tinh diệt. Lâm Thiếu Từ vung kiếm lên, kiếm thế nhẹ nhàng ẩn hiện, mũi kiếm nhọn đâm thẳng vào luồng chưởng sáng đó. Trong hai người thì một người thong thả, còn một người thì thân hình nhanh nhẹn như tia chớp khiến người khác không kịp nhìn.
“Cứ như vậy thì đánh tới khi nào?” Ông già lục bào cuối cùng mở miệng nói.
“Đúng vậy, đêm nay ta còn muốn ngủ một giấc nữa.” Ông già hồng bào ngửa mặt lên trời than.
“Vậy ngươi giải quyết ai trước?”
“Ngươi đi xử lý tên họ Lâm kia đi, còn ta đi giúp lão tam đang đấu với tên mặc y phục trắng kia.”
Hai người nói xong lập tức động thủ. Tôi lập tức kêu lên: “Này hai ông ơi, hai người là thế ngoại cao nhân, sao lại học cách đánh nhau đường phố thế, hai người đi đánh một người.”
Cả hai cũng quay lại nhìn tôi, tôi cảm giác như đang bị rắn độc nhìn, vội lui ra sau lưng của Phong Đình Tạ.
“Ha ha, một lời của tiểu cô nương thật có ý tứ, để ta xem ngươi có bản lĩnh gì?” Lục bào quái giơ quỷ trảo ra dò xét nhưng cả người không hề di động.
Phong Đình Tạ kéo tôi lui ra sau mấy trượng, giơ kiếm đâm thẳng vào lòng bàn tay ông ta. Đối phương hất nhẹ ống tay áo lên cổ tay Phong Đình Tạ, trường kiếm lập tức rơi xuống.
Lục bào quái cất tiếng cười dài, năm ngón tay như trảo chụp đến trước mặt tôi. Tôi cảm giác một luồng khí lạnh bằng tràn đến mặt tôi, bao trùm cả mắt mũi miệng khiến tôi không thể thở được.
Giữa ánh sáng của ánh lửa, trước mắt bỗng xuất hiện một cầu vồng bảy màu cắt ngang bầu trời đêm, rực rỡ xán lạn như nắng chiều Nhược Minh quyến rũ, hoa mỹ tuyệt luân, ngay cả vầng trăng sáng tỏ cũng trở nên u ám.
Lục bào quái kêu lên đau đớn lùi xuống mấy bước rồi khẽ kêu “a” một tiếng, dường như không thể tin là có ai đó có thể đả thương mình.
Tôi tập trung nhìn thì thấy Lâm Thiếu Từ đang đứng ngay bên cạnh tôi, trên tấm lưng mơ hồ có dấu tay màu trắng xám.
“Phong huynh, xin hãy đưa Sơ Cuồng rời khỏi đây…” Lâm Thiếu Từ còn chưa nói xong, cả người cứng đờ rồi hộc ra một ngụm máu.
Lục bào cười lạnh, cả người lại bay lên. Trầm Túy Thiên cũng nâng tay lên xuất ra một luồng hàn khí, tấn công hai phía. Trường kiếm của Lâm Thiếu từ vung lên như nộ hải cuồng hoa nhưng rõ ràng là đã vô cùng suy yếu rồi.
Tôi lập cập, không muốn sống nữa sao, mọi người nhanh đến giúp đi…
“Binh khí binh khí đâu?” Tôi gấp đến độ người xoay vòng vòng, hai tay sờ loạn lung tung trên người, ngón tay bỗng chạm vào vật gì cứng rắn, tôi liền lấy ra xem, thì ra là tiểu kiếm bạch ngọc. Đến nước này rồi thì cái gì cũng bất chấp hết, tôi ngắm chuẩn tấm lưng của ông già lục bào rồi dùng hết sức phang thanh tiểu kiếm đến.
Vậy mà ông già lục bào lại bị tôi đánh trúng, ông ta kêu thảm thiết, phất tay áo cuồn cuộn như gió cuốn mây tan quét qua tôi, cả người tôi lại một lần nữa bay ra thật xa ngã chỏng chơ trên mặt đất, tôi cảm thấy cột sống của mình như gãy vụn, còn ông già lục bào thì như âm hồn không tan lại ào tới.
“Sơ Cuồng…” Lâm Thiếu Từ kêu lên kinh hãi, hình như nhận ra không thể cứu tôi được nữa.
