Dã Vương Phi Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 4


Chương trước Chương tiếp

A! Để cho ta chết đi!

Rõ ràng biết người cười không nổi thì lại cứ phải giả bộ làm ra vẻ vô cùng vui vẻ bộ dáng thống khổ biết bao nhiêu? Đinh Kiếm Thư đã tính không ra vẻ mặt mình đây ngoài cười nhưng trong lòng không cười đã treo nụ cười bao lâu, tuy là ngồi ở trên ghế đệm mềm lớn, nhưng nàng có thể cảm thấy cái mông đã tê dại rồi. May mà, những câu hỏi chỗ đề tài đầy trời của sứ giả làm hại nàng chịu "Cực hình" đều bị Mạc Kế Nghêu đánh trở về từng cái, bằng không bảo nàng làm sao trả lời vấn đề châm châm kiến huyết khí thế bức người kia?

Đừng tưởng rằng vì việc làm này của Mạc Kế Nghêu mà sẽ cảm động đến rơi nước mắt, sắc lang này chỉ sợ nàng mắc lỗi.

"Ưng Phi quả thật là thiên thần ban tặng? Từ trời mà giáng xuống? Thái độ của một gã sứ giả hết sức lỗ mãng hỏi Đinh Kiếm Thư, hắn đang tò mò về bộ dáng bí ẩn của người nử tử này. Huống chi, từ khi tiệc tối bắt đầu đến bây giờ, cũng có tới một canh giờ rồi, Ưng Phi này vẫn là cười nhưng không nói.

"Đương nhiên, đây là toàn bộ bách quan trong triều? Đều biết chuyện, mà lại là chính mắt thấy a! Sứ giả Tát Nhĩ Ba."

Thừa tướng thay Đinh Kiếm Thư hồi đáp, trong giọng nói mảy may có tỏ vẻ ngạo mạn không khó phát hiện.

"Phải không? Vậy Ưng Phi chẳng phải là rất được sủng?" Lại một người nói.

Thân phận người này cũng lớn, là Ô Lỗ quốc vương, hắn cố tình nhìn về phía Ưng Vương, vừa nhìn liền biết lai giả bất thiện.

Ưng Vương quay lại hắn cười lạnh một cái.

Hừ! Vênh vang nói khoác! Không làm giảm bớt nhuệ khí của ngươi sao được?" Ngày hôm nay là chúc mừng đại hỉ của Ưng Vương, bổn quốc đặc biệt tặng một báo vật." Ô Lỗ quốc vương sai người đem bảo vật trình lên đại điện, bảo vật kia chỉ là một viên hồ lô hết sức tầm thường. Làm toàn bộ sứ giả các nước cùng trọng thần triều Thiên Ưng Vương đều nhìn "bảo vật" này của Ô Lỗ quốc thì ngược lại toàn bộ hút một hơi khí lạnh, im lặng, nín thở trầm ngâm mà nhìn Ưng Vương ngồi ở trên cao.

Chỉ thấy một chút ý cười của Mạc Kế Nghêu cũng không có, vẻ mặt bình tĩnh trầm ổn đang tản phát ra một cổ cảm giác áp bách khiến người ngạt thở, tựa hồ như làm động lại cái không khí ở toàn bộ Tường Vân Cung, làm cho hô hấp cũng cảm thấy hết sức khó khăn. Hắn dùng ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng của hắn "Bắn chết" Ô Lỗ quốc vương kia một cái, vẻ mặt lại tự nhiên mà uống váo một ngụm rượu.

Oa oa! Người ta làm cho ngươi nhục nhã như thế, ngươi còn bình thản? Bội phục! Bội phục! Đinh Kiếm Thư đem mọi thứ thu hết vào trong mắt, trong lòng nghĩ đến.

"Ưng Vương có biết vật bảo này ở đâu?"

Yến thượng? Mọi người tựa hồ có thể cảm thấy tim từ từ mất đi chức năng, Ô Lỗ quốc vương này dám ăn tim gấu mật hổ mà đổ dầu vào lửa, tuyết thêm sương, chẳng lẽ không thể không chọc giận hùng bá nhất phương Mạc Kế Nghêu là không được sao? Nói về quyết định sự sống chết của người khác chỉ sợ ngay cả Ô Lỗ quốc vương cũng không đủ sức a!

"Sao Ô Lỗ quốc vương không giải thích rõ ràng." Mạc Kế Nghêu thật muốn xem tên dâm bạo Ô Lỗ quốc vương này muốn giở trò gì.

"Không dám." Ô Lỗ quốc vương từ trên ghế đệm mềm đứng lên, hắn cầm đỉnh rượu kia kêu ngạo mà đi đến người hầu đang giữ hồ lô, cố tình nhấc tay làm lộ ra viên viên nhẫn kim cương lớn phát sáng trên ngón tay mập ngắn thô bỉ đến không chịu nổi, sau khi mô phỏng hồ lô vài lần, cười nham hiểm nói: "Cái này gọi là hồ lô thông minh, có thể đo lường mức độ thông minh của con người."

Nói đùa! Yến Thượng? Mọi người có thể nhìn ra được Ô Lỗ quốc vương cố tình làm khó dễ, là muốn Mạc Kế Nghêu lúng túng đây mà.

Mạc Kế Nghêu không nói, hắn vẫn như cũ dùng ánh mắt thâm thúy kia đánh giá Ô Lỗ quốc vương, đợi đường đi nước bước tiếp theo của hắn.

Nhưng thật ra mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được ngược lại đám sứ giả các nước lại mong đợi trò tốt kế tiếp, mượn cơ hội thăm dò một chút thực hư uy danh lan xa của Đức Quốc.

Bản lĩnh của Mạc Kế Nghêu là không ai bằng, ngược lại cho là bên trong triều Thiên Ưng Vương nhân tài đông đúc, người có tài đức tràn ngập.

"Thiên Ưng Vương đưa mắt hướng về phía Ô Lỗ quốc vương, chính là ám chỉ ta không có tài đức? Mạc Kế Nghêu khí định thần nhàn hỏi.

