Cưới Vợ Trước So Chiêu

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

“Tu tiên sinh, xin hỏi xu thế này…”

“Tu tiên sinh, xin hỏi chỉ số trên biểu đồ này…”

“Tu tiên sinh, xin hỏi đồ thị này…”

Trong công ty, từng đoạn âm thanh giòn ngọt vang lên, phụ tá mới Vương Di Trăn rất biết tận dụng thời cơ hướng món ăn yêu thích của nàng—- Tu Lập Hành thỉnh giáo này nọ, chẳng qua là nhiều lần như thế, cũng không biết là học hỏi thật, hay là mượn cơ hội thân cận.

Thân là người thường xuyên bị thỉnh giáo, Tu Lập Hành cực độ không kiên nhẫn.

Trên thực tế, từ sau khi phụ tá này đến nhận việc, chuyện nọ chuyện kia cứ được dịp hỏi tới, hỏi đến hắn rất nhanh cảm thấy chán ghét, dù sao những thứ kia hẳn là đã sớm học được ở trường Đại Học mới đúng chứ, làm gì có chuyện tốt nghiệp rồi mới vào công ty hỏi thăm đồng nghiệp, huống chi, cùng một vấn đề, nàng hỏi không biết bao nhiêu lần.

Chẳng qua là theo phép lịch sự, trong lòng dù có chán ghét, hắn vẫn khách khí trả lời.

Nhưng mà sau triển lãm xe, tâm tình của hắn rất không tốt, hôm nay lại bị nàng tìm hỏi mấy kiến thức căn bản như vậy, còn muốn hắn cho sắc mặt tốt, vậy cũng quá làm khó người rồi.

Mặt trầm như nước, Tu Lập Hành nói giọng càng lãnh đạm hơn mấy phần so với ngày thường. “ Ngại quá, mấy vấn đề này, lúc trước cô từng hỏi, nếu có dụng tâm nghe giải thích cũng nên sớm hiểu rõ rồi, không phải sao?”

Nói lời giễu cợt như thế làm cho Vương Di Trăn thất thần, vậy mà “Kỳ Nhạc huynh đệ” bên kia bật cười khanh khách rất không nể tình.

Đừng trách bọn họ không nể mặt, chỉ là mấy ngày nay, hai người sớm đã nhìn ra Vương Di Trăn này luôn mượn cơ hội thân cận Tu Lập Hành như thế, nhất định là có ý đồ với hắn.

Tuy nói bọn họ đối với việc có người theo đuổi em gái mình cũng không lấy làm thoải mái gì, nhưng mà ngày nào em gái còn chưa có chính thức từ chối, ngày đó Tu Lập Hành vẫn được xem như là người của nàng, bọn hắn có thể nhìn không vừa mắt, nhưng nữ nhân khác không được dây vào!

“Các anh cười cái gì?” Cuối cùng Vương Di Trăn cũng lấy lại tinh thần, thẹn quá thành giận, cũng không sợ đối phương là đàn anh trong công ty, tím mặt chất vấn tại chổ.

“Không lẽ ngay cả cười cũng phạm pháp sao?” Giang Hâm Kỳ sờ cằm, giả bộ không hiểu.

“Có lẽ công ty có quy định không cho cười trong giờ làm việc, chỉ là chúng ta không có xem kĩ nội quy.” Thân thể khổng lồ của Giang Hâm Nhạc run lên, làm bộ mặt lo lắng hỏi. “ A Kỳ, ngươi nói chúng ta không tuân theo quy định của công ty, có khi nào bị sa thải không?”

Hai người một đáp một hát làm cho những đồng nghiệp ngồi gần đó nén cười đến muốn nội thương, nếu không phải vì phụ tá Vương vẫn còn đứng đó, chỉ sợ họ đã sớm cười to lên.

Ngược lại sắc mặt Vương Di Trăn hết chuyển hồng chuyển xanh rồi lại biến đen, tức giận không nhịn được. “ Các ngươi…Các ngươi…” Vừa tức vừa vội, nàng bị kích động nói không ra lời, chỉ có thể giậm chân một cái, chạy nhanh về chổ ngồi của mình.