Tôi cũng nhận ra không ai có thể cứu tôi được.
Nhưng, sự thật đều không phải như vậy.
Ống tay áo của ông già lục bào chỉ quét qua hai gò má tôi. Tôi sờ mặt mình, A di đà phật, ngũ quan vẫn còn, không một chút sứt mẻ gì.
Tổn thất duy nhất của tôi là thanh ngọc kiếm trong tay tôi đã bị ông già lục bào chết tiệt kia cướp mất. Ông ta lật qua lật lại thanh tiểu kiếm như đang thưởng thức báu vật trân bảo, trên mặt biểu hiện thái độ rất kỳ lạ, như chúng ta thường nói đó là sự tham lam.
Con mẹ nó chứ, tôi biết đó là bảo bối, nhưng ông ta tuổi cũng đã lớn rồi còn không biết xấu hổ mà cướp người bạn nhỏ của tôi đi.
Ông ta bỗng nhiên giơ cao thanh ngọc kiếm lên, kêu to: “Lão nhị, lão tam, các ngươi mau đến xem.” Đối với ông ta lúc này thì bỏ mặc tất cả mọi người.
“Hước lãng kiếm!” Hoàng bào quái kêu lên.
Nghe vậy, ông già gầy như cây trúc đang đấu với bạch y nhân liền tách ra, nét mặt hai người đều chấn động.
Hoàng bào quái dùng một chưởng đánh văng Yến Phù Phong ra rồi phi thân nhận lấy thanh kiếm ngọc xem xét một hồi, bỗng nhiên hạ giọng ngâm: “Phong lưu hữu vương tôn, săn tươi đẹp niên thiếu tràng.”
Lão quái gầy như cây trúc chậm rãi nói: “Chẳng lẽ là Đào Hoa Thiếu tái xuất giang hồ?”
Trong không gian yên lặng, tôi và Phong Đình Tạ đưa mắt nhìn nhau. Trên mặt Phong Đình Tạ lộ ra vẻ khó hiểu, đại khái là giống như Đào Hoa Thiếu nói anh ta kiến thức hạn hẹp. Tôi vẫn cho rằng danh hiệu của Đào Hoa Thiếu là do anh thuận miệng lừa gạt tôi thôi, không ngờ anh thực sự được gọi là Đào Hoa Thiếu.
Hồng bào lão nhân vẫn im lặng không nói gì lúc này bỗng nhiên hành lễ với tôi, cung kính nói: “Tiểu cô nương, xin hỏi cô nương có thanh ngọc kiếm này từ đâu?”
Lúc này Lâm Thiếu Từ đã đỡ tôi đứng lên. Tôi vỗ vỗ cái mông dính bẩn, ngẩng đầu lên nói: “Là một người bạn tặng cho tôi, mau trả lại tôi.”
Cả bốn người cùng nhìn lại, không ai nói gì.
Bốn về yên lặng, tất cả âm thanh ầm ĩ đánh nhau giờ đã không còn tăm hơi gì.
Tôi mạo hiểm, tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Nếu ông không trả lại cho tôi, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”
Hồng bào lão nhân đột nhiên thở dài, nói: “Thôi rồi thôi rồi, Đào Hoa Thiếu tái xuất, huynh đệ bốn người chúng ta suốt đời sẽ không bước chân vào Trung Nguyên nữa.”
Lục bào lão nhân ngoan ngoãn bước tới trước mặt tôi, cung kính dâng kiếm ngọc lên, sau đó hướng về Trầm Túy Thiên nói: “Trầm công tử, Tứ tiên tiêu dao đã thiếu nợ ngươi, lần sau sẽ trả lại.”
Nét mặt Trầm Túy Thiên tràn ngập sự kinh nghi: “Tiền bối, rốt cuộc thì Đào Hoa Thiếu là thần thánh phương nào? Lẽ nào chỉ bởi vì hắn mà ta việc sắp thành lại hỏng sao?”
Gậy trúc lão nhân đột nhiên nói: “Trầm công tử, núi xanh vẫn còn, không sợ là không có củi đốt, đi thôi.”
Ông ta nói xong bỗng nhiên xuất thủ, cùng với lục bào quái nhân bên cạnh kéo Trầm Túy Thiên phi thân bay đi, hai người còn lại cũng phất tay áo, thân hình bay lên như diều gặp gió, giống như tiên hạc bám sát theo sau, trong nháy mắt không còn hình bóng.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp