Cưới Chui Với Trung Tá
Chương 6
Hai người hẹn trong một quán cà phê ở Thành Đông, Lưu Vũ tới trước, anh đến sớm hơn vài phút. Một mình Từ Nhan không dám đi gặp người, còn cố sống cố chết viện lý do, không phải vấn đề gan to gan nhỏ, để Đồng Diệp đi cùng cô.
Hôm nay Từ Nhan mặc đồ công sở, bởi vì cho dù là ở cuối tuần cũng có lúc cô phải đi trực, hôm nay chỉ đổi ca với đồng nghiệp thôi. Lúc bọn họ tới quán cà phê, Lưu Vũ đã sớm tới, anh không mặc quân trang, mà mặc một bộ tây trang. Trời tháng 12 đã lạnh, nhưng anh chỉ mặc một chiếc sơ mi cộng thêm áo vest, trong lòng Từ Nhan nghĩ, anh ta không lạnh sao? Nhưng bên trong quán cà phê có máy điều hòa, dù cô ở bên ngoài thì lạnh run, thì vừa bước vào đã được hơi ấm bao lấy.
"Thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe nên tới chậm."
Từ Nhan và Đồng Diệp mới vừa đi vào, Lưu Vũ lập tức đón tiếp, nghe Từ Nhan giới thiệu: "Để tôi giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của tôi, đồng thời cũng là chị dâu tương lai của tôi. Đồng Diệp, đây là Lưu Vũ."
"Xin chào, mời ngồi." Lưu Vũ nhấc ghế giúp các cô, thái độ lịch thiệp tiếp đón, sau đó gọi phục vụ, "Cho tôi hai tách cà phê."
Lúc cà phê được mang lên, Lưu Vũ có rất nhiều điều muốn nói với Từ Nhan, nhưng bên cạnh có người, những lời muốn nói đều phải nuốt vào cổ họng.
Lưu Vũ nhìn trang phục ngày hôm nay của Từ Nhan, bộ trang phục công sở mặc trên người cô thật vừa vặn, khiến vóc người nóng bỏng của cô được khắc họa thật hoàn mỹ, toàn bộ đều là màu đen, làm người khác thấy được sự nghiêm tuc và thần bí. Lúc nhìn thấy người thật ở trước mặt, anh lại phát hiện ra người thật so với hình đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, thì ra cô lại xinh đẹp như vậy, chính anh không có nghĩ tới.D4Đ3L7Q8Đ" Mỗi khi cô không nói, là một phong thái điềm tĩnh, dĩ nhiên anh cũng biết mỗi khi cô nổi giận có dáng vẻ gì, chỉ nghe qua giọng nói của cô, mà không được cảm nhận qua sự nổi giận thực sự. Nghĩ đến đây, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nở nụ cười vừa dịu dàng lại không thất lễ.
Lúc anh quan sát cô, thì Từ Nhan bên này cũng lặng lẽ nhìn anh. Người thật với hình có chút không giống, trong hình anh mặc quân trang cầm súng, cho người ta một cảm giác hoang dã, mà lúc này anh lại một thân tây trang, lại làm cho người ta thấy một cảm giác nhã nhặn dịu dàng, người nào không biết rất khó để hình dung anh hiện tại với tấm hình kia là một. Khuôn mặt anh có chút đen, nhưng so với trong hình thì trắng hơn không ít, mái tóc con nhím, nhưng khóe miệng chứa nụ cười làm cho người ta có cảm giác bình yên. Đối với người đàn ông này tương đối thỏa mãn, Từ Nhan không ngừng tán thành.
Đồng Diệp ngồi một bên, cảm thấy bản thân như cái bóng đèn dư thừa. Từ Nhan gọi cô tới đây, thật ra thì chính là muốn cô giữ cửa, xem người đàn ông này có thích hợp hay không, nhưng bây giờ thấy hai người họ nhìn nhau chăm chú coi cô như người tàng hình, loại cảm giác làm kỳ đà cản mũi này cũng không dễ chịu gì. Thấy tình hình của hai người này, nhiệm vụ hôm nay của cô đã xong, đã đến lúc rời khỏi, nhường không gian lại cho hai người tình vừa mắt nhau này.
Đồng Diệp đứng lên, nói xin lỗi với hai người: "Thật xin lỗi, bạn trai tôi nhắn tin tới, có chuyện tìm tôi, không thể ở đây với hai người được, tôi đi trước."