Thấy thế, “Kỳ Nhạc huynh đệ” rất không có phong độ vỗ tay ăn mừng thắng lợi, ngược lại Tu Lập Hành ngồi sau bàn làm việc, thủy chung không nói một lời, sắc mặt trầm ngưng, một thoáng không hài lòng rất nhanh bị giấu mất.

“Oa —- Họ Tu hình như tâm tình rất tệ, là vì Tiểu Mân sao?” Giang Hâm Kỳ không nhịn được nhỏ giọng hoài nghi, dù vậy, hắn vẫn cảm thấy không có khả năng này, dù sao lấy bản tính phúc hắc giảo hoạt của tên kia ra mà nói, em gái mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.

Không nhịn được khinh thường một cái, Giang Hâm Nhạc hừ hừ nói thầm, “ Không cần có kiểu nghi ngờ ngu ngốc như vậy, nếu không sẽ khiến ta cảm thấy nhục nhã vì là anh em của ngươi.”

“Xì” một tiếng, Giang Hâm Kỳ liếc trộm sắc mặt Tu Lập Hành rõ ràng viết bốn chữ “đừng đến chọc ta”, lập tức lui về cũng anh em nhà mình dò xét lẫn nhau một cái, hai người không hẹn mà cũng thoáng qua một ý nghĩ—

Có người tâm trạng không tốt, đừng có ngu mà đụng tới!

*_*_*_*

“Có cổ quái!”

“Quả thật có chút cổ quái!”

“Không phải có chút, là rất cổ quái!”

Trong tiệm sửa xe Mãn Phúc, mấy công nhân viên tụ lại một chổ thì thầm thảo luận, tầm mắt không ngừng nhìn vóc người cao gầy, tóc cột đuôi ngựa bên kia.

Chỉ thấy nàng đứng bên cạnh một chiếc xe giống như đang làm việc, nhưng lại thỉnh thoảng dừng lại phân thần, không biết suy nghĩ gì mà lại sầu mi khổ kiểm, sau đó lại nhếch miệng cười khúc khích, muốn có bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.

Mà Giang Tâm Hồng bị người ta xem là cổ quái kia lại phân tâm lần nữa, không biết là lần thứ mấy trong ngày, cầm tua-vít trên tay, tâm thần đã sớm bay về cảnh tượng hai ngày trước…

Ha ha, hắn nói hắn chính là có cái ý tứ kia với nàng, hắn nói hắn không ngại về sau cùng nàng qua lại tìm hiểu sâu, hắn còn nói sẽ đợi nàng trả lời chắc chắn…

Ai nha! Thật thẹn thùng kinh khủng nha!

Che lại gương mặt đột nhiên đỏ bừng, nàng ngu ngơ nở nụ cười, chẳng qua là…

Làm sao bây giờ? Coi như nàng muốn nhân lời, nhưng mà nghĩ tới một nhóm lớn đàn ông họ Giang thủ ở sau lưng, nàng lại nhịn không được âu sầu.

Ai! Ba cùng hai anh trai cũng không cần nói, chỉ là đàn ông trong nhà có vài người thật rất không dễ trêu.

Từ nhỏ đến lớn, nam nhân bên người nàng chỉ cần có chút ý đồ liền bị chỉnh cho khốn đốn, làm cho nửa đường bỏ cuộc chạy trối chết, mỗi lần như vậy nàng vừa nhen nhóm chút mơ mộng liền bị dập tắt, mấy lần như vậy, nàng thật cảm thấy bị tổn thương.

Nàng thường thường nghĩ, những nam nhân kia sao lại đơn giản bỏ cuộc như vậy? Dẽ dàng từ bỏ như vậy, phải chăng là không đủ yêu thích nàng?

Mấy lần như vậy khiến nàng không khỏi mất niềm tin, cảm thấy bản thân có phải hay không chưa đủ tốt nên mới không thể làm cho nam nhân vì nàng mà kiên trì thông qua khảo nghiệm của Giang gia.

Như vậy…Có thể hay không Tu Lập Hành cũng sẽ như vậy?

