Cưới Vợ Trước Về

Chương 8


Chương trước Chương tiếp

8.1

Sau khi trở lại từ Bùi gia, vì để cho con trai dung nhập vào cuộc sống của mình, cũng dễ dàng chăm sóc, Bùi Dạ Tĩnh mang Thiệu Thiên xếp vào lớp của Tô Hà.

Tiểu tử anh tuấn này mới đi học được mấy ngày, không chỉ mê đảo toàn bộ tiểu nữ sinh trong vườn trẻ, hơn nữa còn thu phục cả các giáo viên trong trường.

"Dạ Tĩnh, con trai của cậu, con nuôi của mình, thật lợi hại nha!" Trở lại phòng làm việc, Tô Hà không nhịn được giơ ngón tay cái về phía Bùi Dạ Tĩnh, "Mình mới vừa đi giúp hắn giải quyết hai tiểu cô nương đó."

Trời ạ, mới đến mấy ngày, đã có không ít cô gái nhỏ tranh giành tình cảm, vậy sau này còn đến mức nào nữa.

"Nó lại gây họa sao?" Bùi Dạ Tĩnh gần đây mới phát hiện ra tính tình thật của con trai mình, là một tiểu tử hiếu động nghịch ngợm, bình thường bộ dáng ngoan ngoãn chỉ là giả bộ cho người ngoài xem.

"Không tồi, có hai cô gái nhỏ nhất định muốn làm con dâu của cậu." Tô Hà nghĩ đến liền cười to không ngừng,"Ha ha, thật là quý hóa."

Bùi Dạ Tĩnh không nhịn được mắt trợn trắng, "Cậu còn cười!" Cô sắp phiền chết rồi, cậu ấy còn cười được.

"Điều này khẳng định con nuôi của mình có sức quyến rũ a." Tô Hà xem thường, "Chỉ là mấy đứa nhỏ thôi, hai ngày nữa sẽ quên."

"Ai." Bùi Dạ Tĩnh thở dài.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói một chút chuyện của cậu đi." Tô Hà cười đến cực kỳ mập mờ, "Cậu gần đây rất tốt nha, Thiệu tiên sinh kia đối với cậu cũng tốt thật, nuôi cậu trắng noãn, béo tôt nha."

“Cậu nói bậy bạ gì vậy." Bùi Dạ Tĩnh ngượng ngùng nhìn Tô Hà một cái, "Mới không phải như cậu nói đâu."

"Còn nói không có, cậu nên soi gương một chút đi, xem vẻ mặt này của cậu, có bao nhiêu thẹn thùng của người vợ nhỏ a, so với khoảng thời gian chúng ta vừa gặp, quả thực là khác nhau một trời một vực." Tô Hà mập mờ hướng Bùi Dạ Tĩnh cười cười, giả bộ cảm khái vô hạn nói: "Quả nhiên, phụ nữ có tình yêu càng ngày càng trở nên xinh đẹp."

"Tô Hà!" Bùi Dạ Tĩnh xấu hổ đỏ mặt nhìn chằm chằm bạn tốt, "Cậu lúc nào thì biết đùa kiểu này rồi hả?"

"Cái gì nói giỡn, so với trân châu còn thật hơn, ai nói không phải !" Tô Hà nâng cao giọng kháng nghị.

"Cậu. . . . . . Mình nói không lại cậu, tha cho mình đi." Bùi Dạ Tĩnh nhận thua cầu xin tha thứ.

"Hắc hắc, cậu đồng ý gả cho Thiệu Sâmâm rồi sao?" Tô Hà cẩn thận hỏi.

"Không có, mình chỉ muốn như hiện tại." Bùi Dạ Tĩnh cảm thấy cuộc sống bây giờ với gia đình bình thường khác không có gì khác biệt, cần gì phải có tờ giấy kia chứ.

"Oh, thì ra là Thiệu tiên sinh vẫn không thể nào đánh bại được pháo đài kiên cố này a." Tô Hà than vãn, "Ai, đáng thương cho chồng trước của cậu, nhất định là vắt hết óc nghĩ biện pháp khiến cậu gật đầu a."

