Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 210: Hai thiếp mưu đồ bí mật
Lâm Y cười nói. “Mẫu thân, Âu Dương tham chính nổi danh thanh quan, không nhận hối lộ, cho dù không phải vật mà là người chỉ sợ cũng không chịu nhận”.
Dương thị nói. “Đưa hay không đưa là tâm của chúng ta, nhận hay không nhận là do phu nhân tham chính”.
Lâm Y liền theo Dương thị, sai thím Dương dẫn năm tỳ nữ kia tới nhà phu nhân tham chính, lại dặn Tiểu Khấu tử dắt tỳ nữ của nhà Vương hàn lâm đi xuống, dạy dỗ học quy củ.
Trong phòng chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu Lâm Y, nàng thở dài. “Người do bên ngoài đưa vào luôn dùng không an tâm, chỉ hận không thể từ chối mặt mũi Vương hàn lâm. Nha đầu kia cho dù đi giặt quần áo thô lậu cũng là một cặp mắt gắn vào, con dâu thật không an lòng”.
Dương thị cười. “Mới chỉ một đứa, con đã chịu không nổi rồi? Hiện tại Nhị lang làm quan nhỏ, con mới không gặp phải chuyện như vậy, đợi sau này thăng chức, chỉ có nhiều người hơn chứ không bao giờ ít. Con ngại nha đầu kia chướng mắt, đuổi nó ra chỗ khác ở, dù sao hậu viện sau tửu lâu quá nhỏ, căn bản không thể ở chứa được quá nhiều người”.
Tửu lâu nhà họ Trương đằng sau có hậu viện, nhưng tổng cộng chỉ có ba phòng, căn bản không đủ chỗ ở, Lâm Y ban đầu tính chờ chuyển qua rồi, buổi tối sẽ ghép bàn lại trong đại sảnh, trải chăn cho người hầu ngủ. Nay có thêm tỳ nữ, liền phải thuê thêm phòng, nàng thật sự không muốn.
Dương thị thấy nàng do dự, lại ra chủ ý khác. “Ta dẫn theo bốn gia đinh, cũng không tiện vào tửu lâu, còn phải thuê một gian cho bọn họ ở, không bằng thuê gian lớn chút, ngăn ra làm đôi, cho tỳ nữ kia ở chung, con thấy thế nào?”.
Lâm Y vỗ tay. “Vẫn là mẫu thân có cách, như thế tốt lắm, ngăn phòng ra, vừa là chỗ ở của cô ta, vừa là phòng giặt quần áo của nhà chúng ta, bốn gia đinh ngay cách vách có thể canh chừng, phòng ngừa cô ta chạy loạn”.
Dương thị cười. “Con mở nương tử điếm, bốn gia đinh của ta không có đất dụng võ, đang rảnh đến hoảng kìa, thế cũng tốt, cho họ có chuyện làm”.
Lâm Y vẫn âm thầm có ý kiến chuyện nuôi bốn người nhàn rỗi, lúc này Dương thị chủ động nhắc tới, vội nói. “Có gì khó đâu mẫu thân, nay tửu lâu lớn không giống cước điếm nhỏ ngày xưa, mỗi ngày mua thực phậm, đổ nước múc nước đều tốn sức lao động, cần bọn họ làm nhiều. Sân sau có cửa hậu, khiến bọn họ ra vào theo cửa đó, vừa có thể làm việc, lại không ảnh hưởng đến kinh doanh phía trước”.
Dương thị cũng không nguyện trong nhà có người nhàn rỗi, cảm thấy Lâm Y an bài như thế thoả đáng, liền gật gật đầu, cho phép nàng tự do điều phối bốn gia đinh.
Thím Dương đến nhà phu nhân tham chính đưa tỳ nữ, không bao lâu sau liền quay lại, quả nhiên không ngoài dự đoán của Lâm Y, phu nhân tham chính không nhận bất kì ai trong năm người, chỉ nói Lâm Y tự xử trí.
Lâm Y nghĩ bụng, Vương hàn lâm là đồng liêu, lại là cấp trên, nhận người ông ta đưa thì không sao, nhưng những người còn lại đều là phú thương đưa tới, nếu nhận chỉ sợ bị chụp mũ nhận hối lộ.
Dương thị chê cười nàng đa tâm, quan viên Đại Tống trăm ngàn năm nay nếu nhận một nữ tỳ bị coi là nhận hối lộ, vậy thì quá nhiều người đã mắc tội đó trước rồi, huống chi bọn họ là quang minh chính đại đưa quà đến mừng khai trương tửu lâu nhà họ Trương.
Dương thị làm phu nhân nhà quan lại đã nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, nếu bà đã nói như vậy, Lâm Y liền yên lòng, quyết định bán năm tỳ nữ này đi, đổi thành bạc trắng. Nhưng bây giờ sắc trời đã tối muộn, đi gọi người môi giới không được, cũng may thím Dương và Thanh Miêu nay ngủ ở tửu lâu, có phòng trống dư ra, Lâm Y gọi Lưu Hà và Lưu Vân vừa bị phạt quỳ xong, bảo hai người dẫn đi bố trí.