Nghiêm túc suy nghĩ, nàng đối với Tu Lập Hành cảm giác thật sự rất tốt, so với những người từng đeo đuổi nàng trong quá khứ còn tốt hơn nhiều, cho nên nếu như cuối cùng hắn bỏ dở giữa chừng, như vậy nàng tuyệt đối sẽ càng thêm khổ sở, cảm giác bi thương cũng sẽ sâu nặng hơn.

Nhưng là… Nếu hắn thật kiên trì?

Dù sao thoạt nhìn hắn là loại người rất kiên định, không giống kẻ giữa đường bỏ cuộc, cộng thêm hắn là đồng nghiệp của hai anh, bọn họ cũng sẽ không làm khó hắn nhiều đi?

Nghĩ đến đây, Giang Tâm Hồng lại ngơ ngác nở nụ cười, cảm thấy tình cảm của bọn họ cũng có tiền đồ không tệ.

“Làm gì? Làm Gì? Các ngươi chen chúc ở đây làm gì?”

Đột nhiên, một tiếng rống vang lên, để cho một đám người đang nhìn lén Giang Tâm Hồng bị dọa cho nhảy dựng lên, ngay sau đó âm thanh oán trách không dứt vang lên—

“Rống! Lão đại, đi bộ mà không nghe tiếng chân, ngươi càng ngày càng giống quỷ!”

“Đừng có hù chết người ta có được không…”

“Làm ơn! Ta có tuổi rồi, tim bắt đầu chịu không nổi, ngươi đừng có hại ta nữa…”

Mọi người ríu rít kháng nghị, thật sâu cảm thấy lão đầu xuất quỷ nhập thần thật sự không có đạo đức, cần phải cải tạo.

“Các ngươi đó, giờ làm việc không lo làm, ở nơi này lén lén lút lút không biết làm gì, lại còn nói cứng?”

Giang Mãn Phúc dựng râu trợn mắt rống, hù dọa đám công nhân càng ngày càng có tinh thần phản động này.

“Cái gì mà lén la lén lút chứ?” Nhân viên lâu năm-lão Trương lên tiếng bảo vệ danh dự. “ Chúng ta là đang quan sát Tiểu Mân nha!”

“Tiểu Mân ? Nó làm sao?” Vừa nhắc tới con gái bảo bối, Giang Mãn Phúc liền đề cao cảnh giác.

“Lão Đại, ngươi xem!” Lôi kéo hắn chỉ về phía Giang Tâm Hồng, lão Trương thần bí đè thấp âm lượng. “ Xem, nguyên buổi sáng hôm nay, Tiểu Mân có lúc cau mày, có lúc cười khúc khích, ngơ ngác không biết đang suy nghĩ gì, cả người như mất hồn, ngay cả ngươi đến rồi mà cũng phát hiện, ngươi nói xem như vậy có kì quái không?”

Theo ngón tay lão Trương nhìn qua, quả thật như thé, Giang Mãn Phúc khẩn trương. “ Mẹ nó! Không phải là ma nhập đi?”

Mẹ nó! Nếu có con ma nào dám nhập vào Tiểu Mân nhà hắn, hắn liền triệu tập đàn ông họ Giang cùng đi trấn áp, chỉ dùng dương khí thuần hậu cũng đủ để con ma kia về sau có gọi cũng không dám đến.

“Không giống như ma nhập, mà giống như…” Lão Trương sờ cằm, trong lòng đã có phán đoán.

“Như cái gì?” Giang Mãn Phúc vội vàng hỏi tới.

“Tư xuân!” Trọng trọng gật đầu, lão Trương rất khẳng định. Con gái hắn lúc trước cũng là bộ dáng này, sau đó không bao lâu liền có bạn trai, cho nên hắn rất có kinh nghiệm.

“ Không phải chứ! Tư xuân con mẹ ngươi!” Không nghĩ tới sẽ là đáp án này, Giang Mãn Phúc trong nháy mắt nổi lên bão tố văng tục, ngay sau đó thân thế gấu đen to lớn nhanh chóng chạy đến trước mặt con gái. “ Tiểu Mân …” Hầm hừ như tiếng sấm rền, vẻ mặt lại run rẩy như hoa trong gió.

