Đã Lâu Không Gặp

Chương 47


Chương trước Chương tiếp

Sau khi tấp đó được phát sóng, cả làng giải trí, truyền thông và toàn bộ mọi người đều muốn điên rồi.

Mỗi ngày, bất kể đang ở đâu, gần như tất cả mọi người đều ban luận về chuyện này.

Mà người hâm mộ của hai nhân vật ‘hot’ nhất trong làng giải trí lập tức lập lên một liên minh lớn tên là ‘US’ ở tất cả mặt báo, Microblogging, diễn đàn một cách nhanh nhất.

Đôi tình nhân mời trong làng giải trí lập tức được ‘ghi vào lịch sử’ lúc này, gần như không có ai phản đối lại tin tức của hai người.

Tư Không Cảnh và Phong Hạ.

Hai cái tên này, hiện tại, sau scandal của năm năm trước, từ lúc này bắt đầu, lại trở thành cắp đôi không thể chia lìa trong lòng mọi người.

Sharon đưa tin tức cho Phong hạ, là về việc Mục Hi và live không có bất kỳ trả lời nào về vấn đề này, hơn nữa còn vì ba cô đang bị bệnh, trong khoảng thời gian này, Mục Hi cũng không sắp xếp công việc nào cho cô.

Mà Tư Không cảnh một tay tạo nên cục diện ngày hôm nay, kể từ sau ngày đưa cô đến bệnh viện, lại bắt đầu tiến hành công việc hâu kỳ của bộ phim ‘Thanh Sắc’, chỉ là mỗi ngày đều sẽ đúng giờ gửi cho cô một tin nhắn.

Vì vậy, mấy ngày này cô ở trong bệnh viện, không ra khỏi cổng mà chịu trận.

Sau khi Đới Tông Nho và Đan Diệp nghe tin Phong Trác Luân bị bệnh, cũng mang theo Đới Tiểu Bàn và Đới Nhị Bàn đến bệnh viện.

Thừa dịp Phong Trác Luân đang chơi đùa với Tiểu Bàn và Nhị bàn, Đan Diệp lặng lẽ thúc vào Phong Hạ đang ngẩn người, nhỏ giọng hỏi.

“Hạ Hạ, cậu và Tư Không Cảnh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Thần trí cô đang bay lơ lửng, phải để Đan Diệp đẩy mấy cái mới phục hồi tinh thần, ánh mắt né tránh. “Này, đừng để ba mình nghe được.”

“A?” Đan Diệp nghiêng mặt sang một bên. “Ba cậu còn chưa biết?”

“Ừ…” Cô thở dài. “Mình giấu hết báo và tạp chí, mẹ mình quản ông ấy, cúng không dám cho ông ấy xem di động hay ti vi…”

Đàn Diệp nghe được thì cười ‘hì hì’, mở lớn hai mắt. “Mình đoán cậu xem hết chương trình đó, có phải cũng hết hồn hay không? Ai, ngay cả mình cũng không thể không nói, khuôn mặt đó, từng cử chỉ, cô gái nào có thể chống lại được chứ?”

“Cho nên, rốt cuộc cậu có đồng ý với anh ấy không?” Thấy cô không nói lời nào, Đan Diệp lại hỏi.

Cô nghe xong lời của Đan Diệp, rũ con mắt xuống, vẻ mặt có chút phức tạp. “Mình không biết…”

Toàn thế giới đều chờ hai người ở chung một chỗ, nói người ngoài không ảnh hưởng đến cô là điều không thể.

Nhưng, trước mắt, người nhà cô vẫn còn đang trong tình trạng phản đối, trừ mẹ cô không đề cập nhiều đến vấn đề đó, còn ba và anh trai, thái độ của hai người này rõ ràng là cấm đoán và phản đối.

Hướng hồ cô cũng khó bước qua cửa ải của chính cô.

Cô chưa từng cảm thấy bất lực với mình như vậy, mỗi phút mỗi giây cô đều cảm thấy rối loạn.

“Ông xã.” Lúc này, Đan Diệp kéo tay Đới Tông Nho đang nói chuyện với Dung Tư Hàm.

“Hả?” Sao vậy?” Đới Tông Nho quay đầu lại.

“Anh có cảm thấy… Tư Không Cảnh thay đổi rất lớn so với trước kia không? Quả thật không giống anh ấy chút nào…”

Đan Diệp dùng âm lượng chỉ đủ cho ba người nghe.

