Ngay lập tức trên mặt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cơ hồ lệ nóng quanh tròng.
“Quân Lạc Vũ, ngươi thật đáng chết”
Như thế nào có thể làm cho người ta thích như vậy? Như thế nào có thể làm cho người ta kích động như vậy? Như thế nào có thể ngay tại thời điểm mấu chốt, cơ hồ ngay lúc hắn tuyệt vọng, lại cấp cho hắn cường đại kinh hỉ như vậy.
Quân Lạc Vũ, ngươi quả nhiên là một kẻ đáng chết.
Phong Vô Tâm nắm chặt hai tay, hung hăng một kích đánh vào không trung vô hình.
Mà ở trên mặt là kích động cùng mừng như điên, cơ hồ đã không cách nào dùng lời nói mà diễn tả được.
Mà ở bên cạnh hắn, Yến Lâm cùng Yến Trần, hai người hoàn toàn chấn động.
Khống chế mười lăm cấp siêu cấp ma thú – đỉnh cấp bậc tại Vong Xuyên đại lục, bá chủ một phương ngân bạch phi hổ vương, cư nhiên là Tiểu Ngân.
Phía sau phô thiên cái địa đuổi theo là đội ngũ binh đoàn khổng lồ đã ngoài thập cấp ma thú, cư nhiên là của Tiểu Ngân.
Nó… nó… nó thật là tiểu tử ham ăn của Quân Lạc Vũ?
Bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng Phong Vô Tâm hô lên như xé gió, Yến Trần cùng Yến Lâm kinh ngạc hiện lên cả trên mặt.
Bọn họ thực sự không có nghe sai. Cũng không có nhìn lầm.
Đay là vạn thú tập kết…
Gió qua ngàn dặm, lạnh run…
“Rống…”
Phô thiên cái địa hí rống nhằm thẳng hướng binh mã hai bên mà xông đến.
Vạn thú rít gào, thanh âm chồng chất lên nhau mà đến, kinh thiên động địa, oai trấn tứ phương.
Mặt đất trấn động, vạn thú gầm thét mà đến.
“Mau, mau, công thành, mau”. Ngay lúc lực lượng khổng lồ sắp đến nơi, phía dưới, ở bên ngoài Ngũ Châu thành, liên quân bảy quốc kinh hãi tới cực điểm, mãnh liệt phản ứng lại.
Nhất thời, mãnh liệt còn hơn lúc muốn liều mạng mà tấn công Ngũ Châu thành, mãnh liệt hướng bên trong thành mà đánh đến.
Chỉ có vào thành, vào thành đóng cửa thành lại, may ra còn có thể thoát được đám ma thú kia.
Ít nhất, ít nhất là còn có một cái cửa thành.
Mà bọn họ bây giờ, cái gì cũng không có, cái gì để che chắn cũng không có.
Này Ma thú quân đoàn ngoài thập cấp nổi điên mà lướt qua, bọn họ khẳng định chỉ còn huyết nhục mơ hồ.
Kia chính là Ma thú quân đoàn ngoài thập cấp đến mười lăm cấp, mười lăm cấp đỉnh cấp ma thú.
Sợ hãi rồi, sợ hãi rồi, hoảng sợ rồi. Liên quân bảy quốc lúc này xử xuất toàn bộ lực lượng, hướng phía cửa thành tấn công tới.
Cùng khắc, Yến Trần cùng Yến Lâm từ kinh ngạc mà tỉnh lại.
Nhất tề, sắc mặt đại biến, quát: “Mau, mau ngăn chặn lỗ hổng, mau chuẩn bị xa đầu khí giới, phòng ngừa ma thú tiến vào, nhất định phải bắt bọn nó…”
Ba từ này vừa nói ra, hai người đồng dạng liếc nhau một cái, phía dưới nói như thế nào cũng không nói lên lời.
Nhất định phải diệt chúng nó?
Đùa phải không? Đã ngoài thập cấp ma thú?
Chỉ sợ ngay cả khi Vọng Thiên Nhai hoàn hảo vô khuyết, sợ rằng cũng không phải là đối thủ của chúng nó.
Mà bây giờ muốn ngăn chặn lỗ hổng không cho chúng nó tiến vào? Muốn tiêu diệt toàn bộ chúng nó?
Này quả thực là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
“Thừa tứơng, làm sao bây giờ? Quân Lạc Vũ này thật là độc ác, nàng ta đưa lực lượng tới, nàng ta giúp Phạm Thiên Các rồi, chúng ta làm sao bây giờ. Này…”
“Câm miệng, không cho nói lung tung” Yến Lâm, Yến Trần đều đem lo lắng mới nói ra khỏi miệng, Phong Vô Tâm sắc mặt trầm xuống, nghiêm mặt quát to.
Mà Yến Lâm cùng Yến Trần hai người sửng sốt.
Tiểu Ngân là ma thú của Quân Lạc Vũ, mà Quân Lạc Vũ giúp Đế Phạm Thiên, chuyện này là có thật.
Điều này sao lại có thể gọi là nói lung tung, Thừa tướng là bị làm sao vậy? Bị thế trận này doạ cho phát điên rồi sao?
“Ngao ô…” Gió qua thiên hạ, vạn thú rít gào mà đến.
Gần, rất gần.
“Sát a…” liên quân bảy quốc đang tử chiến nơi cửa thành càng phát ra hoảng sợ, điên cuồng hướng phía bên trong thành mà vọt vào.