“Hết hồn! Chuyện gì?” Đột nhiên hoàn hồn, Giang Tâm Hồng vừa mở mắt liền bị vẻ mặt đáng sợ của ba mình làm cho kinh hách.

“Con không phải là đang tư xuân đúng không? Tuyệt đối không phải là tư xuân mà…” Lần nữa lộ ra vẻ mặt papa khờ, hai mắt Giang Mãn Phúc đẫm lệ nói.

Ô… Con gái thuần khiết của hắn, con gái bảo bối của hắn tuyệt đối sẽ không vì nam nhân tư xuân. Tuyệt đối sẽ không…

“Ba, ba đang nói cái gì vậy?” Có cảm giác như bị nói trúng tim đen, Giang Tâm Hồng trong nháy mắt đỏ mặt, lúng túng kêu to, “ Tránh ra tránh ra! Con không thèm nghe ba nói nữa…”

Loại phản ứng này…Loại phản ứng này…

“Oa—Tiểu Mân, con thật là tư xuân rồi? Là kẻ nào? Là họ Tu đó…” Giang Mãn Phúc trong nháy mắt phun lệ, ôm đầu bi phẫn kêu khóc.

“Ba, ba khóc cái gì vậy? Rất mất thể diện đi…” Giang Tâm Hồng thét chói tai, có papa như vậy, nàng đơn giản khóc không ra nước mắt.

“Ô…Con sắp bị người ta bắt mất rồi, còn không cho ba khóc sao?” Đói mắt đẫm lệ tuôn trào, papa khờ đau triệt tâm can khóc rống, “ Tiểu Mân, ba mới là người con yêu quý nhất trên đời, cái tên họ Tu đó không được…”

Không chịu nổi bộ dạng của papa mình, Giang Tâm Hồng bất chấp rống to, “ Con cảm thấy hắn rất tốt!”

Khiếp sợ nhìn chằm chằm con gái, Giang Mãn Phúc tựa hồ có chút choáng váng, run run môi, trầm mặt hồi lâu, một lúc sau lại càng khóc lớn hơn. “ Oa—-Con vậy mà lại vì họ Tu đó mà hét ba, ta ta…Ta đau lòng đấm ngực a…”

Nhìn biểu hiện khoa trương của papa nhà mình, Giang Tâm Hồng chỉ có thể hai mắt nhìn trời, hoàn toàn nói không nên lời.

Về phần công nhân viên đứng một bên xem diễn, nhịn không được run run thân thể…Thấy không! Đại Ma Vương chính là Đại Ma Vương, ghê tởm chết người không đền mạng.

Ác…Mau nôn ra!

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Ánh đèn xinh đẹp, không khí tốt, trang trí tao nhã, trong quán cà phê, một bàn gần cửa sổ, một đôi nam nữ ngồi đối diện nhau, người nam khí định thần nhàn, trong nhẹ nhõm ý vị, nữ lại có chút khẩn trương co quắp, đứng ngồi không yên.

“Đột nhiên hẹn ta ra ngoài, là có chuyện gì muốn nói ta biết sao?” Khẽ mỉm cười, Tu Lập Hành cố ý hỏi.

Trên thực tế, chỉ nhìn sắc mặt nàng hắn dùng đầu gối cũng nghĩ biết nàng nhất định là đến trả lời hắn, chẳng qua người chờ đợi đáp án lại bình tĩnh, người cho đáp án lại hoảng hốt.

“Ác…Ta là muốn…Là muốn…” Nhịp tim không cách nào khống chế, Giang Tâm Hồng lắp bắp, cho đến cuối cùng mới nhắm mắt nói một hơi. “ Ta muốn nói rõ ràng, hôm nay ta đến trả lời ngươi.”

Nói xong, mặt của nàng cũng trong nháy mắt đỏ lên.

Quả nhiên!

Vì dự đoán chính xác của mình mà mỉm cười, Tu Lập Hành nâng lên đuôi lông mày. “Như vây?”

