Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 81: Mang thai, phá thai


Chương trước Chương tiếp

Trong một đêm, Thường gia có thể nói là phát sinh biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, tập đoàn Phi Vũ đóng cửa, Thường Tử Phi hai bàn tay trắng. Nghê Tuệ chịu không nổi đả kích, khí huyết công tâm đưa vào bệnh viện, cũng may cấp cứu kịp thời. Nửa tháng Nghê Tuệ nằm ở bệnh viện một câu cũng không nói.

Thường Tử Hinh tức giận lên án Thường Tử Phi: “Đều là do anh làm hại, kêu anh không nên đi trêu chọc An Noãn, anh càng muốn đi trêu chọc cô ta, bây giờ thì tốt rồi, công ty bị hủy, làm cho mẹ tức đến ra nông nỗi này, anh cảm thấy mỹ mãn rồi chứ.”

Giang Thiến Nhu chịu không được ngắt lời Thường Tử Hinh gầm nhẹ: “Tử Hinh, hiện tại em trách anh ấy thì có thể thay đổi được gì, anh ấy đã rất khó chịu, chúng ta cũng không cần chỉ trích nhau nữa, điều quan trọng bây giờ là điều trị bệnh tình cho mẹ.”

“Mẹ em không bệnh, chỉ là bị An Noãn chọc tức.”

Nếu giết người mà không cần ở tù, Thường Tử Hinh hận không thể lấy dao giết chết An Noãn.

“Phụ nữ đều là hồng nhan họa thủy, đời này tôi cũng không muốn kết hôn, tôi không muốn đi gieo tai họa cho người khác.” Thường Tử Hinh tức giận đến phát hỏa nói.

Giang Thiến Nhu khóe miệng trề ra, cô đi đến trước mặt Thường Tử Phi vỗ nhẹ vai anh, thấp giọng nói: “Em với anh về tắm rửa trước, ngày mai lại đến thăm mẹ, anh đã lâu không có nghỉ ngơi cho tốt.”

Thường Tử Hinh thấy vẻ mặt Thường Tử Phi đau khổ, cũng cảm động. Co là trợ lý bí thư của thi trưởng, mỗi ngày đều bận rất nhiều công việc, không có thời gian chăm sóc Nghê Tuệ, đều là Thường Bách và Thường Tử Phi chăm sóc bà.

“Anh, anh và chị dâu về nhà nghỉ ngơi trước đi, hôm nay em ở lại đây chăm sóc mẹ, ngày mai em nghỉ.”

Thường Tử Phi cùng Giang Thiến Nhu trở về nhà.

“Đồ của anh trong nhà đã bị anh mang đi hết, anh đi trước tắm thay áo ngủ, em đi mua cho anh ít quần áo và đồ dùng hằng ngày.”

“Không cần.” Thường Tử Phi ôn nhu ngắt lời cô: “Anh về đây là có chuyện muốn nói với em.”

Giang Thiến Nhu dự cảm có chuyện không tốt cười nói: “Có cái gì chờ anh tắm xong nói sau, em đi mua đồ trước.”

Thường Tử Phi nắm cổ tay cô nhẹ nhàng nói: “Em biết anh muốn nói cái gì, chúng ta đừng trốn tránh nữa.”

Giang Thiến Nhu ngồi xuống sopha đối diện với Thường Tử Phi.

Trầm mặc thật lâu, Thường Tử Phi đưa cho cô một cái thẻ mở miệng: “Tập đoàn Phi Vũ đã phá sản, trong thẻ này có một ngàn năm trăm vạn, một trăm ngàn em giúp anh trả cho Giang lão gia tử, còn năm trăm vạn là anh muốn bồi thường cho em, anh biết số tiền này rất nhỏ nhưng anh đã cố gắng hết sức. Ngày nào đó rảnh rỗi, chúng ta làm thủ tục ly hôn.”

Anh nói rất thoải mái. Năm trăm vạn đó giống như muốn đổi lấy sự thanh thản.

Nước mắt Giang Thiến Nhu chảy xuống nghẹn ngào nói: “Thường Tử Phi, anh xem em là cái gì, hiện tại là đã khi nào anh cũng không quên phải ly hôn, anh cứ như vậy muốn ly hôn với em sao?”

“Anh chỉ còn hai bàn tay trắng, không cho em được hạnh phúc, thậm chí ngay cả về sau muốn mua cho em một cái túi xách cũng không đủ tiền. Em là thiên kim tiểu thư của Giang gia, từ nhỏ em đã sống trong nhung lụa, anh không thể để em đi theo anh chịu khổ. Thiến Nhu, em còn trẻ, dựa vào điều kiện của em, nhất định có thể sẽ tìm được một người đàn ông tốt. Anh là một thằng khốn, đã lãng phí tuổi thanh xuân quý giá của em, anh không cầu em tha thứ, chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc.”