"Không dám! Không dám! Người nào chẳng biết nhân tài ở Đức Quốc của đương kim hoàng thượng xuất hiện lớp lớp, chẳng qua là bổn vương hy vọng mượn cơ hội này để chứng thực tác dụng kỳ diệu của bảo vật này mà thôi." Ô Lỗ quốc vương xảo quyệt mà nhìn chằm chằm một hồi lâu vào Đinh Kiếm Thư. Từ lúc Đinh Kiếm Thư thấy Ô Lỗ quốc vương kia không biết sống chết đem ra viên hồ lô này, nụ cười của nàng liền thu lại, Ô Lỗ quốc vương kia không an phận lại tiếp tục dùng ánh mắt đảo quanh nhắm thẳng trên người của nàng, thật giống như nàng dường như lộ ra trọn vẹn, hận không thể đem tròng mắt của hắn móc ra!

Nhưng, tuyệt đối không có ngờ tới Mạc Kế Nghêu bên cạnh lại đem nàng ôm gần sát về phía hắn, giống như đang tuyên bố nàng tựa như là nữ nhân của hắn!

Trong khoảng thời gian ngắn Đinh Kiếm Thư cũng thất thần rồi, bất quá, nàng cũng không bỏ qua lơ đãng liếc mắt hắn một cái—— ý giống như nói với hắn là hy sinh lớn!

"Bổn vương chỉ muốn mời Ưng Phi xinh đẹp nhất của bữa tiệc quý quốc người đến dò đoán trí thông minh ra sao? Nhưng, không chỉ định Ưng Vương a, bởi vì? Khắp nơi đều biết Ưng Vương tài trí hơn người." Ha ha! Bối rối sao! Bối rối sao! Đợi lát nữa Ô Lỗ quốc vương nhất định không e dè mà châm chọc một phen.

Đinh Kiếm Thư cảm thấy Mạc Kế Nghêu nắm lấy tay nàng chặt lại chút rồi, lực nặng chút, nhưng, nàng không có nhàn rỗi mà gặng hỏi hắn, chẳng qua là nhíu nhíu lông mày, sắc mặt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Ô Lỗ quốc vương bẩn thiểu làm cho nàng khinh bỉ trăm ngàn lần kia.

"Nhã ý của Ô Lỗ quốc vương xin lĩnh tấm lòng, Vương Phi còn chưa quen thuộc các đại thần trong triều, chỉ sợ không thể nào giúp được." Mạc Kế Nghêu lại lần nữa ngăn cản nói thay cho Đinh Kiếm Thư.

"Đúng vậy a, Ô Lỗ quốc vương, tại sao không thay đổi dùng vi thần cống hiến sức lực thế nào?" Thừa tướng vội vàng nghĩ ra kế chu toàn lâu dài.

"Thế nào, chẳng lẽ triều Thiên Ưng Vương uy chấn tứ phương là làn sóng hư danh? Sợ Ưng Phi không cẩn thận vạch trần tình trạng thiếu thốn nhân tài mà xấu hổ? Sứ giả Tát Nhĩ Ba vì xem kịch vui mà khiêu khích mà phản bác lại thừa tướng.

"Này......"

Thừa tướng chưa kịp thanh minh, lại bị người ngắt lời nói.

"Đúng vậy a, Ưng Vương, sao không để cho sứ giả các nước mở mang tầm mắt? Chúng tôi chính là không quản gian lao vất vả đường xá xa xôi mà đến, cũng không thể bảo chúng tôi thất vọng mà đi về?"

"Đúng vậy a! Quả là thất vọng..."

Tiếng hưởng ứng đề nghị này của Ô Lỗ quốc vương được khởi lên, hóa ra là bọn họ đã quên là đến chúc mừng đại hỉ của Ưng Vương, cũng không phải là đến xem viên "Hồ lô thông minh" kia diễn trò, chẳng qua là, trái lại giả mượn chúc hôn làm nguyên do dò xét thực hư là mục đích cuối cùng, lúc này ông trời giúp đỡ cho cơ hội tốt làm sao có thể dể dàng bỏ qua? Dù sao phải chết Ô Lỗ quốc vương cũng chết trước nha, bởi vì cái gọi là "Chết đạo hữu, miễn tử bần đạo" !

Đinh Kiếm Thư trời sinh tâm hiệp đạo, ở trong mắt nàng mọi người là đang khi dễ Đức Quốc, làm khó dễ "sắc lang" kia, ghê tởm hơn chính là đại sắc ma Ô Lỗ kia, dường như lợi dụng nàng như đoán chắc nhất định nàng sẽ đưa tới vận xấu cho Đức Quốc, như thể mong đợi chờ mong nàng náo loạn mà cười lớn một cái, quan trọng nhất là cho rằng nàng là đứa ngốc! Tức chết người đi được.

Cọp cái không phát ra uy của phái nữ, còn tưởng nàng là mèo bệnh a?

"Đã là như vậy, không bằng Vương Thượng để cho thần thử xem." Hắc hắc, có dáng có vẻ chứ? TV dạy mười tám năm, chính là dạy có phương pháp, không làm khó được nàng.

Nghe vậy, Mạc Kế Nghêu đem tiêu điểm thay đổi phóng tới vào trên người Đinh Kiếm Thư. Hắn còn chưa cho phép nàng thì trái lại Đinh Kiếm Thư đã tự nói với Ô Lỗ quốc vương:

"Ta nói Ô Lỗ quốc vương, sẽ để cho bổn vương phi dò đoán như thế nào?" Đinh Kiếm Thư đi thẳng vào vấn đề nói.

"Không thể tốt hơn rồi! Chỉ cần Ưng Phi có thể nêu ra trọng lượng của một vật giống với trọng lượng của hồ lô không kém một chút liền ngay có thể!"

Điều mà họ gọi là đánh sắt khi còn nóng, không hảo hảo lợi dụng Ưng Phi "Ngu ngốc" sao được!

"Vậy! Ô Lỗ quốc vương là có ý định làm khó dễ nha!" Tể tướng bất bình nói.

"A! Chẳng lẽ triều Thiên Ưng Vương, ngay cả một chút vấn đề nhỏ này cũng cảm thấy khó giải quyết?" Ô Lỗ quốc vương khiêu khích nói.

Ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Kế Nghêu mị sâu không lường được, rất bình tĩnh mà yên lặng xem xét.

"Chuyện cười! Vấn đề này há lại khó khăn chăng! Đinh Kiếm Thư nói với lão thần khắp nơi.

"Phải không? Dám thỉnh Ưng Phi đã có đáp áp rồi?"

