Cửu Dung

Chương 7: Tình cờ nghe âm mưu


Chương trước Chương tiếp

Băng Nhi hoảng sợ nói: "Vũ Tương tẩu tẩu. không phải tội danh của tẩu thì tẩu đừng gánh lấy, như vậy sẽ liên lụy đến cả Cửu Dung tẩu tẩu."

Sau một hồi lâu, Liễu Vũ Tương mới lên tiếng: "Lão phu nhân minh giám, vết thương trên mặt Mẫn Nhi không phải do con gây ra. Móng giả nạm vàng của con, đã đánh mất... từ lâu rồi."

Sầm Khê Huyền nghe thế vội la lên: "Sao móng giả của tẩu lại mất? Rõ ràng là mang đi cầm!”. Cô nàng nói xong mới biết mình lỡ lời, chỉ hận không thể cho mình một bạt tai.

Băng Nhi cười nói: "Tam biểu tẩu đã biết móng giả của Vũ Tương tẩu tẩu bị mang đi cầm, như vậy chắc chắn tẩu ấy không có móng giả, chiếc móng rơi trên mặt đất kia cũng không phải của tẩu ấy, vết thương trên mặt Mẫn Nhi cũng không phải do tẩu ấy làm. Phàm đã không phải Vũ Tương tẩu tẩu, vậy có người vu oan giá họa. Mộc Nhan, ngươi nói mau, rốt cuộc kẻ nào đã bày ra chuyện tốt vu oan giá họa này?" Băng Nhi nói đến câu cuối cùng, giọng điệu cực kì nghiêm khắc.

Mộc Nhan bị dọa té nhào xuống đất, dập đầu nói: "Là Tam thiếu phu nhân làm. Xin Lão phu nhân, Biểu tiểu thư thứ lỗi cho Mộc Nhan, cũng bởi e sợ Tam thiếu phu nhân nên nô tỳ mới khai láo."

Băng Nhi cười nhạt nói: "Đại thiếu phu nhân là đích thiếu phu nhân, ngươi không e sợ, lại đi e sợ Tam thiếu phu nhân, từ xưa tới giờ Thẩm gia chưa từng có cách chối bay chối biến như vậy. Làm nha hoàn, không trung thành bảo vệ chủ nhân, lại còn dám ăn nói lung tung, Thẩm gia còn giữ một nha đầu như ngươi làm gì? Người đâu, lôi Mộc Nhan ra đánh ba mươi đại bản, đuổi ra khỏi Thẩm gia. Di nương thấy con xử lý như vậy có thỏa đáng không?" Lão phu nhân gật gật đầu

Mộc Nhan sợ tới mức dập đầu liên tục như gà mổ thóc, khóc lóc kể lể: "Xin Lão phu nhân tha cho! Xin Biểu tiểu thư tha cho! Mộc Nhan không dám nữa." Mai Nhiêu Phi thấy vậy cũng quỳ gối trước mặt Lão phu nhân, khẩn cầu: "Mộc Nhan và con cùng lớn lên, lại theo con bồi giá khi con gả vào Thẩm gia, xin Lão phu nhân niệm tình nó không có công lao cũng có khổ lao, tha cho nó một lần đi!"

Cúc ma ma cũng đến bên cạnh nói đỡ: "Lão phu nhân, Biểu tiểu thư. Mộc Nhan tốt xấu gì cũng là nha hoàn bồi giá của Nhị thiếu phu nhân, cho nó thêm một cơ hội nữa đi”. Bà ta vừa nói xong liếc nhìn Mai Nhiêu Phi. Mai Nhiêu Phi hiểu ý, quay người nói với Liễu Vũ Tương: "Đại tẩu, chuyện hôm nay đều tại muội không phải, muội có lỗi với tẩu, mong tẩu đại nhân độ lượng, tha cho Mộc Nhan đi. Nếu tẩu chịu cầu tình, Lão phu nhân và Băng Nhi muội muội nhất định sẽ đồng ý. Là muội nghìn sai vạn sai nên mới đánh tẩu, tẩu đánh, muội muội cũng sẽ không đánh trả, được khồng?” Mai Nhiêu Phi vừa nói vừa kéo tay Liễu Vũ Tương tát vào mặt mình.

Liễu Vũ Tương giữ nàng ta lại, khuyên nhủ: "Nhị đệ muội đừng như vậy. Ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ tính toán với Mộc Nhan”.

