Cuồng Ba
Chương 6: Kho hàng súng ống
Thật ra thì, lúc cô chết cũng đã suy nghĩ hiểu rõ tất cả, nếu nói không có thù hận, chỉ là thầm mắng mình một đời thông minh hồ đồ nhất thời, sau đó sinh ra ở đời này, ngày ra đời hết sức trùng hợp ngày cô chết đi , nói cách khác trong cái thế giới này, một ngày cô sinh hoạt cũng không ít , chỉ là trong lúc bất chợt đổi thân phận, hơn nữa mới mười lăm tuổi, tình huống như thế rất quỷ dị, nhưng cô rất nhanh liền thích ứng, chỉ là như cũ có một chút trốn tránh nho nhỏ,cô cố ý không đi tiếp xúc với tất cả vât của kiếp trước , lại trừ "Món đồ chơi" tha thiết của cô .
"Con thích?" Lãnh Thiên Cuồng tận lực để cho nét mặt của mình bình thường, nhưng hắn là thật cảm thấy hết sức bất đắc dĩ nha, thật ra thì không cần hỏi, cũng không cần cô trả lời, chỉ là nhìn nét mặt của tiểu nha đầu này là hắn biết cô thích, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh này của ní, so với nhìn thấy hắn còn thân hơn, hắn không muốn thừa nhận mình ghen với đống... vũ khí quân giới này, nhưng nhìn ánh mắt của tiểu nha đầu kia sáng ngời, hắn chỉ không hy vọng đó là nhìn những vật khác mà không phải nhìn hắn. . . . . .
Nghĩ tới, Lãnh Thiên Cuồng một cái tay ôm Tuyệt Mị, một cái tay che ánh mắt của Tuyệt Mị.
Trước mắt tối sầm lại, Tuyệt Mị kinh ngạc bắt đầu giãy giụa, quay đầu lại, thấy mặt của nam nhân có chút không vui thật.
"Thế nào?" Cô chỉ mới nhìn chứ không hề làm gì hắn, hắn cũng không vui mừng, là bởi vì cái gì?
". . . . . . Không có việc gì." Không biết nên làm sao mà nói, hắn cũng không thể nói mình ghen , lời như vậy hắn không thể nói ra miệng.
Không hỏi tới nữa, nếu nam nhân không muốn nói, cô liền không hỏi, quay đầu, Tuyệt Mị tiếp tục dùng ánh mắt hết sức hứng thú nhìn vài bả súng lục hết sức tinh xảo này, nhất là trong đó có một thanh súng lục nhỏ màu xám bạc. . . . . . bàn tay cua Nam nhân vừa rồi che ánh mắt của cô cầm lên cây súng, ở trước mắt cô quơ quơ, sau đó dùng ánh mắt hứng thú nhìn Tuyệt Mị.
Tuyệt Mị mím môi, không nói lời nào, trước kia mọi người đánh giá cao lý trí của cô, tuyệt đối tồn tại tỉnh táo, không giống nhân loại, tuy nhiên nó không có ai thấy quật cường trong xương cô, cô cũng rất ít ra vẻ chấp nhất và kiên trì đối với sự vật nào đó , cũng sẽ không phát cáu như 1 đứa bé không được kẹo , chỉ là hiện tại, cô lại muốn tùy hứng một lần như vậy. . . . . .
Cô thích vật này, người đàn ông này cũng có thể biết, hắn không nói lời nào chính là muốn để cô mở miệng, cô nghĩ chỉ cần cô mở miệng hắn nhất định sẽ cho cô, đây là kinh nghiệm mấy ngày nay cô tổng kết lại, chỉ là,cô không muốn mở miệng, đây là tùy hứng của cô hết sức hiếm thấy, hình như chỉ nhằm vào trước mặt một người này.
Lãnh Thiên Cuồng vốn là nghĩ trêu chọc tiểu nha đầu này, đây cũng là thói quen đã thành mấy ngày nay của hắn, chỉ là bây giờ nhìn loại vẻ mặt này của cô, Lãnh Thiên Cuồng chỉ có thể bất đắc dĩ ở trong lòng than thở.
Lúc này Lãnh Thiên Cuồng đang một tay ôm Tuyệt Mị, một cái tay cầm súng khác, thủ hạ chính là mọi người đứng ở một bên tò mò nhìn hai người kia, đối với đệ nhất lãnh khốc lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ và cưng chiều như thế, cảm thấy hết sức không thể tưởng tượng nổi trợn to hai mắt.
" Đưa cho con, chỉ cần con thích không cần con mở miệng, ta đều đưa đến trước mặt con!" Đối với kiên trì của cô, hắn chỉ có thể đầu hàng.
