Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 218: Việc trên giường
Lí Thư úp mở, Trương Trọng Vi lại nhanh miệng, nói thật. “Bát nương, tay nghề của em ngay cả Nhị ca đều không nuốt nổi, còn can đảm hầm canh cho Nhị tẩu”.
Trương Bát nương dậm chân dỗi. “Nhị ca, anh sắp làm cha rồi còn trêu chọc em gái mình”.
Lâm Y vuốt bụng nở nụ cười, khó trách ai nấy đều mong có con nối dòng, nhìn đứa nhỏ còn chưa ra đời đã khiến ai nấy đều thoải mái.
Trương Bát nương quả thực muốn kể cho Lâm Y nghe về La thư sinh, nhưng e ngại Trương Trọng Vi, ngượng ngùng không lên tiếng. Trương Trọng Vi lại cứ quan tâm cô, cũng muốn nghe một chút, không chịu đi chỗ khác, cuối cùng vẫn là Lâm Y luôn mãi cam đoan sẽ tường thuật lại chi tiết mới đẩy chàng ra ngoài được. Trương Bát nương kéo cánh tay Lâm Y, tựa đầu lên bả vai nàng, cười xấu hổ. Lâm Y nhìn bộ dáng cô thế này, cũng đoán được gần hết, hỏi. “Như ý đúng không?”.
Trương Bát nương vùng vằng một chút, sẵng giọng. “Nhị tẩu gì chứ, đừng vội nói bậy”.
Lí Thư cố tình muốn chọc ghẹo, nói tiếp. “Vậy là không như ý đúng không, để Đại tẩu về báo cáo cho Nhị lão gia Nhị phu nhân biết, trả định thiếp lại, tìm người khác”.
Nhìn Lí Thư nghiêm trang, Trương Bát nương tưởng thật, vội la lên. “Định thiếp đã đưa sao có thể đổi lại được”.
Lí Thư và Lâm Y đồng loạt cười to, Trương Bát nương thế này mới giật mình nhận ra, xấu hổ đến không ngẩng lên được.
Lí Thư thay mặt Trương Bát nương kể lại tình huống nhà họ La. La thư sinh kia năm nay ba mươi bốn tuổi, cha mẹ đã mất, không huynh đệ tỷ muội gì, nhà chỉ có mình anh ta và con gái Xu Vân.
Lâm Y nghĩ bụng, trong nhà càng đơn giản càng thích hợp người đơn thuần như Trương Bát nương, nhà họ La đúng là không tệ.
Lí Thư tiếp tục. “La thư sinh dạy học có tiếng, nhiều người mời đi dạy thường xuyên, cuộc sống trôi qua xem như dư dả. Anh ta là người Đông Kinh, nhà có mấy gian của tổ tiên để lại, sân ngăn ra một nửa cho thuê, một nửa để ở, bảo rằng nếu tục huyền sẽ lấy lại nửa kia, miễn cho nhà quá nhỏ Bát nương ở không thoải mái”.
Trương Bát nương mặt mũi đỏ bừng, nói. “Lấy lại gì đâu, cho thuê thì hơn, Đông Kinh giá cả đắt đỏ, kiếm được bao nhiêu đỡ bấy nhiêu”.
Lí Thư và Lâm Y cùng trêu cô. “Còn chưa gả đi mà đã suy nghĩ thay cho nhà người ta rồi”.
Trương Bát nương càng ngượng ngùng hơn nữa, bụm mặt không dám nhìn hai chị dâu. Lâm Y hiểu biết Trương Bát nương, xấu hổ thì xấu hổ, trong lòng cô không hề hồ đồ chút nào, mới nói. “Nhìn thúc thúc và thím tích cực như vậy, hẳn nhanh thôi sẽ tới kì đính hôn, em xem của hồi môn sắp xếp thế nào, nói ra cho chúng ta cùng hợp lại bỏ thêm”.
