Đặc Công Tà Phi

Chương 23: Chế bom


Chương trước Chương tiếp

Ba ngày sau --

Trong hoa viên Thụy vương phủ, đình đài lầu các lung linh tinh xảo, nhà thủy tạ (nhà ở giữa ao, hồ) xinh đẹp lại yên tĩnh, các loài hoa đua nhau nở. Sương mù lượn lờ như một tấm lụa mỏng mềm mại, khiến cho vườn hoa thêm nét đẹp mông lung.

Lúc này, trong tòa đình viện sang trọng xây bằng bạch ngọc ngói lưu ly, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang nhàn nhã thưởng thức điểm tâm.

"Vương phi, đồ ngài muốn bọn thuộc hạ đã lấy được." Hai thị vệ Thụy vương phủ sau khi đem bao tải to vác trên vai bỏ xuống, giọng điệu vô cùng cung kính nói, chỉ là trong mắt lại tràn đầy nghi ngờ.

Sáng sớm, tiểu vương phi liền hạ lệnh bọn hắn đi tìm lưu huỳnh, quặng ni-trát ka-li, than củi. Mặc dù không hiểu trong hồ lô của tiểu vương phi nghĩ làm gì, nhưng vương gia đã nói, từ nay về sau trong phủ tiểu vương phi lớn nhất, bất luận nàng nói gì, cho dù là để bọn họ đi tìm chết, bọn họ cũng không có chút do dự nào. Vì vậy tiểu vương phi vừa ra lệnh, bọn họ liền lập tức làm theo.

"Hiệu suất làm việc không tệ, đáng được khen ngợi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt phủi phủi mấy mảnh điểm tâm dính trên tay xong, đứng dậy đi ra khỏi đình.

"Tạ vương phi khích lệ." Hai tên thị vệ cúi người, hai mắt ngưng tụ ở trên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Tiểu vương phi nhà bọn họ hôm nay mặc một thân y phục màu xanh nhạt, trên ống tay áo thêu hình con bướm trông rất sống động, chỗ vạt áo dùng sợi bạc vẽ một đám mây ý nghĩa cát tường, mái tóc chỉ dùng một cái dây màu phấn hồng buộc lại lỏng lẻo, dung mạo mặc dù có chút khó coi, nhưng khí chất lạnh lùng cao ngạo lại làm bọn hắn không tự chủ được khuất phục.

"Cởi bao tải, đem những thứ bên trong chia đều ra." Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem xét bao bố xong, thản nhiên nói.

"Dạ!" Hai tên thị vệ nhanh chóng đáp, ngồi xuống, lấy tốc độ nhanh nhất đem lưu huỳnh, quặng ni-trát ka-li, than củi chia xong, đồng thời ngẩng đầu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Vương phi, kế tiếp bọn thuộc hạ cần làm những gì?"

"Để ý xem ta làm, nếu như các ngươi lĩnh ngộ tốt, nhất định đối với những ngày sau này sẽ có ích." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng quét một vòng qua hai thị vệ, tiếp mở miệng chậm rãi nói. Sau đó, nàng cũng ngồi xổm xuống, vùi đầu thực hiện kiệt tác của mình. Bọn họ nếu đối với mình cung kính như thế, nàng cũng không ngại để cho bọn họ học thêm chút kiến thức. Chỉ là nàng sẽ không dạy bọn họ, có thể lĩnh hội được mấu chốt trong này hay không, phải dựa vào thiên phú của bọn họ rồi.

Hai thị vệ liếc mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào, bọn họ thật sự dụng tâm quan sát động tác của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Vương gia đã nói, tiểu vương phi có rất nhiều bản lĩnh không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ. . . Hôm nay bọn họ lần đầu tiên có may mắn chứng kiến tiểu vương phi thể hiện bản lĩnh không thể tưởng tượng nổi chứ?

