Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 202: Lâm Y quản gia
Lưu Hà cũng nghĩ như vậy trong lòng, cho rằng vợ chồng Trương Trọng Vi không phải vì cần kiệm mà là ngại hai người thiếp xài bớt tiền của Dương thị, nếu không sao người hầu của bọn họ lại được ở hẳn một gian phòng? Nhưng cô ta biết rõ, phàm đã là người Dương thị ưu ái, cho dù cô ta không thích cũng phải cố mà thích, bằng không tuyệt đối không có kết cục tốt. Dương thị luôn dùng thủ đoạn cay nghiệt đối đãi với những người đàn bà khác của Trương Đống.
Lưu Vân còn đang oán giận không ngừng, Lưu Hà vì lấy lòng Dương thị, cố nén suy nghĩ thật của mình xuống, kéo Lưu Vân ngã từ trên giường xuống, mắng. “Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân là người cô dám oán giận sao? Quỳ xuống cho ta!”.
Lưu Vân ở Cù Châu được sủng ái hơn Lưu Hà rất nhiều, Dương thị đối xử với cô ta cũng không tệ lắm, bởi vậy cô ta không hề sợ Lưu Hà, đứng phắt dậy, cãi lại. “Cô cho rằng cô là ai? Cũng là đứa nô tỳ giống tôi thôi, dám phạt tôi quỳ?”.
Lưu Hà nói đúng lý hợp tình. “Ta là di nương, là một nửa chủ nhân, mà cô chỉ là đứa nha hoàn, sao ta không phạt cô được?”.
Lưu Vân nguýt dài. “Nửa chủ nhân, là Đại phu nhân nhà chúng ta tâm tính thiện lương cho cô chút thể diện, cô còn tưởng thật”.
Lưu Vân mới vừa oán giận vợ chồng Trương Trọng Vi xong, để Dương thị nghe được nhất định nổi nóng, Lưu Hà tự nhủ bắt được nhược điểm của Lưu Vân, làm sao dễ dàng buông tha, túm lấy cánh tay cô ta, kéo về phía trước, nói. “Cô không muốn quỳ cũng được thôi, theo ta đi gặp Đại phu nhân”.
Lưu Vân vừa nói những gì, chính cô ta cũng rõ ràng trong lòng, nhưng nha đầu Tiểu Trụy tử đi lấy khăn lau, trong phòng không ai khác, cô ta có thể cắn răng nói Lưu Hà vu hãm cô ta, bởi vậy dù có chút hoảng hốt, nhưng không hề sợ hãi. Có điều, bị kéo đến trước mặt Dương thị chẳng phải việc gì tốt đẹp, Lưu Vân không muốn thỏa mãn tâm tính của Lưu Hà, liều mạng giãy dụa.
Tiểu Trụy tử bưng bồn đi vào, lại đặt ba cái khăn lau mặt lên bàn, nhưng Lưu Hà và Lưu Vân chỉ lo kéo qua dằng lại, không hề có ý định quét tước phòng ốc, còn thường thường la lên. “Tiểu Trụy tử mau lại đây giúp!”.
Phòng thượng đẳng cộng thêm phòng hạ đẳng cho nữ phó khoảng chừng bốn gian, quét tước không phải nhẹ nhàng, nếu muốn một mình Tiểu Trụy tử hoàn thành, cô nàng không đồng ý. Nhưng cô nào dám sai sử Lưu Hà và Lưu Vân, liền vội vàng chạy tới phòng ngủ của Lâm Y, tố với Dương thị.
Dương thị nghe nói Lưu Hà và Lưu Vân không tuân quy củ đang đánh nhau, không thèm nổi nóng, thậm chí chưa hề nói tới chuyện xử phạt, chỉ bảo Tiểu Trụy tử chuyển lời cho hai vị kia : “Ở Đông kinh, nhà chúng ta là Nhị thiếu phu nhân đương gia, sau này tiền tiêu vặt hằng tháng của hai người là từ Nhị thiếu phu nhân cho, nếu thiếu cái gì cũng tìm Nhị thiếu phu nhân mà lấy”.
Tiểu Trụy tử ghi nhớ, chạy về phòng hạ đẳng, thuật lại lời Dương thị. Lưu Vân vừa nghe, cảm thấy hai chân như nhũn ra, không đợi Lưu Hà đẩy đã tự mình quỳ xuống.
Lưu Hà may mắn bản thân không lắm miệng nói ra như Lưu Vân, đắc ý dào dạt. “Biết sợ rồi sao? Xem ngày sau Nhị thiếu phu nhân xử lý cô như thế nào”.
Lưu Vân sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngoài miệng vẫn không yếu thế, cãi lại. “Cô đừng coi Nhị thiếu phu nhân là kẻ ngốc, vừa rồi quả thật tôi mới oán giận Nhị thiếu gia trước mặt thiếu phu nhân, nhưng câu cô nói tiếp theo có ý gì, cô tưởng thiếu phu nhân nghe không hiểu?”.
