Cữu Chưởng Huyền Công
Chương 52: Khởi hưng chính đạo
“Chí tôn thiên địa, Thiên Minh giáo.”
“Chí tôn thiên địa, Thiên Minh giáo.”
Tiếng xướng của bọn giáo đồ Thiên Minh giáo vang động cả không gian tĩnh lặng trước ngôi tam quan Ô Long viện.
Các vị cao tăng Ô Long viện cùng quần hào bạch đạo võ lâm đang đứng thành hàng ngang trước tòa đại hồng bảo điện.
Phía đối diện là Thiên Minh giáo chủ Song Tàn Quỷ Diện Cơ Hồng Thúy và Nhất Thiên Can. Sau lưng họ là những ma đầu nổi tiếng trong chốn giang hồ. Những ma đầu trước đây đã mai danh ẩn tích, nay đồng loạt tái xuất giang hồ, quy kết về với Thiên Minh giáo. Sau những đại ma đầu khét tiếng đó là chúng giáo đồ Thiên Minh, đang lớn tiếng thị uy.
Cơ Hồng Thúy và Nhất Thiên Can chắp tay sau lưng với vẻ mặt khinh khỉnh.
Cả hai nhìn về phía quần hào bạch đạo và các vị cao tăng Ô Long viện bằng ánh mắt sát thần, hừng hực sát khí.
Nhất Thiên Can lớn tiếng nói:
- Bọn trọc các ngươi mau vào báo cho Vô Tướng thần tăng lão quỷ ra đây để bổn giáo chủ và phu nhân đòi nợ. Nếu lão trọc quỷ đó không ra thì hôm nay ta sẽ san bằng Ô Long viện của các ngươi.
Đại Bi phương trượng, tay lần chuỗi bồ đề bước ra:
- A di đà phật. Nhị vị thí chủ là Thiên Minh giáo chủ. Hai người đã tựu thành tà công Hấp Tinh Đại Pháp. Lão nạp cầu khẩn nhị vị thí chủ lấy đức làm đạo mà rời bỏ ma chướng, quay về nẻo Phật môn.
Chân diện của Nhất Thiên Can cứ nghệch ra bởi câu nói của Đại Bi phương trượng. Trông lão chẳng khác nào một gã ngố thật tức cười. Lão quay sang Cơ Hồng Thúy:
- Nàng nghe lão trọc già nói cái gì chứ?
Cơ Hồng Thúy gật đầu:
- Nghe rất rõ.
- Vậy chúng ta phải làm gì với lão trọc Ô Long này?
- Theo ý Nhất huynh, chúng ta sẽ làm gì?
- San bằng Ô Long viện.
Cơ Hồng Thúy nhìn lại quần hùng hắc đạo:
- Các ngươi nghe Nhất Thiên Can giáo chủ nói gì không?
Quần hùng hắc đạo đồng loạt xướng lên:
- Chí tôn thiên địa, Thiên Minh giáo chủ san bằng Ô Long viện.
Tiếng xướng của quần hùng hắc đạo còn cất lên lanh lảnh thì một tiếng hú lồng lộng từ cõi thượng giới vọng xuống lấn át cả tiếng xướng của bao nhiêu người.
Tiếng hú như rồng ngân khỏa lấp những câu xướng ngôn tự thị của quần hùng hắc đạo, buộc tất cả đều ngưng bặt. Cục trường bất giác trở nên im ắng lạ thường. Trong sự im ắng đó, người ta cảm nhận một điều rõ rệt nhất đó là sự chết chóc rờn rợn đâu đó chực chờ tước lấy mạng con người.
Khắc Vị Phong với khinh công như nước chảy mây trôi thoắt cái đã lướt đến bên cạnh Đại Bi phương trượng.
Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy nhìn chàng. Nhất Thiên Can nói:
- Khắc tiểu tử… ngươi đến thật đúng lúc quá.
Vị Phong chắp tay sau lưng bước ra đối mặt với Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy. Chàng nhìn Song Tàn Quỷ Diện ôn nhu nói:
- Vị Phong buộc phải đến đúng thời khắc nhị vị mong mỏi nó phải đến. Song Tàn Quỷ Diện hẳn nhớ lời giao kết của Vị Phong và hai người chứ?