"Đúng vậy, ta dám cam đoan cái đầu trên cổ của Ô Lỗ quốc vương tuyệt đối cùng sức nặng của hồ lô không kém một ly!" Đinh Kiếm Thư tràn đầy tự tin nói.

"Cái gì! ! Ngươi......" Ô Lỗ quốc vương kinh hãi. "Nói bậy!"

"Làm sao có thể chứ? Nếu như Ô Lỗ quốc vương không tin, có thể 'thử' là cân trọng lượng đỉnh đầu cao quý của ngài, ta cam đoan trọng lượng của hồ lô cùng trọng lượng của cái đầu của ngài không kém một ly!"

"Ngươi ngươi ngươi......" Ô Lỗ quốc vương nhất thời cứng họng, mà còn tức giận đến giận sôi máu, thẹn đến muốn chui xuống đất, hắn lại không thể phản bác 0 thể nào? Không đúng sao? Không bằng chúng ta chứng thực ngay tại chỗ thử xem như thế nào?" Nụ cười thiên sứ kia của Đinh Kiếm Thư làm cho người ta sợ hãi, khiến người ta không khỏi rùng mình.

"Đúng...... Làm sao có thể không đúng chứ? Ưng Phi quả thật là cơ trí hơn người." Ô Lỗ quốc vương vì bảo vệ cái đầu ở trên cổ, tránh khỏi phải "Đại chuyển vị trí", không thể không nhân tội, chỉ có điều giọng điệu kia cũng có chút tâm không cam tình không nguyện.

"Quá khen, quá khen, bất quá ta chỉ là một nữ tử bị oan uổng mà thôi, so với đại thần trong triều, chút bản lĩnh này của ta đây không tính gì." Câu này, Đinh Kiếm Thư là nói cho những người chờ đợi xem nàng ra phán đoán.

Mạc Kế Nghêu không liếc mắt nhìn Đinh Kiếm Thư, chẳng qua là quay về vòng tay qua eo nhỏ nhắn của nàng, lại nâng ly rượu uống vào trong miệng, nhờ nót vuốt lên sự rung động không nên xuất hiện lần nữa, hiệu quả cũng không tốt, ngược lại có bộ dạng cổ vũ thanh thế, mặc dù bất ngờ phát hiện dã nha đầu này có chút đầu ốc, bất quá, hắn không cho là mình sẽ thay đổi ấn tượng với nàng, diện mạo bình thường như thế, dáng người không có gì đẹp để nói…… Căn bản không xứng với tiêu chuẩn của hắn, chờ đem quan đại thần xử lí xong xuôi, vụ đầu tiên phải làm chính là phế phi.

Các đại thần này quả là đắc ý đem Đinh Kiếm Thư thổi phồng như thần như tiên, nàng không thể làm gì khác hơn là lần nữa phủ nhận, hơn nữa bảy miệng tám lời của đám sứ giả ra sức hỏi lung tung này kia, Mạc Kế Nghêu lại không thay nàng chủ trì gánh vác, hại nàng há to miệng để đối phó với gần trăm cái miệng, mệt cũng mệt chết nàng rồi, nàng còn phải giả bộ một bộ dáng đoan trang hiền thục, mà treo lên nụ cười lễ độ, tư thế ngồi ngay ngắn đang ngược đãi eo thon nhỏ cùng cái mông của nàng......

A! Trời ạ, tha nàng đi! Van cầu ngươi.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

"Đáng ghét, không thể tưởng tượng được nha đầu kia thật là có chút tài năng." Quan đại thần tức giận mà chụp nắm đại ỷ.

"Phụ thân, chẳng lẽ kế này thất bại sao? Lòng của chi nữ quan đại thần lo lắng hỏi phụ thân quay về từ tiệc tối mà nổi giận đùng đùng.

"Xem ra, là chúng ta tính toán không chu đáo, đánh giá quá thấp nha đầu kia rồi." Quan đại thần âm trầm nói.

"Ta sớm đã hoài nghi rồi, dựa vào Qua Lạp kia, có thể có bao nhiêu hành động?"

Nhưng lại biến khéo thành vụng, bây giờ giá trị của nha đầu kia tăng vọt, toàn bộ ánh mắt tập trung tất cả trên người nàng, PHI!

(PHI: phun nước bọt)

Sớm nên cảnh giác cao độ là vừa, cái đầu phì - não phì - mặt heo của Ô Lỗ Quốc Vương, vừa thấy chính là loại thành sự không có, cùng bại sự có dư!"

"Phụ thân, không cần cấp bách, để nữ nhi nói cho nhất đại phi tần biết......"

Chi nữ quan đại thần thăm dò mua chuộc từ trong miệng nữ hầu của phi tần đến nói mà, toàn bộ đầu đuôi góc ngọn bẩm báo về phía phụ thân, bộ dáng được hình dung xinh đẹp kia chỉ thiếu không có diễn luyện lại lần nữa mà thôi.

"Thật có chuyện này ư? Nha đầu kia dám hướng thiên mượn can đảm chống lại Hoa Lạc Vân? Mất mặt? Lẫn lộn nàng không nói, lại còn phóng ra lời ngoan độc?"

"Dạ, hơn nữa Vương Phi còn đem bốn gã kiêu ngạo khoa trương kia, tỳ nữ không coi ai ra gì một người đánh một quyền, thật sự là hả lòng hả dạ, bốn người xấu tỳ kia sớm nên trừng trị nghiêm khắc, họ ỷ vào Hoa Lạc Vân hống hách lộng hành khắp nơi."

Mặc dù Ưng Phi là tình địch số một của chi nữ quan đại thần, vốn là thề không lưỡng tập, cả đời không qua lại với nhau, nhưng, nhìn ở Ưng Phi gián tiếp thay nàng trút ra một ngụm oán khí với nữ quyến hậu cung, không thể không vì hành động này của Ưng Phi mà vỗ tay khen ngợi!

"Thật sự? Nhìn không ra nha đầu kia còn rất cay cú." Đáy lòng của quan đại thần đang đo lường tính toán bản lĩnh mới của Đinh Kiếm Thư. "Nữ nhi ngoan, không phải con nói Vương Thượng cũng có mặt? Phản ứng của hắn như thế nào?"