"Này, anh ấy cho cậu lợi lộc gì, mà cậu nói tốt cho anh ấy như vậy chứ?" Bùi Dạ Tĩnh tức giận nói.

"Yên tâm, như thế nào đi nữa, mình cũng không bán cậu đi đâu." Nhiều nhất là giúp đẩy một tay thôi, Tô Hà âm thầm nghĩ.

"Không nói chuyện này nữa." Bùi Dạ Tĩnh tránh sang chuyện khác, "Cậu nhơ giúp mình quản Thiên Thiên nhiều một chút, đừng để nó cả ngày chỉ biết náo loạn."

"Ai nha, cậu yên tâm đi, nó là con nuôi của mình, mình nhất định sẽ trông nom, cậu không cần lo lắng." Tô Hà bảo đảm.

"Vậy thì tốt." Nói xong, Bùi Dạ Tĩnh cầm lên tập tranh ở trên bàn, "Mình đi xem bọn nhỏ một chút, cậu nhớ không cần nuông chiều tiểu gia hỏa kia."

"Được rồi, mau đi đi." Tô Hà giơ tay thúc giục.

Bùi Dạ Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, tối nay về nhà nhất định phải cùng Thiệu Sâm thảo luận một chút vấn đề giáo dục con trai, tránh cho về sau Thiên Thiên càng khó dạy.

"Tối nay muốn ăn cái gì?" Thiệu Sâm vừa đẩy xe chở hàng ở trong siêu thị tìm nguyên liệu nấu ăn, vừa hỏi thăm một lớn một nhỏ bên cạnh.

Ai dám nghĩ đường đường là đại thiếu gia nhà hị Đường, hôm nay lại làm ông chồng đi dạo siêu thị mua đồ về nấu ăn, để người ta biết được, chắc đều rớt mắt kính.

"Cha, con muốn ăn gà chiên cùng cola." Thiệu Thiên giơ tay nhỏ bé, cố gắng phát biểu ý kiến của mình.

"Con trai, đồ ăn không tốt cho sức khỏe không thể ăn nhiều." Thiệu Sâm không cần suy nghĩ liền hủy bỏ, mặt của tiểu tử kia liền sụp xuống.

"Thiên Thiên, tháng sau chúng ta lại đi ăn, có được hay không?" Bùi Dạ Tĩnh không đành lòng nhìn con trai khổ sở, đưa ra một hứa hẹn.

"Tĩnh nhi!" Thiệu Sâm muốn hai mẹ con bọn họ có quy củ một chút cũng không được.

"Được rồi, trẻ con chính là như vậy, thỉnh thoảng một lần cũng sẽ không sao." Bùi Dạ Tĩnh làm nũng với anh, trong mắt tràn đầy thỉnh cầu.

"Ai, hai người nha. . . . . ." Anh bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đẩy xe tiến lên, "Tháng sau chỉ được ăn một lần."

"A!" Tiểu tử vừa nghe đến tháng sau có thẻ ăn liền vui mừng kêu lên, "Mẹ, mẹ thật giỏi!"

Trước kia, vô luận cậu cầu xin cha thế nào, cha đều không cho, không ngờ mẹ vừa xuất mã liền thành công rồi, thật sự là quá tốt!

"Nghĩ kỹ tối nay muốn ăn cái gì hay chưa?" Người đàn ông tức giận nhìn bọn họ.

"Anh nấu cái gì cũng ngon, thật sự không nghĩ ra được, phải ăn cái gì a." Bùi Dạ Tĩnh, mặt khổ não, quay đầu cười gượng mấy tiếng, "Hay là anh quyết định đi."

"Được rồi, để anh chọn vậy." Lần nữa thở dài thật sâu, Thiệu Sâm anh gánh vác việc nội chợ, thật là tự làm khó mình a.

Cứ như vậy, Bùi Dạ Tĩnh cùng con trai hương thụ bữa tối đầy mĩ vị.

Ăn chán chê, cô không muốn chỉ ăn không làm, tự động gánh vác công việc rửa chén.

Con trai ở phòng khách xem ti vi, Thiệu Sâm lợi dụng thời gian này, liên lạc bạn tốt, xử lý một chút công việc.

