Cô thốt lên: "Hiểu ra rồi!"
Chu Xung sắp vào tắm, đứng ở cửa toilet anh ngoái lại hỏi: "Gì cơ?"
Lục Lục ngoảnh ra đáp: "Con cá vàng này là Tiểu Quân tặng anh."
Chu Xung hơi do dự, rồi cũng công nhận: "Đúng!"
Lục Lục: "Anh nuôi nó, để có cảm giác cô ấy luôn ở bên anh..."
Chu Xung: "Cũng không hẳn là thế, nó chỉ là một kỷ niệm." Nói rồi anh bước vào, đóng cửa, tiếng nước xối xả vọng ra.
Lục Lục tiếp tục quan sát con cá vàng... rồi cô bỗng cảm nhận có điều gì đó không ổn, cô thấy rất khó chịu.
Có chuyện gì nhỉ? Cô nghĩ đến một giấc mơ. Cô mơ thấy mình đi một nơi rất xa, rồi trở về nhà. Cha mẹ cô rất vui mừng nhưng cô vẫn rất băn khoăn, vì cứ cảm thấy mẹ mình lại không phải là mẹ mình nữa. Trông thì rất giống bà nhưng từng cử chỉ hay nói cười lại là của một người khác hẳn; lẽ nào trong người bà lại ẩn chứa một con người khác? Cô ngờ cha cô đã phản bội mẹ cô, nhưng mẹ cô đâu? Cô rất tức giận, kêu ầm lên. Cha cô bỗng khóc nức nở nói: mẹ con đã chết rồi, cha sợ con buồn nên đã tìm một phụ nữ rất giống mẹ con về, để lừa con... Thấy cha khóc lóc khổ sở, cô rất đau xót. Người phụ nữ kia thì cứ đứng đó và im lặng. Đúng là hình như con cá vàng này không phải con cá hôm nọ, tuy nó cũng to bằng cái ngón tay cái, thân nó cũng trăng trắng, nửa bên mặt cũng màu đỏ ôm lấy con mắt lồi... Lục Lục có cảm giác nó đã bị đánh tráo.
Chu Xung trở ra. Lục Lục nói: "Nó... có phải là con cá trước đây không?"
Chu Xung ngạc nhiên, rồi anh ngồi xuống bên cạnh choàng tay lên vai cô: "Mắt em hơi tinh đấy!"
Lục Lục ngoảnh sang: "Có phải nó hay không?"
Chu Xung buồn rầu nói: "Con kia chết rồi."
Lục Lục: "Con này ở đâu ra?"
Chu Xung: "Anh ra chợ cá cảnh hai lần mới tìm được con này, rồi mua về."
Lục Lục im lặng hồi lâu. Phải rất nặng lòng với người ấy, thì mới quan tâm đến con cá vàng mà người ấy để lại như vậy! Và, trên đời này sao lại có hai con cá vàng giống nhau đến thế!
Lát sau cô hỏi: "Con kia chết như thế nào?"
Chu Xung: "Tối hôm em đi, lúc anh định vào toilet thì nhìn thấy nó đã nổi lềnh bềnh trên mặt nước."
Lục Lục nhìn anh: "Liệu có phải là... điềm báo gì không?"
Chu Xung cau mày: "Điềm gì chứ? Đừng nói linh tinh."
Lục Lục im lặng, tiếp tục nhìn con cá vàng. Vẫn là cái bể ấy, con cá vàng mới bơi trong nấm mồ của con cá vàng cũ