Cửa thàng của Ngũ Châu thành vốn đã bị công phá, càng huống chi lúc này là liên quân bảy quốc đem sức lực suốt đời của mình hướng tới chỗ này.
Quân đội Vọng Thiên Nhai căn bản là thủ không được, căn bản là thủ không được.
Phong Vô Tâm thấy cảnh này thì mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn kim loan phượng bay trên đỉnh đầu, cao giọng nói: “Tiểu Ngân là bằng hữu của chúng ta, xin hãy giúp chúng ta thủ thành.”
Gió mang theo tiếng hét, kim loan phượng ở trên bầu trời cúi đầu nhìn Phong Vô Tâm, liếc mắt một cái.
Không tiếng động, không di chuyển, căn bản là không có để ý tới.
Mà Yến Lâm cùng Yến Trần ở phía dưới thấy Phong Vô Tâm đột nhiên hướng không trung bá chủ thỉnh cầu trợ giúp, trong mắt hiện lên bối rối.
Thừa tướng của bọn họ điên rồi sao?
“Thừa tướng, ngươi không nên như vậy, chỉ cần Quân vương của chúng ta trở về, chúng ta…”
Quân vương, Vân Thí Thiên bây giờ, cho dù có nhanh chóng trở về, thì trận này căn bản cũng là không có biện pháp để đánh lại. Còn không nói tới một khi Ngũ Châu thành bị huỷ, Vọng Thiên Nhai sẽ gặp phải kiếp nạn lớn.
Yến Lâm, Yến Trần, một lời đến bên miệng, cũng không thể nào nói ra được.
Mà Phong Vô Tâm căn bản không để ý tới việc bọn họ khuyên nhủ, thấy kim loan phượng trên không trung không để ý đến mình, lập tức trong nháy mắt, cả người phi thân lên cao.
Hướng phía Tiểu Ngân đang gào thét mà tới, dùng hết khí lực mà hét to: “Tiểu Ngân, mau công phá cửa thành, mau…”
Tiếng hét kinh thiên, tựa hồ là đem công lực suốt đời dồn vào một tiếng hét.
Cơ hồ là đè qua hàng nghìn, hàng vạn tiếng chém giết trên chiến trường, sánh ngang với âm thanh rít gào của ma thú.
Thần trí từ cả kinh mà quay trở về, trên tường thành của Vọng Thiên Nhai là những văn thần võ tướng, cơ hồ như từ trong tiếng hét của Phong Vô Tâm mà khôi phục lại thần trí, lập tức sắc mặt cổ quái hướng về phía Phong Vô Tâm.
Tiểu Ngân vốn là ma thú của Quân Lạc Vũ.
Quân Lạc Vũ hại Quân vương của bọn họ, hại Vọng Thiên Nhai của bọn họ thảm như vậy.
Thừa tướng của bọn họ là đang suy nghĩ cái gì a?
Lúc này, vạn thú gào thét mà đến, chỉ sợ là đem bọn họ hoàn toàn diệt tuyệt, hoàn toàn công phá Ngũ Châu thành.
Thẳng tiến đến Vọng Thiên Nhai, phá huỷ hết thảy.
Mà Phong Vô Tâm cư nhiên hướng phía Tiểu Ngân cầu cứu.
Này quả thực… Này quả thực…
Quần thần lắc đầu, lòng họ đã chết, đám người vẻ mặt bi phẫn nhìn cửa thành bị giải khai (bị công phá). Vọng Thiên Nhai bọn họ hôm nay khí số đã tận rồi sao?
Mà ngay lúc quần thần Vọng Thiên Nhai đang đối mặt với khí thế hung hăng của Ma thú binh đoàn, ở phía xa phát ra một tiếng gầm rú, kinh thiên mà đến.
Tiểu Ngân xoay người đứng lên, cao cao đứng trên đỉnh đầu ngân bạch phi hổ vương, mím môi mà khiếu, tiểu móng vuốt hướng phía trước mà vung lên.
Đè tiến vào, mau.
Vạn thú hô ứng, đàn khởi rít gào.
Mà kim loan phượng trên bầu trời, sau khi nghe một tiếng hét to của Tiểu Ngân, thì một tiếng huýt gió cực kỳ trang nghiêm từ trong miệng phát ra.
Lập tức, mười một cấp loan phượng phi bằng, thập cấp đại bàng, bá địa mà tản ra.
Trong nháy mắt đã bố trí phòng ngự trên bầu trời Ngũ Châu thành.
“Ầm…” Phi bằng giương cánh, tiếng chim hót ngân vang.
“Hả…”
“Cứu mạng a…”
Kình phong điệp khởi, gào thét mà tới. Liên quân bảy quốc từ bốn phương tám hướng mà xông lên tường thành, trong khoảnh khắc lại giống như đánh lên một cái tường thành không chắc chắn (chỗ này ta chém), bị một tiếng “ầm” đánh ngược trở ra.
Kình phong kia đánh tới, xé rách hết thảy, phá huỷ hết thảy.
Đem những tiểu binh kia so cùng những con kiến.
Lực lượng của không trung bá chủ, há là những tiểu binh công thành kia có thể so đo.
Trong nháy mắt, liên quân bảy quốc mới vừa rồi tìm lại được khí thế hung hăng, cơ hồ muốn xé rách hết thảy mà xông lên, lúc này lại bị không trung bá chủ đang trấn giữ bốn phương trên bầu trời làm cho biến mất không lưu lại chút nào.