Lão phu nhân quát: "Được rồi. Chuyện hôm nay đếm đây thôi. Dù Mộc Nhan không bị đuổi ra ngoài, nhưng ba mươi đại bản thì vẫn phải đánh. Phi Nhi, ngươi liệu mà dạy dỗ nha hoàn của ngươi cho kỹ vào! Huyền Nhi, ngươi năm lầm bảy lượt gây rối, chỉ sợ trong nhà không loạn, ta phạt ngươi cấm túc trong phủ một tháng, ngừng phát lương ba tháng. Cũng khỏi cần phải đến vấn an ta mỗi ngày, miễn cho ta phải nhìn thấy ngươi thành thử phiền lòng. Tương Nhi, bộ móng giả của con vì sao lại mất? Con thiếu tiền đến thế sao?"

Liễu Vũ Tương liếc nhìn Sầm Khê Huyền đang nơm nớp lo sợ, run như cầy sấy bên cạnh, đáp: "Tại Tương Nhi không tốt. Tháng trước cha con bị bệnh, không có tiền chữa trị, tiền riêng của con đều đã mang đi cầu các phương thuốc dân gian cho tướng công cả, cho nên bèn… cầm bộ móng giả nạm vàng Lão phu nhân ban cho. Xin Lão phu nhân xử phạt!”.

“Ồ”, Lão phu nhân nhìn Sầm Khê Huyền một cái, hỏi: “Vậy tại sao bộ móng giả nạm vàng kia lại rơi vào tay Huyền Nhi?”

Sắc mặt Sầm Khê Huyền hết sức khó coi, quỳ rạp xuống đất nói: “ Nha hoàn Lạc Lạc của đại tẩu mang bộ móng giả đến cầm ở cửa hàng của đại ca con. Tẩu tẩu con nhận ra nha hoàn đó bèn giao bộ móng giả đó lại cho con.

Sau cùng chân tướng sự việc cũng rõ ràng. Lão phu nhân trước khi bỏ đi còn buông một câu: “Tương Nhi, nếu con thiếu tiền, nói thẳng với Cúc ma ma là được. Để nha hoàn đi cầm trang sức, khi không làm nhục thể diện Thẩm gia”. Liễu Vũ Tương hết sức sợ sệt, vâng vâng dạ dạ. Tôi thấy Lão phu nhân đã đi xa, giật nhẹ ống tay áo Minh Nguyệt Hân Nhi, ý bảo cũng nên rời khỏi chốn thị phi này.

Sau khi trải qua chuyện này, cả đám người Mai Nhiêu Phi, Sầm Khê Huyền, Cúc ma ma đêu yên ắng hơn nhiều. Toàn bộ đại viện Thẩm gia cũng an bình đi không ít. Tôi vẫn sống những ngày nhàn rỗi của mình, tiêu hao thời gian sống tựa như một quả phụ.

Bệnh tình của Thẩm Hồng ngày càng trầm trọng, Băng Nhi lấy phương thuốc Thẩm Hồng uống hằng ngày mang đi kiểm tra, cũng không phát hiện ra điều gì bất ổn. Liễu Vũ Tương ngày càng mặt ủ mày chau. Thi thoảng tôi có đến tìm nàng nói chuyện phiếm vài câu, nhưng cũng không quá mức thân thiết với nàng.

Thắm thoắt sương đọng lá rơi, hoa cỏ lụi tàn, ngày đông cùng với không khí lạnh lẽo lặng lẽ tràn về. Đầu tháng Chạp, trận tuyết đầu tiên trút xuống Duy huyện. Bông tuyết bay lả tả, rồi ào ào, khắp đất trời khoác lên cho mình tấm áo, màu trắng bạc, trải dài mênh mông, tựa như đám mình trong chốn bồng lai. Tâm huyết tôi chợt dâng trào, bỏ Minh Nguyệt Hân lại, lén chạy đến chơi đùa trong đất tuyết. Bông tuyết trắng sạch vô ngần như linh tinh đậu trên người tôi, trên tay tôi, tôi thật sự không nhịn nổi, thấy bốn phía xung quanh không có ai bèn lăn vài vòng liên tiếp trên mặt tuyết, hít thật sâu vài hơi bầu không khí thanh tân. Đã lâu lắm rồi chưa từng vui sướng như vậy.

Tôi núp phía sau gốc câu nhựa ruồi, đang lúc không kìm nén được toan lè lưỡi liếm vốc tuyết trên mặt lá thì chợt nghe có tiếng đang nói chuyện. Giọng nói tuy không lớn, nhưng từng câu từng câu vẫn lọt vào tai tôi một cách rõ ràng.