Cười, quá bướng, nếu như không phải vẫn chú ý cô, không phải quen thuộc nét mặt của cô, như vậy nhất định không nhìn ra nụ cười rõ ràng của Tuyệt Mị này, nhưng hắn chính là biết cô cười, cười, lòng của hắn cũng bắt đầu hiện ngọt.
Tay nhỏ bé của Tuyệt mị nhận lấy thanh màu bạc súng lục kia, hết sức quen thuộc đem chơi, nhưng mà đối với tay nhỏ bé của cô mà nói vẫn còn có chút quá lớn.
Lãnh Thiên Cuồng nhìn động tác thuần thục của Tuyệt Mị, trong ánh mắt có một xẹt qua kinh ngạc, xem từ chỗ động tácnày, rất rõ ràng tiểu nha đầu này không phải lần đầu tiên dùng súng. . . . . .
Tuyệt Mị kiểm tra một lần sung trong tay, sau đó liền quan sát hoàn cảnh chung quanh, từ từ giơ lên súng trong tay , vẻ mặt mọi người đang lúc kinh ngạc nhả ra một phát súng!
Lãnh Thiên Cuồng cộng thêm mấy thành viên tại Cuồng Môn cũng bị một sung của Tuyệt Mị này kinh hoảng, từ nơi này nhìn ra nơi ngoài cửa sổ xa ước chừng 50m, đạn bắn trúng ở trên một cây đại thụ, không đáng kể có đúng hay không, nhưng mà động tác nổ súng này cũng đã làm người kinh ngạc.
Mà lúc này Tuyệt Mị khẽ cau mày, thời gian dài không hề cầm qua súng hơn nữa cỗ thân thể của chính mình quá non nớt, một súng này đi qua cũng cảm thấy cánh tay tê dại, thiếu chút nữa cầm súng trong tay không được, Tuyệt Mị đối với hiện tượng này hết sức bất mãn, trước kia cô nhưng là tay súng thiện xa bắn vẫn không hề hấn gì, xem ra cô phải luyện tập nhiều hơn một chút rồi.
"Nha đầu, có người dạy con nổ sung hay không?" thanh âm Lãnh Thiên Cuồng khàn giọng hỏi.
"Không có, nó bây giờ là của tôi đúng không?" Thật không có, vô luận là đời này hay là đời trước, cô đều tự học.
"Chưa sao? Không có ai dạy cho con thì dám nổ súng trước mặt ta sao, con muốn chết có phải hay không, lực đàn hồi súng này có bao nhiêu con biết không, ngộ nhỡ xảy ra chút ngoài ý muốn, con để cho ta làm thế nào!" Lãnh Thiên Cuồng cảm giác toàn thân mình bắt đầu rét run, đây cũng không phải là món đồ chơi của đứa bé, ngộ nhỡ xảy ra chút ngoài ý muốn, thương tổn đối với người khác là nhỏ, thương tổn đối với mình làm sao mà có thể.
"Không sao cả." Một khẩu súng mà thôi, đây đối với cô mà nói đó là món đồ chơi có thể giết người , có cái gì ngạc nhiên chứ, nam nhân này thật sự là lão đại Xã Hội Đen ư, thế nào giống như giáo viên mầm non !
"Không sao ư, ai nói không sao cả, con bây giờ là không sao, ta đang nói ngoài ý muốn, con hiểu. . . . . ." Lãnh Thiên Cuồng cảm giác mình nhiều lời phát tiết tâm tình của mình, nhưng miệng lại bị một cái tay nhỏbưng kín. . . . . . tay nhỏ bé Mềm mại non nớt còn mang theo một cỗ mùi thơm ngát, hết sức tốt nghe thấy, làm cho hắn không nhịn được muốn cắn một hớp, mà hắn cũng cắn thật. . . . . .
Tuyệt Mị chợt rút tay trở về, cô thật sự là sợ người đàn ông này om sòm, mới chịu đựng không ngừng lấy tay bưng kín miệng của nam nhân, lại không nghĩ rằng bị người đàn ông này cắn một cái, cảm giác ấm áp hết sức quen thuộc, giống như này cái hôn dịu dàng mỗi đêm.
Lãnh Thiên Cuồng trở về liếm môi, thơm quá, thật mềm, làm cho hắn còn muốn cắn một cái nữa. ( Rose: đồ ông bố BT >.
"Không cho!" Hình như là nhận thấy được ý tưởng trong lòng của nam nhân , Tuyệt Mị trước một bước nghiêm mặt nói.
"Ha ha ha, Nhóc nha đầu, con thật đáng yêu. . . . . ." Lãnh Thiên Cuồng vô cùng vui vẻ cười lớn, mặt tức giận của Tuyệt Mị khẽ ửng hồng, một bên người còn lại là trợn to hai mắt, nhìn cái Môn chủ này cười rất hiếm nhưng mà lúc này lại quỷ dị cất tiếng cười to. . . . .