“Ầm” một tiếng, đá to bay ra, đập vào trong đội hình của liên quân bảy quốc.
Kình phong gào thét, không trung bá chủ bắt đầu giúp binh sĩ Vọng Thiên Nhai, trấn thủ Ngũ Châu thành.
Mà ngay trong lúc không trung bá chủ bắt đầu hành động, Tiểu Ngân suất lĩnh ma thú binh đoàn, cũng đã tới rồi.
Cao cao đứng trên đỉnh đầu ngân bạch phi hổ, Tiểu Ngân một tay nắm lớp lông màu bạc, trong miệng gào thét ra tiếng xé gió, tiểu móng vuốt thẳng kích hướng phía liên quân bảy quốc đang bao vây Ngũ Châu thành.
Thập cấp địa nham sư, công cho ta mặt đông.
Mười một cấp xích kim báo, công cho ta mặt tây.
Mười hai cấp thiên linh phi lang, công cho ta mặt nam.
Mười ba cấp mộng long hổ, công cho ta mặt bắc.
Hôm nay, nếu kẻ nào để cho một tên chạy thoát, để cho ta hôm nay thất bại, trở về ta diệt cửu tộc kẻ đó.
Khí thế hung hăng, Tiểu Ngân uy danh hiển hách, xông người lên phía trước.
“Rống…” Bốn đội ma thú nghe xong Tiểu Ngân ra lệnh, trong nhát mắt ngửa đầu mà hí rống.
Nhân mã nho nhỏ, hôm nay nếu để cho các ngươi chạy thoát, thì tên của ma thú chúng ta sẽ đảo ngược lại.
Khí thế kinh thiên, tứ phương ma thú sau khi mãnh khiếu đáp lại, bốn đội trong nháy mắt tách ra, bốn đại chủng tộc ma thú hướng phía bốn cổng thành điên cuồng mà vọt tới.
Kiểu kiện dáng người, khí tức kinh người, còn chưa có tới gần đã đem liên quân bảy quốc ở ngoài thành doạ sợ tè ra quần.
Không nói tới năng lực chiến đấu của ma thú, không nói tới chúng nó đã từng hợp tác với nhau hay chưa.
Không nói tới bọn họ bấy giờ là chín mươi vạn binh mã mà chúng nó chỉ có hơn một vạn.
Nhưng là, nhưng là, chúng nó thấp nhất cũng là thập cấp ma thú.
Này, chính là tương đương với cấp bậc lam tôn cao thủ của con người rồi.
Huống hồ, đó là cấp thấp nhất, cao nhất là tím tôn vương giả, bất quá cũng chỉ có thể so sánh cùng siêu cấp ma thú. Thiên, này là hơn một vạn tím tôn vương giả vọt tới.
Này, lực chiến đấu không cần nói cũng biết.
Trong nháy mắt, phía bên ngoài thành, liên quân bảy quốc một mảnh đại loạn.
“Ngao…” Tứ phương di chuyển, tứ đội ma thú hướng phía liên quân bảy quốc, nhào tới.
Trong khoảnh khắc, đàn sơn chấn động, thiên địa biến sắc.
Gió lạnh trên bầu trời gào thét, vạn thú dưới mặt đất rít gào.
Vạn thú lướt qua, chiến mã của liên quân bảy quốc hoảng loạn mà chạy trốn, binh sĩ kêu gào thảm thiết, trong nháy mắt, thiên địa một mảnh kinh hoàng.
Liên quân bảy quốc lúc này nào còn lo lắng mà công thành.
Kinh hoàng cùng hoảng sợ, bắt đầu kêu cha gọi mẹ mà chạy trối chết.
Nhưng là bọn họ muốn chạy trốn, mà những đại ma thú này từ Hoả ma xa xôi mà đến, làm sao có thể để cho bọn họ chạy trốn.
Tiểu Ngân đang ở nơi này, hôm nay, kẻ nào dám chạy trốn.
Trong khoản khắc, chỉ thấy các màu lực lượng hộ thể của các đại ma thú không ngừng bốc lên, quật khởi cả một phương trời.
Một cái tát huy hạ, tựa như chớp, như sét, quét qua bát phương.
Một móng vuốt đánh xuống, mặt đất tách ra từng tấc, ai dám chống lại.
Một cái phi thân qua, bay qua trăm nghìn thước, tru diệt hết thảy.
Một tiếng hô phát ra, kinh phá ruột gan, không gì cản nổi.
Cái gì gọi là công kích, cái này chính là công kích.
Cái gì gọi là tuyệt đối thực lực, cái này chính là tuyệt đối thực lực.
Phòng thủ? Cái gì gọi là phòng thủ? Chưa từng nghe qua.
Sách lược? Cái gì gọi là sách lược? Không biết.
Chúng nó chỉ biết, nắm tay chính là hết thảy, công kích chính là hết thảy.
Mặc cho hôm nay có là núi đao biển lửa, là Tu La địa ngục, thì hôm nay chúng nó cũng san bằng hết thảy, huống hồ trước mặt kia chỉ là chín mươi vạn binh mã bình thường.
“Ngao ô…” Vạn thú cùng xuất hiện, này trong thiên địa, kẻ nào cùng tranh phong.
Một người bay vọt, ngân bạch phi hổ vương bay qua bầu trời, ngang nhiên hạ xuống trên tường thành của Ngũ Châu thành.