“Sau khi xem chương trình đó… em nhớ, trước kia anh ấy nói rất ít, dáng vẻ lúc nào cũng ung dung, dù là đối với Hạ Hạ, dù khá hơn nữa, cũng không bao giờ có vẻ hận không thể cho tàn bộ thế giới biết Hạ Hạ là người của anh ấy.”

Phong Hạ ở một bên nghe Đan Diệp nói, mặt nóng lên, sau đó bộ dạng lại đổi thành lúng túng.

“…Em muốn nói là do cậu ta buồn bực và xấu hổ sao?”

Đới Tông Nho vô cùng quen thuộc tính tình của bạn tốt, anh trầm ngâm trong chốc lát, bình tĩnh nói. “Muốn biết nguyên nhân sao?”

Đan Diệp và Phong Hạ rất nghiêm túc nhìn anh.

“Vì cậu ta đói bụng.” Đới Tông Nho nhẹ nhàng cười, vuốt tóc Đan Diệp, ý vị sâu xa nhìn Phong Hạ. “Biết thèm ăn là tốt rồi.”



Gia đình bốn người nhà họ Đới vừa rời đi, sau đó lại có hai vị khách vào thăm bệnh.

Dung Tư Hàm đưa một quả táo cho Phong Trác Luân, không rảnh tay, Phong Hạ lập tức chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa thì cô ngẩn ra, nhìn hai người đàn ông đang đứng trước cửa, có chút cà lăm. “Phó… Chú Phó… Phó Úc.”

Mặt Phó Chính vẫn lạnh như băng, Phó Úc bên cạnh ông cười nhẹ. “Hiện tại có vào được không?”

“Vâng.” Cô gật đầu, nghiêng người để họ đi vào.

Phong Trác Luân mặt dày hưởng thụ sự chăm sóc của bà xã, thuận tiện ăn chút đậu hũ(*), lúc nhìn Phó Chính đi tới, thiếu chút nữa té xuống giường. “Hả, sao đột nhiên ông lại tới đây?”

(*) Ăn đầu hũ: Là cách nói vui chỉ việc động chạm vào người khác.

Phó Chính cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống cạnh giường, lạnh lừng nói. “Tới thăm ông một chút xem ông chết chưa.”

“Ông chỉ cần trức tiếp nói, ‘ông nhớ tôi’, không phải tốt hơn sao…” Phong Trác Luân nhướn mày, cười vô cùng yêu nghiệt. “Ai ya, tôi biết rồi, có phải ông lại muốn ‘đi vào gian phòng’ nhỏ với tôi, bàn luận một chút về ‘vấn đề kỹ thuật’ hả?”

Dung Tư Hàm hình như nghĩ đến cái gì đó, mặt đỏ lên, lông mày Phó Chính nhăn lại, mặt không đổi liếc nhìn ông.

“Tờ báo.” Không đợi Phong Trác Luân nói gì nữa, Phó Chính đột nhiên đẩy kính lên, đưa tờ báo trên tay cho ông.

“Ai, vẫn là bạn tốt của tôi.” Phong Trác Luân đưa tay tiếp nhận tờ báo, sâu kín cảm thán. “Bà xã không cho tôi xem gì, tôi sắp trở thành người nguyên hủ rồi…”

Phó Chính đưa tờ báo, lúc này nâng ly trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.

Mà Phong Hạ nhìn thấy Phong Trác Luân nhận lấy tờ báo, cả người cứng lại, nhấc chân muốn lập tức chạy ra ngoài.

Nhưng đã không kịp rồi.

Chỉ thấy Phong Trác Luân vừa lật một trang ra, đại khái là xem qua vài tờ, tầm mắt dừng lại ở thông tin giải trí thì khựng lại.

“Phong Hạ!”

Mắt Phong Trác Luân trợn tròn, lập tức nhìn cô. “Con đến đây cho ba!”

Cô nắm chặt nắm tay, giữ khoảng cách nhất định với giường bệnh, không nhúc nhích.

“Tự con lại đây xem một chút !”

Phong Trác Luân vỗ tờ báo lên chăn, tức giận nhìn cô.”Được,làm tốt lắm! Đến cầu hôn cũng làm rồi? Có nhận được sự đồng ý của ba không? Hiện tại tất cả mọi người đều biết rồi! Con đặt mặt ba ở đâu hả?”