Trương Bát nương u sầu nói. “Em chỉ có mấy mẫu đất cằn, còn xa ở Tứ Xuyên, biết phải làm sao?”.
Lâm Y trả lời. “Còn có một hộp trang sức Đại tẩu tặng em, góp vốn vào tửu lâu này, tửu lâu nhà họ Trương chúng ta ở kinh thành cũng có chút danh tiếng, em mang theo cổ phần xuất giá cũng phong cảnh vậy”.
Lí Thư gật đầu nói phải, vì là thân phận dâu cả, cô và Lâm Y thương lượng, hai nhà góp lại giúp Trương Bát nương chuẩn bị một phần của hồi môn thật dày.
Lẽ ra cha mẹ còn sống, chuyện này không tới phiên hai người con dâu lo liệu, nhưng tình trạng của Trương Lương và Phương thị thế nào, mọi người đều hiểu, không thể thiếu được phải đỡ đần một hồi.
Trương Bát nương vạn phần cảm kích, liên tục xưng không dám khiến hai chị dâu tiêu pha tốn kém, kiên trì không chịu, thẳng đến khi Lí Thư nói đây không phải vì cá nhân của cô mà còn là thể diện của nhà họ Trương, cô mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng bảo rằng chỉ mượn, tương lai nhất định hoàn trả.
Lí Thư và Lâm Y thương lượng xong, lại hỏi qua ý kiến Trương Bát nương mới viết xuống danh sách đồ cưới gả, tính toán phí tổn, Lí Thư chịu phần to, Lâm Y chịu phần nhỏ, phần còn lại xem như tặng. Cả hai đều hiểu sâu tính tình Phương thị, mặc dù quyết định muốn trợ giúp Trương Bát nương, nhưng giấu kín danh sách đó đi, cũng không cho Trương Bát nương kể ra ngoài, chờ lúc Phương thị chủ động đến đòi rồi giả bộ không tình nguyện lấy ra, để ngừa bà ta mượn cơ hội cò kè tăng giá.
Lí Thư và Lâm Y, Trương Bát nương thảo luận của hồi môn xong, quay về nhà, bẩm báo với cha mẹ chồng chi tiết xem mắt, cũng đề cập chuyện Lâm Y có thai.
Trương Lương vừa nghe liền trách cứ Phương thị. “Ngày đó tôi đã nói bà nghe sai lời du y nói, bà còn không tin, bô bô chạy tới cửa hỏi han, làm đắc tội Đại phòng thêm nữa”.
Phương thị lầm bầm. “Tôi là hảo tâm, Trọng Vi do tôi sinh, tôi không sốt ruột thì ai sốt ruột nữa. Chỉ là tôi không có tiền, nếu không đã mua thiếp đưa qua rồi”. Bà ta nói dứt, đột nhiên mắt sáng rỡ, kéo Trương Lương nói. “Vợ Trọng Vi có bầu, sao hầu hạ Trọng Vi được, không bằng chúng ta đưa thiếp qua”.
Trương Lương cảm thấy chủ ý này không tệ, nhưng mua thiếp cần tiền, tiền mua Tiểu Truỵ tử còn chưa trả hết kia, làm gì có dư nữa, ông ta vuốt râu lắc lắc đầu, nói. “Chuyện này không vội, về sau tính. Trước lo hôn sự cho Bát nương đã”.
Phương thị nói. “Hôn sự của Bát nương có gì khó, lão gia lấy ra mấy quan học phí thêm vào đồ cưới là xong. Vợ Trọng Vi trước nay không tri kỉ với chúng ta, tôi phải chọn một đứa thân cận nghe lời chúng ta, dạy dỗ xong rồi đưa qua đó”.
Giá mua người hầu ở Đông Kinh không thể so bằng nông thôn rừng núi như Mi Châu, một người phải mấy trăm quan, Trương Lương nhìn Phương thị như thể người si nói mộng, mặc kệ bà ta.
