Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 111: Anh đồng ý buông tay để em được hạnh phúc


Chương trước Chương tiếp

Hai người ngồi một lúc, di động Thẩm Thần Bằng vang lên, hắn nhìn thoáng qua, liền lôi kéo An Noãn đi ra ngoài.

Mạc Trọng Huy giờ phút này đứng ở ven đường dưới gốc cây đại thụ, dưới đèn đường mờ nhạt, bóng dáng của anh có vẻ vô cùng cao lớn.

"Thẩm Thần Bằng, anh phản bội em!" An Noãn gần như nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Thần Bằng gõ đầu cô một cái, cười nói, "Thật không lễ phép, cũng không gọi anh trai."

"Em không anh trai như vậy, thường độc ác với em gái, anh với Mạc Trọng Huy cùng là một loại người, về sau em không tin anh nữa."

Mạc Trọng Huy đã sải bước đi về phía bọn họ.

An Noãn muốn trốn đi, nhưng Thẩm Thần Bằng giữ chặt vai cô.

Lúc Mạc Trọng Huy đi tới, một tay Thẩm Thần Bằng đẩy An Noãn vào trong lòng Mạc Trọng Huy.

"Huy tử, em gái tôi giao cho cậu, đêm nay không trở về nhà cũng không sao, cha tôi không ở nhà, lão gia tử cũng ngủ, sáng sớm ngày mai cậu đưa con bé trở về thì không có ai phát hiện."

"Thẩm Thần Bằng!" An Noãn gào thét, tức giận đến hận không thể đi lên đánh hắn, nhưng tay Mạc Trọng Huy gắt gao ôm eo của cô, cô làm thế nào cũng không giẫy ra được.

Thẩm Thần Bằng chậc chậc lưỡi, cười nói, "Nhóc con, đừng quá mạnh mẽ, phụ nữ vẫn nên dịu dàng một chút, càng làm người ta yêu mến, đàn ông đều thích phụ nữ như chim nhỏ nép vào người."

"Thẩm Thần Bằng, anh không phải là người, em sẽ gọi điện thoại cho cậu hai."

An Noãn mới vừa lấy điện thoại di động ra, bị Mạc Trọng Huy đoạt đi.

Thẩm Thần Bằng đi đến trước mặt Mạc Trọng Huy, vỗ nhẹ nhẹ bả vai anh, sâu xa nói: "Giao cho anh, đừng quên thiếu tôi một lần, cha tôi thật không ở nhà, qua vài ngày nữa mới có thể trở về, người tốt nhất phải nắm chắc."

Mạc Trọng Huy cảm kích trả về cười một tiếng.

Thẩm Thần Bằng trước khi đi, vẫn còn không quên dặn An Noãn: "Nhóc con, một vừa hai phải, đừng quá quắt, có việc gọi điện thoại cho anh."

Thẩm Thần Bằng sau khi rời đi, An Noãn mới càng rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của Mạc Trọng Huy, lồng ngực anh luôn luôn ấm áp như vậy, giống như có thể đuổi bóng đêm rét lạnh đi.

"Mạc Trọng Huy, buông tay ra."

An Noãn gầm nhẹ một tiếng, đường phố yên tĩnh giọng của cô có vẻ rất chói tai.

Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, cánh tay dài gắt gao ôm cô vào trong ngực, môi hôn lên tóc cô, giọng nói từ tính ở đỉnh đầu cô vang lên, "Anh nhớ em, cậu hai em không cho anh đến nhà họ Thẩm."

"Mạc Trọng Huy, tôi sẽ cho gọi điện thoại cậu hai."

"Không cần gọi, gọi chỉ sợ đời này anh cũng không thấy được em."

An Noãn hừ hừ.

"Bảo bối, anh yêu em."

Giọng Mạc Trọng Huy hùng hậu như một tiếng sét, làm cả người An Noãn từ trong ra ngoài cháy sém, thằng nhãi này có thể nói ra lời buồn nôn như vậy, quả thực không giống anh.