“Cậu nhóc này ông cũng không phải không biết, hơn nữa, cậu ấy cầu hôn Hạ Hạ cũng không phải cầu hôn ông, mặt ông đặt ở đâu thì liên quan gì.”

Dung Tư Ham lấy tờ báo lại, nhẹ nhàng nói.

Phong Trác Luân bị bà xã chặn họng, không dám nổi giận với bà xã, chỉ có thể dựng râu trợn mắt với con gái. “Con lập tức chia tay với cậu ta cho ba! Ngay bây giờ! Con gái của Phong Trác Luân, sao có thể bị người khác năm lần bảy lượt dắt mũi đi như thế này?”

Cô nhìn ba mình đang đùng đùng tức giận, không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu đứng tại chỗ.

“Có nghe không?” Phong Trác Luân hít một hơi. “Lát nữa anh con tới, ba nhất định nói nói khuyên con dừng lại!”

“Bác trai.”

Ở bên cạnh, Phó Úc từ đầu đến cuối vẫn chưa nói lời nào đột nhiên lên tiếng, lễ phép xin lỗi Phong Trác Luân. “Con có mấy câu muốn nói với Phong Hạ, có thể tạm thời vằng mặt một chút được không?”

Khí thế của Phó Úc, có mấy phần giống với trưởng bối của anh, Phó Chính, chỉ mấy câu nói, đã có thể làm cho bầu không khí yên tĩnh lại.

“…Được.”

Một lát sau, Phong Trác Luân thở dài, chưa hết giận nhìn Phong Hạ một cái, khoát tay với hai người.

Phong Hạ biết Phó Úc đang tìm cho cô một lối thoát, lập tức xoay người, dẫn đầu ra khỏi phòng bệnh.

**

Hai người từ phòng bệnh đi thang máy xuống dưới, sau đó lại đi đến vườn hoa hướng dương nhỏ trong bệnh viện.

Dọc đường đi, cô không nói chuyện, Phó Úc lấy khoảng cách một cánh tay đi theo sau cô, không nhanh không chậm.

“Phong Hạ,” Hai người đi tới bên cạn ghế, cô vừa mới khom lưng ngồi xuống, anh đã lên tiếng gọi cô.

“Cô có suy nghĩ qua chuyện tôi nói với cô chưa?” Anh ngồi bên cạnh cô, bình tĩnh mở miệng.

“Hả?” Cô không hiểu. “Chuyện gì?”

Phó Úc đưa tay nới lỏng khăn quàng cổ. “Suy nghĩ chuyện hẹn hò với một người khác, để dời lực chú ý của cô tới chuyện đó.”

Hình như cô nghe không hiểu, nhẹ nhíu mày.

“Dễ hiểu hơn, dùng lý lẽ logic mà nói.” Anh cười nhạt. “Cô có thể hẹn hò với tôi, xem một chút.”

“Tôi thực sự tình cảm với cô.” Anh bổ sung thêm.

Phó Úc vừa nói lời này xong, điện thoại của cô lập tức vang lên.

Đáy lòng cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười xin lỗi anh, lập tức ‘vọt’ đứng dậy từ trên ghế, cầm điện thoại rời khỏi.

“Hạ Hạ.” Vừa bắt máy, giọng nói của Tư Không Cảnh đã truyền tới.

Cô vừa nghe giọng nói của anh, đột nhiên cảm thấy chột dạ.

Tại sao cô vừa nghe yêu cầu kết giao của Phó Úc, anh đã lập tức gọi điện thoại tới…

“Em đang làm gì vậy?” Hình như anh đang ở một nơi tương đối yên tĩnh, trong điện thoại còn có tiếng vang.

“Ừm… em… em đang ở bệnh viện.” Cô nói quanh co.

Bên kia dừng lại hai giây, nhẹ giọng ho khan mấy tiếng. “Bên cạnh có người, không tiện lắm sao?”

Lúc này, hình như cô thấy giọng nói của anh có chút khàn, còn nói giọng mũi. “Anh… bị cảm sao?”

Đến gần cuối năm, thành phố S vô cùng lanh, loại thời tiết này rất dễ bị bệnh.

“Ừ, có lẽ hai ngày trước mặc ít quần áo.” Anh lại ho khan mấy tiếng. “Có chút sốt, chẳng qua anh đã uống thuốc rồi.”