Lưu Hà cẩn thận ngẫm lại, lúc ấy sắc mặt Lâm Y đúng là có thay đổi. Sau lưng cô ta cũng lập tức lạnh lẽo, hối hận bản thân khoe khoang chút thông minh vặt vãnh, sau này thù cũ hận mới, còn không biết Lâm Y sẽ chỉnh cô ta như thế nào.
Cô ta tìm cái ghế ngồi xuống, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy tình cảnh của mình tốt hơn Lưu Vân nhiều, dù sao cô ta không có oán giận ra rõ, cứ một mực khăng khăng bản thân không có ý kia là được; mà Lưu Vân oán giận Trương Trọng Vi là nói ra huỵch toẹt, cho dù Lâm Y có phát giận cũng phải trị Lưu Vân trước, mà cô ta có thể thừa dịp này, cải thiện quan hệ với Lâm Y.
Cải thiện quan hệ như thế nào? Lưu Vân vừa mới nói xấu vợ chồng Lâm Y, phải cho nàng biết mới được. Lưu Hà bất giác nhếch mép cười.
Tiểu Trụy tử thấy hai người bọn họ, một kẻ quỳ thất thần dưới đất, một kẻ cười ngây ngô tới mức quỷ dị, cũng chẳng ai thèm ngó ngàng quét dọn, gấp đến độ muốn khóc, mấy gian phòng lâu không ai ở, tro bụi đóng dài cả lớp, trên trần còn đóng mạng nhện, chỉ dựa vào mình mình nhất định không thể nào dọn dẹp sạch sẽ xong để Dương thị vào ở, đến lúc đó lại phải chịu phạt.
Càng nghĩ càng hoảng, rồi khóc lên thật, năn nỉ nói. “Di nương, tỷ tỷ, hai người vóc dáng cao, xin hai người quét mạng nhện trong góc nhà trước có được không?”.
Lưu Hà và Lưu Vân đều đang tự đắm chìm trong suy nghĩ, căn bản không để ý tới cô, Tiểu Trụy tử đành phải lau nước mắt, lại tìm Dương thị nữa. Dương thị nghe xong cô khóc lóc kể lể, không đáp, chỉ nhìn Lâm Y bĩu môi.
Tiểu Trụy tử cũng coi như thông minh, lập tức quỳ xuống dập đầu, nói. “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ không sợ mệt, chỉ sợ chậm trễ Đại phu nhân nghỉ ngơi”.
Lâm Y nhìn Dương thị, bà cười với nàng, một bộ mặc kệ con xử sao, ta cũng không để ý. Lâm Y tuy rằng không rõ vì sao Dương thị phải từ nàng giải quyết việc này, nhưng đã có người cho mình chỗ dựa, nàng sợ gì mà không làm, vì thế mỉm cười đứng dậy. “Chẳng qua là lười biếng thôi, có gì to tát, vừa hay tiền tiêu vặt hằng tháng của hai bọn họ lúc tới Đông Kinh vẫn chưa phát, cầm ra đường thuê hai người nhàn rỗi, nhất định có không ít người tranh nhau làm”.
Tiểu Trụy tử nghĩ bụng nếu mình thực sự làm vậy, không biết Lưu Hà Lưu Vân hận mình thế nào đâu, vì vậy vội nói. “Đây là quy củ mới, bọn họ còn chưa biết, chờ nô tỳ nói cho bọn họ đã”.
Lâm Y gật đầu, dặn dò. “Phòng ở phải quét dọn thật sạch, đặc biệt là gian cho Đại phu nhân ở, nếu bọn họ không để tâm, vậy thì lấy tiền tiêu vặt ra thuê người khác”.
Tiểu Trụy tử vâng dạ ra đi, Dương thị hỏi Lâm Y. “Có trách ta vừa về tới Đông Kinh đã kéo thêm thù hằn cho con không?”.
Lâm Y vội nói không dám. “Có mẫu thân ở đây, làm sao tới phiên con quản gia”.
Dương thị nói. “Ta biết con là đứa nhỏ tốt, nhưng mềm lòng quá, con phải biết ngại phiền hà thì sự khó thành, có đôi khi con phải khiến người khác sợ uy của con. Hai đứa thiếp của ta không phải đèn cạn dầu, chuyện quản giáo bọn họ ta giao cho con vậy, ta phải thoải mái hưởng thanh nhàn”.
Dương thị để Lâm Y quản gia, Lâm Y không lấy làm lạ, vì trước kia khi Dương thị còn ở kinh thành, nhà cũng là từ nàng quản. Nhưng Lưu Hà và Lưu Vân là thiếp của Trương Đống, tuy nói ở trong nhà phải do đương gia chủ mẫu quản thúc, nhưng Dương thị nói ra như vậy cứ khiến người ta thấy là lạ. Chẳng lẽ bà có dụng ý muốn Lâm Y luyện tập trước để sau này quản giáo thiếp thất của Trương Trọng Vi?
Đôi mắt Dương thị giống như nhìn thấu được tâm tư người khác, nói. “Con yên tâm, bản thân ta là người không vui thiếp thất, làm sao cố tình nhét thêm người vào phòng con, khiến con cũng bực bội? Ta xác thực muốn hưởng thanh nhàn, không có ý khác, con đừng nghĩ nhiều”.