“Ngươi là nghiêm túc sao?” Không đáp mà hỏi ngược lại, Giang Tâm Hồng mặc dù lòng tràn đầy ý xấu hổ, nhu nộn má phấn như đang say, nhưng ánh mắt và giọng nói lại vô cùng nghiêm túc.

“Dĩ nhiên!” Tu Lập Hành không chút do dự đáp lại, cũng không hiểu nàng còn hoài nghi cái gì.

“Sẽ không giữa chừng bỏ cuộc?” Tiếp tục truy vấn.

“Ưu điểm của ta là cố chấp, khuyết điểm cũng là cố chấp, ta trước giờ đều không thích loại hành động không có trách nhiệm, bỏ dở giữa chừng này.” Hai cánh tay ôm ngực, Tu Lập Hành bởi vì bị nàng hoài nghi mà mà có cảm giác ô nhục.

“Cho dù bị gây khó khăn, cho dù bị bắt đi nghĩa trang tiếng hành ba ngày ba đêm “ giảng đạo đức” cũng sẽ không sao?” Rất khó được người cẩu thả như Giang Tâm Hồng cũng có lúc có khí thế như vậy.

A, thì ra đây chính là phương pháp chỉnh người của Giang gia a! Tu Lập Hành cười, sau đó rất kiên định trả lời, “Sẽ không!”

Phải biết hắn khi còn bé thậm chí có một thời gian chỉ vì tiền thuê phòng rẻ mà thuê một phòng sống bên cạnh nghĩa trang, cho nên đừng nói là mồ mả, coi như là mồ mả bị đào lên rồi để hắn nằm trong đó ngủ một giấc, hắn cũng không sợ, bởi vì…Khi còn nhỏ, hắn thật đã làm như vậy.

Lo ngại lớn nhất trong lòng đã được cam đoan, Giang Tâm Hồng đang căng thẳng rốt cục cũng thanh tĩnh lại, má lún đồng tiền lúc này mới hiện lên nụ cười ngượng ngùng.

“Như vậy, bây giờ còn có vấn đề gì nữa không?” Tu Lập Hành nhướng mi, lịch sự cười hỏi thăm.

Nhanh chóng lắc đầu, màu đỏ trên mặt nàng càng đậm.

“Cho nên…Em trả lời chắc chắn?” Mặc dù tám chín phần mười có thể khẳng định nàng đã đồng ý nhưng hắn vẫn muốn lấy được đáp án rõ ràng.

“ Đúng vậy! Em đồng ý cùng anh qua lại tìm hiểu.” Giang Tâm Hồng nhếch môi, vừa vui vẻ vừa xấu hổ nhưng thần sắc cùng giọng nói lại vô cùng kiên định.

“Rất tốt!” Hắn hài lòng gật đầu, nghiêm trang mỉm cười chúc mừng. “ Chúc mừng em chính thức trở thành bạn giá của Tu Lập Hành.”

Cái gì đây?!! Rõ ràng là hắn tỏ tình trước, thế nào bây giờ nàng đồng ý cho hắn theo đuổi hắn lại làm bộ dạng giống như ban ơn vậy? Thật rất đáng đánh đòn!

Giang Tâm Hồng trợn mắt, sau đó lại nhịn không được cười lớn lên, học hắn bày ra vẻ mặt kêu ngạo. “ Như vậy cũng chúc mừng anh vinh dự trở thành bạn trai của Giang Tâm Hồng.”

“Đúng vậy, anh thật sự rất may mắn!” Tu Lập Hành khẽ mỉm cười, ôn nhu nắm tay nàng.

Bàn tay không tính là mềm mại, thậm chí còn vì đặc thù nghề nghiệp mà có chút chai sần, không giống bàn tay nõn nà xinh đẹp của những cô gái khác nhưng lại ấm áp, bền bỉ và chân thật.

Đây là đôi tay lao động, ân cần, thực tế, tràn đầy nhiệt huyết với nghề nghiệp, mà hắn_chính là thích người con gái có bàn tay như thế.