Tiểu Ngân cao cao mà đứng, hai chân trước ôm lấy ngực, một bực giống như quân lâm thiên hạ, bao quát hết thảy chung quanh, vạn phần uy nghiêm.
Một phương này, hôm nay do nó trấn thủ, ai dám tới?
Khí tức kinh người, này một mảnh thiên địa, trong nháy mắt thế công đảo ngược.
Một khắc trước, liên quân bảy quốc còn đang hướng Vọng Thiên Nhai bọn họ mà giết chóc, mà qua một chốc, ma thú binh đoàn lại đứng về phía bọn họ, cùng bọn họ hướng phía liên quân bảy quốc mà giết chóc.
Hết thảy đều chuyển biến quá nhanh, quá nhanh.
Đám người trấn thủ trên tường thành Vọng Thiên Nhai lúc này vẫn còn chưa có phản ứng kịp. “Này, này, đây là đến giúp chúng ta sao?” Quần thần Vọng Thiên Nhai chấn kinh rồi, cơ hồ là không dám tin mà ngẩng đầu nhìn lên không trung bá chủ đang bay lượn trên bầu trời.
Nhìn phía dưới thành, liên quân bảy quốc đang bị ma thú bá chủ mặt đất bao vây tiêu diệt.
Này, này không phải Quân Lạc Vũ đến công kích bọn hắn sao?
Đây là đến giúp bọn hắn? Đến trợ giúp cho bọn hắn.
Này, Quân Lạc Vũ không phải hại bọn họ sao? Là địch nhân của Vọng Thiên Nhai bọn họ sao? Như thế nào đột nhiên lại…?
“Này là chuyện gì xảy ra?” Yến Lâm, Yến Trần là kinh ngạc quá rồi, cơ hồ không thể tin nổi, vuốt mặt.
Phía dưới là chiến trường, không sai.
Mới vừa rồi liên quân bảy quốc đánh cho bọn họ không có khả năng chống đỡ, mà lúc này ở trong mắt đại ma thú, cơ hồ so với trẻ con giống nhau đều là vô dụng.
Bị hung hăng đánh lại.
“Tiểu Ngân là tới giúp chúng ta?” Yến Trần khởi cao mày, quay đầu nhìn Tiểu Ngân đang cao cao đứng trên đầu mười lăm cấp siêu cấp ma thú ngân bạch phi hổ vương.
Rất làm cho người ta khó tin rồi, rất làm cho người ta kinh ngạc rồi.
Hai người nhìn nhau, trong nháy mắt, Yến Lâm cùng Yến Trần không biết hình dung vẻ mặt cùng tâm tình của mình như thế nào.
Cứ ngỡ sắp chết rồi nhưng lại không phải, rõ ràng là địch nhân nhưng lại đến giúp bọn họ đảo ngược tình thế, loại sự tình này, đầu óc bọn họ không thể nào theo kịp.
“Ha ha, Tiểu Ngân, giết hảo, lợi hại, lợi hại.”
Mà ngay lúc văn võ bá quan của Vọng Thiên Nhai còn đang kinh ngạc, chỉ có Phong Vô Tâm một người dựa vào ngân bạch phi hổ vương, cười đến vô cùng hưng phấn.
Này… Này…
“Hảo… giết hảo, giết hảo…”
“Đẹp. Làm rất đẹp.”
Quần thần Vọng Thiên Nhai tâm tình rối rắm, rõ ràng là địch nhân lại biến thành ân nhân, một lúc lâu sau, mọi người bắt đầu hưng phấn.
Chỉ cần có thể bảo vệ cho Ngũ Châu thành không mất, chỉ cần có thể bảo vệ Vọng Thiên Nhai kinh đô.
Đó là chuyện tuyệt đối tốt. Còn về phần làm thế nào để bảo vệ, muốn truy cứu sao?
Muốn. Nhưng là, tuyệt đối không phải lúc này.
“Ha ha, cứu binh của chúng ta…”
“Oa, Ma thú binh đoàn vốn là đến giúp chúng ta.”
“Ha ha, Ngũ Châu thành được bảo vệ rồi…”
Một trận ầm ĩ vang lên, tất cả binh dân của Vọng Thiên Nhai đều hưng phấn rồi, đám người của Vọng Thiên Nhai trên tường thành cơ hồ nhảy dựng cả lên. Cứu binh, cứu binh của bọn họ đến rồi.
Như vậy cường đại, như vậy mà lướt qua, há bỏ sót lại kẻ nào.
“Tuyệt, Tiểu Ngân, thật tuyệt, thật tốt vì có ngươi” Phong Vô Tâm nhìn ma thú tung hoành, trong nháy mắt mà tình thế đã xoay chuyển, không khỏi hai tay định chụp bả vai Tiểu Ngân, sung sướng mà hô to.
Mà tay hắn vừa duỗi ra, ngân bạch phi hổ vương nghiêng mặt, liếc mắt một cái, trừng Phong Vô Tâm, có dũng khí thì cứ chụp lấy tiểu vương tử của chúng nó.
Phong Vô Tâm giật mình kinh hãi, tay lập tức rụt về.
Tiểu Ngân nhìn thấy cảnh này, hơi cúi người, trong mắt hiện lên ý cười, nhìn Phong Vô Tâm.
“Tiểu Ngân, đa tạ ngươi.” Phong Vô Tâm trong mắt hiện lên ý cười nhìn Tiểu Ngân, đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm túc, hướng phía Tiểu Ngân , cúi xuống.