Cơ Hồng Thúy nhướng cao đôi chân mày hết cỡ nhìn chàng, miễn cưỡng nói:
- Ngươi muốn giao thủ với chúng ta?
Vị Phong gật đầu:
- Không sai. Hôm nay có đủ mặt tất cả anh hùng hào kiệt trong giang hồ, cả hắc đạo bạch đạo. Có cả những vị thánh tăng Ô Long viện, Khắc Vị Phong sẽ thay mặt sư tôn Vô Tướng Thần Tăng bồi tiếp Song Tàn Quỷ Diện như đã giao kết với nhau.
Nhất Thiên Can phá lên cười khành khạch. Lão vừa cười vừa nói:
- Khắc tiểu tử… ngươi chán sống rồi à?
Vị Phong thản nhiên đáp lời Nhất Thiên Can:
- Cuộc đấu chưa khởi sự sao tôn giá lại nói như thế? Thật ra Khắc Vị Phong cũng chẳng muốn thêm chuyện ân oán với nhị vị trưởng bối nhưng vì Song Tàn Quỷ Diện đã luyện tà công Hấp Tinh Đại Pháp, buộc Vị Phong phải bước vào cuộc giao thủ này.
Nhất Thiên Can sa sầm mặt gằn giọng nói.
Lời của Thiên Minh giáo chủ được bọn giáo đồ phụ họa theo:
- Chí tôn thiên địa, Thiên Minh giáo chủ.
- Chí tôn thiên địa, Thiên Minh giáo chủ.
- Chí tôn thiên địa, Thiên Minh giáo chủ.
Những lời xướng ngôn của bọn giáo đồ Thiên Minh giáo như thể tạo ra sự phấn khích cho Song Tàn Quỷ Diện.
Nhất Thiên Can rít giọng nói:
- Khắc tiểu tử… hôm nay bổn tọa không giết ngươi thề không đứng trong trời đất này nữa.
Lão nói rồi quay sang Cơ Hồng Thúy:
- Nàng có đồng ý với ta không?
Cơ Hồng Thúy gật đầu nhìn Vị Phong gằn giọng nói:
- Khắc Vị Phong… ta cũng sẽ lấy mạng ngươi. Nếu không biến ngươi thành cái xác khô mục rữa, ta không đứng dưới mảnh đất Trung Nguyên này nữa.
Vị Phong từ tốn nói:
- Vậy nhị vị còn chờ gì nữa mà chưa ra tay?
Câu nói này của chàng tăng thêm sắc na ngời ngời sát khí trên khuôn mặt của Cơ Hồng Thúy và Nhất Thiên Can.
Cả hai đồng loạt vận Hấp Tinh Đại Pháp. Họ tạo ra hai bức mành khí xanh rờn. Sau khi tạo ra hai bức màn khí Hấp Tinh Đại Pháp, Song Tàn Quỷ Diện chia làm hai. Cơ Hồng Thúy bên trái, Nhất Thiên Can bên phải, kết hợp thành một gọng kềm kẹp lấy Khắc Vị Phong.
Tất cả quần hùng bạch đạo lẫn các cao tăng Ô Long viện không khỏi lo lắng cho Khắc Vị Phong khi chàng lọt vào giữa gọng kềm của Song Tàn Quỷ Diện.
Trong khi quần hào lo lắng thì Khắc Vị Phong lại rất dửng dưng, có vẻ chờ đợi kỳ biến xảy đến.
Hai bức màn khí Hấp Tinh Đại Pháp từ từ ép đến chàng. Vị Phong dang rộng song thủ. Chàng không muốn tạo ra thứ công phu gì khác thường giống như Song Tàn Quỷ Diện, mà giống như người buộc phải dang tay chống chỏi không để cho hai tấm màn khí công Hấp Tinh Đại Pháp chạm đến chưởng ảnh của Khắc Vị Phong. Không một tiếng sấm chưởng nào phát ra, nhưng quanh Vị Phong lại xuất hiện màn khí công hộ thể với bảy đường hào quang sáng ngời thật rực rỡ. Tấm màn khí chết chóc Hấp Tinh Đại Pháp khi chạm vào chưởng ảnh của Vị Phong thì bị chặn lại. Một hiện tượng kỳ dị độc nhất vô nhị võ lâm xảy ra.
Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy nhận ra Hấp Tinh Đại Pháp không có phát huy lực hấp thụ chân khí của Vị Phong, mà ngược lại như thể bị chận đứng bởi một bức vách vô hình nhưng kiên cố hơn sắt thép.
Nhất Thiên Can hú lên một tiếng thật lớn dồn tất cả nguyên ngươn chân khí tựu thành của mình vào tấm màn khí đó.
Cơ Hồng Thúy cũng dồn nguyên ngươn của mình vào tấm màn tử vong chết người.
Vị Phong cảm nhận ra ngay điều đó.
Bất thình lình, chàng rút chưởng ảnh lại, lao vút lên trên không như một chiếc pháo thăng thiên. Hai tấm màn khí Hấp Tinh Đại Pháp của Cơ Hồng Thúy và Nhất Thiên Can vô hình trung đối kháng với nhau.
Hai tấm màn Hấp Tinh Đại Pháp nhập lại làm một. Một luồng xoáy khí xanh rờn xuất hiện khi hai bức màn đó hòa quyện với nhau.
Cơ Hồng Thúy và Nhất Thiên Can hoàn toàn bất ngờ bởi sự biến hóa của Khắc Vị Phong. Cả hai không kịp thu hồi nguyên ngươn mà vô tình sử dụng tà công phát triển uy lực hấp tinh hút lấy nhau.
Nhất Thiên Can lẫn Cơ Hồng Thúy bị trượt dài trên mặt đất rồi lao thẳng vào nhau:
- Ầm…
Cả hai bắn ngược ra.
Từ trên cao, Khắc Vị Phong phát động năm đạo ngũ quang đánh bổ xuống dòng xoáy khí Hấp Tinh Đại Pháp.
- Ầm…
Dòng xoáy khí Hấp Tinh Đại Pháp vỡ tan rồi hút vào hư không.
Đến bấy giờ Song Tàn Quỷ Diện mới lồm cồm đứng dậy. Một sự thay đổi không một ai ngờ được. Cơ Hồng Thúy và Nhất Thiên Can mới đây còn là những người tràn đầy tuổi thanh xuân, nay thì đã biến thành một lão bà và lão ông lụ khụ. Thậm chí lưng họ còng hẳn xuống, không thẳng người lên được.
Vị Phong lướt đến đứng đối mặt với Song Tàn Quỷ Diện.
Nhất Thiên Can thều thào nói:
- Ngươi… ngươi đã phế bỏ tất cả Hấp Tinh Đại Pháp của bổn tọa.
Chàng từ tốn đáp lời Nhất Thiên Can:
- Không phải Vị Phong phế bỏ tà công của nhị vị mà tự nhị vị hủy diệt nhau.
Nhất Thiên Can như một lão già lẩm cẩm nhìn lại Cơ Hồng Thúy:
- Mụ già… mụ hủy diệt ta.
Cơ Hồng Thúy trừng mắt nhìn lão:
- Lão già… chính lão hủy diệt ta.
Cả hai mắng nhiếc lẫn nhau như thể hai kẻ thù bất đội trời chung rồi lao vào cấu xé nhau. Sự thay đổi đột ngột của Song Tàn Quỷ Diện khiến quần hào cứ há hốc ra nhìn họ.
Cơ Hồng Thúy và Nhất Thiên Can quấn chặt lấy nhau. Họ há miệng cắn vào cổ nhau như hai con chó điên quyết định kẻ sống người chết. Khi Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy buông nhau ra thì yết hầu đã bị cắn đứt lìa.
Hai vòi máu tươi đỏ mặt đất.
Vị Phong buông tiếng thở dài. Chàng lắc đầu nhìn Song Tàn Quỷ Diện vì biết cả hai sẽ chết bởi đã bị tẩu hỏa nhập ma.
Cơ Hồng Thúy ghì tay Nhất Thiên Can. Cả hai nhìn nhau như hai con thú dữ bị trọng thương rồi ngã nhào ra sau, cong người trút hồn ra khỏi xác.