Sau nửa canh giờ --

"Khụ, vương phi, ngài muốn bọn nô tài học cái này?" Hai thị vệ khóe miệng co giật nói, hai mắt im lặng nhìn về phía nơi nào đó, một đống lớn những viên tròn như quả cầu đen thùi lùi. Tiểu vương phi thần bí làm nửa ngày, chính là vì làm cái này? Cái này cũng cần phải dụng tâm học tập a, bọn họ tiện tay xoa xoa là có thể làm ra một đống lớn.

"Hai ngươi đứng ở đó đi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày lạnh lùng nhìn hai thị vệ, sau đó chỉ ngón tay về một nơi cách đình không xa. Hai tên thị vệ nhìn nhau không hiểu, hướng trong đình đi tới.

"Vương phi, người đây là. . ." Hai thị vệ sau khi đứng ở trong đình, biểu tình mơ hồ nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Xem nhẹ nó sao? Có tin nó có thể cho hai ngươi tan xương nát thịt không?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỏ một khối tròn đen trong tay xuống, sau đó ánh mắt hàm chứa nụ cười giả tạo quét về phía hai thị vệ.

“Không . . . không phải chứ?" Hai thị vệ bỗng dưng trừng lớn mắt, nếu như dùng cái thứ đen này ném bọn họ, đoán chừng bọn họ cũng không bị thương. Nhưng. . . Nhìn biểu tình của tiểu vương phi lại rất cổ quái, tại sao bọn họ lại có cảm giác nổi da gà đây?

"Không tin sao? Được, vậy hãy để cho nó tự mình nói cho các ngươi biết đi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong tay kẹp một cái ngân châm, chỉ thấy nàng đột nhiên dùng ngân châm chọc một cái vào quả cầu trong tay, ngay lập tức nó phát ra tia lửa, tiếp liền thấy tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nhấc, ném khối cầu vào trong đình.

Cùng lúc đó, trong lòng hai tên thị vệ bỗng dưng có dự cảm xấu, chỉ thấy bọn họ bỗng chốc tháo chạy ra khỏi trong đình. Ngộ nhỡ lời vương phi nói là thật, vậy bọn họ chẳng phải là tan xương nát thịt sao? Hay là trước cứ chạy rồi hãy nói!

"Rầm!" Tiếng vang như sấm vang vọng cả vườn hoa, vốn là đình đài tinh xảo hoa lệ trong nháy mắt sụp đổ, cùng lúc đó hai tên thị vệ đã chạy khỏi đình, lại không kịp trốn xa nên bị nổ cho mặt mày đen thui.

A, ông trời của ta ơi! Này, này, chuyện này. . . . . . Hai tên thị vệ biểu tình kinh sợ nhìn đình bị hủy, uy lực như thế không khỏi làm người ta kinh hãi đi, lại đem cả tòa đình viện nổ thành hỏng hết? Tay của bọn hắn liên tiếp vỗ vỗ ngực, trong lòng âm thầm may mắn : may mắn là bọn họ mới vừa rồi chạy nhanh, nếu không bọn họ thật sự sẽ bị như tiểu vương phi nói -- tan xương nát thịt rồi!

"Thiếu một vật liệu, lại làm uy lực giảm hơn phân nửa. Không được, ta phải suy nghĩ một chút, xem có thể dùng thứ khác thay thế không." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng là nhíu lông mày xem xét đình bị nổ xong, bất mãn lẩm bẩm. Cái cổ đại này quả thật là quá tụt hậu, nàng cần một thứ mà bọn họ nghe cũng chưa nghe bao giờ, vì vậy làm nàng tạo ra bom đã bị giảm uy lực đi nhiều.

"Hí. . ." Nghe được Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói thầm, hai thị vệ thở ra một hơi lạnh, tiếp khóe miệng co giật nhìn nhau một cái. Bọn họ không có nghe lầm chứ, thiếu một nguyên liệu mà có thể có uy lực kinh người như thế, nếu là chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu như trong lời vương phi nói, chẳng phải là tùy tiện ném một quả cầu đen thui đó cũng có thể nổ tung nửa toà vương phủ sao?

