Đặc Công Tà Phi

Chương 16: Khiêu khích


Chương trước Chương tiếp

"Thượng Quan tiểu thư, ngài đối với Thụy vương phủ chắc là có chút hiểu lầm." Quản gia Thụy vương phủ khóe môi nhẹ kéo, trong mắt đầy nét cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ là nụ cười này đã đồng thời giấu giếm sự đánh giá đối với nàng.

"Trước mang theo một nhóm lớn binh lính uy phong lẫm lẫm bao vây bên ngoài phủ tướng quân, tiếp đó lại suất lĩnh một đội thị vệ xông vào trong phủ tướng quân, giờ lại nói với ta đây chỉ là hiểu lầm? Chẳng lẽ các hạ có ý tứ là. . . Người của Thụy vương phủ chỉ là đang luyện công buổi sáng, chỉ là tình cờ đi ngang qua phủ tướng quân ta, phát hiện nơi này tương đối mới mẻ, cho nên liền đi vào hưởng thụ chút không khí?" Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn ra một nụ cười giễu cợt, mà gió mát đang thổi nhè nhẹ, nghe được lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giống như cũng sợ run mà lắng xuống.

"Thượng Quan tiểu thư, ta đưa cho ngài bức tranh, ta nghĩ. . . Sau khi nhìn thấy nó, ngài sẽ hiểu mục đích người của Thụy vương phủ tới đây hôm nay." Quản gia Thụy vương phủ mỉm cười nói, sau đó đưa tay tiếp lấy kiếm của một thị vệ đưa tới, tiếp liền hơi khom người, dùng mũi kiếm vẽ lên mặt đất. Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau mày, nàng không nói gì, hai mắt nhìn xuống mặt đất.

Hai mắt Thượng Quan Hạo kinh ngạc nhìn quản gia Thụy vương phủ, quản gia Thụy vương phủ luôn luôn mắt cao hơn đầu, trừ Thụy vương ra, hắn luôn luôn không đem bất luận kẻ nào để vào mắt. Nhưng hôm nay thái độ đối đãi với Nguyệt nhi lại khiêm tốn như thế? Hẳn là hắn là bị lãnh khí của Nguyệt nhi mới vừa đối phó với quản gia Tuyên vương phủ dọa sợ đi?

Nghĩ tới đây, Thượng Quan Hạo bộ mặt kiêu ngạo liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó chậm rãi dời bước đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ánh mắt cũng ngưng tụ trên mặt đất. Chỉ thấy quản gia Thụy vương phủ dùng mũi kiếm sắc nhọn vẽ ra ba cái vòng tròn nhỏ trên mặt đất, vòng to bao quanh vòng nhỏ hơn, vòng nhỏ hơn lại bao quanh vòng nhỏ hơn nữa.

"Thượng Quan tiểu thư, vòng nhỏ nhất là phủ tướng quân, vòng to hơn là Tuyên vương phủ, vòng lớn nhất là Thụy vương phủ. Mà hình dáng của ba vòng, chính là thế bao vây." Quản gia Thụy vương phủ đem kiếm trả lại cho tên thị vệ xong, hai mắt cười cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh âm nhu hòa giải thích .

"Ngươi là muốn nói cho ta biết, binh mã Tuyên vương phủ bao vây phủ tướng quân, mà binh mã Thụy vương phủ các ngươi bao vây binh mã Tuyên vương phủ sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt sau khi giơ tay vén vén mấy sợi tóc rủ xuống, hai mắt thâm thúy nhìn hướng quản gia Thụy vương phủ.

"Thượng Quan tiểu thư quả nhiên vô cùng thông minh, khó trách Thụy vương nói ngài chỉ cần nhìn thấy hình này nhất định sẽ hiểu hàm ý trong đó." Trên mặt quản gia Thụy vương phủ là sự tán thưởng cùng với nụ cười: "Thụy vương biết được người của Tuyên vương phủ sẽ đến phủ tướng quân đe dọa Thượng Quan tiểu thư, cho nên liền phái thuộc hạ dẫn người đến trước phủ tướng quân trợ uy cho Thượng Quan tiểu thư."

"Theo những gì ngươi vừa nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta còn phải cám ơn hảo ý của Thụy vương sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thanh âm ép xuống rất thấp, nhưng trong mắt lại vô cùng lạnh lẽo. Hai mắt liền giống như là bị ánh trăng âm u bao phủ, ẩn giấu hơi thở lạnh lẽo.

"Thụy vương nói, với khả năng của Thượng Quan tiểu thư, nhất định có thể đem uy hiếp của Tuyên vương phủ biến thành run sợ mà bỏ chạy. Vì vậy thật ra Thụy vương phủ đi trợ uy chỉ là làm điều thừa, cho nên người ngại tiếp nhận lời cảm ơn của Thượng Quan tiểu thư." Quản gia Thụy vương phủ vẫn ôn nhu cười, giọng nói mười phần khiêm tốn.

Một bên Thượng Quan Hạo nghe được đoạn đối thoại giữa Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng quản gia Thụy vương phủ, lông mày không khỏi nhíu lại thật chặt. Ông cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao quản gia Tuyên vương phủ bị Nguyệt nhi cắt lưỡi, cũng không có nhìn thấy binh mã Tuyên vương phủ xông vào, thì ra là bọn họ bị binh mã Thụy vương phủ khống chế rồi.