Cái chết của Song Tàn Quỷ Diện Thiên Minh giáo chủ khiến cho quần hào hồn siêu phách lạc. Chẳng ai bảo ai, tất cả đồng rầm rập ngay bước tháo chạy khỏi Ô Long viện.
Đại Bi phương trượng cùng những cao tăng Ô Long viện thở phào một tiếng nhẹ nhõm như vừa thoát qua họa kiếp diệt vong trùng trùng.
Quần hùng bạch đạo hoan hỷ vây lấy Khắc Vị Phong và thỉnh cầu chàng đảm nhiệm chức vị Minh chủ võ lâm để phát dương chính đạo.
Mọi người còn đang hoan hỷ với những việc xảy ra tại Ô Long viện thì Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vĩnh xuất hiện.
Y thét lớn:
- Khắc Vị Phong…
Nghe tiếng Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vĩnh, quần hào dạt hẳn ra sau.
Vị Phong cau mày nhìn Đàm Quốc Vĩnh:
- Đàm tôn giá…
- Đàm mỗ đến để dẫn ngươi đi.
Vị Phong ngơ ngác:
- Đàm tôn giá định dẫn Vị Phong đi đâu?
- Đi đến cái nơi ngươi phải đến.
Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại:
- Vị Phong không hiểu ý tôn giá.
Đàm Quốc Vĩnh trang trọng nói:
- Nếu ngươi không đi theo Đàm mỗ thì sẽ có ba người bị chết oan uổng vì ngươi đó.
Lời nói của Đàm Quốc Vĩnh khiến Vị Phong phải nghĩ đến ngay Tiểu Bạch, Đại Thử và Tuyết Hân.
Chàng buông tiếng thở dài:
- Được… Vị Phong theo Đàm tôn giá.
Tần Á Mỵ đứng bên Đại Thử. Sau lưng nàng là Tiểu Bạch và Tuyết Hân. Nàng nhìn Vị Phong mỉm cười từ tốn nói:
- Khắc đại ca không ngờ gặp lại cố nhân của mình.
Vị Phong miễn cưỡng hỏi:
- Tần Á Mỵ nàng muốn gì?
Tần Á Mỵ mỉm cười. Nàng ra dấu cho Đàm Quốc Vĩnh. Gã rút ngay ngọn khoái đao, từ từ đưa lên cao hướng xuống cổ Tiểu Bạch và Tuyết Hân.
Vị Phong biến sắc nói:
- Tần Á Mỵ… nàng cần gì cứ nói ra đi.
Tần Á Mỵ nhìn Vị Phong:
- Đại ca thấy rồi đó. Nếu như đại ca không chìu theo ý của Tần Á Mỵ thì Tuyết Hân và Tiểu Bạch sẽ là ma không đầu bởi đao của Đàm Quốc Vĩnh, còn Đại Thử chắc chắn sẽ không toàn mạng bởi chưởng công của Tần Á Mỵ.
Vị Phong gật đầu:
- Ta biết, Tiểu Bạch, Đại Thử từng là người thân của nàng… và họ không hề đắc tội với nàng. Tại sao nàng lại giết họ? Nếu như Tần Á Mỵ muốn giết Vị Phong thì cứ lấy mạng ta mà tha cho những người đó.
Tần Á Mỵ cười khanh khách nhìn Vị Phong nói:
- Tần Á Mỵ không nỡ lấy mạng Khắc Vị Phong đâu. Cũng như đại ca cũng không thể lấy mạng mình đổi với Đại Thử, Tiểu Bạch và Tuyết Hân cô nương. Tần Á Mỵ sẽ giúp giữ lại cho đại ca một cái mạng đặng đoàn tụ với mọi người, nhưng với một điều kiện. Điều kiện này chắc chắn đại ca sẽ không từ chối.
- Nàng nói đi!
Á Mỵ mỉm cười từ tốn nói:
- Khắc đại ca phải truyền thụ tất cả võ công đã tựu thành trong Tử Thành cho Tần Á Mỵ.
Vị Phong không cần suy nghĩ mà gật đầu luôn:
- Ta đồng ý!
Tiểu Bạch biến sắc thét lớn:
- Đại ca…
Vị Phong khoát tay:
- Á Mỵ đã muốn như thế rồi. Muội đừng xen vào.
