Đại Chúa Tể

Chương 11: Đàm Thanh Sơn


Chương trước Chương tiếp

Ở phía bắc của sân thi đâu đó, có ba người đang ngồi ngay ngắn, phía bên trái là Mạc sư - người đã xuất hiện ngày hôm qua, phía bên phải là một người đàn ông trung niên gầy guộc với khuôn mặt cứng nhắc, hai mắt hõm sâu trông khá lạnh lùng nghiêm nghị.

"Ha ha, buổi tỷ thí của viện hôm nay có phần náo nhiệt hơn trước đây nhỉ…" Ngồi trên ghế chủ tọa giữa hai người kia là một ông lão có mái tóc hoa râm, ông cười tủm tỉm nhìn bầu không khí sôi nổi ở bên dưới, không nhịn được cười nói.

"Những lần tỷ thí học viện trước đây, chúng ta đều có thể đoán trước được kết quả, nhưng lần này thì khá khó đoán rồi." Mạc sư cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Sao lại khó dự đoán? Bây giờ Liễu Dương đã là Linh Động cảnh sơ kỳ, lại có linh mạch Nhân cấp, e rằng ở thiên giới nó cũng xếp ở gần mấy hạng đầu chứ nói chi là ở địa giới này. Mục Trần mặc dù cũng không tệ nhưng cũng còn kém Liễu Dương một chút." Người đàn ông trung niên lạnh lùng ở bên phải bĩu môi nói. Ông ta là đạo sư có cấp bậc cao nhất Tây viện nên tất nhiên sẽ hi vọng đệ tử Tây viện của mình có thể đạt được thành tích tốt nhất.

"Tịch sư, ngài khinh thường một người có thể đạt được tư cách vào Linh lộ như vậy là hơi thiếu sáng suốt rồi." Mạc sư thản nhiên nói.

"Đáng tiếc là nói tới người có thể thành công hoàn thành rèn luyện ở Linh lộ." Người đàn ông trung niên kia lắc đầu, nói.

Ông lão tóc hoa râm nghe thấy cuộc tranh luận giữa hai người thì chỉ cười khẽ, rõ là ông đã quá quen chuyện này rồi, ánh mắt hơi đục của lão nhìn về phía chỗ ngồi của Đông viện, dừng lại trên thân thể gầy gò của thiếu niên ở đằng kia rồi nói: "Quả thật đáng tiếc… đã hơn mười năm rồi Bắc Linh cảnh chúng ta chưa có ai đạt được tư cách tham gia Linh lộ… lần này Mục Trần đạt được tư cách nhưng lại bị đuổi ra khỏi đó giữa chừng, không qua được ải cuối của Linh lộ, coi như uổng phí một năm rèn luyện tại đó, quả thực là chậm mất mộ năm tu luyện."

Mạc sư cũng khá tiếc nuối mà lắc đầu. Ở trong Linh lộ vốn dĩ không thể tu luyện linh lực, nhưng nếu thành công vượt qua cửa ải cuối cùng thì sẽ nhận được linh lực quán đỉnh. Nếu là người có thiên phú biến thái thì hoàn toàn có thể đạt tới Linh Luân cảnh chỉ trong một đêm, thậm chí ngay cả Thần Phách cảnh cũng có cơ hội. Vốn như Mục Trần có thể hoàn thành rèn luyện thì e rằng hiện tại đã sớm trở thành người đứng đầu trong đám thanh thiếu thiên ở Bắc Linh cảnh này rồi. Suất vào Ngũ đại viện kia hiển nhiên cũng thuộc về hắn, không ai có đủ tư cách tranh đoạt nó.

Khi đó, ngay cả người như Liễu Mộ Bạch cũng phải xếp dưới hắn.

Nhưng ai ngờ được lại đột nhiên xảy ra chuyện kia, Mục Trần không những không đạt được linh lực quán đỉnh quý giá nhất của Linh lộ mà còn bị đuổi ra giữa chừng, mất không một năm tu luyện.

"Tiêu viện trưởng, rốt cuộc Mục Trần đã gây ra chuyện gì ở Linh lộ vậy? Sao lại bị đuổi ra? Thiên phú của nó ta hiểu rất rõ, tâm tính lại tốt nữa, không thể nào bị đuổi ra khỏi đó chỉ vì thành tích kém được." Mạc sư nhíu mày, không nhịn được mà cất giọng hỏi. Ông chỉ loáng thoáng biết rằng Mục Trần đã gây ra một chuyện gì đó không nhỏ ở trong Linh lộ, nhưng lại không biết cụ thể là chuyện gì.