An Noãn còn đang tại buồn bực, một tay Mạc Trọng Huy nâng cao cằm của cô, cúi người ngậm chặt lấy môi phấn nộn của cô.

An Noãn phản kháng có điều kiện cắn môi anh, Mạc Trọng Huy có chút tức giận, "Em có thể dịu dàng một chút không?"

"Tôi vốn không phải là người dịu dàng, anh tìm người khác đi."

Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ buộc chặt cánh tay, gắt gao ôm cô vào trong ngực. Hơi thở ấm áp quét qua bên tai của cô: "Không hôn, thì để cho anh ôm một lúc."

Mạc Trọng Huy ôm cô trở thành một loại lạc thú, cứ lẳng lặng ôm như vậy.

"Mạc Trọng Huy, có phải anh quá nhàm chán không, có thể buông ra không."

Anh thỏa mãn buông lỏng tay, bàn tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô, nắm ở lòng bàn tay thật chặt.

"Anh đưa em đi ăn khuya, muốn ăn cái gì?"

An Noãn nhướng mắt, "Vừa rồi Thẩm Thần Bằng đã đưa tôi đi ăn."

Mạc Trọng Huy cúi đầu cười ra tiếng, tiếng cười thật là sang sảng.

"Vậy em theo anh cùng ăn một chút, đã vài ngày chưa ăn cái gì."

Mạc Trọng Huy nói không chút nào khoa trương, nhớ cô nghĩ đến ăn cũng ăn không vô, ngủ cũng không ngủ được. Anh rất bất đắc dĩ thở dài, ảnh hưởng của cô nhóc kia với mình càng lúc càng lớn rồi.

Mạc Trọng Huy lái xe đưa An Noãn đến nhà hàng tư nhân, sắp rạng sáng, chủ nhân nhà hàng này giống như bất cứ lúc chuẩn bị vì Mạc Trọng Huy làm một bàn thức ăn ngon.

"Làm phiền anh rồi." Mạc Trọng Huy hiếm khi khách khí với người khác như vậy.

Rất nhanh, ông chủ tự mình mang thức ăn lên, đầy một bàn, An Noãn ngửi mùi vị này, cũng cảm thấy có chút thèm.

"Có muốn ăn một chút không?" Anh nhíu mày hỏi, dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô.

An Noãn lắc lắc đầu, lạnh lùng hừ nói, "Giảm béo, không cần dụ dỗ tôi."

Anh cúi đầu cười rất sang sảng, đưa tay sờ đầu cô, "Đã rất gầy, béo một chút mới tốt."

Anh nói xong múc cho cô nửa bát cơm, cuối cùng An Noãn nhịn không được, bắt đầu ăn.

Dường như khẩu vị Mạc Trọng Huy rất tốt, ăn rất nhiều. An Noãn cũng ăn xong nửa bát cơm. Vậy mà có một ngày, bọn họ hòa bình như vậy, bình tĩnh ăn một bữa cơm.

An Noãn có ảo giác, giống như về tới Giang Thành, ở mấy ngày biệt thự nhỏ kia, trên bàn cơm thường xuyên có hai người bọn họ.

"Tối hôm nay đến chỗ anh đi."

Mạc Trọng Huy đột nhiên nói một câu, An Noãn tức giận gào thét về phía anh: "Mạc Trọng Huy, anh coi tôi là cái gì hả?"

"Được được được, anh đưa em về nhà."

Mạc Trọng Huy không dám ép cô quá, cô nhóc kia đồng ý bình tĩnh cùng anh ăn bữa cơm, anh đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

- -

Trên đường Mạc Trọng Huy đưa cô trở về, An Noãn ngồi ở trên xe anh ngủ thiếp đi, ngủ rất yên ổn.

Xe dừng ở bên ngoài nhà họ Thẩm, Mạc Trọng Huy không nỡ đánh thức cô.