Chỉ nghe một âm thanh lạnh lùng rằng: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà ra đây tìm ta sao? Chuyện tốt ngươi làm ta còn chưa tính sổ thì thì thôi chứ?”

Một người lên tiếng lấy lòng: “Nhị tẩu, tẩu thật sự đã hiểu lầm lòng tốt của muội rồi. Muội làm khuân mặt Mẫn Nhi bị thương, chẳng qua là vì muốn giá họa cho con tiện nhân kia, tẩu nên cùng chung một kẻ thù với muội mới phải, tại sao thay vào đó lại một mực oán trách muội chứ?”.

Tôi khẽ ló đầu ra, thấy trong đình nghỉ mát có hai người đang nói chuyện, một người là Mai nhiêu Phi, một người là Sầm Khê Huyền.

Mai Nhiêu Phi nghe xong lời Sầm Khê Huyền nói, chỉ hừ lạnh một tiếng. Sầm Khê Huyền nhân cơ hội tỏ vẻ oan ức: “Muội làm như vậy, chẳng lẽ vì bản thân mình? Thẩm Hồng và Liễu Vũ Tương mất địa vị thì liên quan gì tới muội và tướng công nhà muội chứ? Tướng công nhà muội là do tiểu thiếp sinh ra, dù thế nào thì gia sản nhà họ Thẩm cũng sẽ không giao phó lại cho chàng. Nhưng Nhị ca thì khác. Nhị ca và Thẩm Hồng do Lão phu nhân sinh ra, dựa vào đâu mà Lão phu nhân lại thiên vị Thẩm Hồng, khinh thường nhị ca?”

Mai Nhiêu Phi nghe vậy càng thêm căm giận. Sầm Khê Huyền tiếp tục nói: “Lúc Thẩm Hồng chưa bị bệnh, gia nghiệp nhà họ Thẩm do hắn quản lí. Giờ hắn mắc bệnh sống dở chết dở bao năm như vậy, Lão phu nhân vẫn chưa chịu giao gia nghiệp cho nhị ca. Muội và tướng công đều thấy bất bình thay cho nhị ca, nhị tẩu. Nhị tẩu, nếu tẩu và nhị ca không tranh đoạt, sớm muộn gì cũng bị người ta giẫm nát dưới lòng bàn chân. Muội toàn tâm toàn ý giúp nhị tẩu, còn không phải bởi muội hiểu thái dộ dối nhân xử thế của nhị tẩu ư? Muội biết nếu nhị ca nắm quyền, nhị tẩu sẽ không bạc đã muội và tướng công. Chứ muội còn mưu đồ gì nữa chứ? Nhưng không ngờ rằng, lòng tốt của muội phen này lại bị nhị tẩu hiểu lầm”. Sầm Khê Huyền nói xong, bèn dùng ống tay áo lau mắt, diễn mà y thật.

Mạc Nhiêu Phi có lẽ cũng bị chấn động vô cùng, nàng ta cầm tay Sầm Khê Huyền, nói: “Khê Huyền, thì ra ta đã trách nhầm muội, muội đừng để tâm nhé. Muội nói rất đúng, chúng ta hẳn là phải cùng chung kẻ thù, chèn ép Thẩm Hồng và Liễu Vũ Tương. Muội nói xem, hiện giờ chúng ta nên làm như thế nào? Tất thảy ta đều nghe theo muội. Chờ tới khi tướng công thật sự nắm giữ gia nghiệp của Thẩm Gia, ta tuyệt dối sẽ không bạc đãi muội và tam đệ”.

Sầm Khê Huyền nín khóc, mỉm cười nói: “Đây mới là nhị tẩu tốt của muội chứ. Ý của muội là chi bằng chúng ta...”

Tôi đang định gióng tai lên nghe xem rốt cục thì bọn họ có âm mưu hại người gì thì giọng nói của Minh Nguyệt Hân Nhi từ phía xa vẳng đến, con bé kêu to: "Tiểu thiếu phu nhân, em rất xem thường cô. Cô thật là không có nghĩa khí chút nào hết, một mình chạy đến đây chơi mà không chịu đưa em theo."

Tôi ra dấu tay nhằm ngăn cản con cứ, thế nhưng con bé càng thêm “càn quấy hung hăng”, hét to: "Cô xua tay là gì chứ? Cảm thấy áy náy sao? Em nghiêm túc nói cho cô biết, muộn rồi. Đừng tưởng Minh Nguyệt Hân Nhi em dễ dàng bị mua chuộc như vậy, hứ!”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...