Tuyên vương phái binh mã bao vây phủ tướng quân, rõ ràng chính là đang cảnh cáo mình, nếu Nguyệt nhi cuối cùng không thể trở thành Tuyên vương phi, Tuyên vương phủ sớm muộn cũng sẽ san bằng phủ tướng quân.

Thụy vương phái binh bao vây binh mã Tuyên vương phủ, là đang cảnh cáo Tuyên vương, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ đối với phủ tướng quân, nếu không Thụy vương phủ sẽ chính thức cùng Tuyên vương phủ khai chiến.

Thụy vương cùng Tuyên vương ngấm ngầm đấu đá nhau như nước với lửa, nhưng bọn họ ngoài mặt vẫn thủy chung duy trì sự hòa thuận. Nhưng hôm nay Thụy vương cùng Tuyên vương vì tranh đoạt Nguyệt nhi làm phi, rốt cuộc đã chính thức giao chiến. Xem ra. . . Long Diệu hoàng triều nội chiến, sắp sửa xảy ra! Tiên hoàng, thần bởi vì năm đó cam kết với người, cho nên vẫn liều mạng ẩn nhẫn. Nhưng hôm nay cái cam kết này đã đe dọa đến hạnh phúc của Nguyệt nhi, thần sợ rằng. . .

"Các ngươi đã truyền lời của Thụy vương xong rồi hả?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu, lười biếng vuốt ve ngón tay. Động tác của nàng dịu dàng mà ưu nhã, nhưng đầu ngón tay khẽ vểnh lên làm cho người của Thụy vương phủ cảm thấy khí lạnh tràn ngập trong gió. Bọn họ đều hiểu ý tứ trong lời nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt: nếu như đã truyền lời xong, liền cút nhanh đi, nếu không ta không ngại động chân động tay.

"Thượng Quan tiểu thư, binh mã Thụy vương phủ sẽ rút lui ngay. Chỉ là trước khi rút lui, thuộc hạ phụng mệnh Thụy vương, có hai tờ giấy muốn giao tận tay cho Thượng Quan tiểu thư." Quản gia Thụy vương phủ từ trong tay áo móc ra hai tờ giấy, khom lưng cung kính đưa về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt xem xét tờ giấy quản gia Thụy vương phủ đưa tới, đưa tay nhận lấy.

"Tất cả người Thụy vương phủ, rút lui!" Thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhận tờ giấy, quản gia Thụy vương phủ lập tức vung cánh tay lên, dẫn bọn thị vệ hướng cửa đi. . .

"Nguyệt nhi, trên tờ giấy viết cái gì?" Thượng Quan Hạo hai mắt thâm thúy quét qua đoàn người đi khỏi cửa, sau đó nghiêng đầu khẽ hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Phép khích tướng!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch, đem tờ giấy đưa cho Thượng Quan Hạo. Trên tờ giấy kia viết: nha đầu, chạy trốn là một hành động hèn nhát. Tin tưởng ngươi nhất định khinh thường việc trốn chạy, cho nên. . . Ta ở tại hoàng cung chờ ngươi a, không gặp không về!

"Tờ giấy còn lại viết cái gì?" Thượng Quan Hạo bỗng dưng đem tờ giấy vò nát, tiếp cắn răng hỏi.

"Tiên lễ hậu binh." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem tờ thứ hai con đưa cho Thượng Quan Hạo, tiếp khóe miệng hiện lên nụ cười làm người ta rợn tóc gáy. Tờ thứ hai viết: dĩ nhiên, nếu như nha đầu ngươi đắn đo, cảm thấy chạy trốn cũng không phải là hành động hèn nhát, mà là cử chỉ sáng suốt. Ta không chỉ có dốc toàn lực ủng hộ nha đầu ngươi chạy trốn, còn có thể bồi ngươi cùng lưu lạc chân trời góc biển nha. Cho nên nếu nha đầu ngươi thật muốn chạy, nhất định phải nhớ chờ ta một chút nga!

Khiêu khích, trần trụi khiêu khích! Hắn rõ ràng là nói: vô luận ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta đều là có thể bắt được ngươi.

"Nguyệt nhi, ngươi có tính toán gì không?" Thượng Quan Hạo gắt gao nắm chặt quả đấm, hai mắt bốc lửa hỏi ý kiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thụy vương cùng Tuyên vương dường như đã đoán được hắn sẽ để Nguyệt nhi chạy trốn, sợ rằng Nguyệt nhi muốn thuận lợi bỏ chạy là không thể nào. Nếu như Nguyệt nhi không thể chạy trốn, như vậy hiện tại sợ rằng chỉ có thể vào cung rồi, bởi vì Thánh thượng đã hạ thánh chỉ.

"Lập tức vào cung!" Trong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt phát ra một tia lạnh lẽo khó dò. Thụy vương, Tuyên vương, các ngươi nếu nhất định trêu chọc ta, như vậy ta không ngại làm ma quỷ, cấp cho các ngươi khế ước tử vong . . .


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...