Sau khi Thiệu Sâm xử lý xong chuyện công ty liền ra khỏi thư phòng, thấy hai mẹ con đang ngồi trên sa lon liền hỏi: "Anh làm bánh ngọt để trong tủ lạnh, hai người có muốn nếm thử một chút không?"

"Muốn." Hai mẹ con trăm miệng một lời, sau đó hướng tủ lạnh chạy đi.

"Này, không được tranh phần của em." Bùi Dạ Tĩnh bảo vệ bánh ngọt của mình, cảnh giác nhìn Thiệu Sâm.

"Được được được, không giành. . . . . ." Anh thích nhất trêu chọc cô, cho nên sau khi ăn xong luôn thích giành phần của cô, cho tớ khi cô oa oa kêu to, "Mới là lạ!"

"Con cũng muốn." Tiểu tử vừa nhìn thấy có trò tốt để chơi, lập tức đánh về phía bọn họ.

Hai người lớn cộng thêm một đứa bé, bởi vì đồ ngọt mà dấy lên cuộc chiến, bên trong nhà tiếng thét chói tai cùng tiếng cười của trẻ con, liên tiếp. . . . . .

Kể từ khi Thiên Thiên đến, Thiệu Sâm cùng Bùi Dạ Tĩnh hoàn toàn giống như vợ chồng bình thường chung sống qua ngày, trừ một tờ giấy bảo đảm, những thứ khác không có gì bất đồng.

Nhưng thời gian càng lâu, trong lòng Thiệu Sâm càng gấp gáp, muốn hợp pháp hóa quan hệ này, mỗi ngày nghĩ tới biện pháp cầu hôn, đáng tiếc, mỗi lần đều thất bại thảm hại.

Trái lại, Bùi Dạ Tĩnh tựa như cô gái nhỏ đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, mỗi ngày đều cười đến ngây ngất, hết sức hưởng thụ cảm giác được theo đuổi.

"Tĩnh nhi, gả cho anh đi." Thiệu Sâm lần thứ hai mươi mốt cầu hôn, ngay cả chiếc nhẫn cũng mang bên mình, chuẩn bị thỉnh thoảng lấy ra cầu hôn.

"Gả cho anh, sẽ có nhiều lợi ích, giặt quần áo, nấu cơm, xoa bóp, quét dọn, tất cả anh đều làm được."

"Vậy nếu em không lấy, những thứ này anh đều không làm?" Bùi Dạ Tĩnh khoanh tay trước ngực, cười mị mị nhìn anh chăm chú.

"A, không!" Thiệu Sâm vội vàng đổi lời nói: "Đương nhiên làm, làm sao có thể không làm chứ."

"Nếu là như vậy, em có gả hay không, kết quả đều giống nhau." Bùi Dạ Tĩnh buông hai tay ra, đôi mày thanh tú nhíu lại,"Vậy em không lấy chồng cũng tốt lắm."

Thiệu Sâm lúc này hoàn toàn ngây ngốc, thật là gậy ông đập lưng ông nha.

"Tĩnh nhi. . . . . ." Anh lập tức thay một bộ làm bộ đáng thương, mong cô xem xét lại.

Nhìn thấy bộ dáng vô tội đáng thương của Thiệu Sâm, Bùi Dạ Tĩnh không nhịn được cất tiếng cười to, "Ha ha ha!" Cười đến khom lưng, vỗ vỗ bả vai của anh, lành lạnh nói: "Tôi thấy được người ta theo đuổi cảm giác rất tốt, trước mắt không có tính toán lập gia đình, thật xin lỗi, tổng giám đốc Thiệu."

"Em là tiểu bại hoại!" Thấy cô cười vui vẻ như thế, không nhịn được ôm lấy cô hướng trong phòng ngủ đi tới, "Xem anh thu thập em thế nào!"

"A!" Đột nhiên bị nhấc lên không Bùi Dạ Tĩnh theo bản năng ôm lấy cổ anh, "Thả em xuống."

Tiếng cầu cứu vang lên, cứ như vậy bị cánh cửa ngăn cách với bên ngoài. . . . . .

