Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 46: Tịch mịch như tuyết


Chương trước Chương tiếp

Văn nhân Trung Thiên Quốc đến đây lần này chính là người nổi tiếng trên Xích Thổ Đại Địa, thân truyền đệ tử của hiền giả Cổ Mặc tiên sinh được văn nhân trong thiên hạ kính ngưỡng, cũng là nhân vật quan trọng của Trung Thiên Quốc, cho dù là hoàng đế bệ hạ thấy những người này cũng phải tiếp đãi long trọng một phen.

Tĩnh Vương không khỏi cười khổ, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được người của Trung Thiên Quốc, nói vậy hẳn vị đệ tử của Cổ Mặc thích du ngoạn thiên hạ cũng ở trong đó ha, tuy hắn ít khi nhúng tay vào việc trong triều, nhưng dù sao đối phương cũng là một nhân vật không thể khinh thường, thân là hoàng tộc của Đế Quốc, Hoàng Phủ Thiên Hách cũng không thể xem nhẹ đối phương.

Thuyền hoa dần dần sáp đến, hai chiếc thuyền hoa không hẹn mà đồng thời ngừng lại.

Văn nhân mặc một bộ thanh sam ước chừng trên dưới ba mươi, trong tay cầm chiếc quạt lông đứng ở đầu thuyền nhìn chiếc thuyền hoa hoa lệ đối diện, cười nhạo nói: “Người kia chính là nhàn tản vương gia Hoàng Phủ Thiên Hách của Hoàng Phủ Đế Quốc sao? Đường đường một vị vương gia, lại kết giao với hạng người trong giang hồ, Tây Nam man tử quả nhiên là Tây Nam man tử.”

Đứng bên cạnh thanh sam nam tử là một vị bạch y nữ tử, nữ tử nghe vậy chỉ mỉm cười, không lên lời bình, như ngầm thừa nhận lời nói của đối phương.

Gió xuân nhẹ phẩy, tóc đen tung bay, cổ tay trắng hồng, nhỏ tròn không mấu, một thân bạch thường trắng noãn không nhiễm bụi càng tôn lên vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết như minh nguyệt trên trời của nữ tử, chẳng qua trong mắt Hoàng Phủ Thiên Hách, trên thế gian này người mặc áo trắng đẹp như vậy, chỉ có Lâm Cửu mà thôi.

Hoàng Phủ Thiên Hách ôn nhu nhìn nam tử trẻ tuổi vận bạch y thắng tuyết đứng sau liêm mạc.

Lâm Cửu cũng theo Hoàng Phủ Thiên Hách đi ra, đối với người của Trung Thiên Quốc y cũng không cảm thấy đặc biệt hiếu kì gì, dù sao không phải đều là mắt đen tóc đen sao, đối với đại học giả đệ tử cũng không kính ngưỡng hay kính sợ gì, kiếp trước y không biết đã gặp qua bao nhiêu giáo sư nổi danh, mưa dầm thấm lâu, thật rõ ràng mặc kệ là người có học vấn cao bao nhiêu, cũng vẫn chỉ là một phàm nhân, một người phàm nhân bình thường mà thôi.

Là một nam nhân bình thường, y là đi ra để ngắm mĩ nữ a.

“Vô Nguyệt, bế môn đệ tử của hiền giả Cổ Mặc, nữ tử còn đẹp hơn cả trăng sáng trên trời.” Hoàng Phủ Thiên Hách nhỏ giọng thở dài: “Quả nhiên là nàng.” Chuyện về nữ nhân này hắn nghe qua không ít. Tỷ như thân là quan môn đệ tử được Cổ Mạc yêu thích, tỷ như tài nữ khó gặp của Trung Thiên Quốc, tỷ như mỹ mạo…

Mĩ tắc mĩ hĩ*(ý là đẹp), đáng tiếc so với Tiểu Cửu vẫn còn kém một ít linh khí khiến người ta tâm động. Khoé miệng Hoàng Phủ Thiên Hách khẽ nhếch, suy cho cùng vẫn cảm thấy được Tiểu Cửu hiện tại so với trước kia càng mê người hơn.

Một ánh mắt ôn nhu từ bên cạnh truyền đến, không khỏi run run, tên si tình vương gia này thật là khó xử lí a.

Y vẫn yên ổn ở sau liêm mạc xem diễn ngắm mĩ nhân, Lâm Cửu sâu sắc cảm thấy da mặt mình lại dày thêm mấy phần.

Một bên là Tĩnh Vương của Hoàng Phủ Đế Quốc, một bên là văn nhân tới từ Trung Thiên Quốc, hai bên sau khi gặp mặt lần đầu đều dựa theo lễ nghi nói một ít lời khách sáo hời hợt, nhưng vấn đề ở chỗ bọn họ ai cũng muốn thuyền của mình đi qua.

Sông Ngọc Thuý không hẹp, chỉ cần một chiếc thuyền hoa thay đổi tuyến đường, thì thuyền kia có thể đi qua, nhưng vấn đề ở chỗ ai nhường đường? Dựa theo mỗi người trên thuyền hoa sau lưng đều đại biểu cho quốc gia, nhất định vô luận là ai cũng sẽ không chủ động nhường đường.

Vì thế sau mấy lời xã giao đơn giản, tài nữ được văn nhân Trung Thiên Quốc kính ngưỡng lên tiếng, thanh âm nữ tử đúng mực, dễ nghe như chim oanh ca hót, nhưng mà trong lời nói lại cất giấu một vẻ cao ngạo cùng khinh miệt khiến Hoàng Phủ Thiên Hách không thoải mái, ở mặt ngoài nói bọn họ là khách, hi vọng Hoàng Phủ Thiên Hách nhường đường, trên thực tế lại mang tư thái cao hơn người một bậc, chính là ngữ khí kia khiến người ta vô cùng khó chịu, gồm cả Lâm Cửu.

Nữ nhân ở thế giới này sao không có ai bộ dáng vừa đẹp tính cách lại ôn nhu nhỉ? Lâm Cửu thở dài, thu hồi tầm mắt đặt trên người Vô Nguyệt, thuận tay đem tiểu thối miêu đang ngủ trên ải tháp ôm vào lòng, nhân sinh thực sự là tịch mịch như tuyết a…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...