Đại Đường Tửu Đồ

Chương 11: Cuồng trương can cân (3)


Chương trước Chương tiếp

Mạnh Sưởng lạnh nhạt cười, quay đầu lại liếc Tiêu Duệ một cái, thấy Tiêu Duệ thần sắc thản nhiên, giống như là mặt nước tĩnh lặng, gió thổi qua gợn lên một tia sóng, cao giọng nói:

- Hảo ý của hai vị, mỗ tâm lĩnh. Mỗ tuyệt không có ý xuất thế, nhưng thật ra Tử Trường lão đệ tuổi còn trẻ, cũng xuất thân nhà quan lại, không nên như lão phu sa vào trong rượu, nên đọc thêm nhiều kinh thư, tới Trường An dự thi.

Không biết vì cái gì, Mạnh Sưởng và Tiêu Duệ quen biết thời gian rất ngắn, nhưng cảm giác rất thân, dường như tri kỉ nhiều năm. Mạnh Sưởng không chỉ có thưởng thức thiếu niên này, còn không che dấu sự quan tâm tới hắn. Mạnh Sưởng dù sao tuổi đã cao, kiến thức quá nhiều mưa gió tang thương của thế gian, biết Tiêu Duệ và chính mình bất đồng, nếu muốn có thành tựu phải đi trên con đường làm quan. Cho nên, lão hôm nay mới có lời khuyên này.

Tiêu Duệ gặp ánh mắt sáng quắc của Mạnh Sưởng, trong mắt có rõ ràng có ý trân trọng, quan tâm, không khỏi cảm thấy ấm áp. Hắn ngắn nâng chén bạc uống một ngụm, cười khẽ

- ta mặc dù còn trẻ, nhưng cũng cũng không hứng thú với quyền thế.

Nhan Chân Khanh bên cạnh nghe Mạnh Sưởng nói Tiêu Duệ cũng là con nhà quan, không khỏi cười hỏi

- Không biết tôn tính đại danh của Tiêu công tử là gì?

Tiêu Duệ cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn chắp tay nói thẳng:

- Nhan đại nhân, tại hạ Tiêu Duệ!

- Tiêu Duệ? Con trai của Lưu thừa tướng?

Nhan Chân Khanh kinh ngạc, sắc mặt không khỏi có một tia khinh thường, tuy rằng rất khó nhận biết, nhưng vẫn lọt vào trong mắt Tiêu Duệ. Tiêu Duệ thầm thở dài, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Nhan Chân Khanh, trên mặt không hề có vẻ xấu hổ.

Trương Húc và Nhan Chân Khanh tuy là quan lại trên kinh, nhưng từ lâu đã nghe tiếng trong phủ Lưu U Cầu có một đứa con không nghề nghiệp, học vấn, chỉ biết ăn chơi, thanh danh rất xấu. Đương nhiên, đại danh ăn chơi của Tiêu Duệ, sợ là trong triều đình Đại Đường không mấy người không biết. Dù sao, phụ thân hắn là Tiêu Chí Trung, nhạc phụ tương lai lại là Lưu U Cầu.

Nhan Chân Khanh thái độ làm người đoan chính, hiếu học, thủ lễ, tính tình cương nghị, trong đời coi thường nhất những tên ăn chơi, vô sỉ như Tiêu Duệ. Mặc dù thiếu niên trước mắt khí chất không tầm thường, nhưng khi biết hắn là Tiêu Duệ, thần sắc lập tức lạnh vài phần, quay đầu đi, không liếc nửa cái, ngầm lắc đầu:

- Khó trách không cầu tiến, không ngờ lại là tay ăn chơi kia!

Trương Húc thần sắc không thay đổi. Hắn cũng biết thanh danh Tiêu Duệ không tốt, nhưng thái độ làm người của hắn rất khác, thiếu niên trước mắt thần sắc thong dong, trả lời tự nhiên, còn pha vài phần hảo cảm. Mặc dù cảm thấy có chút thất vọng, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.

Mạnh Sưởng thầm thở dài, đây là dụng ý mà lão cố tình lảng tránh nói về thân thế Tiêu Duệ. Trong thâm tâm, lão tuyệt không tin Tiêu Duệ chịu như vậy, nhưng miệng nói xói vàng, một mình lão coi trọng hắn thì có lợi ích gì cơ chứ? Lão khẽ oán hận nói:

- Tử Trường lão đệ, Tử Trường lão đệ, đệ thế nào lại làm cho thanh danh trở nên như vậy?

Nhan Chân Khanh phản ứng như vậy cũng là thường tình. Người ta là quan viên, thanh danh rất cao, như thế nào có thể chấp nhận tay ăn chơi này? Tiêu Duệ hiểu rõ, nhưng trong lòng lại nổi lên vài phần khúc mắc đối với Nhan Chân Khanh. Danh sĩ Đại Đường cũng chỉ như thế mà thôi, ánh mắt nông cạn, phàm phu tục tử. Tuy nhiên, điều này càng khiến hắn thêm thanh tỉnh, chính mình phải nhanh chóng rửa sạch thanh danh, nếu không, bản thân nửa bước cũng khó đi tại Đại Đường này.

Mạnh Sưởng cười lớn vài tiếng, giảng hòa nói

- Tử Trường lão đệ cũng rất có tài học, sao không đọc vài câu thơ phú cùng Quý Minh?