Giang Thiến Nhu càng khóc lợi hại hơn: “Anh nghĩ rằng em gả cho anh là vì tiền của anh sao? Từ nhỏ em đã không thiếu tiền, em cũng không cần tiền của anh. Cái em muốn là con người của anh, vợ chồng vốn là phải đồng cam cộng khổ, em không thể ở lúc anh gặp nạn rời khỏi anh. Thường Tử Phi, anh muốn ly hôn với em, không có cửa đâu, em chết cũng sẽ không ký tên.”

Thường Tử Phi mỏi mệt xoa xoa huyệt thái dương.

“Giang Thiến Nhu, em sẽ hối hận, anh không đáng để em làm như vậy.”

“Có đáng giá hay không không phải do anh nói mà là em dụng tâm cảm thụ.” Giang Thiến Nhu nói xong ngồi xuống bên cạnh anh, dùng sức nắm tay anh kiên định nói: “Thường Tử Phi, em biết lúc trước em đã làm rất nhiều chuyện sai trái, tính tình em cũng không tốt, tùy hứng kiêu căng, em còn lừa gạt anh, chọc mẹ anh tức giận, tóm lại em làm sai rất nhiều chuyện, về sau em sẽ sửa, anh đừng ly hôn với em được không?”

“Cho dù anh không đề cập tới ly hôn, người nhà em cũng sẽ không cho em tiếp tục đi theo anh chịu khổ.”

“Không, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta.” Giang Thiến Nhu nhào vào lòng anh: “Thường Tử Phi, em biết bây giờ anh không thương em, em cũng biết trong lòng anh chỉ có An Noãn, em nguyện ý chờ, dùng thời gian cả đời để chờ em cũng nguyện ý. Đừng ly hôn với emđược không, em xin anh.”

Tình yêu luôn dễ dàng làm cho người ta liều lĩnh, anh yêu An Noãn, yêu đến bất chấp tất cả, chẳng sợ vì cô hai bàn tay trắng, anh cũng chưa từng hối hận vì yêu cô. Giang Thiến Nhu yêu anh, cô cũng không quân tâm đến bất cứ điều gì, mặc dù lúc trước đã làm nhiều chuyện xấu, chung quy cũng không bỏ được một chữ ‘Yêu’, cái gì tự tôn, cái gì tự ái, toàn bộ đều có thể vứt bỏ, cho dù hèn mọn hơn nữa cũng cam tâm tình nguyện.

Thường Tử Phi im lặng để cô ôm mình hồi lâu mới nhẹ nhàng đẩy cô ra.

“Giang Thiến Nhu, chúng ta ly hôn trước, cho anh thời gian được không, hiện tại trong lòng anh có người khác, đối với em hay đối với anh cũng không công bằng. Đợi cho anh dần dần quên đi An Noãn, nếu em vẫn còn muốn tiếp tục, anh nhất định cưới em về nhà, hảo hảo yêu thương em.”

Giang Thiến Nhu quyết tâm không chịu ly hôn cùng anh, ôm lấy thắt lưng anh chết cũng không buông tay: “Em mặc kệ trong lòng anh có ai, em cũng sẽ không ly hôn với anh, trừ phi em chết, nếu không Thường Tử Phi anh chính là chồng của em, Giang Thiến Nhu em chính là vợ của anh. Em có thể cho anh thời gian, không ly hôn em cũng có thể cho anh thời gian.”

Vẻ mặt Thường Tử Phi bất đắc dĩ.

“Anh đừng bứt bỏ em có được không, hiện tại mẹ anh cần người chăm sóc, anh cũng cần người chiếu cố, Thường Tử Phi, anh có thể tiếp tục đi gầy dựng lại sự nghiệp của anh, em giúp anh chiếu cố tốt người nhà của anh. Em cam đoan, mặc kệ mẹ anh nói gì em, bà đối với em như thế nào, em cũng sẽ không tức giận với bà, vì anh, em cam đoan, em thề.”

Biểu tình của Thường Tử Phi vẫn như cũ không thể lay chuyển. Giang Thiến Nhu bất chấp tất cả, coi như Thường Tử Phi đã đáp ứng cô.

“Ta đi cho ngươi mua quần áo, mua rửa mặt đồ dùng, ngươi đi trước tắm rửa, trên người đều thối .”