Trong lòng âm thầm nghĩ , hai thị vệ một lần nữa xem xét đống đen thui bên chân Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Vốn là bọn họ đã chuẩn bị nghiêm túc học tập, nhưng sau khi nhìn thấy tiểu vương phi chỉ loay hoay làm mấy quả cầu đen chẳng có gì thu hút, bọn họ cũng chẳng muốn học nữa, bây giờ bọn họ có cảm giác tiếc đứt ruột a.

Thật ra thì bọn họ không biết, mặc dù bọn họ lĩnh hội được phân lượng chế tạo, bọn họ cũng không nổ được quả cầu đen. Bởi vì, cả quả cầu đen chỉ có một điểm có thể nổ tung, nếu như không tìm thấy cái điểm đó, đồng nghĩa với việc vô dụng rồi.

"Vương phi, không . . . không tốt rồi!" Đang lúc này, một thị vệ máu me đầy người vọt vào trong hoa viên, thanh âm run rẩy mang theo sự ẩn nhẫn đau đớn.

"Truy Phong, đã xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt nhìn về phía thị vệ trước mặt mình, Truy Phong cùng Lãnh Tiêu là hai thuộc hạ tướng quân phụ thân hài lòng nhất, cho nên tướng quân phụ thân đặc biệt để cho hai người bọn họ đi theo mình tới Thụy vương phủ. Lão thợ rèn nói, ba ngày là có thể chế tạo được vũ khí nàng cần, hôm nay chính là ngày đi lò rèn lấy vũ khí. Vì vậy sáng sớm, nàng liền phái Truy Phong cùng Lãnh Tiêu đi đến lò rèn. Nhưng hiện tại lại chỉ có mình Truy Phong trở về, mà lại còn bị thương rất nghiêm trọng?

"Thuộc hạ cùng Lãnh Tiêu mới từ chỗ lão già lấy được vũ khí, người của Tuyên vương phủ liền xuất hiện, bọn họ không nói hai lời liền tiến lên giành lấy. Thuộc hạ, Lãnh Tiêu cùng lão thợ rèn đem hết toàn lực bảo vệ vũ khí, Tuyên vương phủ nhân số đông đảo, vả lại đều là thân thủ bất phàm, ba người thuộc hạ căn bản không ngăn được. Thuộc hạ đem hết toàn lực mới đột phá vòng vây trở lại báo tin, hôm nay. . . Sợ rằng không chỉ có vũ khí bị người của Tuyên vương phủ đoạt đi, Lãnh Tiêu cùng lão thợ rèn cũng bị bắt rồi." Truy Phong sau khi phun ra một búng máu, giọng điệu lo lắng nói.

"Vừa lúc ta muốn thử một chút bom ta chế tạo có thành công hay không đây, dù sao phá hủy hoa viên nhà mình về sau tu sửa cũng lãng phí rất nhiều bạc, vậy thì đổi đến Tuyên vương phủ làm thí nghiệm đi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt môi đỏ mọng lạnh lùng nhếch lên, khom lưng đem những quả cầu đen nhét vào trong bao tải.

"Vương phi, bọn thuộc hạ đi cùng ngài." Truy Phong, hai thị vệ Thụy vương phủ cùng lập tức kêu lên nói.

"Không cần, ai cũng không được phép đi theo. Chuyện của ta, tự ta giải quyết!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng nói xong, bỗng chốc vác bao tải lên, ngẩng đầu hướng ngoài hoa viên mà đi. . .

"Xảy ra chuyện lớn rồi, nhanh đi thông báo cho vương gia đi." Đồng thời lau một hột mồ hôi lạnh trên trán xong, ba gã thị vệ nhún người một cái biến mất ở hoa viên . . .
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...