Khi nghe câu hỏi này, ngay cả người đàn ông trung niên lạnh lùng cũng phải quay mặt lại nhìn viện trưởng Bắc Linh viện, hiển nhiên là ông ta cũng khá tò mò.

Tiêu viện trưởng nghe thế, khẽ vuốt chòm râu rồi lắc đầu cười khổ, nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng nghe nói là tên nhóc này đã gây ra chuyện khá lớn trong Linh lộ, thậm chí còn kinh động đến lãnh đạo cao cấp của Ngũ đại viện nữa."

Mạc sư và người đàn ông trung niên lạnh lùng kia đều sững sờ, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, rõ ràng là không thể nghĩ ra Mục Trần đã gây nên chuyện kinh thiên động địa gì ở trong Linh lộ.

"Thôi, không nói chuyện này nữa, chuông vang lên rồi, mau tuyên bố bắt đầu tỷ thì học viện đi." Hiển nhiên, Tiêu viện trưởng không muốn nói nhiều nên lập tức phất tay ra lệnh.

Mạc sư nghe thế thì gật đầu đứng dậy, ánh mắt nhìn qua toàn trường, cất giọng trầm hùng hồn vang vọng bên tai mỗi người học viên.

"Đã đến giờ, tỷ thí học viện chính thức bắt đầu, tất cả đều là học viên của viện nên trong lúc tỷ thí tuyệt đối không được xuống tay giết người, nhớ lấy!"

"Các ngươi đều đã biết được quy củ, mỗi một người lên đài thi đấu đều có một cơ hội khiêu chiến đối thủ, nhưng chỉ được một lần duy nhất, cho nên phải biết lượng sức mà làm, lựa chọn đối thủ phù hợp với mình."

"Vâng!"

Biển người đông nghịt ở trong đấu trường đều cung kính đáp lại.

"Đã như vậy…" Mạc sư khẽ gật đầu, sau đó vung tay lên: "Bắt đầu."

"Coong!"

Bàn tay ông vừa vung xuống thì tiếng chuông rõ to cũng vang lên, hầu như vọng khắp Bắc Linh viện.

"Xột xoạt."

Lúc này, toàn bộ sân đấu trở nên khá rối loạn, từng bóng người lướt lên đài thi đấu rồi liên tục hét to.

"Lưu Hùng, ngươi cút xuống đây cho ta, từ lâu ta đã nhìn ngươi không vừa mắt rồi."

"Trần Thông, ngươi cũng đi ra ra đi, lần này ta nhất định sẽ trả lại ngươi món nợ lần trước."

Mục Trần nhìn cục diện hỗn loạn dưới sân thì khẽ bật cười. Phần lớn những trận đấu như thế này đều chỉ là tỷ thí bình thường, cho nên Mục Trần cũng không quá mức để ý, chỉ đôi lúc hắn lại nhìn sang Liễu Dương bên Tây viện, ở bên kia Liễu Dương cũng lạnh lùng nhìn lại hắn.

Hôm nay, mọi người ở Bắc Linh viện đều biết Liễu Dương sẽ chọn Mục Trần làm đối thủ trong lần tỷ thí này, cho nên bên Tây viện không có ai dám cả gan khiêu chiến hắn. Đương nhiên, bọn họ cũng biết rằng, với thực lưc hiện tại của Mục Trần thì cũng chỉ có Liễu Dương mới có thể đối chiến được.

Mà mọi người cũng rất mong chờ cuộc tỷ thí của hai người đươc coi là ưu tú nhất Bắc Linh viện địa giới này.

Mục Trần không để ý đến ánh mắt lạnh lùng như băng của Liễu Dương, thi thoảng lại cười nói vui vẻ với Đường Thiên Nhi ở bên cạnh. Hành động này của Mục Trần khiến Liễu Dương phải nghiến răng nghiến lợi.

Cuộc tỷ thí lúc này diễn ra khá sôi nổi, song để có thể khiến cho mọi người ở đây hứng thú thì chắc chắn phải là những trận tranh giành vị trí trong tốp mười tại Bắc Linh viện địa giới, bởi vì những cuộc tỷ thí này có thể quyết định đến sự thay đổi vị trí của họ.

"Đó chẳng phải là Đàm Thanh Sơn của Đông viện chúng ta sao? Tên đó quả nhiên muốn ra tay rồi…"

Tô Lăng ở bên cạnh đột nhiên kêu lên khá hưng phấn, Mục Trần cũng nhìn theo. Cách chỗ hắn đang đứng không xa, một thiếu niên áo đen đột nhiên đứng lên, đi về phía lôi đài.