Lưu Hà và Lưu Vân dẫn năm tỳ nữ vào phòng trống, lại gọi cả tỳ nữ của Vương hàn lâm đưa tới, đẩy hết vào phòng khoá cửa lại, mọi sự đại cát. Nhưng cả hai không rời đi ngay, mà trốn ở phòng bếp, thấp giọng nghị luận đủ thứ.
Lưu Hà oán giận trước. “Khó khăn được nâng lên làm di nương, lại ngay cả đứa nha hoàn để sai bảo cũng không có, còn chẳng bằng quang cảnh ở Cù Châu”.
Lưu Vân vừa bị Lưu Hà tính kế, chịu phạt quỳ, trong lòng khó chịu hết sức, nghe vậy châm chọc. “Cô vốn là nha hoàn đó thôi, có gì phải oán giận?”.
Lưu Hà cười lạnh. “Tôi nay không có nha hoàn để sai bảo, đành phải sai bảo cô, ai bảo cô đích thực là nha hoàn”.
Lưu Vân giật mình, đầu óc xoay chuyển, nếu không mưu hoa cho Lưu Hà một nha hoàn, người chịu khổ sẽ là mình. Nghĩ đến đó, cô ta chỉ vào căn phòng đang khoá, nói. “Nha hoàn cũng không phải không có, tổng cộng đến sáu đứa kia, cô xin một đứa mà dùng, thế nào?”.
Lưu Hà thấy cô ta nói vậy, âm thầm cao hứng, nhưng lại ra vẻ sầu khổ. “Nào dễ dàng như vậy, cô không nghe Nhị thiếu phu nhân nói muốn bán bọn họ đi sao? Hơn nữa nhìn bọn chúng là biết phường lả lơi dụ dỗ, giữ bên người chẳng ai tâm được”.
Lưu Vân lúc trước là nha hoàn bình thường, nhân “dụ dỗ” mới được Trương Đống nhìn trúng, bởi vậy không ưa kiểu phòng hoạ chưa xảy ra của Lưu Hà, xuỳ một phát. “Lão gia cũng không ở bên người, cô lo bò trắng răng”.
Lưu Hà không phải người dễ bị kích động, nghe Lưu Vân nói xong, vẫn quyết định cẩn thận, không thể lưu hậu hoạn cho bản thân được. Cô ta nâng cánh tay lên, chỏ nhẹ vào người Lưu Vân, nói. “Nhà chúng ta tổng cộng chưa tới mấy người hầu, làm gì có nhiều quần áo cần giặt, không bằng chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng sai sử nha hoàn Vương hàn lâm đưa tới, thấy sao?”.
Lưu Vân động lòng, hỏi. “Nếu là xin được, tính là nha hoàn của ai?”.
Lưu Hà muốn mượn sức Lưu Vân làm đồng minh, đương nhiên miệng mồm đầy lời hay. “Là nha hoàn của hai chúng ta”.
Lưu Vân luôn là người hầu hạ người khác, chưa từng được ai hầu hạ, nghe vậy cười hớn hở, kéo Lưu Hà tiến về phòng Lâm Y, nói. “Chúng ta đi nói với Nhị thiếu phu nhân liền đi”.
Lưu Hà túm cô ta lại. “Việc này không nên nóng vội, bây giờ chúng ta đi, chỉ sợ Nhị thiếu phu nhân không tin giặt quần áo là việc nhẹ, trước chờ nha đầu kia giặt hai ngày cái đã”.
Lưu Vân lập tức nói. “Tôi nói Tiểu Khấu tử, kêu bọn họ hai ngày nay tự mình giặt quần áo đi, miễn cho nha đầu kia thêm việc”.
Lưu Hà liếc ngang cô ta, bất mãn. “Cô quản cái miệng cô nghiêm chút, chớ nói cho người khác biết, bằng không rơi vào tai Đại phu nhân thì sao?”.
Tiểu Khấu tử và Tiểu Truỵ tử giống nhau, đều thích đâm chọc trước mặt Dương thị, Lưu Vân lo lắng không chu toàn, bởi vậy mặc dù ngầm xem thường, lại không dám phản bác Lưu Hà.
Lưu Hà đề nghị Lưu Vân hai ngày sau lấy cớ tỳ nữ kia việc nhẹ ham chơi, đến chỗ Lâm Y đề chuyện phân nha hoàn.
Lưu Vân nghi hoặc hỏi. “Cô không đi chung với tôi?”.
Lưu Hà kiên nhẫn giải thích. “Tôi là di nương, có tư cách sai bảo nha hoàn, nhưng nếu tôi đi liền có vẻ yếu ớt, không bằng cô đi nói giúp tôi, có khi Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân thấy chúng ta chị em hoà thuận, cao hứng liền đồng ý”.
Lưu Vân thấy có lý, liền gật đầu đồng thuận. Hai người thương lượng đến đó, lại xem xét cửa khoá lần nữa, cùng nhau về sảnh phòng Dương thị, bẩm báo lại cho Lâm Y.