Ông ta đến phòng Tiểu Truỵ tử, hỏi. “Trước đó mấy ngày ta đưa tiền nhờ em cất dùm đâu, lấy ra đếm thử xem”.
Tiểu Truỵ tử biết ông ta để dành tiền làm của hồi môn cho Trương Bát nương, nghe vậy mở rương, lấy ra một hạp nhỏ, dâng lên trước mặt ông ta. Trương Lương mở hạp, đếm ngược đếm xuôi, đếm tới đếm lui vẫn chỉ có ba quan tiền, ông ta ngửa mặt lên trời. “Làm sao ít tới nông nỗi này”.
Tiểu Truỵ tử bĩu môi nhìn ra ngoài, nói. “Chỗ Nhị phu nhân còn có hai quan, buổi sáng em vừa thấy thím Nhâm lấy vào”.
Trương Lương vỗ hạp, nói. “Bát nương là bà ta sinh, hai quan kia không thiếu được bà ta phải bỏ ra, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ, thực khiến người ta buồn rầu”.
Tiểu Truỵ tử ngẫm nghĩ, hỏi. “Không biết Nhị lão gia có bớt uống được hai chung rượu hay không?”.
Trương Lương trả lời. “Chỉ cần con gái ta gả thật nở mày nở mặt, thậm chí từ nay về sau không uống nữa thì có xá gì?”.
Tiểu Truỵ tử liền cúi xuống gầm giường, kéo rương đồ cưới của mình, mở ra. “Em còn có mấy thất vải, vốn định giữ lại đổi lấy tiền mua rượu cho lão gia uống, Nhị lão gia không chê thì mượn đi dùng thôi, tuy không phải vải gì sang quý, nhưng cũng đổi được một số tiền”.
Trương Lương không ngờ Tiểu Truỵ tử lại có tình có lý như vậy, thế nhưng bỏ được đồ cưới của bản thân cho Trương Bát nương làm của hồi môn, ông ta có chút cảm động, cầm vải dệt, cam đoan với Tiểu Truỵ tử. “Em yên tâm, tương lai Nhị lão gia ta quyết không bạc đãi em”.
Hai đầu bận rộn, của hồi môn cho Trương Bát nương rất nhanh đã chuẩn bị xong, nhưng Phương thị không biết, bởi vậy không cô phụ “kỳ vọng” của Lí Thư và Lâm Y, bà ta đến đòi Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi góp một phần hồi môn cho em gái bọn họ.
Lí Thư và Lâm Y theo kế hoạch đã thương lượng trước, đầu tiên là cự tuyệt, sau để Phương thị năn nỉ qua lại, mới làm bộ miễn cưỡng đồng ý, trình ra những vật đã sớm chuẩn bị xong.
Tiểu xảo như vậy, đương nhiên Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi không hay biết gì, dựa theo cách nói của Lí Thư là việc sau hậu viện đàn ông không nên nhúng tay, cũng chớ hỏi nhiều.
Trương Bát nương rất nhanh liền phong phong quang quang gả ra ngoài, vì nhà họ La ngay ở kinh thành, cách không xa, mà La thư sinh cũng không phải người cổ hủ, vì thế cô vẫn đến tửu lâu nhà họ Trương làm thủ quỹ như cũ. Thành hôn mấy ngày sau, cô sống vui vẻ như ý, nhịn không được cảm thán với Lâm Y, làm dâu không có mẹ chồng ép buộc thật là tốt, muốn làm gì thì làm.
Lâm Y nghe xong, cảm thấy buồn rầu cho mình, nguyên nhân là vì từ lúc nàng mang thai, Dương thị liền hạ lệnh cấm không cho nàng và Trương Trọng Vi ngủ chung một phòng, dời nàng qua ngủ trong phòng bà, bảo rằng muốn tự mình chăm sóc con dâu. Dương thị một phen hảo tâm, Lâm Y thấu hiểu, nhưng quy luật nghỉ ngơi của nàng quả thật khác với Dương thị, quan trọng hơn là nàng và Trương Trọng Vi vợ chồng son, thật sự là không đành lòng chia lìa, cho dù ba tháng đầu không thể làm chuyện vợ chồng, nhưng cũng đâu trở ngại gì nếu bọn họ chỉ ôm nhau ngủ.