Tiểu Bạch bặm hai cánh môi lại.
Vị Phong nhìn Á Mỵ từ tốn nói:
- Ta đã đồng ý rồi, Á Mỵ sao chưa thả Tiểu Bạch, Tuyết Hân và Đại Thử?
- Lấy gì tin vào lời của Khắc đại ca nhỉ? Đại ca chỉ cần chặt một tay, một chân của mình, Á Mỵ sẽ thả ngay những người này và sau đó đưa đại ca đi đến Tử Thành.
Nàng nhếch môi cười mỉm:
- Đại ca đồng ý chứ?
Á Mỵ vừa nói vừa rút một ngọn trủy thủ dắt trong thắt lưng chìa tới Khắc Vị Phong.
- Hãy làm theo ý của Á Mỵ… Á Mỵ hứa sẽ thả những người này, chỉ đưa một mình Khắc đại ca đi thôi.
- Nàng buộc ta trở thành phế nhân?
Á Mỵ dửng dưng đáp lời chàng:
- Mất một tay, một chân nhưng cứu được ba mạng người thân nhất, chắc chắn đại ca sẽ thực hiện thôi. Cái giá mà Á Mỵ đưa ra đâu có quá đắt với Khắc đại ca.
Tuyết Hân lắc đầu.
Nàng toan mở miệng nói thì Vị Phong khoát tay không cho nàng nói.
Nhìn lại Á Mỵ, Vị Phong từ tốn nói:
- Ta đồng ý thực hiện giao kết với Á Mỵ.
Á Mỵ phá lên cười khanh khách. Nàng vừa cười vừa nói:
- Á Mỵ biết đại ca là người có từ tâm, đâu nỡ thấy Tiểu Bạch và Tuyết Hân cùng Đại Thử bị chết oan uổng.
- Chỉ cần nàng giữ lời thì Khắc Vị Phong ra sao cũng được.
Á Mỵ gật đầu:
- Tốt.
Nàng vừa nói vừa khẽ vung tay quẳng ngọn trủy thủ về phía Vị Phong, nhưng ngọn trủy thủ vừa rời khỏi hữu thủ của Á Mỵ thì Đại Thử nhanh hơn thộp lấy nó.
Nhanh như một con sóc, Đại Thử hoành ngọn trủy thủ đâm vào tim Á Mỵ.
- Phập…
Sự biến quá đột ngột gần như Á Mỵ không có sự phản xạ nào mà buộc phải hứng chịu ngọn trủy thủ đâm thẳng vào tim mình. Nàng chỉ kịp nói:
- Ngươi…
Ngay cả Vị Phong cũng phải bất ngờ trước sự kiện đó, nhưng chàng kịp thấy ngọn khoái đao của Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vĩnh chém xả xuống cổ Tiểu Bạch và Tuyết Hân.
Theo một phản xạ gần như bản năng vô thức, Khắc Vị Phong phát động một đạo chí chỉ điểm tới lưỡi khoái đao.
- Keng…
Lưỡi khoái đao của họ Đàm bị chỉ khí của Vị Phong đánh bật qua bên thì cũng là lúc y nhận thêm một đạo chỉ ngũ quang xanh rờn điểm vào đúng tam tinh.
- Bộp…
Thủ cấp của Thiên Ma Đao Đàm Quốc Vĩnh vỡ toang, gã ngã ngửa ra sau đập ót xuống sàn gạch mà chẳng kịp trối tiếng nào.
Mọi sự biến diễn ra cực kỳ nhanh vượt ra ngoài những suy tưởng của Vị Phong. Chàng nhìn lại Á Mỵ còn nằm thoi thóp:
Vị Phong bước đến đỡ lấy Á Mỵ:
- Á Mỵ…
Nàng nhìn chàng, gượng nói:
- Rất tiếc… Rất tiếc…
Nàng chỉ thốt được mấy lời đó rồi lật đầu qua bên tựa vào vai Vị Phong, hồn lìa khỏi xác.
Cắn răng trên vào môi dưới, Vị Phong buông tiếng thở dài nhìn vào mặt Á Mỵ:
- Muội hãy ra đi.