"Hắn à? Phụ thân, người nhất định không nghĩ tới, nghe nói Vương Thượng vẫn không chỉ trích trách tội Ưng Phi một tiếng, trái lại hướng về phía Hoa Lạc Vân hạ lệnh trục khách a! Ta cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Hoa Lạc Vân kia xem ra xấu hổ đến muốn đào một cái lỗ để trốn, hơn nữa nàng còn vừa khóc vừa chạy một mạch trở về khóc." Nói đến đây, chi nữ của quan đại thần dừng lại bộ dáng thích thú nhìn có chút hả hê.

"Cái gì? Sủng cơ bậc nhất của Ưng Vương lại...... Ân! Xem ra, có lẽ chúng ta có thể mượn cơ hội một cước đá văng Hoa Lạc Vân." Quan đại thần xảo quyệt, vẻ mặt nham hiểm cười giả tạo nói.

"Vậy kế sách giải quyết Vương Phi có cần tiếp tục không?"

"Đương nhiên! Hai người bọn họ đều là họa lớn trong lòng của chúng ta, còn là một cước đá văng, Nhớ lấy, mọi việc phải cẩn thận một chút, không nên để lộ tin tức, làm thật cẩn thận? Bại lộ, sẽ thua thiệt tất cả, chúng ta có mười cái mạng cũng không đủ chết."

"Phụ thân, người yên tâm, chúng ta đánh ngầm giở trò sau lưng, mọi thứ đều có thể thần không biết quỷ không hay."

Cha con của quan đại thần hăng hái mà bàn bạc, trăm phương ngàn kế là vì quyền thế và danh lợi, vị trí danh giá đầu tiên, và muốn được làm người chiến thắng một mảnh giang sơn quý báu!

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Liên tiếp mấy ngày, hầu hết những đám sứ giả có thân phận Vương Cung Hầu Tước vẫn còn "Chết lại" ở Ưng Cốc, động một tí liền mở tiệc chiêu đãi, Đinh Kiếm Thư thật không chịu được việc "giả bộ" hành hạ, giả bộ thật vất vả! Ngày hôm nay, nàng quyết định không giả bộ nữa, làm sao ngược đãi bản thân như thế a? Dù sao tiêu điểm cũng đã thay đổi rồi.

Chỉ có điều, như đã nói qua, Đinh Kiếm Thư thật sự rất tức.

"Quá ghê tởm!"

Đinh Kiếm Thư vỗ mạnh cái bàn một cái, Thúy Hương hầu hạ bên cạnh sợ hết hồn.

"Vương Phi, người làm sao vậy?"

Kể từ lần trước sau khi Đinh Kiếm Thư đứng ra cứu Thúy Hương khỏi bị Hoa Lạc Vân hành hạ, Thúy Hương bằng lòng chết mà vì nàng làm bất cứ chuyện gì, mặc dù địa vị cao quý của Đinh Kiếm Thư là Vương Phi, ngoại trừ thay y phục và dùng bữa ra, không hề mượn tay kẻ khác, càng không thích Thúy Hương nối gót theo sau, bởi vì Đinh Kiếm Thư ngại nàng quá dong dài, thế nhưng, Thúy Hương biết chủ tử đây thương nàng.

"Thúy Hương, ngươi cũng không biết, mấy ngày qua Hoa bà tám đều dính vào bên người sắc lang, có sắc lang thì có Hoa bà tám."

Đinh Kiếm Thư càng nghĩ càng nổi giận!

"Vương Phi chỉ chính là......" Sắc lang? Hoa bà tám? Vậy......

"Không phải là Mạc Kế Nghêu và Hoa Lạc Vân sao!

"Vương Phi———" Thúy Hương cả kinh nói: "Cẩn thận tai vách mạch rừng a! Lời này truyền ra ngoài có thể rất nguy?"

"Sợ cái gì? Phía trước phía sau của tẩm cung lớn như vậy, trong trong ngoài ngoài chỉ có bốn người, hai người 'xa' ở bên ngoài cung canh phòng, ở chỗ này ta và ngươi mà thôi, còn sắc lang kia khi nào hồi cung qua nữa? Mấy lần đầu 'Bị bất đắc dĩ' không tính a! Ai cũng đoán được hắn đến ngâm mình ở chỗ Hoa bà tám."

"Lời nói là không có lỗi...... Nhưng mà......"

"......Ai da! Được rồi, được rồi! Để ta gia giáo tốt cá nhân ta và kiềm chế suy nghĩ, ta sẽ xem trường hợp, tốt xấu ta cũng là xuất thân vọng tộc."

"Vương Phi...... Chẳng lẽ người không cảm thấy quá không công bằng sao? Người chính là nhất quốc chi hậu, lại chỉ có một tiểu tỳ nữ 'làm đẹp' cùng vài thủ vệ? Chổ của Hoa chủ nhân có thể có một đống lớn? Có đủ thị nữ và một đám thị vệ tinh anh, nghĩ đến tẩm cung Ưng vương này vốn cũng có Thiên Ưng Thập Nhị Kiệt thay phiên kịp thời bảo vệ." Thúy Hương thật sự ấm ức thay cho Ưng Phi, ở trong hậu cung, căn bản không ai kính trọng Ưng Phi, ngay cả Ưng Vương cũng chẳng thèm quan tâm, có, chỉ có thượng triều? Quan lại yêu quý nữa! Nhưng, bọn họ cũng không quan tâm chuyện trong hậu cung.

"Muốn nhiều người như vậy để làm chi? Phiền chết, dường như làm chuyện gì cũng có mấy chục ánh mắt dõi theo, có cái gì tốt?"

Đinh Kiếm Thư không đồng ý nói.

"Thế nhưng......" Thúy Hương vẫn rất bất bình thay cho nàng.

"Những chuyện nhỏ nhặt kia không tính là gì, trái lại cả giận quá mức với Mạc Kế Nghêu cùng Hoa Lạc Vân chứ? Dường như Hoa Lạc Vân tựa như là Ưng Phi, mỗi lần mời rượu khách thì nàng ấy dính ở bên người Mạc Kế Nghêu, tiếng làm nũng - động tác làm nũng lại hết sức yêu kiều mà nũng nịu, ngồi ở một bên thật sự là khiến ta nổi hết cả da gà; những sứ giả gì đó đến đây nha, toàn bộ lại càng giống như ong mật thấy mật, toàn bộ ánh mắt khao khát dán về phía trên người của Hoa Lạc Vân!"