Liên tiếp mấy ngày, tâm tình Tu Lập Hành rất tốt, tốt vô cùng, tốt đến đồng nghiệp trong văn phòng ai cũng nhìn thấy, tốt đến cho dù Vương Di Trăn có hỏi hắn kiến thức sơ cấp thời đại học hắn cũng có thể như cũ nhàn nhạt trả lời.

Cũng bởi vì hắn biểu hiện “thân thiết” như vậy cho nên Vương Di Trăn mới cho rằng bản thân lại có hi vọng, càng nổ lực thân cận lấy lòng, bất quá hắn từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách với nàng, lễ phép duy trì quan hệ đồng nghiệp hữu nghị.

Hôm nay, di động của Vương Di Trăn reo, nàng vừa nhận điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Con không muốn!” Nàng lạnh lùng cự tuyệt, cho đến khi đầu dây bên kia lại nói thêm gì đó nàng mới nghiêm mặt cứng giọng nói: “ Gặp thì gặp, nhưng con không đảm bảo sẽ có sắc mặt tốt.” Dứt lời liền hung hăng ngắt điện thoại, tựa hồ rất tức giận với cuộc hẹn không thể không tới kia.

Mà nàng kết thúc cuộc gọi xong, chưa tới ba phút sau, chuông điện thoại của Tu Lập Hành reo—

“Uy?”Cúi đầu lật tài liệu, hắn thuận tay nhận điện thoại.

“Lập Hành, tối nay con có rảnh không?” Giọng Tu Tú Dung truyền ra từ điện thoại.

“Tối nay?” Tu Lập Hành nhanh tay mở lịch công tác ra xem, sau đó mới đáp lại: “ Có! Mẹ, có chuyện gì không?”

“Bác Vương của con muốn hẹn tối nay hai nhà cùng đi ăn cơm.” Tu Tú Dung có chút ái ngại nói.

“Được ạ!” Hắn nhanh chóng nhận lời, sau đó hỏi qua thời gian, địa điểm rồi cúp điện thoại, lại vùi đầu vào công việc.

Đối với hắn mà nói, cho tới bây giờ chuyện hai nhà cùng đi ăn cơm đều không phải chuyện quan trọng gì, tới thời điểm cần thiết thì xuất hiện ứng phó một chút là được rồi.

Bảy giờ rưỡi tối, bên trong phòng ăn có bốn người mang bốn vẻ mặt khắc nhau—

Lão Vương—Vương Hoằng Quân sắc mặt đỏ bừng, bộ mặt hưng phấn, vui vẻ; về phần hai đứa con một trai một gái của hắn với vợ quá cố: đứa con trai thần sắc bình thản, khí chất trầm ổn, có thể thấy hắn cũng không phản đổi có người đến chiếu cố cuộc sống xế chiều của ba mình, ngược lại, cô con gái từ đầu đến cuối đều không cho sắc mặt tốt, rõ ràng rất bất mãn với hôn sự của ba mình, không muốn chấp nhận.

Mà nhân vật chính của bữa cơm này – Tu Tú Dung cũng nhìn ra con gái lão Vương không vui,bên ngoài tuy cười nhưng tảng đá lớn trong lòng lại càng thêm nặng nề.

“Rốt cục còn muốn đợi bao lâu? Hắn cho rằng mọi người đều rảnh rỗi lắm sao?” Đột nhiên cô con gái làm khó dễ, mặt thối đến không chịu được.

Nghe vậy, Vương Hoằng Quân cảm thấy con gái mình thật quá kiêu căng, thật quá không nể mặt, đang định lên tiếng trách cứ thì lại nghe Tu Tú Dung bất an luôn miệng nói xin lỗi—

“Thật xin lỗi! Con ta đến muộn, có thể là kẹt xe, mọi người cứ gọi thức ăn trước, ta gọi điện thoại cho nó…”

“Tú Dung, không cần…” Vương Hoằng Quân muốn ngăn cản.

“Ngại quá, bởi vì tạm thời có một hội nghị cho nên đến chậm.”