“Mấy độ?” Trong lòng, cô liều mạng oán giận chính mình không có tiền đồ, lại hỏi ra miệng.

“38,5 độ thôi.” Hình như anh không quá để ý. “Buổi sáng có đo rồi, sau đó phải đi biên tập, cũng không chú ý lắm.”

38,5 độ, vậy mà chỉ là có chút sốt thôi sao?

Cô nắm điện thoại di động, lại bắt đầu bối rối, không biết tiếp theo nên nói gì.

Nhưng nếu để ý, cô cảm thấy, chính mình cũng không nói hỏi tường tận.

“Hạ Hạ…” Giọng nói anh trầm thấp, tốc độ nói chuyện rất chậm. “Bây giờ, em có thể lén trốn khỏi bệnh viện một chút không?”

Giọng nói anh hơi khàn, lại mang theo ý đầu độc.

Trong giọng nói của anh dần có chút ý cười. “bây giờ anh đang ở nhà, là căn nhà trước kia, còn có mấy nhân viện khác đang ở chung một chỗ… em qua đây một chuyến, có được không?”

“Anh rất muốn gặp em.” Hình như anh ho càng thêm lợi hại, nói cũng không hoàn chỉnh. “… Chỉ một chút thôi là được rồi.”

Tim cô đập lỡ một nhịp, không lên tiếng.

Cho tới lúc treo điện thoại, cô đưa tay che mặt, lúc xoay người thì cô thấy Phó Úc đã đứng ở một bên, hình như đã đợi cô rất lâu.

“Xin lỗi.” Cô thu hồi điện thoại di động, nhanh chóng bước về phía anh.

“Không sao.” Anh bình tĩnh nhìn cô, giống như là chưa nói gì trước khi cô nghe điện thoại. “Cô có việc gấp thì đi trước đi, tôi sẽ chờ trong phòng họp và nói trước một tiếng với bác trai.”

Bên tai cô không ngừng vang lên giọng nói khàn khàn của Tư Không Cảnh, tâm tình rối loạn không thể đứng yên tại chỗ, hồi lâu, cắn răng nói với anh tiếng ‘Cảm ơn’, xoay người nhanh chóng đi ra khỏi bệnh viện.

Mà sau lưng, Phó Úc nhìn bóng lưng cô biến mất ngoài cổng bệnh viện, ánh mắt thâm trầm, không rõ sâu cạn.

**

Cho đến lúc cô chạy đến trước cửa nhà của Tư Không Cảnh, cô mới phát hiện, qua nhiều năm như vậy, cô vẫn quen thuộc nơi này như trong lòng bàn tay.

Bình ổn hơi thở, cô đưa tay nhấn chuông cửa.

Chuông cửa vang lên một lúc lâu, không có người nào trả lời, cô cúi đầu một chút, mới nhìn thấy cánh cửa đang khép hờ.

“Em vào nhé.” Cô đưa tay đẩy cửa, nhẹ bước vào trong.

Còn tưởng rằng trong nhà có vài người, lại phát hiện ngoại trừ chiếc máy tính khép lại được mặt trên bàn, ngay cả một chút âm thanh cũng không có.

Đáy lòng cô cảm thấy kỳ quai, đặt túi xuống, cô chạy một vòng quanh nhà, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng ngủ.

Lặng lẽ liếc mắt nhìn vào trong phòng ngủ, chỉ thấy Tư Không Cảnh còn mặc nguyên quần áo nắm trên giường.

“… Tư Không?” Cô vội vã chạy lại cạnh giường, đưa tay nhẹ chạm vào trán anh.

Rất nóng.

Gương mặt anh rất đỏ, buồn ngủ mở mắt, lúc nhìn thấy cô, đáy mắt anh sáng lên. “… Em đến rồi.”

Chỉ ba chữ rất đơn giản.

Nhưng cô lại có thể cảm thấy, trong giọng nói anh rõ ràng có sự vui mừng và mềm mại, còn có… một chút làm nũng.

“Ừ.” Cô nghe được mà cảm thấy lòng mình ê ẩm, khẽ khom lưng. “Anh có thể ngồi lên không? Nếu như không chịu đi bệnh viện, hiện tại em kiểm tra nhiệt độ cho anh một chút, sau đó uống thuốc hạ sốt, thay quần áo, đắp chăn ngủ một giấc.”

Anh ho khan hai tiếng, chống tay ngồi dậy, tựa đầu vào gối.

Dáng vẻ vô cùng nghe lời.

Cô cũng không nói gì nữa, làm theo những gì mình vừa nói.

Chờ anh thay quần áo ngủ, nằm trong chăn, trên người cô cũng xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Đưa tay chỉnh lại chăn cho anh, tắt đèn ở đầu giường, cô cầm lấy nhiệt kế và cốc, vừa muốn xoay người, lại bị anh giữ lại.

"Hạ Hạ, em chờ anh tỉnh lại rồi hãy đi.. có được không?" Ánh sáng trong phòng ảm đạm, giọng nói của anh mang theo một chút cầu khân, "Biết em ở đây... anh mới ngủ được."

An yếu ớt giữ cô lại.

Tư không Cảnh ngày trước, sẽ không dùng cách này để nói chuyện với cô.

Trong phòng ngủ, chỉ có âm thanh của đồng hồ.

cô đưa lưng về phía anh, đóng chặt hốc mắt chua chát, nhỏ giọng "ừ" một tiếng.

...

Bởi vì không dám gọi điện thoại cho Phong Trác Luân, Phong Hạ ngồi trong phòng khách gửi một tin nhắn cho Dung Tư Hàm, suy nghĩ một chút, lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp.

Bố cục căn nhà hoàn toàn không thay đổi, cô quen thuộc lấy thức ăn, dụng cụ, xuống bếp nấu cháo.

Bởi vì trước khi anh chưa tỉnh ngủ, thì chưa thể rời đi, hay vì nhãn rỗi không có việc gì làm, sau khi nấu cháo xong, thuận tiện cô dọn dẹp lại căn nhà một chút, lấy một bộ quần áo anh đặt trên sô pha để vào trong máy giặt.

Chờ làm xong một loạt chuyện, lúc này trời đã tối, cô giương mắt nhìn đồng hồ một chút, lấy cháo ra bát, nhẹ nhàng bưng vào phòng ngủ.

Hình như giấc ngủ của anh vẫn rất sâu, cô đặt cháo xuống bàn, lúc xoay người muốn ra ngoài, đột nhiên chú ý đến một khung hình điện tử đặt trên bàn anh.

trên khung hình điện tử, đang không ngừng phát hình, cô hạ tròng mắt xuống, đưa tay cầm khung hình lên.

Độ sáng man hình, chiếu vào trong con mắt của cô.

cô im lặng nhìn một lúc, bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng có một thân thể nóng bỏng dính vào người mình.

Tay nắm khung hình điện tử của cô run lên, cũng được anh nhanh chóng cầm tay và khung hình.

".. Khung hình này đã đi theo anh sáu năm rồi."

không biết từ lúc nào, Tư không Cảnh đã đi xuống giường, dựa vào sau lưng cô, hô hấp nóng cháy phun lên tai cô, "Em rời khỏi căn nhà này chưa bao lâu thì anh đã mua cái này về."

Lúc anh nói chuyện, khung hình vẫn còn tiếp tục phát hình, mỗi một hình... đều là hình của cô, hoặc là hình chụp chung của hai người ở Florence.

"Lúc ở Mĩ, anh một mực nghĩ, lúc nào thì... chúng ta có thể có tấm hình chụp chung tiếp theo?"

Anh từ từ nói xong, đặt khung hình xuống, đôi môi in lên sống lưng của cô, liên tiếp hôn xuống: "Hay cả đời này cũng có thể không có cơ hội như vậy nữa..."

Tay của anh rất nóng, thân thể cũng nóng, hơn nữa một nửa thể trọng còn đặt trên người cô, cô không dám có một cử động nhỏ nào, chỉ có thể cảm thấy tay anh đi vòng tới trước người cô, mở nút cài áo sơ mi của cô ra, cởi ra từng chút một.

"Anh rất sợ."

Anh từ từ cởi áo sơ mi của cô, xoay cả người cô lại, hôn từ môi cô, đến cằm, tới trước ngực, cẩn thận hôn. "Vô cùng, vô cùng sợ."

Giọng nói của anh, có chút run.

Khí nóng, nhiệt độ... đốt cháy tất cả các giác quan.

Anh quay đầu cởi áo ngủ ra, để trần nửa người trên, cũng đẩy áo ngực của cô lên, há miệng ngậm bộ ngực anh hồng bên trái của cô.

cô cắn răng, cổ họng không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ.

Tay anh kỹ xảo xoa một bên tuyết trắng của cô, môi lưỡi phối hợp, một tay nhẹ nhàng cởi váy của cô ra.

".. Anh, anh sốt.." Trong bóng tối, mặt cô hồng đến sắp nhỏ máu, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là cự tuyệt.

"Hử." Lúc này, anh ôm cả người cô lên, đi đến bên cạnh giường.

Anh dịu dàng rồi lại không khống chế được sức mạnh đẩy cô lên giường, vừa cúi đầu hôn bụng cô, vừa lấy tất chân và quần lót bên hông cô xuống.

"Giúp anh." Anh vừa làm những thứ này, vừa lấy tay cô đặt tay bên hông mình.

Hàm răng cô cắn môi cũng sắp chảy máu, nhưng tay cô vẫn run run, từ từ cởi quần anh.

"... Hạ Hạ cũng muốn của anh, đúng không?" Giọng anh mang theo âm mũi, lại không che dấu khát vọng bên trong.

trên người cô đã không còn chút gì, cứ như vậy nằm dưới người anh, trong bóng tối chỉ nhìn thấy ánh mắt rực lửa của anh, cô đã cảm thấy trong thân thể có một dòng nước ấm chảy ra.

Chưa một khắc nào, cô lại cảm thấy, mình muốn như vậy.

Hoàn cảnh, tâm tình như vậy, cô đột nhiên cảm thấy rất mắc cỡ, quay đầu đi, khóa mắt lập tức có nước chảy xuống.

Anh vân nhìn kỹ vẻ mặt của cô, lúc này đã bỏ đi chút quần áo còn dư trên người mình, cúi đầu, hôn lên gò má đầy nước mắt của cô. "Hạ Hạ, đừng khóc, đều là anh không tốt."

Giọng nói dịu dàng, cưng chiều, giống như đúc giọng nói trong trí nhớ của cô.

cô im lặng không lên tiếng, nước mắt lại rơi càng nhiều.

"Em có biết... anh muốn làm gì với em không?" Anh quỳ gối giữa hai chân cô, tách hai chân của cô ra, để mông cô nhích lại gần mình.

"Đây là việc, trừ anh ra, không ai có thể làm." Mắt anh không chớp nhìn cô. "Chỉ có anh, mới có thể làm vậy với em."

Toàn thân hai người đều là mồ hôi, còn có dịch thể sau khi hoan ái, nhưng anh lại không muốn đi tắm, bế cô lên, anh hôn lên mái tóc ướt đẫm của cô.

Sau khi kết thúc, nhiệt độ trong cơ thể anh cũng giảm được phân nửa, tinh thần sảng khoái, tâm tình tốt vô cùng, cô lại không kịp nói gì, đã bị anh ôm lấy, dụ dỗ mà ngủ say.

Anh ôm cô, tựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, điện thoại di động đột nhiên rung lên.

“Tư Không.” Nhận điện thoại, đầu bên kia là giọng nói của Đới Tông Nho.

“Sao vậy?” Anh tự tay lấy chăn, đắp lên người Phong Hạ.

Bên kia dừng lại hai giây, nhỏ giọng cười. “Nghe giọng nói này của cậu… đỡ thèm rồi hả?”

“Không tồi.” Anh cũng có chút mệt mỏi, lười phải nói nhiều.

“Quả nhiên là hết thèm, lại dễ dàng bực bội.” Làm bạn tốt nhiều năm, mỗi lần Đới Tông Nho đều tuyệt đối không bỏ qua cơ hội giễu cợt anh.

Anh tốt bụng giương môi. “Ngày mai mình đi thành phố n làm hậu kỳ bộ phim, lúc nào về thì gặp mặt.”

Giọng nói bên kia càng thêm trầm bổng, Đới Tông Nho ‘A~’ một tiếng. “Cao, thật sự là cao tay! Biết ba vợ và anh vợ khó giải quyết, còn có kình địch luôn nhìn chằm, trước khi đi ăn vào trong bụng… diệu kế như vậy, khiến tại hạ vô cùng bội phục!”

Tư Không Cảnh dở khóc dở cười, lưới phải nói nhiều với Đới Tông Nho, trực tiếp cúp điện thoại.

Tắt đèn ở đầu giường, anh nằm xuống, đưa tay ôm chặt người trong ngực, nhẹ nhàng cong môi, như trút được gánh nặng nhắm mắt lại.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...