Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 118-4: Chỉ có anh mới có thể chạm vào em (4)
“Đứa nhỏ này rất ngoan, dì chỉ kể cho thằng bé nghe chuyện cổ tích liền ngủ, so với Thẩm Tử Mặc lúc còn nhỏ hơn, khó trách cháu thương thằng bé như vậy.”
An Noãn tắm xong, thay thoải mái áo ngủ, tính lên giường ngủ với Sớm. Bỗng nhiên có người đến gõ cửa phòng cô.
An Noãn chạy tới mở cửa, thấy vẻ mặt đáng ghét của Thẩm Thần Phong.
“Có việc sao?” Cô lạnh lùng hỏi.
Thẩm Thần Phong bĩu môi, cười nói: “Sao đối với anh lạnh lùng thế, chẳng lẽ em đã quên, mấy ngày hôm vì em anh phải nói dối mình làm một người phụ nữ mang thai, thiếu chút bị cha anh đánh cho trọng thương.”
An Noãn nhíu mi: “Cũng không em kêu anh đi làm cho người khác mang thai.”
Thẩm Thần Phong thối nói: “An Noãn, em lại dối gạt anh cái gì nha. Ngày đó em muốn gặp Huy tử, kêu anh nghĩ biện pháp lừa cha của anh đi, anh mới xuất chiêu này, như thế nào, em muốn phủi bỏ hết sao?”
An Noãn rùng mình, thì ra ngày đó không phải mộng, Mạc Trọng Huy thật sự xuất hiện.
“Noãn Noãn, sao em có thể cùng lúc vụng trộm hẹn hò với Huy tử, lại cùng Lâm Dịch Xuyên đánh dã chiến? Cả hai người em đều không muốn bỏ qua, cuối cùng cũng sẽ làm tổn thương cả ba.”
Sau khi Thẩm Thần Phong rời đi, An Noãn nằm ở trên giường như thế nào đều ngủ không được.
Cô đứng lên chạy tới gõ cửa phòng Thẩm Thần Bằng, Thẩm Thần Bằng mở cửa thấy cô bị hoảng sợ, cau mày nói: “Mấy giờ rồi? Giả quỷ dọa người sao?”
Mặt An Noãn bình tĩnh lạnh lùng hỏi: “Trong lúc em nằm viện trong, có phải Mạc Trọng Huy từng đến?”
Thẩm Thần Bằng nhíu mày cúi đầu nói: “Vào đi rồi nói.”
An Noãn đi vào lớn tiếng chất vấn: “Em hỏi anh có phải Mạc Trọng Huy từng đến bệnh viện?”
Thẩm Thần Bằng gật gật đầu.
“Em kêu anh ta chết đi, vì sao anh lại cấu kết với anh ta làm việc xấu, rốt cuộc anh ta cho anh lợi ích gì?”
Thẩm Thần Bằng bĩu môi, ôn nhu nói: “An Noãn, em bình tĩnh, Huy tử rất lo lắng cho em, mới có thể mạo hiểm đến bệnh viện thăm em. Sau khi Huy tử thăm em, ngày hôm sau em liền hạ sốt, này chẳng lẽ là trùng hợp sao? Là tâm lý của em bị rối loạn. Sao em không chịu nhìn rõ tim mình chứ?”
Trong phòng tiếng chuông di động du dương đột nhiên vang lên, An Noãn thấy di động của Thẩm Thần Bằng di động đang rung trên bàn trà.
Cô nhanh chân hơn Thẩm Thần Bằng đi qua đi lấy di động, quả nhiên là dãy số của Mạc Trọng Huy.
Nghe máy, An Noãn không nói gì, lại nghe đến giọng trầm thấp của anh vang lên: “Cô ấy thế nào? Sau khi xuất viện tinh thần có tốt hay không?”
Không nghe được bên này trả lời, Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng kêu: “Thần Bằng, Bằng tử.”
“Mạc Trọng Huy, anh có để yên được không?”
Giọng của An Noãn làm cho kia đầu lập tức an tĩnh lại.