Bỗng dưng, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà trầm thấp vang lên, Tu Lập Hành bước chân ưu nhã bước vào phòng ăn, lại chợt nghe giọng nữ kinh ngạc đột nhiên kêu lên—

“Tu tiên sinh!” Vương Di Trăn kinh hãi, không thể tin con trai của người phụ nữ mà ba muốn tái hôn lại là đôi tượng mình thầm mến.

Nghe tiếng, Tu Lập Hành nhìn sang, ngay sau đó cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc. “ Vương tiểu thư”

“Di? Các ngươi biết nhau?” Vương Hoằng Quân vô cùng kinh ngạc.

“Đồng nghiệp.” Đạm thanh trả lời, Tu Lập Hành ngồi xuống bên cạnh mẹ.

Lời này vừa nói ra, trừ hai người đồng nghiệp ra, ba người còn lại đều không hẹn mà mở lớn mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó có người sung sướng cười lớn—

“Ha ha ha…Không nghĩ tới hai người lại là đồng nghiệp, thế giới này thật là nhỏ a !” Vương Hoằng Quân vô cùng vui vẻ, vô cùng hưng phấn, cảm thấy đây chính là một khởi đầu hết sức tốt đẹp.

Mà Vương Di Trăn bên này vốn dĩ từ đầu đều chưa từng cho Tu Tú Dung nửa cái nhìn thiện cảm, giờ phút này có chút bàng hoàng nhưng rất nhanh lại thay đổi thái độ, thân thiện lấy lòng cười. “ Đúng nha! Dì, thật không nghĩ tới Tu đại ca lại là con của dì, xem ra chúng ta thật là có duyên.”

Dựa vào quan hệ này, nàng lập tức từ “Tu tiên sinh” chuyển sang gọi hắn là “Tu đại ca”.

Tu đại ca? Hắn sao lại không biết từ khi nào mà mình lại thân quen với nàng như vậy? Tu Lập Hành nhàn nhạt nhìn nàng dò xét một chút, lại vì hôm nay hoàn cảnh bất tiện không thể chỉ rõ chổ sai của nàng, cho nên mặc dù không thích lại chỉ có thể im lặng không lên tiếng nhịn xuống.

Mà Tu Tú Dung từ đầu chịu đủ lạnh nhạt, sau khi con trai đến , thái độ Vương Di Trăn thay đổi 180 độ, cho nên mơ hồ có chút phỏng đoán, bất quá nhớ lại con trai từng nói thích một cô gái, lại thấy hôm nay hắn lãnh đạm với Vương Di Trăn, không nghĩ cũng biết nàng tuyệt đôi không phải người con trai thích, nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút sầu lo và khó xử.

Về phần con trai của lão Vương bởi vì rất hiểu cá tính em gái mình, nhìn thấy thái độ của nàng đối với Tu Tú Dung trước ngạo mạn, sau lại cung kính, trong lòng hiểu rõ nguyên nhân mấu chốt nhất định nằm trên người Tu Lập Hành, chẳng qua nhìn người ta thần sắc lạnh nhạt, hắn lập tức hiểu rõ tình huống ‘ hoa rơi có ý, nước chảy vô tình’ này.

Ngược lại, Vương Hoằng Quân không biết suy nghĩ của mọi người, chỉ cảm thấy thiên hạ sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, chẳng phải là thể hiện mình và Tu Tú Dung duyên phận rất không tệ sao?

Như vậy rất tốt, hắn rốt cục không cần lo lắng con cái hai bên phản đối, như vậy hai người già bọn họ muốn kết hôn nhất định không có trở ngại gì.

Nghĩ đến đây, hắn vui vẻ ha ha cười không ngừng. “ Nào, nếu đã đến đông đủ, vậy mau gọi thức ăn đi, mọi người nhất định đều đói cả rồi…”

Chỉ một thoáng, gọi thức ăn gọi thức ăn, lấy lòng lấy lòng, đối đãi lễ phép, không khí thân thiện, bữa cơm này, miễn cưỡng xem như là chủ khách đều vui mừng vậy.

Thật vất vả kết thúc thế cục tế nhị kia, hai bên chào tạm biệt xong, Tu Lập Hành lái xe đưa mẹ về nhà, vậy mà lại nhận được một phong thư kì lạ.