Giang Thiến Nhu vừa muốn chạy đi Thường Tử Phi lại nắm lấy cổ tay cô cúi đầu nói: “Cái gì cũng không cần mua, tất cả quần áo của anh để ở nhà khác, bây giờ anh đi lấy.”

“Em cũng phải đi, em với anh cùng đi.”

Giang Thiến Nhu mặt dày mày dạn đi theo, Thường Tử Phi do dự nhưng không có phản đối. Đến nhà trọ, Giang Thiến Nhu biết đây là nhà lúc trước anh ở chung với An Noãn, Thường Tử Phi tự mình động thủ, rất nhanh dọn xong quần áo.

Trên đường đi, Thường Tử Phi nói với cô: “Về sau nhà trọ kia chắc cũng sẽ không ai ở, em làm chủ giúp anh bán đi.”

Quả thực Giang Thiến Nhu không thể tin được lỗ tai của mình: “Anh nói cái gì, lặp lại lần nữa, em không nghe rõ.”

Thường Tử Phi lặp lại: “Đem nhà trọ bán đi, để lại không ai ở thì cũng lãng phí.”

Giang Thiến Nhu quả thực sẽ hưng phấn nhảy dựng lên, nghĩ rằng đây là anh muốn quên hết tất cả sao? Anh đây là đang khẳng định thân phận nữ chủ nhân của cô sao?

Cô vỗ ngực cam đoan: “Được, chuyện này cứ giao cho em, căn nhà đó rất đẹp, vị trí cũng tốt, khẳng định có thể bán được giá cao.”

--

An Noãn gần đây rất dễ đói bụng, ban đêm đang ngủ cũng bị đói đến tỉnh. Mỗi khi cô đói tỉnh, cũng không đi tìm đồ ăn. Cô không muốn làm phiền mọi người thêm, người hầu nếu biết cô đói bụng, khẳng định tất cả vui vẻ làm cho đồ cho cô ăn. Nhưng ban ngày các cô ấy đã chăm sóc cô rất mệt, An Noãn hy vọng họ có thể nghỉ ngơi tốt.

Nhưng hôm nay, cô đói bụng đến rất khó chịu, cũng không biết có phải đói đến phát bệnh hay không, cô chạy đến phòng tắm, ghé vào bồn cầu nôn khan, cái loại nôn mửa này khó chịu lợi hại, giống như có cái gì đang cọ vào dạ dày cô, giống như muốn đem đồ bên trong toàn bộ ói ra hết.

Nôn mửa xong, An Noãn dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, về giường. Nhưng lăn qua lộn lại như thế nào cũng ngủ không được, cô buồn bực hỏng rồi, buổi tối cũng ăn rất nhiều, bây giờ lại đói bụng. Thật sự kiên trì không được, An Noãn thay quần áo, thật cẩn thận đi xuống lầu.

Cô không dám bật đèn, tìm đèn pin chiếu sáng. Nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh, bên trong rất nhiều đồ ăn. Nhưng làm cô do dự là nửa muốn ăn mì, lại muốn ăn cháo, còn muốn ăn bánh ngọt.

Cuối cùng An Noãn quyết định món đơn giản nhất, một tô mì hai cái trứng. Mở lửa, cô nấu nước sôi.

Đột nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân nặng nề truyền đến, An Noãn sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Ai, là ai?”

Người nọ không nói chuyện, An Noãn sợ hãi, vội vàng tắt đèn pin, đứng ở một chỗ cử động nhỏ cũng không dám.

Tiếp theo, cô nghe được ‘Lạch cạch’ một tiếng, đèn đột nhiên sáng. Trong lòng An Noãn căng thẳng, cô ‘A --’ kêu ra tiếng.

“Đêm hôm khuya khoắc phát điên cái gì!”

Âm thanh hùng hậu rất quen thuộc, An Noãn xoay người, dĩ nhiên là Mạc Trọng Huy. Dưới ngọn đèn mờ nhạt, con ngươi anh có chút đen, cau mày biểu tình không chút để ý. An Noãn thở ra thật mạnh, tắt bếp, ngồi xuống ghế ở nhà ăn, đến bây giờ còn chưa thể hoàn hồn, giọng cũng run run.

“Anh làm tôi sợ muốn chết, tôi còn nghĩ đến trong nhà có ma, Mạc Trọng Huy, anh thật sự làm tôi sợ muốn chết.”

An Noãn thở phì phò, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.

“Trễ như vậy ở trong này làm cái gì?” Nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, mày anh cũng không giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt hơn.