8.2

Rốt cuộc thất bại ở lần cầu hôn thứ hai mươi mốt, anh không thể không nghe theo ý kiến của Đường Lăng, thực hiện kế hoạch cầu hôn của cậu ta.

Bước đầu tiên của kế hoạch, lần này phải chuẩn bị thật tốt!

Thiệu Sâm trước thông qua ý kiến của mẹ Bùi cùng đồng nghiệp kiêm bạn tốt của Bùi Dạ Tĩnh là Tô Hà, lấy được một số thông tin về sở thích của Bùi Dạ Tĩnh, tỷ như đồ thủ công các loại.

Vì vậy, anh đi khắp các siêu thị cùng cửa hàng thủ công mua đồ, mua được bao nhiêu loại thì mua, còn sáng tạo tự nghĩ ra nhiều kiểu dáng mới.

"Cha, con mệt mỏi." Thiệu Thiên bị cha bắt tới làm những đồ thủ công này, chỉ chốc lát sau đã kêu mệt.

"Con ngồi đây nghỉ ngơi một lát, cha phải tiếp tục." Thiệu Sâm ôm con đặt xuống ghế bên cạnh, rồi trở lại tiếp tục làm.

"Cha, mẹ sẽ thích mấy thứ này sao?" Tiểu tử hai tay chống cằm, nghi ngờ hỏi cha đang không ngừng bận rộn.

"Dĩ nhiên, đây đều là những thứ mẹ con thích." Thiệu Sâm bận rộn không nghỉ, miệt mài làm việc.

"Cha, nhanh lên một chút a, mẹ sắp về rồi." Tiểu tử ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện sắp đến giờ mẹ của nhóc về nhà.

Thiệu Sâm nghe vậy, không khỏi tăng nhanh tốc độ trên tay, rốt cuộc hoàn thành một giây trước khi tiếng ổ khóa vang lên.

"Em về rồi đây." Giọng nói của Bùi Dạ Tĩnh vang lên trước của chính.

"Mẹ." Thiệu Thiên vội vàng chạy đến cửa trước nghênh đón Bùi Dạ Tĩnh, giống như hiến vật quý hướng cô nói: "Cha chuẩn bị rất nhiều quà cho mẹ nha."

Thiệu Thiên lôi kéo tay cô đi vào phòng khách, chỉ vào chính giữa căn phòng, "Mẹ xem, đây đều là cha tự mình chuẩn bị."

Bùi Dạ Tĩnh nhìn theo cánh tay của con trai, ngây người tại chỗ, nhiều đồ thủ công như vậy, xếp thành từng vòng tròn nhỏ.

"Này?" Cô không hiểu nhìn Thiệu Sâm.

"Như thế nào, thích không?" Thiệu Sâm vui mừng nói: "Đây chính là công sức cả ngày của anh đó."

"Cả con nữa, cả con nữa." Tiểu tử không chịu yếu thế, giơ tay tranh công, "Con cũng có giúp một tay."

"Thế nào, em có thích không?" Thấy cô không nói câu nào, Thuộc Sâm khẩn trương hỏi.

"Theo anh,em cần nhiều đồ thủ công như vậy làm cái gì hả?" Bùi Dạ Tĩnh tức giận trừng anh.

"NKhông phải em thích những thứ này sao?" Chẳng lẽ Tô Hà cho tin tức sai sao?

"Coi như thích đi nữa, cũng không thể lập tức mua nhiều như vậy." Trời ạ, này muốn dùng tới khi nào a.

"Vậy em thích hay là không thích?" Thiệu Sâm cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía cô, không phải là lại thất bại nữa chứ?

Bùi Dạ Tĩnh không để ý anh, đi lên trước nghiêm túc nhìn một lợt, phát hiện trên mỗi món thủ công đều khắc ba chữ, trong lòng của cô ấm áp, tất cả cảm xúc đều biến mất, cô thầm than, người đàn ông này thật là khiến người ta vừa tức lại cảm động.

"Thích, nhưng không đồng ý mấy chữ viết trên mặt của chúng." Cô lạnh nhạt nói: "Còn không mau thu dọn mấy thứ này lại." Dứt lời, Bùi Dạ Tĩnh để phòng khách lại cho hai cha con, một mình trở về phòng trước.

