Đại Mạc Lãng Tử Đao
Chương 85: Bắc Hải thần quân
Bố trí kế họach đã lâu như vậy thì rốt cục cũng đợi được ngày này, hắn đích thật cảm thấy rất vui vẻ và hài lòng.
Một con mèo nếu bắt được một con chuột, lúc đã tận tình chơi đùa rồi thì tiếp đó sẽ là giây phút vui vẻ nhất: làm thịt nó.
Nông dân gieo hạt xuống ruộng, làm lụng vất vả, lúc thu họach thì cũng là lúc vui vẻ nhất.
Hai việc này mặc dù bản chất bất đồng nhưng đạo lý cũng gần giống nhau.
Phương Thất cũng không có trốn tránh, hắn chỉ mỉm cười nhìn thanh trường kiếm đâm tới, dường như không phải là con chuột đang đợi chết mà ngược lại giống mèo hơn.
Ngoài cửa sổ trời đã vào hoàng hôn, ánh trời chiều chiếu rọi vào trong phòng, chiếu vào người áo xanh và thân kiếm của hắn, ánh sáng lạnh lẽo do kiếm phát ra tựa hồ càng chói mắt hơn so với ánh mặt trời.
Phương Thất mỉm cười nói: "Quả thật là kiếm tốt"
Người áo xanh nói: "Đương nhiên là kiếm tốt rồi"
Phương Thất nói: "Chỉ tiếc dùng một thanh kiếm tốt như vậy đi làm một chuyện không đâu thì tựa hồ có chút không hợp lắm"
Người áo xanh nói: "Có quan hệ gì sao?"
Phương Thất hỏi: "Ngươi nhất định phải làm vậy?”
Người áo xanh cười lạnh nói: "Ngươi nói đi đâu thế?"
Phương Thất thở dài nói: "Xem ra ta chỉ còn cách chấp nhận số phận thôi”
Người áo xanh nói: "Đúng, chấp nhận sẽ làm cho trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút”
Phương Thất nói: "Rất đúng"
Người áo xanh cười lạnh, trường kiếm đã sắp đâm vào vai của Phương Thất, hắn hình như cũng không quá gấp gáp.
Chợt nghe ba tiếng vang “đông đông đông” trầm muộn truyền đến, người áo xanh đột nhiên bất động, nghiêng tai lắng nghe nhưng không thể nghe ra đó là âm thanh gì.
Người áo xanh nhíu mày, khi trường kiếm tới gần vai của Phương Thất thì ba tiếng “đông đông đông” trầm muộn lại truyền đến, người áo xanh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài đen nằm tại góc phòng.
Âm thanh trầm muộn kia hình như là từ chiếc quan tài vọng ra, người áo xanh đứng yên bất động, chiếc quan tài cũng không hề có tiếng nào vang lên nữa.
Người áo xanh lại xoay người, đang định một kiếm đâm tới Phưong Thất đang ở trên giường thì đột nhiên ba tiếng “đông đông đông” từ trong quan tài lại truyền đến, thanh kiếm đâm tới Phương Thất đột nhiên dừng lại, người áo xanh đứng bất động, nhíu mày.
Vừa rồi Phương Thất vẫn còn mỉm cười nhưng hiện tại nụ cười đã mất, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài đen.
Trong quan tài đương nhiên là có người, tuy nhiên đó chỉ là một người chết, người chết đương nhiên sẽ không làm ra tiếng động được.
Nhưng trong quan tài rõ ràng là có âm thanh, hình như là có người đang gõ vào vậy, chẳng lẽ là Trầm Tuyết Quân, nàng cho dù đã chết cũng phải bảo vệ Phương Thất?
Người áo xanh hỏi: "Trong quan tài có người?"
Phương Thất gật đầu.
Người áo xanh hỏi: "Là ai?"
Phương Thất đột nhiên cười khổ, chậm rãi nói: "Ngươi đáng lẽ phải biết người đó là ai chứ, nàng là thê tử của ta và cũng là tỷ tỷ của ngươi"
Người áo xanh bỗng nhiên rùng mình một cái, nói: "Tỷ ấy …… không phải đã bị ngươi giết rồi sao?"
Phương Thất cắn răng, tê thanh đạo: "Đúng vậy, cho nên ta hy vọng ngươi hãy mau chóng giết ta đi để ta có thể ở cùng với nàng”
Người áo xanh lạnh lùng nói: "Ta không tin"
Phương Thất hỏi: "Ngươi không tin cái gì?"
Người áo xanh cắn răng, nói: "Ta không tin người chết còn có thể sống lại"
Phương Thất thở dài, nói: "Ta cũng không tin nhưng nàng ấy là tỷ tỷ của ngươi, tại sao ngươi không đến nhìn một cái đi?”