“Mạc Trọng Huy, xin anh đừng lợi dụng người bên cạnh tôi để tiếp cận tôi nữa, anh như vậy sẽ chỉ làm tôi càng ngày càng chán ghét anh. Chẳng lẽ anh đã quên anh nói gì, cho dù tôi cầu anh, anh cũng không muốn tôi.”
Kia đầu như cũ vẫn duy trì trầm mặc.
“Mạc Trọng Huy, dừng ở đây đi, chúng ta không cần dây dưa nữa. Tình yêu không phải là tất cả, anh có công việc của anh, tôi có thân tình của tôi. Cho nhau một con đường sống, đều tự sống cuộc sống của chính mình đi.”
Đường sống? Rời đi cô, anh chỉ biết có một con đường chết.
An Noãn nói xong, trực tiếp gác điện thoại, di động để lên sô pha, đối với Thẩm Thần Bằng lạnh lùng nói: “Nếu lần sau anh còn giúp anh ta làm cái gì, ngay cả anh em cũng sẽ chán ghét.”
An Noãn đang muốn rời đi, Thẩm Thần Bằng gắt gao nắm chặt cổ tay cô, rất là bất đắc dĩ nói: “An Noãn, khi nào thì em có thể không còn cứng đầu như vậy nữa? Tuy rằng tình yêu không phải là tất cả, nhưng hôn nhân không có tình yêu, em cảm thấy có thể hạnh phúc sao? Vì sao nói hoài em cũng không chịu hiểu? Em có biết không, em vì đứa bé kia gả cho một người đàn ông mình không thương, đây không phải gọi là thiện lương, mà là ngu xuẩn, quả thực ngu xuẩn đến cực điểm. Cuối cùng em không ngừng làm bị thương Huy tử, em còn làm tổn thương cha con kia. Đến lúc đó em làm sao trãi qua cuộc sống mỗi ngày, hoặc người đàn ông kia nam không thể chấp nhận trong lòng em có người đàn ông khác, cuối cùng hôn nhân của các người lấy ly hôn mà chấm dứt, đến lúc đó người bị thương là ai?”
An Noãn buông xuống đầu, dùng sức cắn môi.
“An Noãn, không có bao nhiêu người nguyện ý đứng một chỗ chờ em, Huy tử đứng ở tại chỗ đợi em bốn năm, mặc dù đôi lúc làm em không vui, em cũng không nên làm tổn thương trái tim của cậu ấy. Em thử suy nghĩ một chút, gả cho Huy tử, người đàn ông trong lòng em yêu nhất, tương lai sinh hai đứa con gái, một nhà bốn người cỡ nào ấm áp, cỡ nào hạnh phúc, chẳng lẽ một chút em cũng không động tâm sao?”
An Noãn bỏ ra tay anh, thản nhiên nói: “Không cần khuyên ta, ý em đã quyết.”
“Anh con mẹ nó thật muốn mắng thô tục, một người đàn ông tốt như vậy lại không cần, sau này em có hối hận, đến lúc đó đừng chạy đến trước mặt anh mà khóc.”
Thẩm Thần Bằng bị tức không nhẹ, anh nghĩ Cố Thu đã đủ cố chấp, không nghĩ tới An Noãn còn bướng bỉnh hơn cả Cố Thu, quyết tâm của cô, cho dù sức chín trâu kéo đi cũng không bị lung lay.
Cầm di động gọi cho Mạc Trọng Huy, một lúc lâu, Mạc Trọng Huy mới nghe, bên kia đầu điện thoại một giọng nói mơ hồ truyề đến: “Cô ấy đi rồi?”
“Ừ, nha đầu quật cường kia về phòng rồi.” Thẩm Thần Bằng còn mang theo tức giận, nhịn không được đồng tình nói: “Huy tử, lựa chọn nha đầu kia, cậu thật không dễ dàng. Cũng không biết trong đầu cô ấy chứa cái gì, tôi bị cô ấy chọc tức đến phát bệnh.”
Mạc Trọng Huy tại kia đầu trầm mặc.
“Đúng rồi, Huy tử, có chuyện muốn nói với cậu, hôm nay Lâm Dịch Xuyên đến nhà, hơn nữa là cha tôi cho phép, cha tôi giống như đã đồng ý hôn sự của anh ta và Noãn Noãn. Cậu cần phải thêm sức lực, bằng không thật sự chậm.”