Thiệu Sâm nhìn nhiều món thủ công như vậy, có chút nhức đầu, không có chuyện làm sao mua nhiều như vậy a.

Ai, kế thứ nhất thất bại! Cũng may còn có bước thứ hai, ha ha.

Hôm sau, Bùi Dạ Tĩnh vẫn cùng con trai ngồi xe của Thiệu Sâm tới vườn trẻ như cũ, nhưng cô vừa bước vào cổng chính của vườn trẻ, liền nhìn thấy viện trưởng đi về phía mình, nhìn cô cười cười.

"Tiểu Bùi a, Thiệu Sâm tốt như vậy, gả cho cậu ta thôi." Viện trưởng đột nhiên nói ra câu này, Bùi Dạ Tĩnh giật mình.

"Viện trưởng. . . . . ." Cô vừa định hỏi, liền bị viện trưởng cắt đứt.

"Phải biết nắm bắt cơ hội a." Sau đó viện trưởng cứ như vậy nghênh ngang đi qua, lưu lại cô vẻ mặt khó hiểu.

Dắt tay của con trai, đi về phía lớp của Tô Hà, vừa mới tới cửa, liền đụng phải Tô Hà.

"Hắc hắc, Dạ Tĩnh, Thiệu Sâm quả thật không tệ, mau gả cho anh ta thôi." Tô Hà vừa mở miệng cũng là câu này, khiến Bùi Dạ Tĩnh càng cảm thấy kỳ quái.

"Mấy người hôm nay bị sao vậy?" Bùi Dạ Tĩnh cau mày hỏi.

"Chính là muốn cậu nhanh chóng gả cho Thiệu Sâm, miễn cho người khác cướp đi." Nói xong, Tô Hà túm tay Thiệu Thiên, đi vào phòng học.

"Mẹ, cha rất tốt, mẹ mau gả cho cha thôi." Tiểu tử dùng giọng điệu của người trưởng thành nói.

"Con. . . . . ." Tiểu tử này cũng góp một tay.

"Mẹ hẹn gặp lại."

Tô Hà vội vàng kéo tiểu tử vào trong.

Bùi Dạ Tĩnh vừa giận vừa hờn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Không còn ai nói với cô những lời này nữa đi?

Mới nghĩ như vậy, đã chạm mặt một đồng nghiệp, thế nhưng cũng cười nói với cô những lời này.

Cứ như vậy, ngày kế, đồng nghiệp của cô, thậm chí bao gồm học sinh của cô cùng phụ huynh cũng rối rít nói giúp Thiệu Sâm.

Cô cuối cùng đã hiểu, nhất định là chủ ý của Thiệu Sâm, bằng không sao mọi người lại đồng nhất nói một câu với cô, hơn nữa còn là chuyện mà người đàn ông kia để ý nhất chứ

Buổi tối, Bùi Dạ Tĩnh mặt lạnh giận dữ trợn mắt nhìn người gây ra họa.

"Tĩnh nhi, làm sao vậy?" Thiệu Sâm thấy Bùi Dạ Tĩnh lạnh nhạt, không khỏi cẩn thận hỏi.

"Anh còn hỏi tại sao!" Bùi Dạ Tĩnh tức giận nói: "Anh nói xem anh đã làm cái gì? Anh nói xem những gì hôm nay mấy người kia nói, có phải là anh nhờ vả?"

"Anh nào có." Thiệu Sâm chột dạ nói, nhưng không nhịn được hỏi cô: "Tĩnh nhi, vậy em đồng ý gả cho anh sao?"

"Anh không phải không biết sao? Vậy sao bây giờ lại biết bọn họ nói chuyện kết hôn với em?" Bùi Dạ Tĩnh cũng biết tất cả là do anh dở trò quỷ.

"Ha ha, Tĩnh nhi, đó là bọn họ thấy anh không danh không phận, thấy đáng thương. "Thiệu Sâm ủy khuất nói: "Cũng chỉ có em đối xử với anh như vậy thôi."

"Anh giở trò lừa bịp." Rõ ràng muốn bức hôn nha, "Em không lấy chính là không lấy."

