Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 133: Phí bịt miệng
Thanh Miêu cầm cối chày đến, nghe thấy câu này, xen vào. “Chợ đêm đều là những sạp bán nhỏ lẻ, vốn kiếm được đã không nhiều, nếu mướn người ta, lợi nhuận càng ít đi, không có lời”.
Lâm phu nhân ngạc nhiên. “Nha đầu ngươi thế nhưng hiểu rõ công việc ghê”.
Thanh Miêu đắc ý. “Đương nhiên, mỗi ngày tôi đều ra chợ bán củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương”.
Lâm phu nhân nói tiếp. “Vậy chúng ta hùn mỗi người một nửa vốn, mở tửu điếm, vừa kiếm được tiền, vừa tốn ít sức”.
Lâm Y không muốn kết phường buôn bán với vị Lâm phu nhân này, nhưng nếu có thể tìm hiểu ít nhiều tin tức về giá thị trường ở Đông Kinh thì vẫn tốt, liền hỏi. “Lâm phu nhân tìm được đầu bếp?”.
Lâm phu nhân cười. “Tìm đầu bếp làm chi, Đông Kinh nhiều tửu điếm ông chủ cũng không cần ra mặt kinh doanh, chỉ cung cấp nơi chốn mà thôi, cô cứ loan tin mở tửu điếm đi, vô số nhà cung rượu, người hầu trà và môi giới lập tức tìm tới cửa thương lượng hợp tác, chào hàng trà rượu của bọn họ, còn có điểm tâm và đồ nhắm”.
Lâm Y cực kì tò mò về hình thức kinh doanh này, hỏi. “Vậy ta tương đương chủ thuê nhà, thu tiền của người buôn trà rượu thức ăn để sống?”.
Lâm phu nhân cười. “Lâm phu nhân nghe một chút đã thông, có thiên phú buôn bán”. Nói tiếp. “Ta còn có mấy ý khác nữa, chờ cô kết phường ta lại nói cho cô”.
Vị Lâm phu nhân này nói đạo lý rõ ràng, chứng cứ rành rẽ, bởi vậy dù Lâm Y không muốn kết phường với cô ta, nhưng vẫn muốn nghe cô ta nói tiếp, liền không nỡ cự tuyệt dứt khoát, mà hỏi. “Lâm phu nhân dễ chịu như vậy, không cần thương lượng với Cổ lão gia?”.
Lâm phu nhân đáp. “Lão gia nhà ta là thương nhân dạo, hằng ngày chạy từ bắc đến nam, khó được ở nhà”.
Lâm Y và Thanh Miêu liếc nhau, trong lòng đều thầm nghĩ : nếu Cổ lão gia không ở nhà, vậy người đàn ông vừa rồi cùng Lâm phu nhân đến nhà thuê là ai?
Lâm Y nói. “Lâm phu nhân ở nhà một mình, hẳn là vất vả lắm”.
Lâm phu nhân giống như đang chờ câu này, nhanh chóng nói tiếp. “May mà ta có huynh đệ từ nhà mẹ đẻ cũng ở Đông Kinh, thường thường đến thăm ta, vừa rồi mới gánh dùm ta hai thùng nước”.
Lâm Y mặc dù còn nghi ngờ, nhưng người ta đều đã nói như vậy, nàng chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng.
Lâm phu nhân đứng dậy, nhận cối chày, lại hỏi Lâm Y. “Chuyện kết phường mở tửu điếm…”.
Lâm Y hứa tạm. “Ta còn phải bàn bạc với quan nhân, ngày khác sẽ báo tin cho Lâm phu nhân”.
Lâm phu nhân xoay người đi ra ngoài, nói. “Vậy tôi chờ tin tốt từ Lâm phu nhân”.
Thanh Miêu mở cửa cho cô ta, tiễn ra ngoài, chờ cô ta vừa đi, lập tức đóng cửa, trở lại nói với Lâm Y. “Huynh đệ từ nhà mẹ đẻ, ai tin được”.
Lâm Y nhìn cô một cái, không lên tiếng. Thanh Miêu tưởng được cổ vũ, tiếp tục nói. “Đã là huynh đệ từ nhà mẹ đẻ cô ta, có gì không thể gặp người chứ, thoải mái tiếp đãi trong đại sảnh, có tất yếu phải trốn trong phòng nha hoàn, đóng cửa lại…”.
Lâm Y quát bảo ngưng lại. “Thanh Miêu, em vẫn còn là nha đầu chưa gả đó, miệng đúng mực một chút”.
Thanh Miêu vội ngậm, nói. “Em chỉ sợ Nhị thiếu phu nhân lọt vào âm mưu của vị Lâm phu nhân kia thôi, cô ta tặng tiền thuê cho thiếu phu nhân, còn rủ thiếu phu nhân hùn vốn buôn bán, nhất định có ý đồ”.