Từ Nhan bắt lấy tay Đồng Diệp: "Đồng Diệp, cậu đi làm cái gì? Không phải hôm nay anh tớ làm thêm giờ sao? Lúc nào thì rảnh rỗi thế?"
"Anh cậu vừa nhắn tin tới, nói đã làm xong việc, hiếm khi là chủ nhật, là thời điểm tốt để hẹn hò." Đồng Diệp trợn mắt nói dối.
Từ Nhan cũng đứng lên: "Anh tớ ở đâu? Nếu không tớ đưa cậu tới đó?"
"Không cần, tớ gọi taxi được rồi, cũng không làm phiền cậu, cậu nên hẹn hò với anh Lưu thật tốt mới đúng." Nói xong, Đồng Diệp liền vội vàng ra khỏi quán cà phê.
Vừa ra phòng, cô lập tức gọi điện cho Từ Lỗi: "Từ Lỗi, em sẽ đến chỗ anh bây giờ. . . . . . . Đúng, nha đầu đã gặp anh Lưu rồi. . . . . . . Em cũng không biết bọn họ nói chuyện thế nào. . . . . . Không được, em không muốn làm bóng đèn, muốn thì anh tự đi, em đến đây." Cúp điện thoại, cô đón một chiếc taxi.
Đồng Diệp vừa đi, hai người ngồi đó cũng lúng túng, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Như thế nào? Đắng sao? Nếu đắng, có thể cho thêm sữa." Lưu Vũ lên tiếng phá vỡ không khí yên lặng, cầm lấy ly sữa bên cạnh, thay cô cho vào tách.
Từ Nhan đẩy sữa trong tay anh ra: "Tôi có thói quen uống cà phê đắng."
Mọi việc cũng đều có thói quen, mặc dù trước kia khi uống cà phê cô đều thêm đường với sữa, nhưng đã uống cà phê rồi, sẽ phải thích ứng, biết rõ cà phê này đắng, sẽ phải chuẩn bị tâm lý chịu đắng, không thể bởi vì nó đắng mà thêm đường, sữa vào. Dĩ nhiên, thêm chút ngọt cũng là điều dễ hiểu, chẳng qua khi uống cà phê nhất định phải đắng để khiến nội tâm mạnh mẽ hơn.
"Từ Nhan, em suy nghĩ như thế nào?" Lưu Vũ vừa quấy cà phê, vừa hỏi.
"Suy nghĩ cái gì?" Từ Nhan không chút để ý hỏi.
"Suy nghĩ chuyện kết hôn." Lưu Vũ nói nhỏ, anh có thể tưởng tượng khi vừa nói xong lời này, nhất định sẽ phải chịu cơn giận dữ của cô, nhưng anh không thể không nói.
Quả nhiên Từ Nhan nổi giận, cô đứng lên, nói: "Lưu Vũ, chúng ta vừa mới gặp mặt, anh liền đề nghị chuyện kết hôn? Anh có phải quá đáng lắm hay không?"
"Tiểu Nhan, em đừng gấp, nghe anh nói hết đã. Anh là quân nhân, không có nhiều thời gian để hẹn hò, chúng ta với lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không giống nhau, chúng ta đã nói chuyện được một tháng rồi, anh tương đối hài lòng về em, anh tin tưởng em đối với anh cũng rất hài lòng, nếu như không hài lòng thì đã lấy một lý do để rời đi rồi. Giống như khi trước anh đã nói, tuổi của chúng ta cũng không nhỏ, cảm thấy đối phương thích hợp thì nên kết hôn. Nếu như em không hài lòng về anh, hoặc là chán ghét anh, em có thể từ chối anh, thậm chí rời khỏi anh, nhưng mà đây là lời nói nghiêm túc của anh, cũng đang rất nghiêm túc cầu hôn em." Lưu Vũ nói chân thành, nếu cô thực sự bỏ đi, anh sẽ để mặc cô bỏ đi sao? Câu trả lời là không.
Từ Nhan đứng đó, cắn răng nghiến lợi, nhưng cô cũng không thể bỏ đi. Thật ra thì anh nói không sai, tuổi hai người cũng không còn nhỏ, cô cũng sắp 30 rồi, quả thật nên sớm quyết định tiến tới hôn nhân, giống như trước kia anh nói, sớm quyết định sớm an tâm, có thể nhớ thương lẫn nhau. Cô thực không hài lòng về anh sao? Đáp án dĩ nhiên là phủ định, cô đối với anh tương đối vừa lòng, anh lịch thiệp, anh nhã nhặn, đều nhường nhịn cô, người đàn ông này đáng giá để cô gả.
