Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 37: Tình nguyện (hạ) . .
Huống chi hiện tại tôi cũng không biết trong đầu tôi có cái gì nữa, nếu đứa trẻ kia là của hắn, tôi bị ngã thì cũng đáng giá .
Nhưng hiện tại kết quả đứa trẻ cùng với hắn không có tới một điểm liên quan, dưới tình huống như vậy, hắn làm như thế quả thật không gì đáng trách. Nhưng chung quy là do tôi quá hẹp hòi, không biết điều, như có thứ gì đó chặn ngang trong cổ họng, khó chịu không thể nuốt xuống .
“Anh đi về trước đi, tôi còn phải ở lại đây lâu lắm.” Quả thật là tôi cảm thấy hắn đã ngồi mười mấy giờ máy bay sau đấy ngay cả nghỉ ngơi đều không có giờ lại trực tiếp đưa tôi đến bệnh viện thực làm cho người ta đau lòng.
Tình yêu giống như là một dãy số, là một quá trình tích lũy không có đường lui, sao có thể bị hủy diệt trong một đêm. Cho dù trong lòng hắn không có tôi, cho dù người hắn nhớ thương là một cô gái khác, thì tôi có biện pháp nào sao?
Hắn không thương tôi, tôi có thể không thương hắn sao? Tình yêu, cũng không phải là mua đồ ăn…
Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, liền thật sự đi thẳng ra ngoài, bộ dạng không một chút lưu luyến. Điều này làm cho lòng tôi không khỏi lạnh hơn tới phân nửa, anh không thể miễn cưỡng quan tâm tôi một chút được sao? = =
Nhưng lúc trong lòng tôi còn đang oán giận, hắn lại trở vào, không để ý thấy tôi đang kinh ngạc cùng với vui sướng không thể đè nén, hắn ngồi xuống sô pha nhắm mắt dưỡng thần .
Chỉ chốc lát sau có một người đàn ông trung niên trong bộ âu phục thẳng thớm mang văn kiện tới đây, cung kính đưa cho hắn, tiếng nói chuyện cực kì thấp, truyền tới tai tôi liền thành hình thức thầm thì khe khẽ .
Tôi có chút tò mò nhìn qua, vừa vặn đúng lúc người nọ quay đầu nhìn lại với ánh mắt mang vẻ tìm tòi nghiên cứu
“Tốt lắm, chú trở về đi.” Đại boss lên tiếng, người liền biến mất giống như một trận gió nhanh chóng.
“Ông ấy chính là chú của tôi trong truyền thuyết, thư ký Hạ đấy sao ?” Tôi rất là tò mò hỏi.
“Ừ.” Hắn không nặng nhẹ trả lời một tiếng: “Cô tốt nhất ngủ một giấc đi.” Lại tiếp tục im lặng.
Tôi làm sao có thể buồn ngủ được, tay trái không thể cử động, tay phải đang dùng điện thoại chát QQ , ngón tay bấm bàn phím như bay
Lắc mông Tiểu Tân: Diệp Tử, đang làm gì đấy?
Soái ca giang sơn tận diệt: trên giường đắp mặt nạ, trên bàn chén mì tôm.
Lắc mông Tiểu Tân: oa, như vậy chẳng phải hạnh phúc sao?
Soái ca giang sơn tận diệt: cái rắm!Đây là chén mì tôm thứ sáu của Lão Tử trong ba ngày nay rồi đấy!
Lắc mông Tiểu Tân: Cái đó cũng không có tệ lắm mà. (biểu tương: che miệng cười trộm)
Soái ca giang sơn tận diệt: cái chính là ba ngày chỉ ăn có sáu chén! (biểu tượng: lệ rơi đầy mặt~~~~(>_
Lắc mông tiểu tân: … Lý Quân Thành như vậy chẳng phải áp bức cậu quá sao?
Soái ca giang sơn tận diệt: cũng không hẳn, tuy hắn luôn luôn dùng thức ăn ngon dụ dỗ tớ, nhưng sau khi quay lại công ty liền bị thủ trưởng mắng tới ngũ lôi oanh đỉnh, cuộc sống thật sự là nhảy nhảy kéo kéo lên lên xuống xuống…
Lắc mông Tiểu Tân: biểu tượng chả hiểu gì
Soái ca giang sơn tận diệt: …Thật sự khinh bỉ năng lực lý giải của cậu, mà cậu đang làm gì vậy?
Lắc mông tiểu tân: truyền nước…
Soái ca giang sơn tận diệt: có một mình thôi ư? Có cần tớ mang đồ ăn vặt tới không?
Tôi ngẩng đầu nhìn một người đang hết sức chuyên chú vùi đầu khổ cực mà làm việc, liền nhanh chóng quyết định .
Lắc mông Tiểu Tân: không cần…
Soái ca giang sơn tận diệt: đại boss đang ở đấy sao?
Lắc mông Tiểu Tân: sao cậu biết?
Soái ca giang sơn tận diệt: quá dễ , cậu có thể bỏ qua được đồ ăn ngon , cũng chỉ một nguyên nhân là do có trai đẹp..
Lắc mông Tiểu Tân: …
Soái ca giang sơn tận diệt: thế nào? Hai người đã lăn bao nhiêu vòng trên giường rồi? Cái kia của hắn thế nào?
Tôi run run một cái, di động lăn xuống dưới…
Tôibuồn bực, cái di động này rõ ràng là hình hộp chữ nhật, sao lại có thể giống như quả cầu lăn không dứt rồi liền dừng lại ở dưới chân BOSS đại nhân?
Tôi nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác, tỏ vẻ bình tĩnh, tỏ vẻ không thẹn với lương tâm.
Phải sau một lúc lâu hắn mới đưa trả lại cho tôi.