"Vương Phi...... Không phải là người ghen chứ?"

Đinh Kiếm Thư luôn luôn đối đãi với Thúy Hương như tình tỷ muội, thời gian qua Thúy Hương muốn nói gì đã nói gì, lúc trước Đinh Kiếm Thư vẫn còn rất khích lệ nàng a!

"PHI! Ghen? Ăn no không có chuyện gì làm nha? Chẳng qua là bị lạnh nhạt mùi vị hết sức không dễ chịu, hơn nữa, tên Mạc Kế Nghêu kia lại cũng không bỏ rơi ta, cố quân tâm Hoa Lạc Vân, có ý gì sao! Làm như ta ẩn hình không thấy nữa a?"

"Nhưng, thoạt đầu đám sứ giả đều rất bội phục người"

"Hừ...... Xưa đâu bằng nay, ai kêu Hoa Lạc Vân xinh đẹp như tiên nữ? Phi tử bình thường như ta đây coi là gì? Đơn giản chỉ là đang làm nền cho nàng, ta cũng mặc kệ." Cho nên nói, Đinh Kiếm Thư ghét nhất bị người trông mặt mà bắt hình dong! Mạc Kế Nghêu tự cho mình là cao nhất.

Hóa ra Vương Phi tức giận là vì nguyên nhân này a? Vương Phi, đó là bọn họ không có mắt, đừng tức giận mà hại thân thể." Thúy Hương an ủi.

"Nói đúng nha, đẹp bên trong mới quan trọng." Đinh Kiếm Thư không quên dí dỏm mà thổi phòng mình một chút." Người như thế giống ta thật là khó có người thứ hai."

"Đúng nha! Có ai sẽ từ trên trời mà giáng xuống a?" Thúy Hương sùng bái mà hưởng ứng.

Từ trên trời giáng xuống? "Là trở ngại... Chẳng có ai là từ trên trời mà rơi xuống?" Đinh Kiếm Thư đau khổ nói, được Thúy Hương nhắc tới như thế, nàng mới biết "Vết thương" đau, nàng vẫn cho rằng không muốn nghĩ đến thì sẽ không đau, nhưng, nàng sai rồi.

Không biết bao nhiêu đêm mất ngủ, mình là rơi lệ thẳng đến trời sáng, nàng sợ đau, cho nên không dám nghĩ.

Nguyên nhân là không dám nghĩ, nàng biết hết thảy những cái này đều không phải là nàng có thể tự chủ, số phận tạo hóa trêu ngươi, phải chăng chỉ có ông ta là biết nàng có cơ hội trở lại thế kỷ 20.

Nhà —— quá xa......

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

"Cạch— Ưng Phi của chúng ta cũng thật nhàn rỗi nha! Lúc rãnh rỗi hãy đến Yêu Nguyệt đình nha?" Hoa Lạc Vân khinh thường mà liếc mắt nhìn cách ăn mặt bình thường của Đinh Kiếm Thư.

"A! Nguyên lai là Ưng Phi! Tiệc tối ngày hôm qua sao không thấy Ưng Phi tham dự? Bộ trang phục này của Ưng Phi...... Có hơi...... Ách......" Ô Lỗ quốc vương cũng không quên cấu kết với Đinh Kiếm Thư tạo ra mâu thuẫn. Dưới mấy ngày quan sát, Ưng Phi không được sủng lắm? Mọi nơi đều biết chuyện, nếu đã không có người ra mặt thay nàng, muốn bắt nạt nàng lại càng không có kiêng nể nữa!

"Ưng Phi nha! Bộ trang phục này của người sợ rằng có chút mất thân phận, mọi người ở đây cố ý nán lại thức uống này một chút, người ở đây chỉ sợ tiếp đón không chu đáo." Sứ giả Tát Nhĩ Ba nói rõ mời Đinh Kiếm Thư "Dời đi".

Một? Sứ giả mạnh mẽ làm hộ hoa sứ giả cho Hoa Lạc Vân, ánh mắt ái mộ lưu chuyển ở trên người của Hoa Lạc Vân, căn bản không biết phải che dấu; mà Hoa Lạc Vân chính là đang mừng rỡ vẫy gọi bầy ong khắp nơi tới cái đĩa, dường như e sợ cho thiên hạ không biết bộ dáng quốc sắc thiên hương của nàng cỡ nào, nhất là để đối phó Đinh Kiếm Thư.

Hôm nay có lẽ là quá xung khắc, ngay cả đến cái đình để nghĩ chân "Hóng mát" tiện đường ngắm thưởng thức? Hiếm thấy hoa xuân khoe sắc, cảm nhận một chút chim hót hoa thơm không khí trong lành của thiên nhiên, cũng xúi quẩy mà gặp phải oán gia, đang mất hứng 0 trách, ta ở trong đình 'nhà mình' ngồi một lát là làm phiền ai? Ngay cả 'người ngoài' cũng quan đến trên đầu của ta!"

Đinh Kiếm Thư sớm quyết định không cố làm ra vẻ "Tài đức vẹn toàn" mà đón ý hùa theo? Háo sắc, đoan trang hiền thục gì đó? Đứng sang một bên đi! Dùng để cư xử với bọn họ thật sự là lãng phí.

"Có đúng không? Bàn về quyền lực, vẫn tìm không ra 'người trong nhà' không chịu giúp ta! Ưng Phi ngươi nên thức thời một chút." Hoa Lạc Vân ỷ vào thế lực của nhiều người, cộng thêm thù cũ chưa báo, nghiễm nhiên một bộ dáng ra lệnh người, xem ra, không nhân cơ hội này chỉnh kẻ thù không đội trời chung một chút là không chịu từ bỏ ý đồ.

"Ưng Phi, chúng ta? Sứ giả, vương hầu đều đã biết rõ ngươi không được cưng chìu còn nói không có thực quyền, ngay cả Ưng vương cũng không thể giúp ngươi giải quyết tai họa này." Ô Lỗ quốc vương quyết định mở ra con át chủ bài Đinh Kiếm Thư.

Một đám sứ giả bên cạnh không người nào chịu thay Đinh Kiếm Thư xả giận, trái lại toàn bộ chờ xem kịch vui; bộ dáng của Hoa Lạc Vân cười âm hiểm liếc nhìn Đinh Kiếm Thư "Thù này không báo không phải 'mẹ' con".