Hắn mặc kệ Tiểu Ngân tại sao lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khống chế siêu cấp ma thú binh đoàn.
Hắn cũng không có thời gian hỏi Tiểu Ngân tại sao lại đúng lúc này mà chạy tới.
Hắn chỉ biết là Tiểu Ngân đã cứu Ngũ Châu thành, chẳng khác nào là cứu Vọng Thiên Nhai bọn hắn.
Lễ này, đáng chịu.
“Đa tạ đại ân”. Phong Vô Tâm vừa thi lễ xuống, quần thần xung quanh tường thành đang hưng phấn lập tức cũng nhất tề hướng Tiểu Ngân mà thi lễ.
Kể cả Yến Lâm cùng Yến Trần, này thi lễ, đáng chịu.
Quần hùng cúi đầu, giờ phút này, khắp thiên địa, Tiểu Ngân vi tôn.
Tiểu Ngân thấy cảng này, tiểu móng vuốt giơ lên. huơ huơ.
Cảm ơn ta làm cái gì, cảm ơn Lạc Vũ nhà ta đi.
Nếu không phải là nàng kêu ta mang các tiểu đệ đến, ta cũng sẽ không chạy đến nơi xa xôi thế này mà giết địch, huống hồ các ngươi đối với nàng còn không có hảo.
Nói xong ý này, Tiểu Ngân quay đầu, hướng Phong Vô Tâm hung hăng liếc mắt một cái.
Đối với Lạc Vũ không tốt, Lạc Vũ còn muốn đến giúp bọn hắn, hừ.
Ý tứ của Tiểu Ngân, Phong Vô Tâm có thể hiểu.
Lập tức ánh mắt một tia ba động, cao giọng nói: “Vốn là chủ nhân của ngươi Quân Lạc Vũ muốn ngươi đến giúp Vọng Thiên Nhai ta?”
Này thanh âm không có bất cứ gì che giấu, trên dưới tường thành là binh lính cùng đại thần của Vọng Thiên Nhai, đều nghe rõ thanh thanh sở sở.
Không khỏi trong nháy mắt, hai mắt nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc.
Mà trong đó nguyên bản là chán ghét cùng thống hận, ở tại lúc này đã giảm bớt đi rất nhiều.
Tiểu Ngân hướng Phong Vô Tâm trở mình một cái, xem thường, nói nhảm.
“Cha mẹ Quân Lạc Vũ đả thương Trưởng công chúa của Vọng Thiên Nhai ta, gián tiếp hãm hại Vọng Thiên Nhai ta hôm nay thành ra như vậy, quả thật chính là địch nhân lớn của Vọng Thiên Nhai ta. Nhưng là, hôm nay đã có lòng hối cải, hơn nữa còn nghìn dặm xa xôi đến giúp Vọng Thiên Nhai ta, đánh bại địch nhân bên ngoài.
Tội lớn, công lớn cùng tồn tại, Vọng Thiên Nhai ta không phải những kẻ nhìn mặt mà đoán người, có cơ hội thì hướng chủ nhân ngươi chuyển lời của ta, Vọng Thiên Nhai ta vốn ân oán rõ ràng, thật hay không thật, tuyệt đối sẽ không luận tội bừa bãi.
Cao cao thanh âm tại một mảnh chiến trường thảm thiết vang lên, tung bay lên chín tầng trời.
Từng âm, từng tiếng đều là nặng ngàn cân.
“Phải, nên là như thế”. Phong Vô Tâm một lời vừa nói dứt, lập tức có vị đại thần tiếp lời.
“Phải, thừa tướng nói đúng”
“Vọng Thiên Nhai ta tuyệt đối không tha cho địch nhân nhưng cũng tuyệt đối không hại công thần…”
Liên tiếp những đạo thanh âm từ trong gió lạnh mà vang lên, mặc dù gió lạnh gào thét nhưng trong lòng lại cực nóng.
Yến Trần cùng Yến Lâm đều là những người thông minh (nguyên bản: tinh tuyệt nhân vật), nghe những lời nói đó thì nghiêng đầu thật sâu nhìn Phong Vô Tâm, liếc mắt một cái.
Lời này của hắn, giúp Lạc Vũ thoát tội, trước nhiều người như vậy, trước thần dân dân chúng, tại việc Tiểu Ngân giúp bọn hắn giữ được thành trì, kích động mọi người, giúp Quân Lạc Vũ thoát tội.
Này… Hai người nhìn nhau, liếc mắt một cái.
Lời nói nói ra cũng không có gì sai, bất quá…
Phong Vô Tâm phải chăng biết việc gì mà bọn hắn không biết?
Phong bất chợt khởi, vạn thú rít gào, tại nơi chúng đi qua, không có bất luận kẻ nào thoát ra được.
Trời chiều như hoạ, máu ở khắp nơi, mà lòng người lại vui sướng.
“Mở cửa thành, theo ta đi ra”. Trời chiều tuyệt mĩ, cửa Ngũ Châu thành vốn đã bị tàn phá mở ra, Phong Vô Tâm, Yến Lâm cùng Yến Trần suất ra binh mã cùng ma thú hợp lại, tiêu diệt liên quân bảy quốc.
Kèn phản công, thổi lên.
Có Tiểu Ngân cùng ma thú binh đoàn ở đây, Ngũ Châu thành, còn có gì phải lo lắng.
Trời đông lạnh và giá rét, nhưng nhiệt huyết lại cực nóng.