Cũng chỉ có lúc này, cô mới an tĩnh, anh mới có thể ngắm gương mặt cô thật kỹ.

Đã nhiều năm như vậy, cô một chút thay đổi cũng không có, làn da trắng nõn mềm mại vẫn như cũ, lông mi dài ngay cả ngủ thiếp đi cũng chớp chớp, chẳng biết từ lúc nào, trên gương mặt xinh đẹp này không còn tươi cười. An Noãn trước kia vui vẻ lạc quan, không tim không phổi cười đùa. Anh nhớ rõ có một năm sinh nhật của cô, anh bận đến mười hai giờ đêm, trợ lý nói cho anh hôm nay là sinh nhật An tiểu thư, anh lập tức gửi tin nhắn cho cô, bốn chữ đơn giản 'Sinh nhật vui vẻ', cô nhóc kia giống như đang chờ đợi ở bên cạnh điện thoại di động, lập tức gọi điện thoại cho anh, đầu bên kia điện thoại cô rất vui vẻ mất đi khống chế, cười giống người điên. Lần đầu tiên anh cảm thấy, một người nữ sinh vậy mà có thể cười đến không hề rụt rè.

Cúi người xuống hôn lên môi hồng mềm mại của cô, hình dáng môi cô rất đẹp mắt, mỗi lần hôn cô, anh rất thích dùng đầu lưỡi vẽ hình dạng bên ngoài môi cô.

An Noãn chớp chớp mắt, có chút cố hết sức mở ra, thấy gương mặt Mạc Trọng Huy phóng đại, cô lập tức tỉnh táo.

"Mạc Trọng Huy, anh là cầm thú sao? Anh lại đánh lén tôi."

Cô còn chưa dứt lời, anh đơn giản quang minh chính đại mạnh mẽ hôn cô.

An Noãn nặng nề cắn anh một cái, cắn chảy ra máu.

Anh bị đau nhíu mày, lập tức không vui nói, "Để cho anh hôn một cái thì đã làm sao? Em tin hay không em phản kháng nữa, anh sẽ ở trên xe muốn em."

An Noãn tức giận trừng mắt với anh.

Anh mềm lòng xuống, bất đắc dĩ nói, "Không hôn thì không hôn, anh đưa em vào nghỉ ngơi."

"Không cần, tự tôi đi vào, anh cẩn thận bị bảo vệ bắt."

Vẻ mặt Mạc Trọng Huy đen lại, nhưng trái lại cô nói sự thật, Thẩm Diệc Minh vì bảo vệ An Noãn, bất kể chuyện gì cũng làm ra được. Nhà họ Mạc ông cũng không để vào mắt, huống chi là Mạc Trọng Huy.

- -

An Noãn chào hỏi với bảo vệ, thật cẩn thận vào phòng, người trong nhà đều đã ngủ, cô sợ hãi lên lầu, tay vừa chạm vào nắm cửa, bờ vai cô bị người từ phía sau vỗ.

Lưng một trận lạnh lẽo, An Noãn xoay người, thấy Thẩm Thần Phong híp nửa con mắt đứng sau lưng cô.

Cô nhẹ nhàng thở ra, kêu rên: "Thẩm Thần Phong, anh làm em sợ muốn chết."

"Em cho là ai?" Hắn nhíu mày hỏi.

An Noãn không để ý, hỏi: "Anh trễ như vậy còn chưa ngủ, giả thần giả quỷ dọa ai?"

"Em ở bên ngoài lêu lổng với ai? Một cô gái nhà lành, không hiểu cái gọi rụt rè là gì?"

An Noãn xì hắn một cái: "Anh họ Thần Bằng đưa em ra ngoài ăn khuya, em với anh mình ở bên ngoài vui chơi, cũng gọi không rụt rè sao?"

"Thật sao?" Mày hắn đang nhăn thoáng giãn ra: "Thẩm Thần Bằng người đâu?"

"Anh ấy đưa em trở về, sau đó lại đi rồi."



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...