Đại Thử bối rối nói:
- Đại ca… Đại Thử không có ý…
Buông tiếng thở dài, Vị Phong nói:
- Huynh không trách đệ đâu… Nhưng kể từ bây giờ đệ không được chạm tay vào bất cứ thứ binh khí nào.
Đại Thử gật đầu:
- Đệ hứa… Đệ hứa…
Đoạn kết
Lão Cốc Khụ giữ dây cương khiến đôi tuấn mã kéo cỗ xe chầm chậm lăn bánh trên quang lộ. Lão tợp một ngụm rượu rồi nhìn sang Vị Phong hỏi:
- Tiểu tử… ngươi có định làm Đạo vương nữa không?
Vị Phong bật cười nói:
- Làm võ lâm minh chủ, vãn bối còn không nhận thì sao tiếp tục làm Đạo vương được? Huống chi lúc này Khắc Vị Phong đã là một thiên hạ bá kim.
Lão Cốc nhướng mày nhìn chàng:
- Thiên hạ bá kim… Vậy là ngươi phát tài rồi.
- Không chỉ phát tài mà còn là đại phát tài nữa.
- Nếu ngươi phát tài thì cũng nên lập gia thất cho rồi.
Lão nói rồi vén rèm xe hỏi:
- Tuyết Hân cô nương… Lão phu nói đúng chứ?
Tuyết Hân mỉm cười, bẻn lẻn không đáp lời lão Cốc. Lão quay sang nói nhỏ vào tai Vị Phong:
- Cô ta đã đồng ý với ngươi rồi đó.
Vị Phong lườm lão Cốc.
Lão Cốc chợt ghìm dây cương dừng đôi tuấn mã bởi phía trước có hai người đang song hành lướt về phía họ. Hai người đó chính là Khổng Tự Gia và Tịnh Nghi. Lão Khổng vận tăng bào, đầu cạo nhẵn.
Lão dang tay áng ngữ trước đầu hai con tuấn mã, nhìn Vị Phong nói:
- Khắc Vị Phong… Ngươi còn nhớ lời của bần tăng trong sám hối điện không?
Vị Phong bối rối:
- Khổng tiền bối… À không… Khổng đại sư… Vị Phong lúc nào cũng nhớ nhưng… Tịnh Vân… à mà Tịnh Nghi mới đúng…
Khổng Tự Gia khoát tay:
- Vị Phong… ngươi không cần phải giải thích… Ngươi còn nhớ là được rồi. Bần tăng gởi Tịnh Vân cho ngươi. Còn bần tăng sẽ không còn là Bất Giới hòa thượng nữa mà sẽ là Chánh Mạng đại sư. Bần tăng đã quyết rồi, nếu không ngươi phải trả máu lại cho Tịnh Vân.
Vị Phong nhìn Tịnh Nghi:
- Khổng đại sư… Vãn bối chỉ sợ…
Khổng Tự Gia khoát tay:
- Vị Phong… ngươi không cần phải sợ gì cả… Chẳng lẽ cả Khổng gia đều là hòa thượng và ni cô sao? Một mình bần tăng làm hòa thượng đủ rồi. Tịnh Vân không thể làm ni cô được.
Khổng Tự Gia nhìn sang lão Cốc Khụ, khẩn thiết nói:
- Lão Cốc… Lão nói giùm bần tăng một tiếng đi!
Lão Cốc liếc qua Vị Phong rồi vuốt râu nhìn Tịnh Nghi nói:
- Mời tiểu thư lên xe.
Khổng Tự Gia không chờ Tịnh Nghi đồng ý hay không mà nắm tay nàng quẳng lên cỗ xe song mã. Khổng Tự Gia ôm quyền:
- Bần tăng đa tạ Cốc Khụ tiên sinh.
- Lão nên tập niệm Phật hiệu để sớm đắc quả về Niết Bàn đặng thọ tội với Phật Tổ Như Lai.
Nói rồi lão Cốc giật mạnh dây cương cho đôi tuấn mã kéo cỗ xe đi tiếp, trong khi Khổng Tự Gia đại sư thì chắp tay niệm Phật hiệu:
- A di đà Phật… Thiện tai! Thiện tai!