“Báo, Ngũ Châu thành cấp báo”
Vân Thí Thiên ngày đêm gấp rút hành quân, hướng Ngũ Châu thành mà chạy tới, mới đến U Châu, sứ giả truyền tin đã phi như bay tới.
“Quân vương…” Yến Phi cả kinh, cơ hồ không dám tiếp tin báo.
Ngũ Châu thành? Chẳng lẽ Ngũ Châu thành thất thủ rồi?
Vân Thí Thiên cưỡi trên lưng sừng mã, Hắc kim sắc trường bào tại trong gió lạnh mà tung bay.
“Khụ khụ…” Vân Thí Thiên ho khan hai tiếng, tay áo bào vung lên lau vết máu trên miệng, lạnh như băng nói: “cầm đến đây”
“Vâng”, Yến Phi cắn răng, tay cơ hồ có điểm run rẩy, đem tin tình báo đưa lên cho Vân Thí Thiên. Cúi xuống một chút, Vân Thí Thiên sắc mặt nghiên túc đọc tin tình báo, một tia thay đổi nhỏ cũng không có.
“Tiểu Ngân suất lĩnh một vạn đại ma thú, ngàn dặm cứu viện, đóng ở Ngũ Châu thành, Ngũ Châu thành, không lo.”
Chỉ ngắn ngủn mấy chữ, không viết cái gì kinh tâm động phách, nhưng hàm ý ở trong đó, lại chứa đựng biết bao kinh tâm động phách.
Vân Thí Thiên ánh mắt sáng ngời, cúi người một chút, nắm chặt tin tình báo trong tay.
“Cái gì? Ngũ Châu thành không lo? Tiểu Ngân suất lĩnh ma thú quân đoàn cứu viện?”
Yến Phi ở một bên nghe thấy những lời này, trái tim cơ hồ nhảy vọt lên tận cổ họng, kinh ngạc lên tiếng.
“Ngũ Châu thành không bị phá? Được bảo vệ rồi, được bảo vệ rồi…”
Lập tức, tin này truyền ra hàng vạn hàng nghìn binh mã, cứ thế mà truyền đi.
Trong nháy mắt, tâm tình kích động, những tiếng hét liên tiếp phát ra.
“Không lo, không lo, ý tứ này chính là kinh đô cũng không nguy hiểm nữa rồi.” trong nháy mắt, hai bàn tay Yến Phi nắm chặt thành hai nắm đấm.
”Phải, Tiểu Ngân suất lĩnh toàn bộ đều là đại ma thú đã ngoài thập cấp, thế trận như vậy, không gì cản nổi, liên quân bảy quốc căn bản không phải là đối thủ.
Bây giờ đang trấn thủ tại Ngũ Châu thành, tiêu diệt những thế lực còn sót lại, Thừa tướng nói, kinh đô không có vấn đề gì phải lo nữa, vì thế muốn chúng ta nhanh báo lại”
Người lính đưa tin ánh mắt vạn phần kích động, nói.
Trận địa vạn thú gào thét, rất đồ sộ, rất đồ sộ.
“Tốt, quá tốt” Yến Phi tâm tình kích động, một quyền nện vào lòng bàn tay, vẻ mặt mừng như điên.
Gió lạnh thổi qua, Vân Thí Thiên lạnh như băng cưỡi ở trên lưng sừng mã, quay đầu nhìn về phía Ngũ Châu thành, trong mắt vẫn lạnh như băng chậm rãi hiện lên ý cười.
Giống như Tuyết Liên nở rộ giữa hàn băng giá lạnh, chỉ có nhè nhẹ nét mặt, cũng đã giống như phong cảnh mùa xuân.
Lạc Vũ của hắn, Lạc Vũ của hắn.
Nàng làm thế nào mà có thể khiến cho hắn nghĩ muốn lập tức đem nàng ôm chặt vào trong lồng ngực. Nàng làm thế nào mà lại khiến cho tâm ta rung động.
Nữ nhân của hắn, cho dù không cùng hắn ở chung một chỗ, không cùng hắn ở trên chiến trường.
Nhưng lại có thể tại lúc hắn cấp bách, tới cứu hắn.
Đây mới là Lạc Vũ của hắn, đây mới là Lạc Vũ có thể cùng hắn bay lượn khắp chân trời góc bể.
Trong lòng bình tĩnh lại, trên mặt Vân Thí Thiên thần quang hoán phát, cơ hồ làm cho người ta không thể nhìn kĩ được.
“Bệ hạ, chúng ta bây giờ nhanh quay về Ngũ…”, trong khi mừng như điên, Yến Phi buột miệng nói ra, rồi đột nhiên, nuốt xuống, không dám nói tiếp.
Trong nháy mắt, vẻ mặt thay đổi, ứ đọng cơ hồ đến vặn vẹo.
Ma thú binh đoàn của Tiểu Ngân cứu Vọng Thiên Nhai, Ma thú binh đoàn, này, Tiểu Ngân chẳng phải là ma thú của Quân Lạc Vũ sao?
Đây là cái ý tứ gì? Quân Lạc Vũ đem bọn họ hại đến nông nỗi này, giờ lại đem quân đến cứu bọn họ.
Yến Phi đột nhiên phản ứng lại, mặt hiện lên vặn vẹo.