"Nga~? Phải chăng ta nên vui mừng chưa đem họa phát sinh nhỉ?" Vẻ mặt Đinh Kiếm Thư bình tĩnh mà ngồi ở trên ghế đá hoa, giọng điệu rất thảnh thơi.

"Nếu ngươi không đi quá nhanh, Ưng Phi." Sứ giả Tát Nhĩ Ba không có hảo ý nói.

"Vân vân! Chư vị vương hầu, ngày thường tiểu nữ tử bị Ưng Phi lăng nhục, ngày hôm nay không thể để cho nàng sống dễ chịu, Lạc Vân không thể không đòi một cái công đạo." Hoa Lạc Vân bày ra bộ dạng đáng thương bị ngược đãi mà yêu cầu.

"Dĩ nhiên được rồi! Đại mỹ nhân." Ô Lỗ quốc vương cười mị mị lại sắc sắc nói, thừa cơ lại nắm bàn tay ngọc non mềm của Hoa Lạc Vân ăn đậu hủ một chút.

"Hoa sủng cơ cũng không tránh khỏi quá càn rỡ chứ? Lại ngang nhiên mặc cho Ô Lỗ quốc vương trêu ghẹo? Ngươi lại còn rất hứng thú, không kén ăn......" Đinh Kiếm Thư khinh thường mà liếc nhìn tên béo phì thô bỉ toàn thân trên dưới đều là kim ngân châu báu.

Ô Lỗ quốc vương nghe vậy xanh cả mặt, một thân "Mỡ heo" đều nhanh tức ra rồi. Đinh Kiếm Thư cố tình làm như không thấy, cố ý làm Hoa Lạc Vân và Ô Lỗ quốc vương tức chết, còn nói: "Nếu Ưng Vương biết người phóng túng như vậy mà mặc cho người tiêu khiển...... E rằng...... Kết cục của ngươi cũng không quá tốt?"

"Ngươi......" Hoa Lạc Vân vì bảo vệ hình tượng không dám tùy tiện đánh, đành phải nhìn đám sứ giả diễn trò cầu cứu.

"Chư vị vương hầu tước gia, xin ở lại làm chủ cho Lạc Vân...." Tuyệt chiêu của Hoa Lạc Vân—— nước mắt tấn công lại lần nữa tái hiện ra giang hồ.

Hoa Lạc Vân biết thân phận của những sứ giả này là những công tôn vương hầu, nếu như Đinh Kiếm Thư gặp phải bọn họ, chịu thiệt chính là nàng ta!

"Hừ!" Đinh Kiếm Thư đối với hành động này của Hoa Lạc Vân hết sức khinh thường.

"Ưng Phi, không nghiêm trọng như vậy, Hoa cô nương cũng không phải là cố ý như thế, người đại nhân đại lượng cũng đừng so đo, bình tỉnh một chút cùng Hoa cô nương nói một 'lời nói phải'.

"Đúng vậy a! Đừng vì vậy phá hủy hào hứng." Tính ra là có mấy vị sứ giả biết rõ đạo lý nói lời công đạo. Những người khác chỉ mỉm cười gây áp lực mà ám chỉ Đinh Kiếm Thư nhận thức cái sai, bồi đền cái không đúng.

"Sai không ở ta." Đinh Kiếm Thư nói.

"Ngươi......" Hoa Lạc Vân cực kỳ giận dữ mà tức giận trừng mắt nhìn Đinh Kiếm Thư.

"Trừng cái gì mà trừng? Nói cho ngươi biết, bổn vương phi là quyết định ở đây rồi, các ngươi muốn uống rượu mua vui tìm nơi khác đi, khuyên các vị một câu, nên đem trái tim đặt ở trên quốc gia xã tắc, chứ không phải là mê muội ở trong tửu sắc."

Mất mặt chết được nếu ngươi không đi, ta cũng không khách khí!" Hoa Lạc Vân dẹp hình ảnh yểu điệu, âm hiểm nói.

"Giở chiêu gì? Phóng lại đây đi!"

"Ha ha ha...... Để cho ngươi biết một chút về thế lực của ta! Người đâu."

"Dạ!" Bốn gã binh lính cao tráng lên tiếng xuất hiện.

"Đem Ưng Phi 'mời' hồi cung!"

"Dạ! Ách......"

Đinh Kiếm Thư lạnh nhạt trừng mắt nhìn bốn gã binh lính kia một cái xem ra cũng có bản lĩnh đấy, làm binh lính chần chờ, không dám hạ thủ.

Người Đinh Kiếm Thư đang mất hứng, nàng cũng không sợ. "Dám động thủ thử xem xem, đừng cho là ta chỉ là chân tôm yếu đuối kiêm mèo bệnh."

Bọn họ nào dám nha? Người nào không biết tình thế lúc trước, bởi vì việc thay y phục mà bị Vương Phi đánh đập tàn nhẫn!

"Các ngươi sợ gì? Có ta gánh vác." Hoa Lạc Vân dùng uy nghiêm đảm bảo.

"Ta là Ưng Phi, ta lệnh cho các ngươi mời đem Hoa Lạc Vân hồi cung, tiện thể 'Thanh triều tiễn khách!" Đinh Kiếm Thư bày ra dáng vẻ Vương Phi, từ chỗ ngồi đứng lên, bày ra một cái tư thế rất có uy nghiêm.

Một? Đám sứ giả xem cuộc vui, một vài người có thân phận vương hầu hợp lại xem, bắt đầu chú ý đến Đinh Kiếm Thư một nữ tử bình thường mang theo khí chất bất phàm.

"Dạ! Ách...... Không phải...... Không Phải, dạ! Ách......" Bốn gã binh lính tiến thoái lưỡng nan, cái lưỡi rối loạn ngay tại chỗ.

"Một? Vô dụng! Mau tránh ra!" Tinh thần và lý trí của Hoa Lạc Vân hoảng hốt, xông về phía trước mặt của Đinh Kiếm Thư liền tát một cái.

Đinh Kiếm Thư thong thả mà bắt lại tay của Hoa Lạc Vân ở giữa không trung, sử dụng một chiêu thuật bắt giữ.

"Ái - Hừm! Ái - Hừm! Đau quá, đau quá!" Hoa Lạc Vân than khóc, bộ dáng đáng thương ngấn nước mắt.