Nhớ tới lời ông anh già nói: "Như em? Đừng hòng lừa anh? Anh xem em có thể kết hôn được hay không, bằng không thì hãy chờ xem mắt sau đó kết hôn với bạn học của anh đi."
"Một tháng sau, một tháng sau anh cứ chờ mà xem bọn em bước vào lễ đường." Ngay lúc đó cô ném ra một câu nói như vậy, sau đó liền tắt điện thoại.
Một tháng, thời gian chỉ có một tháng, nếu như muốn nói để hiểu, một tháng cũng không thể hiểu rõ một người, chuẩn bị chu đáo còn không bằng đuổi khéo. Cô cắn răng, lại ngồi xuống: "Kết hôn, có thể, nhưng không phải anh cầu hôn tôi, mà là tôi cầu hôn anh, thời gian là một tháng sau." Cô nói dứt khoát.
Nhìn bộ dạng kiên quyết không nghe lời kia của cô, Lưu Vũ đột nhiên cười, trong mắt anh, lúc cô kiên quyết trông cũng rất đáng yêu, không ngừng kích thích lồng ngực của anh, quả nhiên là cô gái anh biết, vẫn là cô gái không phân cao thấp với anh, ba năm không thấy, không hề có một chút thay đổi nào.
"Được, tất cả đều nghe lời em." Lưu Vũ cười trả lời.
Cả hai ra khỏi quán cà phê, Lưu Vũ dẫn cô tới rạp chiếu phim. Anh vốn định bắt taxi, nhưng Từ Nhan lại chạy tới chiếc xe Hummer bên cạnh, xe này là của Từ Lỗi, nhưng bình thường luôn do Từ Nhan đi. Cô thích những chiếc xe phóng khoáng, cho nên cô có thể lái Hummer, cho tới bây giờ cô đều không thích những loại xe tinh tế. Thấy chiếc Hummer kia của cô, Lưu Vũ ngẩn người, nhưng không hề do dự bước lên xe.
Phim điện ảnh mới nhất là Transformers 2, Từ Nhan thích thể loại hành động, đã từng có phim hoạt hình Transformer , chính là ước mơ cả đời của cô.
Trong rạp chiếu bóng rất tối, ánh sáng tập trung ở trên màn ảnh, xung quanh dường như cũng không có âm thanh.
Từ Nhan và Lưu Vũ ngồi ở hàng ghế cuối, Từ Nhan ăn đồ ăn vặt, đồ ăn vặt là anh mua, bắp rang bơ thơm ngon.
"Anh có muốn ăn không?" Từ Nhan nhìn màn hình huỳnh quang, vừa đem bắp rang đưa về phía anh.
Lưu Vũ vốn muốn nói không cần, nhưng nghĩ kĩ lại, cũng học bộ dáng của cô, nhúm lấy một chút bắp rang, ngồi trên ghế, vừa nhai bắp vừa nhìn cô.
Trong bóng tối, ánh sáng không đủ, cũng không thể chiếu sáng khuôn mặt Từ Nhan, nhưng trong mơ hồ, còn thấy được ánh mắt trong veo của cô. Gần như vậy, anh dường như còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Anh không nghĩ đến, sẽ có một ngày anh ngồi cùng cô trong rạp chiếu bóng này, lấy tư cách là vị hôn thê, đây là chuyện dù có nằm mơ anh cũng không dám nghĩ, nhưng chuyện này lại là sự thật.
Ông trời đối với Lưu Vũ anh không tệ, khiến chuyện hư ảo ở trước mắt, lại chân thật như vậy.
Anh lặng lẽ vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vào, khi làn da thô rám đụng chạm với làn da mềm mại thì tim anh đập nhanh hơn.
"Anh làm gì đấy?" Từ Nhan bị hành động này của anh làm cho kinh ngạc, quay đầu lại trừng anh, vùng vằng muốn thoát khỏi bàn tay anh.
Nhưng Lưu Vũ chẳng những không buông tay, còn nắm chặt hơn, anh ổn định lại nhịp tim dồn dập, kiên định nói: "Anh sẽ không buông tay, nếu như đã nắm lấy, cả đời này anh sẽ không dễ dàng buông tay."