“Bệnh của cô ấy thế nào?” Anh nói sang chuyện khác.
Thẩm Thần Bằng nhịn không được trêu ghẹo nói: “Cô ấy đối với cậu vô tình như vậy, cậu còn thời khắc quan tâm sức khỏe của cô ấy. Yên tâm đi, thân thể không dưỡng tốt, cha tôi như thế nào cho cô ấy xuất viện. Tinh thần rất tốt, bất quá quả thật cũng gầy một vòng lớn, nhìn làm cho người ta đau lòng. May mắn cha tôi không có đi điều tra, bằng không tra được là cậu, cậu có thể không hay ho.”
Anh sợ không phải chuyện này, anh sợ nhất là cô cùng Lâm Dịch Xuyên kết hôn, sợ nhất ngay cả Thẩm Diệc Minh cũng đồng ý.
“Đúng rồi Huy tử, hôm nay người ở công ty bất động sản gọi điện thoại cho An Noãn, kê cô ấy đi ký làm thủ tục, cậu xác định muốn đem nhà của cậu bán cho bọn họ làm tân phòng.”
Mạc Trọng Huy tại kia đầu cười khổ ra tiếng, tự giễu nói: “Căn nhà kia vốn là tôi chuẩn bị làm hôn phòng cho cô ấy, nhưng thật ra tôi rất muốn nhìn xem, cô ấy ở trong căn nhà mà tôi chuẩn bị cho cô ấy, kết hôn cùng người đàn ông khác, sẽ có cảm giác như thế nào.”
“Huy tử, sao cậu phải khổ vậy chứ, nha đầu kia tâm ngoan, cái gì cũng làm được, đến lúc đó cậu cũng đừng bị bức đến chết.”
Đêm đó, nằm ở trên giường, trong đầu An Noãn lặp đi lặp lại câu nói kia của Thẩm Thần Bằng.
‘Không có bao nhiêu người nguyện ý đứng tại chỗ chờ em.’
--
Sáng Sớm, An Noãn rửa mặt chải đầu cho Sớm xong, đưa thằng bé xuống lầu ăn sáng, từ phòng đi ra, vừa vặn gặp Thẩm Thần Bằng. Sớm thực nhiệt tình chào hỏi, An Noãn chỉ liếc nhìn anh một cái.
Thẩm Thần Bằng cúi đầu cười ra tiếng, bàn tay to khoát lên cô trên vai, cười nói: “A, đây là đang tức giận sao.”
An Noãn bỏ ra tay anh, tức giận quát: “Đừng đụng em.”
“An Noãn, anh nghĩ cho ra một cái tên mới, anh cảm thấy rất thích hợp với em.”
An Noãn lười quan tâm anh, Sớm lại tò mò hỏi: “Tên là gì?”
“Quật lư.”
Nói xong Thẩm Thần Bằng chính mình nở nụ cười: “Tiểu tử kia, cháu xem mẹ cháu giống quật lư không?”
Tiểu tử kia thấy An Noãn bị khi dễ, hừ nói: “Me cháu mới không phải quật lư, chú mới là con lừa.”
Thẩm Thần Bằng khóe miệng rút trừu, cũng không chấp nhất với đứa nhỏ, nha đầu kia thế nhưng ngốc hồ hồ vì thằng bé vứt bỏ Huy tử.
“Đúng rồi, Huy tử kêu anh nói với em, cậu ấy nói đời này vợ của cậu ấy chỉ có thể có thể là An Noãn, nếu em cùng Lâm Dịch Xuyên kết hôn, cậu ấy sẽ độc thân cả đời không lấy vợ.”
Thẩm Thần Bằng vừa nói vừa quan sát biểu tình của cô: “Noãn, một người đàn ông như anh cũng bị cậu ta làm cho cảm động, chẳng lẽ em thật sự thờ ơ?”
An Noãn hơi hơi giật mình, đầu có chút đau, không biết có phải còn cảm mạo chưa khỏe hay không.