“Là ai gửi đến vậy?” Vừa về đến nhà, Tu Tú Dung mệt mỏi ngồi liệt trên sa lon, thấy con trai cầm một phong thư xem kĩ, lập tức không khỏi lên tiếng hỏi thăm.

“Không biết!” Tu Lập Hành lắc đầu, lại bổ xung một câu. “ Là thư đe dọa.”

“Thư đe dọa?” Tu Tú Dung thấp giọng kinh hãi kêu lên, ngay sau đó thật nhanh nhảy lên. “ Ai lại gửi thư đe dọa cho chúng ta? Chúng ta cũng không có đắc tội người nào!” Giống như người dân bình thường hễ động đến chuyện pháp luật là sẽ khẩn trương không chịu được.

Tu Lập Hành không có trả lời, chẳng qua là lẳng lặng hủy thư đi, khi nhìn thấy tên người gửi cùng nguyên nhân gửi thư xong, sắc mặt hắn trong nháy mắt biến đổi, giận tím mặt đem thư vò thành một cục dùng sức ném vào vách tường, sắc mặt tái xanh, khó coi đến cực điểm.

Là người đàm ông kia…Lại là ông ta…

Tu Tú Dung chưa từng nhìn thấy con trai tức giận đến như vậy, nhịn không được thật sâu giật mình. “ Thế nào? Thư viết những gì?” Vừa nói vừa nhặt tờ giấy lên, mở ra xem, gương mặt ôn uyển xin đẹp cũng thoáng chốc tái nhợt như giấy, không có chút huyết sắc nào.

“Lập Hành, hắn…hắn…” Cả người phát run, nàng ngã ngồi trên sa lon, trong mắt tràn đầy kinh hãi cùng khiếp sợ. “ Hắn đã biến mất nhiều năm như vậy, sao lại…”

Nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh mẹ, ý tứ bảo vệ nồng đậm ôm lấy thân thể khẽ run của bà, hắn đông lạnh nghiêm mặt, trầm giọng giải thích. “ Thời gian trước con đi xem triển lãm xe gặp ông ta, lúc đó hình như ông ta nhận ra con, con không có nhìn đến, quay đầu bỏ đi.”

Nghĩ đến lúc ấy ông ta ăn mặc cũ kĩ phát tờ rơi, hắn không khỏi lạnh lùng cười một tiếng. “ Đại khái là những năm gần đây sống không dễ chịu lắm, hôm đó thấy con mới nghĩ lại mình có thể lợi dụng đứa con trai này, mới có thể có hành động như hôm nay.”

Đúng vậy! Phong thư đe dọa kia chính là người cha đã li dị với mẹ hắn hơn hai mươi năm gửi đến.

Về phần vì sao nhiều năm không liên lạc mà người kia lại biết được chổ ở của hai mẹ con, điều này cũng không có gì đáng kinh ngạc, dù sao thỉnh thoảng mẹ vẫn còn qua lại với hàng xóm cũ, nếu ông ta có ý thăm dò tung tích cũng không có gì khó khăn lắm.

Không nghĩ đến con trai chạm mặt cha đẻ lại không nói cho mình biết, Tu Tú Dung không khỏi hơi ngẩn ra, cúi đầu xem lại phong thư trong tay, tâm tình ổn định một chút, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng. “ Hắn…Hắn muốn kiện con…”

“Vậy để ông ta kiện!” Tròng mắt trong trẻo lạnh lùng lóe lên ánh sáng lạnh như băng, hắn cười lạnh. “ Con sẽ không cho ông ta nửa xu.”

Bỏ rơi thân sinh!

Lạnh như băng nhìn chữ viết trên thư đe dọa kia, Tu Lập Hành giễu cợt nhếch miệng cười, vốn dĩ chưa từng nuôi dạy hắn ngày nào, lấy tư cách gì đợi đến hắn trưởng thành tự mình gây dựng sự nghiệp xong lại nhảy ra kiện hắn bỏ rơi thân sinh?


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...