Thân thể của thiếu niên cực kỳ gầy gò, sắc mặt trắng bệch, nhưng khóe miệng lại lộ ra vẻ kiên nghị. Y không nói không cười tựa như không để tâm đến những lời bàn tán xung quanh.

"Đàm Thanh Sơn…"

Mục Trần thấy thiếu niên mặc áo đen này cũng hơi sững sờ. Hắn có biết người này, trước khi hắn đến Bắc Linh viện thì Đàm Thanh Sơn có thể xem là người mạnh nhất trong Đông viện địa giới, mà hiện tại cũng hoàn toàn có thể đứng trong tốp năm trong số toàn bộ đệ tử tại địa giới.

Đàm Thanh Sơn thấy được ánh mắt của Mục Trần thì ngừng lại một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lại hắn, vẻ mặt nghiêm túc cũng lộ ra nét cười.

"Cố gắng lên."

Mục Trần mỉm cười nhìn y, tuy nói hắn và Đàm Thanh Sơn không quen nhau lắm, nhưng dù sao cũng đều là đệ tử của Đông viện, hơn nữa hắn cũng không ghét gì người này.

Đàm Thanh Sơn khẽ gật đầu, sau đó trở mình xuất hiện trên lôi đài, lập tức có không ít ánh mắt nhìn về y, xem ra y cũng khá nổi tiếng tại Đông viện.

"Không biết y muốn khiêu chiến ai…"

Một số người bắt đầu xì xào bàn tán, trong mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ. Người mà Đàm Thanh Sơn coi là đối thủ e rằng cả Tây viện cũng chỉ có mấy người mà thôi.

"Liễu Dương."

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Đàm Thanh Sơn nhìn thẳng về phía một người đứng đầu hàng ngũ bên Tây viện, giọng nói bình tĩnh nhưng lại khiến cho mọi người xung quanh phải xôn xao.

"Y lại muốn khiêu chiến Liễu Dương?"

Đông đảo đệ tử quay sang nhìn nhau, Đàm Thanh Sơn tuy đươc coi là một trong những người mạnh nhất của Bắc Linh viện địa giới nhưng nếu so với Liễu Dương thì còn kém một ít, không nghĩ tới y lại dám chủ động khiêu chiến như thế.

Ở khu ghế ngồi của Tây viện, Liễu Dương khá sửng sốt, ánh mắt dần trở nên âm u. Đến giờ còn chưa ai dám bước ra chủ đông khiêu chiến với Mục Trần, vậy mà mình lại bị người khác khiêu chiến trước, đây chẳng phải nói cho mọi người biết mình không uy bằng Mục Trần sao?

"Đúng là thứ không biết lượng sức."

Liễu Dương đứng dậy, trên người hắn toát ra cổ khí tức âm trầm đáng sợ khiến những đệ tử ở quanh đó cảm thấy như rơi vào hầm băng, lúc này Liễu Dương rõ ràng đang nổi giận.

Liễu Dương nhanh chóng nhảy lên lôi đài mà Đàm Thanh Sơn đang đứng, gã thoáng nhìn qua Đàm Thanh Sơn rồi sau đó nhìn Mục Trần đang ngồi bên khu Đông viện, lạnh lùng nói: "Ngươi định tìm người dò xét thực lực của ta sao?"

Không đợi đối phương trả lời câu hỏi của mình, gã quay lại nhìn chằm chằm Đàm Thanh Sơn, khóe miệng tươi cười có chút âm trầm: "Một tên đui mù ngu xuẩn, ngươi vẫn tưởng rằng mình là người mạnh nhất Đông viên địa giới sao?"

Đàm Thanh Sơn nhìn qua Liễu Dương, ánh mắt ngưng trọng hẳn. Y đã từng là người mạnh nhất trong thế hệ đệ tử của Đông viện địa giới, dù danh hiệu này về tay Mục Trần nhưng vì sự kiêu ngạo của mình mà y vẫn một mực cố gắng tu luyện. Giữa hai bên tuy là quan hệ cạnh tranh nhưng dù gì cả hai cũng là đệ tử của Đông viện, y cũng không muốn đi gây sự với Mục Trần, chỉ cần bây giờ y đánh bại Liễu Dương thì đã có thể lấy lại danh hiệu đệ nhất trở về.

Đàm Thanh Sơn nắm chặt hai tay, một luồng linh lưc dũng mãnh từ trong cơ thể y tuôn ra, quấn quanh hai cánh tay y, đồng thời cả người cũng dần tản ra khí thế mạnh mẽ sắc bén.

"Luồng linh lực này…"

Đám người Tô Lăng kinh ngạc nhìn linh lực trên hai tay Đàm Thanh Sơn.

"Hắn vậy mà cũng đạt tới Linh Động cảnh rồi!"



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...