Hừ, dám lừa gạt cô, chính là không lấy, xem anh làm thế nào!

Thiệu Sâm nhìn bộ dáng tức giận của cco cũng biết, lại hỏng chuyện, ai, kế hoạch thứ hai lại thất bại!

"Cậu nói nên làm gì bây giờ?" Kể từ khi hai kế hoạch cần hôn đều thất bại, Thiệu Sâm thực sự không biết phải làm gì, chỉ có thể hướng bạn tốt cầu cứu.

Đường Lăng qua màn hình webcam, lẳng lặng nghe Thiệu Sâm kêu khổ, một hồi lâu sau mới nói: "Tôi nói cậu, chính là cái tình cảm ngu ngốc." Đường Lăng thật không biết nói cái gì cho phải, thế nào mà cầu hôn cũng nhiều chuyện như vậy.

"Sâm, thật ra thì quan trọng nhất chính là cậu, chỉ cần để Dạ Tĩnh cảm nhận được thành ý của cậu, cô ấy sẽ đồng ý, ai ngờ cậu khéo thành vụng, ai. . . . . ." Đường Lăng bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

"Ý cậu là, vẫn là tự tôi làm?"

"Nói nhảm, người cưới là cậu, cậu không đi, người nào đi?" Đường Lăng tức chết vì tên đầu gỗ này rồi.

Thiệu Sâm nghiêm túc suy nghĩ lời của cậu ta, "Nhưng là, hai lần trước tôi cũng rất thật lòng." Nhưng vẫn không thuyết phục được cô ấy nha.

"Là cậu dùng sai cách." Đường Lăng trực tiếp nói: "Cậu xem nhẹ cảm thụ của Dạ Tĩnh, cho nên bước kế tiếp cậu phải thẳng thắng với cô ấy, khiến cô ấy cảm động."

"Là vậy sao?" Anh quá gấp gáp rồi sao?

"Tóm lại, cậu nên suy nghĩ một chút." Đường Lăng chỉ có thể chỉ điểm đến đây, "Tuần sau gặp, thuận tiện bàn một chút về công việc, có thật sự muốn chạy qua chạy lại hai bên không."

"Được, tôi biết rồi." Thiệu Sâm phất tay một cái, đang suy nghĩ chuyện của mình, không có ý định nói đến chuyện bạn tốt vừa đề cập.

Đường Lăng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tắt máy, dù nói gì đi nữa, cậu ta cũng nghe không lọt.

Mà một bên Thiệu Sâm khổ sở suy nghĩ, làm thê nào cưới được cô vợ về. . . . . .

Bùi Dạ Tĩnh dắt tay của con trai, đứng ở cửa vườn trẻ, chờ Thiệu Sâm tới đón.

"Mẹ, chúng ta sẽ về Nhật Bản sao?" Tiểu tử đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Bùi Dạ Tĩnh.

"Tại sao hỏi như thế?" Bùi Dạ Tĩnh không biết vì sao con trai hỏi vấn đề này, "Thiên Thiên muốn trở về?"

"Không muốn, mẹ cùng cha đều ở đây, Thiên Thiên không muốn trở về Nhật Bản, các bạn ở vườn trẻ cũng đối với con rất tốt, nhất là Tiểu Văn." Tiểu tử phe phẩy đầu nhỏ, nghiêm túc nói với cô.

"Tiểu Văn?" Bùi Dạ Tĩnh thấy buồn cười, con trai của cô không phải là muốn có bạn gái chứ.

"Là bạn gái của con." Tiểu tử ưỡn ngực, tự hào nói.

"Tiểu tử thúi, còn nhỏ tuổi ai cho con có bạn gái." Thiệu Sâm đột nhiên xuất hiện sau lưng, gõ nhẹ một cái lên đầu Thiệu Thiên.

"Đường thúc thúc nói tuổi trẻ không phong lưu thì thật uổng phí nha." Thiệu Thiên học giọng điệu Đường Lăng.

"Đường Lăng chết tiệt dám dạy hư con trai tôi." Thiệu Sâm cực kỳ tức giận thì thầm.