Trương Bát nương nghe nói Dương thị không cho Lâm Y và Trương Trọng Vi ngủ chung thì tán thành lắm, cho rằng con nối dòng quan trọng nhất, vẫn là cẩn thận thì hơn. Lâm Y thấy Trương Bát nương cũng nhận thức như Dương thị, càng buồn khổ hơn, một đường cúi đầu về phòng, thở ngắn thở dài.
Trương Trọng Vi hôm nay được nghỉ, đang ở trong phòng chờ Lâm Y, vừa thấy nàng đi vào, liền phi tới, chụp cửa nhìn xung quanh, thấy không có ai mới vội vào đóng kín cửa lại.
Lâm Y nhìn chàng hành động, buồn cười nói. “Đây là phòng của chúng ta, em là nương tử chàng cưới hỏi đàng hoàng, sao lại như yêu đương vụng trộm vậy”.
Trương Trọng Vi đỡ nàng ngồi xuống giường, hôn môi, sờ bụng, bận bịu không ngừng. Rảnh chút mới trả lời nàng. “Ừ thì của mình hết, nhưng để mẫu thân nhìn thấy lại giảng bài nửa ngày, chúng ta vẫn nên né bớt”.
Lâm Y tiến đến bên tai chàng, cắn nhẹ vành tay chàng một chút, hỏi. “Sao, mấy ngày nằm một mình trên giường không, nghẹn?”.
Trương Trọng Vi thành thật thừa nhận, không có nàng nằm bên cạnh, ban đêm gối chiếc khó ngủ, chỉ hận bên kia có Dương thị trấn, không thể qua đoạt nàng về.
Lâm Y an ủi. “Mẫu thân cẩn thận quá mức, nhưng cũng vì tốt cho chúng ta, trước nghe mẫu thân đã, lại từ từ nghĩ biện pháp”.
Trương Trọng Vi ừ một tiếng, ôm nàng luyến tiếc buông tay ra. Lâm Y nhìn chàng một bộ đáng thương, thì thầm. “Nếu không em giúp chàng giải quyết?”.
Trương Trọng Vi trong mắt có khát vọng, nhưng vẫn giữ lòng chính nghĩa, nghiêm khắc cự tuyệt. “Lang trung nói ba tháng đầu không được cùng giường”.
Lâm Y liếc trắng mắt, nói. “Ai muốn cùng giường với chàng”.
Trương Trọng Vi tò mò, ghé sát vào nàng hỏi. “Vậy giải quyết thế nào?”.
Lâm Y vươn bàn tay, huơ huơ, nói. “Ngũ cô nương”.
Trương Trọng Vi vẫn là từ lúc thành thân, Trương Lương quanh co lòng vòng dạy chàng việc giường chiếu, chàng không dạo thanh lâu, càng không đọc đông cung, nghe Lâm Y nói chỉ biết ngây ra, ngốc cả mặt, nhìn Lâm Y vươn tay xốc lên áo choàng của chàng, lúc sau chỉ nghe được tiếng hít vào cảm thán. “Khó trách các người đều phải mặc quần yếm, thì ra là thế”.
Các người đều mặc quần yếm? Chẳng lẽ nàng không mặc? Trương Trọng Vi nghe thấy lạ, đang định hỏi, tay của Lâm Y đã bắt đầu “hành động” trên người chàng, nhất thời máu bắn thẳng lên não, quên hết mọi chuyện, chỉ biết ôm lấy eo Lâm Y, liên tục gọi nương tử, nương tử.