Người áo xanh lặng người.
Phương Thất nói tiếp: "Nàng ấy đã dùng máu của chính mình để rửa sạch đoạn ân oán này, nàng ấy thật không muốn nhìn thấy ta hay là ngươi có một người phải chết, tại sao ngươi còn không chịu hiểu và buông bỏ đi? Ngươi có phải muốn nàng ấy chết không nhắm mắt phải không?”
Người áo xanh im lặng không nói.
Phương Thất khẽ thở dài nói tiếp: "Cho dù ngươi không chịu buông bỏ thì dù gì nàng ấy cũng là người thân của ngươi, ta nghĩ nàng ấy sẽ không tổn thương đến ngươi đâu, tại sao ngươi lại không dám đến nhìn hả?”
Người áo xanh nhìn Phương Thất rồi chậm rãi xoay người lại bước từng bước một đi về hướng chiếc quan tài.
Ánh nắng của trời chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếc quan tài màu đen dường như lấp lóe kim quang, không hề âm trầm đáng sợ như trước.
Trong lòng người áo xanh đột nhiên có một trận sợ hãi nổi lên, một loại sợ hãi thâm nhập xương tủy, hắn ngơ ngác đứng ở trước chiếc quan tài, một tay cầm chắc thanh kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài thật lâu.
Nằm trong quan tài là người thân ruột thịt của hắn, là tỷ tỷ đã cùng hắn chung hoạn nạn lớn lên, lúc bọn họ còn nhỏ không biết đã bị bao nhiêu người vũ nhục nữa, vì Phương Thất, vì chính bản thân, vì mối thù hận này, nàng đã hy sinh bản thân mình, tuy giờ phút này đã âm dương chia cách nhưng chẳng lẽ nàng chết không nhắm mắt? Nàng vẫn còn muốn bảo vệ Phương Thất hay sao?
Người áo xanh cắn răng, trong lòng hắn đột nhiên phẫn nộ và cảm thấy hận vị tỷ tỷ này, hận nàng tại sao tới giờ phút này rồi sao vẫn còn cố chấp như vậy. Tay hắn vung ra như tia chớp, nắp quan tài màu đen đột nhiên bị hắn dở lên, hắn muốn nhìn, hắn muốn chất vấn vị tỷ tỷ của hắn tại sao lại phải làm như vậy?
Trong chiếc quan tài màu đen đột nhiên lóe ra một đạo kiếm quang, dưới ánh nắng vàng của trời chiếu lóe ra hàn quang rợn người, nhanh như tia chớp đâm tới cổ họng của người áo xanh.
Người áo xanh chưa kịp né tránh, hắn cũng không hề nghĩ đến vị tỷ tỷ đã chết nằm trong quan tài lại xuất ra một kiếm đâm hắn.
Kiếm quang nhấp nhoáng, dưới ánh nắng trời chiều phát ra vạn đạo hàn quang, Phương Thất đang nằm trên giường đã nhìn thấy, thậm chí hắn còn phát hiện ra sớm hơn người áo xanh. Ngay lúc kiếm quang nhấp nhoáng, Phương Thất đã hét to một tiếng: "Chậm đã"
Kiếm quang sắc bén tựa hồ chậm lại, tiếng hét của Phương Thất đã làm người áo xanh bừng tỉnh, người áo xanh vội vàng lắc mình, tuy nhiên kiếm quang sắc bén vẫn còn đủ nhanh và đã đâm trúng vào vai của hắn.
Người áo xanh nhảy ra xa ba thước, trên trán mồ hôi đã tuôn ra, hắn cắn răng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài.
Du Mộng Điệp chậm rãi từ trong quan tài đứng lên, trong tay nàng đang cầm một thanh đoản kiếm còn đang vương máu.
Người áo xanh kinh ngạc nhìn nàng một chút rồi quay đầu lại nhìn Phương Thất.
Phương Thất nhíu mày nhìn Du Mộng Điệp.
Du Mộng Điệp chậm rãi bước ra khỏi quan tài, trên mặt không hề có biểu hiện gì.
Người áo xanh đột nhiên cười lạnh, nói: "Thì ra các ngươi đã sớm thông đồng chờ ta tới"
Du Mộng Diệp nói : "Không phải chúng ta, mà là ta."
Người áo xanh nhìn Phương Thất một chút rồi quay đầu lại nói: "Thật sao?"
Phương Thất trầm mặc.
Du Mộng Điệp lạnh lùng nói: "Mặc kệ có thật hay không thật thì hôm nay ngươi cũng phải chết"
Người áo xanh cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể là đối thủ của ta sao?"