Vân Thí Thiên nghe Yến Phi nói, thấp mắt liếc Yến Phi một cái, trong mắt lạnh như băng hiện lên một tia lợi hại, giọng nói phát ra trầm như băng: “ta nhớ rõ ta đã nói các ngươi nhìn người phải nhìn cả việc, ta không muốn nói lại lần thứ hai”.
Yến Phi nghe trong lời nói của Vân Thí Thiên mang theo một tia băng duệ, nói nặng như vậy đã xem như là trách phạt đối với hắn rồi, không khỏi sắc mặt nghiên túc lên, nói: “vâng”.
Sau một tiếng ứng hạ, Yến Phi lập tức khôi phục nguyên bản trầm ổn.
“Quân vương, Ngũ Châu thành nếu không lo, như vậy chúng ta lập tức phát binh hai lộ, cứu viện hai phía đông, nam” Yến Phi nhân tiện việc này mà nói.
Bây giờ mặc kệ Tiểu Ngân có phải hay không là do Lạc Vũ phái đến, Ngũ Châu có Tiểu Ngân, Vọng Thiên Nhai không có việc gì, như vậy phân binh cứu viện là việc cần làm lúc này.
Một lời vừa xong, mấy đại tướng đứng quanh người Vân Thí Thiên đều đứng thẳng người lên chờ Vân Thí Thiên phân phó.
Tuy nhiên, Vân Thí Thiên lại nhíu mày, ánh mắt có chút ba động.
Lạc Vũ có Tiểu Ngân cùng vạn thú trong tay, tại sao bản thân không cùng với Tiểu Ngân ở cùng một chỗ mà cứu viện, tại sao lại một mình ở tại Lợi Châu thành. Trong chuyện này…
Kiên trì trụ? Nàng bảo hắn kiên trì trụ cái gì? Kiên trì nghỉ ngơi ở đâu…?
Trước mắt không có đại địch nguy cấp, Vân Thí Thiên thả lỏng trong lòng, đem toàn bộ mọi cân nhắc hội tụ lại trong lòng.
Tiểu Ngân đột nhiên suất lĩnh ma thú quân đoàn, đêm khuya ẩn núp trong quân doanh Đế Phạm Thiên, cứu bọn hắn ở thành nam…
Nếu là chuyện này lặp đi lặp lại, bây giờ hắn đứng ở lập trường của Lạc Vũ mà xem xét, sắp có chuyên gì? là sắp có chuyện gì xảy ra?
Một giây trôi qua, đột nhiên ánh mắt Vân Thí Thiên sáng ngời, cả người phảng phất sắc bén như kiếm ra khỏi vỏ, lệ quang kinh người.
“Quân vương…” Yến Phi cùng các đại tướng đứng chờ nhất thời kinh ngạc.
“Cho quân quay trở lại”. Hai chữ giống như kiếm quang sắc bén mà ra, rơi vào trong không trung, Vân Thí Thiên ghìm cương chuyển đầu sừng mã, giống như thần phong sắc bén.
“Cho quân quay trở lại”. Yến Phi sửng sốt, quay đầu cùng vài đại tướng chung quanh liếc nhau. Phía sau là Lợi Châu thành đã bị huỷ, hiện giờ chỉ còn là một mảnh đại dương mênh mông.
Hướng Lợi Châu thành, vốn là chỗ trăm vạn binh mã của Đế Phạm Thiên.
Cho dù đã bị Lợi Châu thành phá huỷ còn một nửa, hiện tại chỉ còn có mấy chục vạn.
Bọn họ đã không còn có lợi thế thành trì, không chiếm được ưu thế bất ngờ (chỗ này mình không hiểu nên chém ạ), lúc này quay về phản phác lại Đế Phạm Thiên để làm gì?
Trước tiên chia quân ra đi giải cứu cửa thành đông nam.
Sau đó, cùng Ma thú quân đoàn của Tiểu Ngân ba mặt hợp vây, như vậy mới là thượng sách.
“Đừng nói nhiều, mau đi” Vỗ thân sừng mã, Vân Thí Thiên một thân băng nghiêm điều sừng mã quay đầu lại, hướng phía vừa rời khỏi mà phóng đi.
Yến Phi không rõ ý của Vân Thí Thiên, nhưng một lời nói của Vân Thí Thiên chính là tuyệt đối ra lệnh. Hắn ra lệnh một tiếng, triệu tập binh mã quay trở về.
Trong trời giá rét mà đi tới, thế nhưng chiến ý bốn phương.
Yến Phi không rõ Lạc Vũ suy nghĩ gì, thế nhưng Vân Thí Thiên như thế nào lại không hiểu được.
Hôm nay, nếu đem hắn và Lạc Vũ hoán đổi vị trí cho nhau, hắn muốn đến giúp Lạc Vũ, điều hắn làm sẽ không phải là ở trên chiến trường, sóng vai giết địch.
Mà là, đánh phủ đầu, vây Nguỵ cứu Triệu, đó mới chân chính là sát chiêu.
Lạc Vũ nếu cùng hắn có suy nghĩ giống nhau, thì hôm nay hắn nhất định phải để Đế Phạm Thiên chết không có chỗ chôn.
Gió lạnh gào thét mà qua, băng hoa từ trên bầu trời, từ từ rơi xuống.
Nhưng lại che đậy không được nhiệt huyết trong tim.
Phóng ngựa mà đi, Vân Thí Thiên lạnh lùng xoay người lại.
Mà lúc này tại Phật Tiên Nhất Thuỷ, phía bên trong biên quan của Phạm Thiên các.