"Ha ha." Bùi Dạ Tĩnh không nhịn được cất tiếng cười to, thật là buồn cười.

"Tĩnh nhi, con của em học xấu, em là giáo viên có phải nên dạy dỗ một chút không?" Thiệu Sâm tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ cười vô tâm vô phế kia.

"A, chuyện như vậy không phải là cha nó nên dạy sao?" Bùi Dạ Tĩnh dí dỏm nháy mắt với anh.

Thiệu Sâm bất đắc dĩ trợn mắt lên, "Tốt lắm, chúng ta về nhà thôi."

Nói xong, ôm con đi về hướng xe đậu.

Về đến nhà, dùng cơm xong, đợi con trai ngủ thiếp đi, Bùi Dạ Tĩnh cùng Thiệu Sâm xem tivi, thuận tiện bàn bạc chút chuyện.

Bùi Dạ Tĩnh im ắng giương mắt, thỉnh thoảng lại liếc người đàn ông bên cạnh, mấy lần muốn nói lại thôi.

"Thế nào?" Thiệu Sâm cảm thấy cả buổi tối, Bùi Dạ Tĩnh vẫn luôn nhìn trộm anh.

"Hôm nay Thiên Thiên hỏi em một chuyện." Bùi Dạ Tĩnh rốt cuộc quay đầu nhìn thẳng anh.

"Hỏi cái gì?" Thiệu Sâm thật tò mò, con trai đã hỏi cái gì mà khiến cô lo lắng cả buổi tối.

"Nó hỏi có phải sắp về Nhật Bản." Cô sắc mặt không đổi nhìn anh.

"Em nghĩ nên về sao?" Thiệu Sâm không trả lời mà hỏi lại, không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.

"Chúng ta không có quan hệ gì, anh về hay không có liên quan gì đến em chứ?" Bùi Dạ Tĩnh dời mắt đi, "Chỉ là, em không hy vọng Thiên Thiên trở về."

"Chúng ta không có quan hệ?" Thiệu Sâm cắn chặt răng, túm lấy hai vai của cô, nhìn thẳng cô, "Nhìn vào mắt anh nói lại lần nữa, chúng ta không có quan hệ?"

"Em. . . . . ." Ánh mắt khổ sở của Thiệu Sâm khiến Bùi Dạ Tĩnh không nói ra được, cô đã tổn thương anh, "Thật xin lỗi."

"Tĩnh nhi, em có thể không gả cho anh, nhưng đừng đọc ác nói chúng ta không có quan hệ, em có biết những lời này làm lòng anh bị tổn thương?" Thiệu Sâm dùng ánh mắt bi thương nhìn vào mắt cô.

"Thật xin lỗi." Cô áy náy mà cúi thấp đầu, "Thật xin lỗi, không phải em muốn nói như vậy." Cô chỉ là quá sợ tổn thương rồi, cho nên lựa chọn tổn thương anh để bảo vệ mình.

"Em biết anh sẽ không về Nhật Bản, hiện tại anh nói cho em biết, cha con anh sẽ không đi đâu, về sau em ở đâu, cha con anh liền ở đó! Dù anh có về Nhật Bản cũng là đi công tác, không có ở lâu." Thiệu Sâm nhìn cô, nói từng câu từng chữ.

Bùi Dạ Tĩnh rơi nước mắt theo từng câu nói của anh, không ngừng rớt xuống đất, tại sao người đàn ông này luôn làm cho cô vừa khóc vừa cười, chi phối hỉ nộ ái ố của cô.

"Thật xin lỗi, không phải em cố ý nói như vậy để khiến anh đau lòng, đừng giận em, có được hay không?" Bùi Dạ Tĩnh nhào vào trong ngực anh, nức nở nói.

Thiệu Sâm ôm lấy cô, nỉ non: "Về sau dù thế nào đi nữa, cũng không thể nói những lời làm đau lòng người như vậy nữa có biết không."

"Không bao giờ nói nữa!" Cô liều chết gật đầu.

"Tốt."

Anh ôm cô thật chặt, lẳng lặng không nói thêm gì nữa, lúc này, lòng của bọn họ hòa vào làm một, cũng sưởi ấm lẫn nhau.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...