"Mau buông tay! Nàng chịu không nổi rồi." Sứ giả Tát Nhĩ Ba vội vàng kéo Đinh Kiếm Thư ra.

Ô Lỗ quốc vương vì mỹ nhân trước mặt trổ tài anh hùng, thật không khách khí mà quăng một cái tát ở trên má trái của Đinh Kiếm Thư lúc nàng không kịp đề phòng.

? Miệng của đám sứ giả xem cuộc vui hút một hơi khí lạnh, má trái của Ưng Phi nóng bỏng năm dấu tay e rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ sưng lên không còn hình dáng, dầu gì người ta cũng là một nữ tử, hơn nữa còn là một Vương Phi nha!

"Hừ! Chỉ thưởng một cái tát quá dễ dàng cho nàng rồi." Hoa Lạc Vân lập tức đến bên cạnh Ô Lỗ quốc vương người chịu thay nàng trút giận, hai mắt đẫm lệ mà nói ra.

"Đây là một bài học nhỏ mà thôi, hừ!" Ô Lỗ quốc vương ra vẻ vênh váo tự đắc nói.

Bốn tỳ nữ bên cạnh Hoa Lạc Vân làm người tàng hình một lúc lâu rồi, mọi người cười đến mức tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

Đinh Kiếm Thư ngông nghênh, lạnh lùng mà trừng mắt đôi nam nữ dương dương tự đắc ở phía trước, không nói hai lời ——

"Bốp! Bốp! Boom! Với tốc độ nhanh như chớp của Đinh Kiếm Thư, đầu tiên là quăng hai cái oán hận "Thiết sa chưởng" ở trên mặt heo của Ô Lỗ quốc vương, lại mãnh liệt xoay người một cái vô cùng tuyệt đẹp quay về, cộng với một cú đạp mạnh mẽ tràn đầy căm hận, làm Ô Lỗ quốc vương ngã ở trên mặt đất.

"Ôi - cạch—— giết người a, người mau tới! Người mau tới a!" Ô Lỗ quốc vương đau đớn quay về, thật cũng không quên kêu người.

Hoa Lạc Vân mượn cơ hội dọa dẫm nói: "Ngươi xong rồi! Dám đánh Ô Lỗ quốc vương? Mấy ngươi mở to mắt không trốn được.

Không cần vậy? Đám sứ giả từ trong khiếp sợ chưa hoàn hồn mở kim khẩu, Đinh Kiếm Thư đằng đằng sát khí mà phản bác nói: "Sợ các ngươi sao? Người không phạm ta, ta không phạm người, ỷ vào nhiều người bắt nạt ta? Nằm mộng! Nói cho các ngươi biết, đừng đem ta liệt vào loại nữ tử nho nhã yếu ớt mặc cho người bắt nạt, ta cũng không thể nào ép dạ cầu toàn, muốn so quyền cước thì đến đây ai sợ ai! Không sợ chết cứ việc phóng lại đây."

Khí thế không sợ trời, không sợ đất này của Đinh Kiếm Thư, làm cho chân của Hoa Lạc Vân mềm nhũng ngay tại chỗ, nếu bốn tỳ nữ không đỡ, sớm đã xụi lơ ở trên mặt đất rồi.

"Nhìn cái gì vậy! Tránh sang một bên, đừng tưởng rằng ỷ vào địa vị hiển hách thì áp chế được ta, bằng bất cứ giá nào ngay cả các ngươi ta cũng đánh." Đinh Kiếm Thư giận như điên lên, ra sức mà phóng ra lời ngoan độc.

Trong lúc nhất thời đám sứ giả ngây ngốc mất hồn, thật bị khí thế "cay cú" của cọp mẹ Đinh Kiếm Thu hù dọa, rất tự động tránh ra một con đường.

Cơn tức giận ngút trời, Đinh Kiếm Thư sãi bước sãi bước đi nhanh, thật vất vả đi xuyên qua bức tường người kia thì lại thấy đến người? Một người sừng sững phía sau......

Mạc Kế Nghêu đem tiết mục "Tức nước vỡ bờ" này nhìn từ đầu tới cuối, nhìn Đinh Kiếm Thư tức giận đi xuyên qua người?, thẳng tắp mà đi tới phía của hăn, trong mắt của nàng ngoại trừ lửa giận, còn có không dễ phát hiện ủy khuất, má trái của nàng bắt đầu sưng đỏ dấu bàn tay, nhìn ở trong mắt, dường như tim của hắn bị nhéo đau đớn......

"Ưng Vương! Ngươi xem xem 'hảo phi tử' 'đối xử tử tế' như thế với bổn vương! Đây chính là chi nữ 'thiên thần ban tặng' mà các ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo? Ngươi cho bổn vương một cái công đạo?" Ô Lỗ quốc vương xấu xa cáo trạng trước nói, tức giận đến cả người béo phì run rẩy, tùy tùng đều nhanh dìu hắn gần như không giữ được sức nặng của hắn.

Hoa Lạc Vân vừa nhìn thấy Ưng Vương, lập tức giả bộ bộ dáng đáng thương chịu hết lăng nhục khi dễ, vội vàng xuyên qua đám sứ giả còn đang xem cuộc vui, muốn chạy về phía bên cạnh Ưng Vương.

Đinh Kiếm Thư để lộ một cái cười lạnh uy nghiêm đáng sợ, lại trượt chân Hoa Lạc Vân, làm cho nàng ngã sấp một cái, từ lúc Ô Lỗ quốc vương đánh đòn phủ đầu Đinh Kiếm Thư liền dừng bước lại, cùng Mạc Kế Nghêu giữ nguyên khoảng cách mười bước.

"Hoa chủ nhân——" Bốn tỳ nữ kinh hô chạy về phía trước, chật vật đỡ Hoa Lạc Vân dậy.