Lời này giống như một liều thuốc an thần, xóa đi những suy nghĩ miên man trong đầu Lâm Y, nàng cảm kích Dương thị từ đáy lòng, cười nói. “Nếu mẫu thân tín nhiệm con, con liền thử quản vậy, dù sao có ra sai lầm cũng còn mẫu thân ở đây”.
Dương thị cũng cười. “Tổng cộng chẳng có bao nhiêu người, có gì sai lầm được đây”.
Dương thị quyết định như vậy cũng là vì trong nhà ít người, ném Lưu Hà và Lưu Vân hai đứa đầu đất cho Lâm Y quản, cho nàng học quản lý người khác, đồng thời luyện cho tâm cứng rắn hơn một chút.
Dưới áp lực tiền tiêu vặt, Lưu Vân và Lưu Hà rất nhanh đã giúp Tiểu Trụy tử dọn sạch sẽ phòng ốc, tiến tới bẩm báo Lâm Y.
Lâm Y đang định cho bọn họ nghỉ ngơi một lát, chợt nghe Dương thị nói. “Lâu rồi mới quay về Đông Kinh, sắp quên mất mùi vị mì sợi như thế nào”.
Lưu Hà lập tức hăm hở. “Nô tỳ đi kéo mì, buổi tối nấu mì thịt dê cải muối cho Đại phu nhân đổi vị”.
Dương thị nhíu mày. “Mỡ màng ngấy lắm, ai ăn cái đó?”.
Lưu Vân thấy Lưu Hà lấy lòng thất bại, cười thầm, nói. “Để Lưu Hà kéo mì, nô tỳ làm cho Đại phu nhân mì tương trộn”.
Lưu Hà thầm hận, Lưu Vân lấy lòng Dương thị thì mặc kệ cô ta, nhưng vì sao phải đè lên mình, công sức là mình nhưng tiếng thơm lại là của cô ta. Lưu Hà mới không thèm may áo gả cho người khác, nói. “Đại phu nhân là nhớ khẩu vị Đông Kinh, cô làm mì tương trộn phía nam làm chi?”.
Lưu Vân lơ đễnh, nói. “Đừng cho rằng tôi lần đầu tới Đông Kinh, trước lúc tôi bị bán, từng ở Đông Kinh nhiều năm rồi, mì tương trộn đã sớm du nhập vào phương bắc, rất nhiều người Đông Kinh từ nhỏ đã ăn qua”.
Dương thị nói. “Làm đi, tiện tay nấu cơm chiều cho cả nhà luôn, không được qua loa”.
Dương thị chưa từng phân phó nhiều, Lưu Hà lại hiểu rõ, đêm nay do cô ta kéo mì. Lưu Vân nghe Dương thị chịu mì tương trộn, còn chưa kịp cao hứng, đã nghe bọn họ phải nấu cả cơm chiều, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Nhưng hai người bọn họ không dám nói nửa chữ không, còn phải giả như vui vẻ, cùng nhau đi hướng phòng bếp.
Tiểu Trụy tử định đi theo, Dương thị gọi cô nàng lại, khen ngợi. “Ngươi gặp chuyện biết đến bẩm báo, tốt lắm, đi nghỉ ngơi đi”.
Tiểu Trụy tử tạ ơn bà, xoay người đi. Dương thị nói với Lâm Y. “Có những người, không thể để bọn họ nghỉ ngơi, một khi nhàn nhất định sinh sự”.
Làm cho Lưu Hà Lưu Vân lê thân xác mệt mỏi đi nấu cơm chiều là hình phạt dành cho bọn họ? Lâm Y đoán như vậy, nói với Dương thị. “Con dâu ghi nhớ”.
Lưu Hà Lưu Vân không phải ngu dốt toàn tập, sợ cơm chiều làm không tốt, tối ngủ không xong, bởi vậy ở phòng bếp có khắc khẩu nhau, nhưng không quá phận, còn dọn trước cơm chiều lên bàn.
Trên bàn cơm có ba người, Dương thị, Lâm Y và Trương Trọng Vi. Người khác đều đứng sau hầu hạ.
Trương Trọng Vi mới từ công trường trở về, miêu tả tân tửu lâu to như thế nào, hai cổng sơn son đẹp như thế nào, thập phần hưng phấn. Lưu Hà và những người khác nghe đến nhập thần, hỏi. “Đại tửu lâu nhưng chỉ chiêu đãi nữ khách thôi sao?”.
Dương thị đang nghe cao hứng, không vui bọn họ xen miệng vào, nói. “Đừng phơi sự quê mùa của mình ra, chưa nghe Nhị thiếu phu nhân nói sao, hiện giờ Đông Kinh khắp nơi đều là nương tử điếm”.
Lưu Hà muốn đi trải nghiệm, liền giật dây Dương thị. “Đại phu nhân, rảnh rỗi chúng ta cũng đi nhìn thử một cái, thuận tiện giúp Nhị thiếu phu nhân tìm hiểu tin tức”.