Du Mộng Điệp thản nhiên nói: "Vậy sao ngươi không thử đi?”
Người áo xanh nhìn chằm chằm vào Du Mộng Điệp, đột nhiên không nói.
Du Mộng Điệp nhìn như tùy tiện đứng ở đó, tuy nhiên cũng trông rất giống một tuyệt đỉnh cao thủ, nhìn vào khắp nơi đều là sơ hở nhưng rồi lại tựa hồ ngay cả một chút sơ hở cũng không có, người áo xanh thầm nhớ lại một kiếm khi nãy, hắn đột nhiên cảm thấy không có nắm chắc, lòng bàn tay của hắn đột nhiên chảy đầy mồ hôi, bàn tay cầm chuôi kiếm siết chặt lại.
Du Mộng Điệp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Phương Thất đột nhiên thở dài, ánh mắt nhìn Du Mộng Điệp, chậm rãi nói: "Hãy để hắn đi đi”
Thân thể mgười áo xanh run rẩy, Du Mộng Điệp nhíu mày , lạnh lùng hỏi: "Ca có biết ca đang nói gì hay không?"
Phương Thất thản nhiên đáp: "Đầu óc của huynh vẫn còn tỉnh táo lắm”
Du Mộng Điệp liền nói: "Ca có biết hắn đã ……"
Phương Thất nói xen vào: "Hiện tại cái gì huynh cũng đều không muốn biết, huynh nghĩ hãy để cho hắn đi đi”
Mặt của Du Mộng Điệp đột nhiên hiện lên nỗi lo lắng, nói: "Nhưng…… nhưng mà……"
Phương Thất chậm rãi nói: "Huynh chỉ biết là đoạn ân oán này đã kết quá sâu, người chết cũng đã quá nhiều rồi, đã đến lúc phải chấm dứt nó đi."
Du Mộng Điệp đột nhiên im lặng một hồi lâu, nàng nhìn chằm chằm vào Phương Thất, nói: "Hôm nay nếu ca thả hắn đi thì muội cam đoan ca nhất định sẽ hối hận"
Phương Thất nói: "Chuyện sau này thì sau này hãy tính vậy”
Du Mộng Điệp nói: "Cho dù ca có để cho hắn đi thì cũng nên hỏi hắn một số việc trước khi thả hắn chứ”
Phương Thất nói: "Cái gì huynh cũng không muốn biết, huynh chỉ hy vọng hắn từ nay về sau có thể chấm dứt đoạn ân oán này và đừng tới tìm huynh nữa”, tiếp đó thở dài nói: "Tuyết Quân đã chết ……"
Du Mộng Điệp nói không ra lời.
Mgười áo xanh đột nhiên cười lạnh, chậm rãi xoay người lại nói với Phương Thất: "Ta chỉ hy vọng ngươi hiểu được một việc"
Phương Thất hỏi: "Việc gì?"
Người áo xanh nói: "Tên của tỷ ấy không phải là Tuyết Quân, tỷ ấy họ Sở, tên là Ngọc Mai"
Phương Thất im lặng một hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Ta biết nhưng trong lòng ta nàng vĩnh viễn là Tuyết Quân”
Người áo xanh hừ nhẹ một tiếng, nói: "Hay lắm”, khi nói xong những lời này thì thân hình hắn đột nhiên chớp lên, sau đó phóng lên trên xuyên thấu mái nhà thoát đi, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Phương Thất yên lặng nhìn lên mái nhà, dưới ánh nắng của trời chiều chiếu xuống, từng hạt bụi nhỏ đang rơi cũng trông thấy rõ ràng.
Du Mộng Điệp nghiến răng, nóng giận hỏi: "Tại sao ca lại thả hắn đi?”
Phương Thất không có trả lời, hắn nhìn Du Mộng Điệp, hỏi lại: "Sao muội lại ở bên trong? Tuyết Quân đâu?"
Du Mộng Điệp tức giận, không nói một lời quay đầu bỏ đi ra ngoài.
Phương Thất thở dài một tiếng, chậm rãi cắn răng bước xuống giường rồi từ từ đi tới cạnh quan tài, trong chiếc quan tài màu đen tóat ra một mùi thơm của gỗ, bên trong chiếc quan tài có một miếng gỗ chia quan tài làm hai tầng, hắn dở miếng gỗ lên thì thấy được Trầm Tuyết Quân đang nằm ở trong, hai tay đặt lên bụng, thần thái rất an tường. Phương Thất đứng đó nhìn nàng thật lâu, lẩm bẩm nói: "Tuyết quân, ta đã tha cho đệ đệ của nàng …… không biết nó có chịu bỏ qua hay không nữa ……"
Mặt trời đã dần lặn về tây, vầng trăng non đã sắp mọc lên, trời đất đã dần chìm vào bóng tối.