An Noãn lại hít vào một hơi thật dài: “Tôi đói bụng, dạ dày đói khó chịu, xuống đây tìm đồ ăn, vừa xuống đã bị anh làm cho sợ hãi.”

Mạc Trọng Huy mím môi, đi đến phòng bếp, nước trong nồi vẫn còn nóng. Anh giật mình mở bếp, một lần nữa để nước sôi, đem mì thả vào. Trong chốc lát, Mạc Trọng Huy nấu xong mì đem đến trước mặt An Noãn. An Noãn khó tin nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, thầm nghĩ chỉ muốn no bụng.

“Cám ơn anh.”

Cô không giống lúc trước giương nanh múa vuốt, xa lạ nói, cầm lấy đũa mồm to ăn.

“Cẩn thận nóng.”

Anh cũng khó giọng điệu tốt như vậy, nhưng mặt vẫn đen, ngồi ở đối diện cô không chút để ý nhìn cô đang ăn như bị bỏ đói nhiều ngày, cảm giác giống như mấy trăm năm chưa được ăn gì.

“Cơm chiều chưa ăn sao?”

“Không, đã ăn, nhưng vừa rồi dạ dày không thoải mái ói ra, bởi vậy đói bụng.”

Tay Mạc Trọng Huy đè mi tâm trêu chọc nói: “Em thật không bạc đãi chính mình, đói bụng còn biết xuống kiếm đồ ăn.”

An Noãn nghe ra trong giọng nói của anh trào phúng, bất quá cô chỉ cười trừ. Rất nhanh đã ăn hết tô mì, ngay cả nước cô cũng không tha.

Ăn no uống xong chuẩn bị lên lầu, thấy Mạc Trọng Huy còn đứng, cô nhịn không được nói: “Tôi đi ngủ, anh cũng nghỉ ngơi sớm.”

An Noãn từng bước một lên lầu, Mạc Trọng Huy cũng đi theo cô phía sau. An Noãn đẩy cửa phòng đang muốn đi vào, thấy Mạc Trọng Huy đứng sau lưng cô.

An Noãn xoay người, cười đến cực kỳ sáng lạn: “Ngủ ngon.”

‘Bính --’ một tiếng đóng cửa lại, đem Mạc Trọng Huy nhốt ngoài cửa.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ cơ hồ không nói chuyện với nhau, nơi An Noãn xuất hiện, Mạc Trọng Huy rất rõ ràng lảng tránh. Sau đó, An Noãn cũng học tự giác, tận lực không xuất hiện trước mặt anh, miễn cho hai người thấy khó chịu, dường như tùy thời đều có thể xảy ra chuyện.

Có lẽ là do ăn nhiều quá, An Noãn mới vừa nằm xuống giường, dạ dày lại cuồn cuộn, cô chạy đến phòng tắm, lại là một trận nôn mửa, hầu như muốn ói ra đến mật xanh.

Sau đó, An Noãn cũng không ngủ, không ngừng đi nôn mửa.

Chết tiệt, sẽ không phải viêm dạ dày chứ. An Noãn cả đêm không ngủ, cho đến trời đã sáng, không còn cảm giác muốn ói nữa, An Noãn mới chợp mắt.

--

Hiện tại, An Noãn vẫn ăn ngày ba bữa, có đôi khi còn kêu người hầu bới thêm cơm, nhưng hôm nay người hầu làm xong bữa sáng, An Noãn cũng chưa xuống. Con Mạc tiên sinh, nguyên bản không ăn sáng vào giờ này, lại đang đi xuống.

“Mạc tiên sinh, An tiểu thư còn chưa thức, tôi đi gọi cô ấy?”

“Không cần, để cô ấy ngủ một lát.”

Đêm qua ăn uống xong cũng đã trễ, hôm nay chưa thức cũng bình thường. Không giống anh, mất ngủ một đêm, sáng sớm vẫn thức như bình thường.

Người hầu đem bữa sáng bưng lên, Mạc Trọng Huy lại nói: “Nấu cho tôi một tô mì trứng.”

Người hầu dừng một chút, cảm giác dường như mặt trời mọc ra từ hướng Tây vội vàng nói: “Được, ngài chờ, rất nhanh sẽ xong.”

Mạc Trọng Huy ăn hai miếng, cũng không cảm thấy mùi vị gì, ngày hôm qua nha đầu kia như thế nào ăn giống như rất ngon.

Mạc Trọng Huy đem tô mì đẩy qua một bên, lại phân phó: “Giúp tôi pha ly cà phê.”

Hiện tại, Mạc Trọng Huy đã khôi phục thói quen uống cà phê, kêu Trương Húc mua lại máy pha cà phê.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...