Một mảnh đen nhánh là đội quân giáp chiến, Đông Thiên vương một thân trường bào màu hồng nhạt, ngồi trên ghế, khoé miệng yêu mị câu khởi.
Bàn tay to khinh phiêu phiêu hướng phía trước mà vung lên: “Công thành”.
“Sát…”. tiếng hí rống phá không mà ra, chấn vỡ một phương trời, hàng vạn hàng nghìn binh sĩ ma đao vung lên, hướng phía biên quan Phạm Thiên các mà vọt lên.
Cùng khắc, Lạc Vũ thống lĩnh một nửa đại quân của Đông Thiên, đã sắp đi vào Phạm Thiên các, một thân áo tím lãnh đạm sáng ngời đến kinh người, tay giơ cao lên, hướng phía trước mà phất.
“Tiến vào…”
Trần bay điệp khởi (chim bay bướm lượn), khôi giáp màu đen tại trong thiên địa vẽ thành một đường mực sắc nhọn, hướng phía hang ổ của Đế Phạm Thiên mà đến.
Chiến kì phất phới, tiếng trống âm vang.
Đông Thiên binh mã ở tại Phật Tiên Nhất Thuỷ khơi lên ngọn lửa chiến tranh, Phạm Thiên các hoàn toàn là một cái thành rỗng, giống như lợi kiếm hung hăng tiến vào phía trong biên quan của Phạm Thiên các.
Khắp trời đất bông tuyết bay phấp phới, một chút tuyết trắng nhè nhẹ từ không trung mà rơi xuống.
Đem cả thế giới giả tạo này biến thành trong suốt long lanh.
Tuyết trắng che giấu hết thảy, đem phần xấu xí cùng máu tanh chôn vùi hết đi, Vọng Thiên Nhai đầy trời khói lửa, khi mà ngọn lửa chiến tranh đang thiêu đốt trong lòng mọi người, không ai còn nghĩ đến việc đánh sau lưng Phạm Thiên các.
Mà Hoả Ma, chính là chuyên làm đốt nhà, giết người cùng cướp bóc.
Muốn là sẽ cướp lấy.
Đông Thiên, ở trong cái thế giới đó xung hùng một phương, ngoài binh mã tinh nhuệ, còn phải kể đến con người.
Thế như chẻ tre, Đông Thiên Vương cùng Lạc Vũ đều dẫn một nửa binh mã, tại bên trong Phạm Thiên các giống như vào chỗ không người, nhanh như thiểm điện, thẳng tiến đến Phạm Thiên các kinh đô.
Cái gì gọi là đường lang bộ thiền hoàng tước ở phía sau, chính là đây.
Cái gì gọi là lấy một thân chi đạo hoàn lại trì một thân thân, chính là đây.
Cái loại sắc bén này, Phạm Thiên các hoàn toàn không ứng phó nổi, tin tức giống như tuyết hoa trút xuống mọi nơi, nhanh chóng truyền ra ngoài.
Hôm nay lạnh, thế nhưng lại cực nóng.
Ở ngoài ngàn dặm, Đế Phạm Thiên ở ngoài thành Lợi Châu.
“Bẩm Các chủ, đã kiểm xong binh mã, chúng ta mất 50 vạn binh mã, còn lại tàn binh là 70 vạn”. đại tướng Nghệ Khảo thâm trầm như băng.
Đế Phạm Thiên mặt lạnh, bất quá trong nháy mắt lại khôi phục dáng điệu thong dong cùng ưu nhã.
“Tập kết, ba ngày sau, tiến công”
Lợi Châu thành bị huỷ trở thành đại dương mênh mông, nhưng là cái đại dương mênh mông vốn không thể qua đó, lúc này hoàn toàn kết băng, ngược lại, để cho bọn họ dễ dàng mà tiến vào, không có bất kì một trở ngại nào.
Đánh một trận Lợi Châu, tổn hại của hắn năm mươi vạn binh mã, bất quá còn có hắn, hắn có thể tấn công lại được.
“Vâng, thuộc hạ…”
“Báo, chiến sự cấp báo, xuất hiện Ma thú quân đoàn, trấn thủ Ngũ Châu thành, liên quân bảy quốc hoàn toàn bị diệt”. Nghệ Khảo nghe lệnh, nói còn chưa nói hết, bên ngoài doanh trướng, tên đưa tin tình báo đã bất chấp quy củ mà vọt vào.
“Ma thú quân đoàn?” Đế Phạm Thiên cau mày.
Bên cạnh, Á Vô Quân một bả đoạt lấy tin tức, lập tức xem xét, lập tức sắc mặt đại biến.
Ma thú quân đoàn đã ngoài thập cấp? Này… Này là sự thật sao? Hắn không nhìn lầm chứ?
Ma thú quân đoàn… Ma thú quân đoàn… Toàn quân bị diệt… Trời…
“Báo, ba vị tướng quân trấn giữ Các đem toàn bộ binh mã trong Các đến đây nghe lệnh.” Một tiếng cấp báo đột nhiên vang lên cắt đứt tia hoảng sợ của Á Vô Quân.
Đế Phạm Thiên nhíu chặt mi, sắc mặt trầm xuống, hét lớn: “Kẻ nào bảo bọn họ đến đây?”
Ba vị đại tướng ở lại thủ thành theo sát tên cấp báo mà vào, nghe tiếng nhất tề ngẩng đầu, không phải ngài bảo chúng ta đến đây?