Kia? Đám sứ giả có thân phận lại lịch không nhỏ người người trợn mắt há hốc mồm nhìn, không ngờ lại có kịch vui đại chuyển biến xấu, vốn là Hoa Lạc Vân ỷ thế hiếp người rơi vào kết cục chật vật không nói, Ô Lỗ quốc vương cũng bị bất hạnh a! Một sự kết hợp như vậy, cuối cùng bọn họ cũng vượt qua sắc đẹp mê hoặc, đã phát hiện một báu vật nha, thật sự thích thú nữ tử như Ưng Phi này rồi, hành động làm người ta bất ngờ, khí thế dao động lòng người, thân phận huyền bí, cộng thêm một cổ tự tin, hào quang ở bên trong nàng chỉ có nam nhân biết thưởng thức mới nhìn ra được, cũng không biết Ưng Vương có phát hiện hay không? Không biết hắn sẽ thay bên kia ra mặt? Đinh Kiếm Thư không nói một câu, chẳng qua là dùng đôi mắt miêu tả "Ngươi dám đánh ta, ta liền đánh trả lại, đánh không thắng, ta liền 'cắn chết' ngươi", mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Mạc Kế Nghêu, dùng ánh mắt này bảo vệ chính mình nhìn bốn bề thọ địch.

"Vương thượng......" Hoa Lạc Vân chưa từ bỏ ý định mà khóc lóc kể lể.

"Ưng Vương, dù sao ta cũng là vua của một nước, bị phi tử của ngươi ra sức đánh, là vô cùng nhục nhã, huống chi? Xảy ra ở trước mặt vương hầu tước gia? Ngươi bảo mặt mũi của ta đặt ở đâu? Nếu truyền ra ngoài, cũng bôi nhọa thanh danh của Ưng Vương!"

Mạc Kế Nghêu chỉ đi đến thê tử trước mặt, thấy ánh mắt đề phòng của nàng làm hắn có chút không vui, nhưng, hắn không đành lòng mà lo lắng khẽ vuốt vết thương bắt đầu sưng đỏ trên má trái của nàng thì hắn nhìn thấy nàng kinh ngạc và đau đớn mà lập tức né tránh, tim của hắn, vì vậy mà co rút đau đớn, cũng không biết nên xử lý việc này như thế nào.

"Trước tiên ta phải làm sáng tỏ thấu đáo nguyên nhân xảy ra, cũng không bỏ qua việc này, bao gồm...... Ô Lỗ quốc vương? Quăng một cái tát vào Ưng Phi của ta!" Mạc Kế Nghêu nhẹ nói sát ý khiến cho mọi người nín thở, chỉ sợ hắn làm thật. Sắc mặt của sứ giả Tát Nhĩ Ba cùng Hoa Lạc Vân càng thêm trắng bệch khó coi. Ưng Vương lại nói: "Không biết trước khi ngươi đánh Ưng Phi của ta, có nghĩ tới ta thân là chồng của nàng hay không a?"

"Cái này...... Nhưng...... Nhưng......"

"Nếu Ưng Phi cũng tự tay đáp trả, ta cũng không truy cứu nữa, chỉ có điều...... Xin các vị xem rõ ràng, ở đây là hoàng cung của Ưng Cốc, tự trọng chút." Lời nói thẳng tắp, Mạc Kế Nghêu xoay người dìu thê tử quay về tẩm cung.

"Vương thượng......" Hoa Lạc Vân sao chịu được? Ánh mắt của người đến bắn ra cười nhạo? Bỏ lại một cái biểu cảm lớn như vậy, luôn luôn được người thổi phồng lên trời bảo nàng sao chịu được? "Vương thượng, không công bằng!"

"Ngươi có cái gì không vừa lòng?" Rốt cuộc mấy ngày nay Mạc Kế Nghêu cũng nhìn thấu Hoa Lạc Vân rồi, ngầm liếc mắt đưa tình cùng những sứ giả này, đôi mắt long lanh quyến rũ đám người đứng ngoài xem, trước sau gì cũng sẽ quay lưng lại với hắn.

"Vốn là xử lý không được tốt." Ô Lỗ quốc vương không cam lòng bị hai cái tát cộng thêm một đá, khuôn mặt vừa đau vừa nóng vừa tê dại, bị đá vào bộ vị chắc cũng bầm tím rồi, đau chết được.

"Được, muốn công bằng phải không? Để bổn vương biểu lộ một chút tâm ý, bổn vương sẻ đem tuyệt thế mỹ nữ - Hoa Lạc Vân đưa cho Ô Lỗ quốc vương là được rồi." Mạc Kế Nghêu bình tĩnh tuyên bố, lại lần nữa quay lại ôm lấy thê tử vẫn chưa hoàn hồn bước đi, mặc kệ xôn xao ở phía sau.

Hả? Ưng Vương lại đem ta đưa cho Ô Lỗ quốc vương?" Đó là đầu heo nha? Xem thế này cũng thiệt thòi cho Hoa Lạc Vân, thật sự là khóc không ra nước mắt, không thể làm gì khác hơn là người mình lảo đảo co quắp mà ngã vào trong lòng của bốn tỳ nữ." Hoa chủ nhân...... Người cần phải tỉnh lại nha......" Bốn tỳ nữ bảy miệng tám lời mà trấn an Hoa Lạc Vân.

"A! Ô Lỗ quốc vương kiếm được rồi, từ nay về sau Hoa Lạc Vân tuyệt sắc nhân gian chính là của ngươi rồi."

"Đúng vậy! Giá của ba cái hoa tay múa chân đó cũng không nhỏ!

"Đúng nha, đa tạ các vị." Khoa tay múa chân cái gì? Các ngươi đi xem xem, rất đau. Ô Lỗ quốc vương vừa vui vừa buồn, lời trong miệng nói và suy nghĩ trong lòng kém xa vạn dặm!

"Ai da...... Sau này muốn xem mỹ nhân, các đại lão nên đi đến Ô Lỗ quốc vương."

"Ta thấy, Ô Lỗ quốc vượng ắt sẽ sợ Ưng Vương thay đổi chủ ý, như thế kiền lôi kéo tay của mỹ nhân ra roi thúc ngựa chạy về nước!"

"Đúng đúng đúng, ta đồng ý......"

"Ha ha ha......"

Bề ngoài toàn bộ các sứ giả đều cười với nhau, nhưng trong lòng bắt đầu lập kế hoạch phải tranh thủ thời gian thu dọn đồ, tìm một lý do mau chuồn là vừa, làm sao mà biết có xuất hiện một sự cố rơi rớt nào không hay ho chọc tới Ưng Phi hay không, đến lúc đó Ưng Vương "Nóng lòng hộ thê" đến trả thù có thể không dễ chơi rồi! Là ai nói Ưng Phi không được sủng? Ưng Vương vì nàng ngay cả tuyệt thế mỹ nữ cũng không cần nha!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...