Tôi run lẩy bẩy mở lịch sử chat.
Soái ca giang sơn tận diệt: ? ? ?
Soái ca giang sơn tận diệt: xấu hổ tới không thể mở miệng như vậy, không phải ED* đi? (biểu tượng: khuôn mặt cười to 1 cách đáng khinh…)
*ED: rối loạn dương cương
Soái ca giang sơn tận diệt: Mạc Nhan Hinh, tiết lộ một chút riêng tư thì chết sao? Khẳng định là cậu biểu hiện không tốt, bị đá xuống giường. Muốn hay không chị đây ra tay chỉ bảo cho vài thứ?
Mặt của tôi nhất thời giống như trúng kịch độc, lúc đỏ lúc đen…
May mắn đại boss đưa điện thoại cho tôi xong, sau đấy liền đi luôn ra ngoài = = bằng không thật đúng là chẳng biết đối mặt kiểu gì, hỏi xem thế thì ai mà chịu được. Lắc mông Tiểu Tân: cậu nói có đáng tin sao? !
Soái ca giang sơn tận diệt: Ai bảo không đáng tin? Gì chứ? Nước Mỹ đang trong giai đoạn bầu cử à?
Lắc mông Tiểu Tân: chiêu này thật không chịu nổi, tớ truyền nước xong rồi, đi trước đây~~~
Không quan tâm cô ấy xoi mói nữa.
Thời điểm Quan Ứng Thư đi vào, sắc mặt có điểm mất tự nhiên, tôi đoán có lẽ đại hỏa đang lan tràn trong lòng hắn, nhưng vì ngại tôi là bệnh nhân, nên không dám phát tác. Cũng đúng thôi, bất cứ ai nếu biết có người khác ở sau lưng mình nói mình bị ED chắc chắn sẽ tức giận, chẳng phải nói đàn ông ở phương diện này là không thể bị nghi ngờ sao? Giống như răng nanh con hổ không thể nhổ ra ấy.
Tôi ngắm nhìn gò má hắn lúc đang làm việc, trong đầu nghĩ càng gỡ càng rối. Người xuất chúng nổi bật như vậy, đặt ở đâu cũng là mặt trời, là viên ngọc sáng thì làm sao có thể vì một người mà dừng chân đây? Mặc dù có đi nữa, cũng sẽ không phải những con hươu con hoẵng như tôi. Mà phải như Dụ Hà sáng rõ như trăng trên trời, mới có thể đăng đối đứng chung một chỗ, xứng đôi vừa lứa.
Chỉ tiếc, vầng trăng hạnh phúc kia, không phải cho hắn…
“Than thở tức giận cái gì?” Hắn đột nhiên lên tiếng làm tôi nhất thời trở tay không kịp.
“À, chính là ngày mai lại phải đi làm .” Trong lòng bối rối nhưng cũng chỉ có thể tìm một cái lý do sứt sẹo như vậy để che giấu, thật sự khó mà thốt ra được lời nói chạm vào vết đau của hắn.
“Ngày mai xin nghỉ phép đi.”
“Không cần, không cần, sau khi tan làm tôi đến đây là được rồi, không cần phiền toái như vậy.” Tôi vội vàng từ chối, vì một chút trầy da mà lại xin nghỉ phép, đó là cách làm của những người làm bằng thủy tinh
“Sau khi tan tầm chờ tôi.” Ngữ khí của hắn vẫn như vậy, vênh mặt hất hàm sai khiến, thế nhưng tôi lại thậm chí không có cách nào phản bác. Chỉ có thể suy nghĩ xem lên xe nơi nào để an toàn không bị phát hiện.
Đột nhiên nhớ tới đến một việc: “Ngày hôm qua, dì Ngô nói cho tôi biết thứ Tư này là sinh nhật mẹ anh, chúng ta nên tặng bà món quà gì thì tốt đây?”
Vì việc này, tôi thật đúng là đã sầu muộn cả đêm.
“Việc này cô không cần phải bận tâm, cứ giao cho tôi là được rồi.” Sắc mặt hắn lại có vẻ không tốt. Thật đúng là tên tắc kè hoa.
“À.” Tôi có chút mệt mỏi, tôi suy nghĩ rõ lâu mới ra được vài thứ, còn chưa kịp nói đã bị chết từ trong trứng nước, thật sự là bi thống= =
Còn có một việc tôi chưa nói, đó là dì Ngô còn bảo cho tôi biết, thứ Tư tuần sau cũng chính là sinh nhật đại BOSS. Tôi thật không dám hỏi xem hắn muốn được tặng quà gì, nên chỉ có dựa vào những dấu vết về sở thích trong cuộc sống bình thường hằng ngày của hắn để mà chậm rãi cân nhắc .
Có điều, cho dù đối với sự biến thái của hắn cũng đã biết sơ sơ, nhưng tôi vẫn nghĩ đó là do sự cố một tế bào não của hắn bị chết= =
Tôi đã bí mật lên mạng tìm tòi một chút về tính cách,sở thích của đàn ông thuộc cung Bò Cạp , kết quả thực là làm cho tôi không thể nói được gì:
“Suy nghĩ cực đoan, đại đa số trong các tình huống đều trầm mặc, không thích tranh cãi, nhưng khi tức giận thì không hề nói bừa. Thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, sợ hãi cô độc, nếu cảm thấy không vui sẽ biểu hiện ra ngoài. Cá tính cường hãn mà không thỏa hiệp, sẽ vì được người yêu tặng, dù chỉ là món quà nhỏ cũng đều mừng rỡ như điên…”
Cái quái gì thế? Từ trên tổng hợp lại thì chẳng lẽ người yêu hắn tặng cái gì cũng đều là lãng phí hay sao?
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp