Cửu Vĩ Miêu Yêu
Chương 52: Quyền lực của Khốc thị
Nịnh Nhi sững sờ, cô không rõ vì sao Ngải Hân Nhi lại buông ra những lời này, chẳng lẽ vì trận cãi vã vừa rồi sao?
Thượng Quan Y cũng ngỡ ngàng, sau vội lên tiếng: “Hân Nhi, cô ấy là khách quý. . . .” Còn chưa nói xong, mẹ của Ngải Hân Nhi, Y Úy cũng vội vàng nói: “Phải phải, Hân Nhi, con đừng làm loạn, đây là chỗ đông người.”
Ngải Hân Nhi càng lớn tiếng hơn: “Chính cô ta đã hại chết Thước, mọi người đều không tin phải không? Được, nếu mọi người không tin, vậy để cô ta tự mình nói ra!” Ánh mắt mọi người lại hướng về phía Nịnh Nhi.
Nịnh Nhi vội giải thích: “Không phải, thật sự không phải tôi. Tôi thề với trời, thật sự không phải tôi. Nếu như là tôi làm, tôi sẽ đi tìm người giúp sao? Hơn nữa, nếu tôi muốn giết hại anh ấy, vậy động cơ là gì chứ?”
“Ai biết được động cơ của cô? Trước đây cô đã từng giết rất nhiều người, cô là sát thủ cơ mà. Ai biết được liệu Thước có phải là người mà cố chủ của cô muốn giết?” Ngải Hân Nhi mỉa mai trả lời.
“Tôi đã một thời gian rồi không hề giết người!”
“Lấy gì làm bằng chứng?”
“Cô tùy tiện vu khống tôi sát hại Âu Dương Thước, vậy chứng cứ của cô đâu?”
“Hừ, trước khi bệnh tim của anh ấy tái phát, người cuối cùng anh ấy gặp chẳng phải là cô sao? Đủ bằng chứng chưa?”
“Vậy vì sao lúc trước cô không nói là đã gặp người đó?”
“Bởi vì họ muốn hại chết anh ấy nhưng không thành, huống hồ tôi lại không biết bọn họ rốt cuộc là ai. Nhưng lần này Thước đã chết, mà trùng hợp tôi lại biết người giết anh ấy.”
“Được, cô nói trước lúc anh ấy phát bệnh là người cuối cùng gặp mặt là người muốn ám hại, vậy cô biết khi anh ấy phát bệnh, là ai đã gặp anh ấy sau cùng?”
“Không, không biết!” Ngải Hân Nhi bỗng kích động lạ thường.
“Là cô!” Nịnh Nhi hét lớn.
“Không phải tôi! Cô không được nói bừa!” Ngải Hân Nhi cũng hét lớn. Tất cả mọi người đều ngây ra, rốt cục là sao a!
“Cô cứ việc hỏi người làm!”
“A ha, chắc chắn người hầu đều đã bị cô mua chuộc nên cô mới dám mạnh miệng như thế.”
“Tôi mặc kệ cái gì mua được cái gì không mua được. Cô chính là người muốn giết Âu Dương Thước, muốn bỗng chốc tước đoạt tiền tài nhà họ.”
Ngải Hân Nhi không hề phản bác, lẳng lặng nhìn Nịnh Nhi, miệng lẩm bẩm: “Cô ~ làm sao cô biết được ~”
Nịnh Nhi hừ một tiếng, chẳng thèm để ý tới cô ta liền xoay người bỏ đi, nhưng Thượng Quan Y đã đuổi theo sau.
“Nịnh Nhi, chờ chút!” Thượng Quan Y thở hồng hộc: “Cám ơn, cám ơn cô, Nịnh Nhi.”
“Không cần đâu, phu nhân. Về sau lại gặp chuyện như vậy cứ nói ra là được, không phải sợ cô ta. Nếu cứ giấu giếm, đến cuối cùng người hối hận chính là phu nhân đó.”
Thượng Quan Y gật gật đầu: “Ừ, cám ơn cô, Nịnh Nhi. Về sau nếu cô có việc gì cần, cứ tới tìm tôi.”
“Nịnh Nhi ảm đạm cười: “Cám ơn.”
Trời chiều buông nắng trên tà áo Nịnh Nhi, Nịnh Nhi cùng ánh dương le lói dần biến mất trước mắt Thượng Quan Y.