Trong màn đêm thân ảnh của người áo xanh hóa thành một vệt xanh, giống như một con chim khổng lồ xẹt qua từng mái nhà, sau đó hắn đột nhiên đáp xuống một cái sân yên tĩnh không người, đứng ở trong viện sân nhìn xung quanh một chút rồi vọt về phía dãy phòng ở bên như tia chớp, tiếp đó nhanh chóng đẩy cửa ra bước vào trong phòng rồi xoay người khép cửa lại.
Trên vai của hắn máu vẫn đang chảy ra, một phần ngực và bả vai đã bị nhiễm hồng bởi máu.
Người áo xanh bước nhanh vào trong phòng, mở một cái tủ rồi lấy từ bên trong ra một cái bình thuốc màu tím, hắn cởi áo rồi đổ loại thuốc màu trắng từ trong cái bình vào vết thương trên người, sau đó dùng vải trắng băng lại vai, xong xuôi hắn mới thở phào, tuy nhiên ngay lúc này hắn đột nhiên cảm giác được trong phòng còn có một người khác.
Người áo xanh lấy làm kinh hãi, vội vàng xoay người lại, trong phòng rất tối không thể thấy hết mọi vật, ngay tại bàn có một người thân hình cao lớn đang lẳng lặng ngồi đó.
Người này lẳng lặng ngồi đó trông tựa như một pho tượng vậy, nhìn thấy người áo xanh tiến đến, hắn cũng không có lên tiếng, thậm chí ngay cả hơi thở cũng rất nhẹ.
Người áo xanh đã nhận ra ngừơi đó là ai, cho dù bóng tối có tối hơn nữa thì hắn cũng có thể nhận ra được.
Lúc hắn và tỷ tỷ sống lay lất xin cơm ăn qua ngày thì người này đã thu bọn họ làm đệ tử và truyền thụ võ công, năm đó hắn chỉ mới chín tuổi, Sở Ngọc Mai thì mười ba tuổi, người này trên giang hồ có một đại danh đỉnh đỉnh gọi là Bắc Hải Thần Quân.
Người áo xanh cúi đầu tiến tới trước hai bước rồi quỳ xuống trước mặt người nọ, thấp giọng gọi: "Sư phụ"
Bắc Hải Thần Quân lẳng lặng ngồi đó, trong bóng tối nhìn không ra biểu hiện gì trên mặt, hắn nhìn người áo xanh một hồi lâu rồi hỏi: "Anh Bố, con bị thương à?"
Người áo xanh thấp giọng nói: "Thưa sư phụ, đúng vậy”
Bắc Hải Thần Quân hỏi: "Làm sao bị thương?”
Người áo xanh đáp: "Là …… là bị người đánh lén"
Bắc Hải Thần Quân hỏi: "Là ai đánh lén?"
Người áo xanh đáp: "Là…… là …… là một tiểu nha đầu”
Bắc Hải Thần Quân nói: "Thật vậy à?"
Mồ hôi trên trán của người áo xanh tuôn ra nhiều, cắn răng đáp: "Vâng, đúng vậy"
Bắc Hải Thần Quân đột nhiên hỏi: "Ngọc Mai đâu?"
Thân thể người áo xanh run rẩy một chút, trong lòng bàn tay của hắn đã chảy đầy mồ hôi, hắn cắn chặt hàm răng, thật không biết nên trả lời như thế nào.
Bắc Hải Thần Quân chậm rãi đưa tay nâng chén trà lên uống một hớp rồi hỏi tiếp: "Ngọc Mai đâu?"
Mồ hôi của người áo xanh trong nháy mắt tuôn ra ướt đẫm cả quần áo, lúc này đây hắn tuyệt không thể không trả lời, Bắc Hải Thần Quân đã hỏi tới hai lần, nếu còn không trả lời thì đại khái hắn sẽ biến thành kẻ điếc, và vĩnh viễn trở thành kẻ điếc.
Người áo xanh run rẩy nói: "Ngọc Mai …… Ngọc Mai …… đã chết ……"
Một tiếng “Crak” nhỏ vang lên, Bắc Hải Thần Quân không nói gì, chén trà trong tay đã biến thành bột phấn và đang chậm rãi rơi xuống đất.
Trong bóng đêm, đôi mắt của Bắc Hải Thần Quân đột nhiên phát ra tinh quang trông giống như hai luồng đao phong sắc bén bắn tới người áo xanh đang quỳ dưới đất, nói gằng từng chữ: “Ngươi nói cái gì?"