Lưu Hà nhìn Lưu Vân cao hứng phấn chấn, cười thầm không thôi, vô tâm cơ như cô ta mà vọng tưởng làm di nương, hai ngày sau đòi nha hoàn, nếu sự thành thì giai đại vui mừng, nếu bất thành, Lâm Y chỉ biết trách cô ta, lỗi không rơi vào người mình.
Lâm Y xử lý xong chuyện quà sống, lại uống cùng Dương thị chén trà nhỏ mới về phòng nghỉ tạm. Lúc này Trương Trọng Vi đã rửa mặt xong, lên giường ôm gối, chàng thấy Lâm Y bấy giờ mới về, liền hỏi trong nhà xảy ra chuyện gì.
Lâm Y thuật lại sự việc sáu tỳ nữ, đặc biệt cường điệu Vương hàn lâm tặng một người. Trương Trọng Vi nghe xong cả kinh, sau biết được Dương thị và Lâm Y đã an bài thoả đáng, thế này mới an tâm ngủ.
Sáng hôm sau Lâm Y rời giường, người môi giới đã chờ ở đại sảnh, hỏi mới biết, là gia đinh phụng mệnh Dương thị đi mời lúc sớm. Lâm Y đến phòng Dương thị thỉnh an, nói lời cảm tạ, lại về chăm lo gia vụ, bán năm tỳ nữ xinh đẹp kia được giá cao. Mặc dù nàng đương gia, nhưng tôn trọng mẹ chồng, trước đưa tiền đến chỗ Dương thị, Dương thị không thu mới nhập vào quỹ chung.
Trương Trọng Vi trước khi ra cửa, liếc qua sổ sách, cười nói. “Thu thêm mấy tỳ nữ nữa là tròn một tháng tiền lời của tửu lâu”.
Lâm Y lấy bút chọc chàng một cái, nói. “Vậy chàng ngẫm biện pháp đi, đi uống rượu nhiều mấy trận, để người ta có cớ tặng quà”.
Trương Trọng Vi mỉm cười bước đi, đến Hàn Lâm viện làm việc. Lâm Y khép sổ sách lại, chuẩn bị ra tửu lâu nhìn xem. Nàng vừa khoá kỹ ngăn kéo, lại gặp Lưu Vân thập thò ngoài cửa, không khỏi giật mình. “Muốn vào liền gõ cửa, lén lút chi đó?”.
Lưu Vân cười đon đả đi vào, hành lễ với nàng. “Nô tỳ đến hỏi Nhị thiếu phu nhân buổi sáng muốn ăn gì, nô tỳ đi làm”.
Nhà bếp nhỏ nay do cô ta và Lưu Hà phụ trách, nhưng hôm nay ân cần như vậy thì hơi lạ, Lâm Y đứng dậy sửa sang quần áo, nói. “Ta tới tửu lâu ăn, ngươi chỉ cần chuẩn bị cơm cho Đại phu nhân là được”.
Lưu Vân tiến lên giúp nàng để ý váy, đội mũ trùm, cười nói. “Tửu lâu nhà chúng ta xây đẹp đẽ, nô tỳ còn chưa được trông thấy nữa. Không biết có được Nhị thiếu phu nhân thương tình cho đến lướt nhìn một cái?”.
Trong lòng cô ta tính toán cái gì, Lâm Y rõ ràng, chẳng qua là thị sát trước mấy gian phòng sau hậu viện tửu lâu, nhưng nàng không hiểu được, chỉ có ba gian, dù có động não cỡ nào cũng không thể xếp cô ta vào được, bởi vậy Lâm Y không ngại cô ta xun xoe, nói. “Chỉ cần Đại phu nhân cho phép, ngươi liền đi theo ta”.
Lưu Vân là lén Lưu Hà tới, Lưu Hà bây giờ đang chải đầu cho Dương thị, nếu cô ta đến xin Dương thị, chẳng khác nào cho Lưu Hà biết, đương nhiên không muốn đi, cùng lắm là bị mắng một trận, không mất thứ gì, liền nói dối rằng bản thân đã thông báo cho Dương thị biết.
Lâm Y đội mũ trùm, dẫn đầu ra cửa, Lưu Vân đi sau, cùng nhau đến tửu lâu. Cô ta đứng trước cổng, thấy sơn son thiếp vàng vô cùng hoa lệ, nhìn lan can khắc hoa trên lầu, nhịn không được âm thầm vui mừng, nghĩ rằng có thể đi trước Lưu Hà một bước, chiếm được căn phòng xa hoa ở hậu viện, cho dù trở về bị mắng cũng đáng.
Canh giờ còn sớm, khách khứa chưa đến, bên trong lửu lâu trống trải, nhưng Lâm Y vì cẩn thận, vẫn quay đầu dặn Lưu Vân đi đứng đàng hoàng, không được nhìn ngó lung tung, làm mất mặt nhà họ Trương.