Tiêu Duệ ảm đạm cười, gặp bộ dáng khinh thường của Nhan Chân Khanh, khuôn mặt đầy nghi hoặc, phỏng đoán của Trương Húc, không khỏi chán nản, mất đi hứng thú gặp mặt với vị danh nhân Đại Đường này. Thơ, không phải không thể làm, hơn nữa hắn còn có tích lũy tinh túy của ngàn năm văn hóa, ngâm thơ còn không phải hạ bút thành văn sao?

Thoạt nhìn hắn có vẻ tính tình đạm bạc, kỳ thật trong bụng cũng là người ngông nghênh, mặc dù người khác trào phúng “tiền thân” của hắn (BTV: cũng chính là Tiêu Duệ chính gốc), nhưng hắn không thể chấp nhận. Hơn nữa, thật sự không muốn “tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục” để lấy lòng người khác, hắn lắc đầu:

- Lão Mạnh, ngâm thơ xin miễn, hôm nay tửu hứng đã cạn, ta xin cáo lui!

Dứt lời, hắn không nhìn hai người Trương Húc, đứng dậy quay đầu bước đi.

Nhan Chân Khanh nhếch miệng cười khẩy, thấy hắn hành động vô lễ, sự phản cảm đối với Tiêu Duệ cũng nặng thêm vài phần.

Mạnh Sưởng thở dài một tiếng, muốn cản trở nhưng không biết nói gì, đành mặc kệ hắn rời đi.

Trong mắt Trương Húc lóe ra thần sắc kỳ lạ, ngồi tại chỗ cười nói:

- Người có tự trọng, sao không quý trọng danh dự.

Tiêu Duệ dừng lại một chút, chậm rãi xoay người lại, thần thái có chút kích động, cực kỳ lãnh đạm, chậm rãi nói

- Hư danh đối với ta như mây bay, thời gian như nước chảy không thể lấy lại, chuyện cũ như hoa rơi không thể truy. Hai vị quý nhân, non cao không đổi nước biếc chảy dài, giờ xin tạm biệt.

- Thời gian như nước chảy không thể ngăn, chuyện cũ như hoa rơi không thể truy

Trương Húc trầm ngâm, mắt nhìn Tiêu Duệ nghênh ngang ra đi, vừa muốn nói gì, đã thấy Mạnh Sưởng đứng dậy cáo tội với hai người rồi vội vàng đuổi theo.

Trương Húc đột nhiên vỗ đùi, khiến Nhan Chân Khanh giật mình.

- Khanh lão đệ, nhìn thần sắc thong dong của hắn, vẻ mặt, khí chất, dường như tay ăn chơi của phủ Thừa tướng này không phải quá đáng như lời đồn

Trương Húc uống một chén rượu lớn tiếng nói.

Nhan Chân Khanh lạnh nhạt cười

- Một tiểu tử phóng đãng mà thôi, đáng để Quý Minh tiên sinh coi trọng như thế sao? Hắn có liên can gì đến chúng ta đâu?

Trương Húc cười ha hả

- Thôi kệ, tới đây, chúng ta tiếp tục uống!

……….

………..

- Tử Trường lão đệ, dừng bước!

Mạnh Sưởng hô một tiếng, ngăn cản Tiêu Duệ đang đi ra cửa, vừa thở hổn hển, vừa cả giận nói:

- Tử Trường, Nhan Thanh Thần là sĩ tử thanh lưu, đoan chính thủ lễ….đệ cũng không cần quá để ý….

- Lão Mạnh, lão quá lo lắng, khinh miệt bằng này tại hạ còn gặp nhiều hơn.

Tiêu Duệ cười cười

- Lão đệ nếu đã ly khai phủ Thừa tướng, không biết sau này tính toán gì?

Mạnh Sưởng trầm ngâm hỏi.

- Tính toán?

Tiêu Duệ ngẩn ra, kinh ngạc không biết nói gì cho phải. Hắn vừa ly khai Lưu phủ, vẫn chưa có khái niệm rõ ràng đối với nhân sinh, lại không hoàn toàn hiểu rõ.

Hiểu được tâm tư mờ mịt của Tiêu Duệ, Mạnh Sưởng không khỏi cười:

- Tử Trường, đêm nay ở Nhất Hoằng Lâu, các ông chủ của các tửu phường Lạc Dương sẽ tụ hội, đệ theo ta tới đó xem náo nhiệt…được không?

- Chủ các tửu phường tụ hội?

Tiêu Duệ ngây ra một lúc, tâm niệm biến chuyển, yên lặng gật đầu

- Cũng tốt, ta sẽ theo lão Mạnh đi kiến thức một chút.

Thấy Tiêu Duệ đáp ứng, Mạnh Sưởng ước định thời gian sau đó chia tay. Mạnh Sưởng đương nhiên là có hảo ý, lão rất rõ ràng, bằng vào tài phẩm rượu xuất thần nhập hóa, đạo nấu rượu bí hiểm của Tiêu Duệ, một khi xuất hiện trước mặt các đồng nghiệp ngành rượu ở Lạc Dương, hắn tuyệt đối có thể phát huy, ít nhất sau này sẽ không cần phải lo kế sinh nhai.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...