Lâm Y đã đoán được bảy tám phần sự tình, khẽ cười. “Ta có gì đáng để cô ta mơ ước, chẳng qua là muốn tạo dựng quan hệ dây mơ rễ má các kiểu với chúng ta, để bịt miệng thôi”.
Thanh Miêu vội la lên. “Em thấy vị Lâm phu nhân đó không phải người đứng đắn đâu, chúng ta mau chuyển nhà đi nơi khác?”.
Ý Thanh Miêu nói cô ta ngầm buôn phấn bán son, nhưng Lâm Y cảm thấy không giống, bọn họ ở trong này hơn một tháng, số đàn ông lui tới trong nhà Lâm phu nhân cũng chỉ có “huynh đệ từ nhà mẹ đẻ” ngày hôm nay mà thôi, bởi vậy Lâm phu nhân sáu bảy phần là ngoại tình, mà không phải kỹ nữ.
Thanh Miêu cảm thấy Lâm Y nói có lý, nói. “Tạm bề ngoài vẫn coi là nương tử nhà đứng đắn, thôi bỏ đi, chúng ta làm như không biết, để lão gia nhà cô ta quản cô ta”.
Lâm Y gật đầu. “Đúng vậy, nơi này không giống ở nông thôn, chúng ta đều thuê phòng mà ở, hôm nay ở nơi này, ngày mai nói không chừng liền dời đi nơi khác, bởi vậy ít gây chú ý thì tốt hơn”.
Thanh Miêu tiếc nuối. “Đáng tiếc, không đồng ý kết phường với cô ta, không moi được ý tưởng kinh doanh”.
Lâm Y cười nói. “Nên cảm ơn vị Lâm phu nhân đó, nghe cô ta nói ta liền thông suốt, thì ra ở Đông Kinh này mở tửu điếm cũng không khó như ta nghĩ”.
Thanh Miêu hỏi. “Nhị thiếu phu nhân muốn mở tửu điếm? Chủ ý này không tồi, nhưng tửu điếm có lớn có nhỏ, vài loại lận, chúng ta mở loại nào mới được?”.
Lâm Y trả lời. “Ta chưa từng đến tửu điếm lần nào, làm sao biết được, vẫn là tìm cơ hội ra phố nhìn một cái nói sau”.
Thanh Miêu cảm thấy có lý, hưng trí tăng vọt, nói. “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi bây giờ?”.
Lâm Y cười. “Em cũng gấp gáp quá đó, chúng ta hai người nữ, một mình vào tửu điếm ngồi rất xấu hổ, chờ Nhị thiếu gia xong công việc trở về rồi đi”.
Thanh Miêu làm sao chờ nổi, nghĩ muốn tự mình ra phố nhìn trước, lại lo lắng Lâm Y ở nhà một mình, khó khăn chờ đến lúc Trương Trọng Vi trở về, vội vàng đón. “Nhị thiếu gia, chúng ta ra phố nhìn tửu điếm”.
Trương Trọng Vi không hiểu đầu đuôi, vội nhìn về phía Lâm Y. Lâm Y mở rương lấy tiền, nói. “Buổi tối chúng ta không nấu nướng, đi ăn ngoài phố đi”.
Trương Trọng Vi hỏi. “Chợ đêm?”.
Lâm Y hỏi chàng. “Chàng có biết tửu điếm nào ở Đông Kinh mà chủ chỉ cho thuê nhà thôi, không ra mặt kinh doanh, cho người ta thuê làm nơi buôn bán?”.
Trương Trọng Vi nhất thời không nghe hiểu, cười nói. “Có rất ít người mở tửu điếm còn đặc biệt xây nhà, phần lớn ai chẳng thuê mặt tiền có sẵn?”. Lại hỏi. “Em muốn mở? Chúng ta không có kinh nghiệm. Muốn cho thuê tửu lâu? Chúng ta làm gì có nhà”.
Lâm Y chọt chàng hai cái, nói. “Chàng mới làm việc có một ngày mồm miệng liền biến lanh lợi, đi mấy ngày nữa chắc là miệng lưỡi trơn tru ngọt xớt”.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ta chỉ nói thật thôi, nhưng mà có một vài cửa hiệu nhỏ, buôn bán chút ít, chủ quán vẫn giữ độc quyền về rượu, còn đồ nhắm thì đều là người ngoài”.
Lâm Y vừa lòng nói. “Cái này không khác Lâm phu nhân hàng xóm nói là bao, chúng ta phải đến mấy nơi như vậy nhìn một cái, thuận tiện ăn cơm chiều”.
Trương Trọng Vi cười to, chỉ sang cửa đối diện. “Nếu em muốn học hỏi mấy tiệm như thế, không cần đi xa, có ngay tửu quán nhỏ đối diện”.
Lâm Y nói nghiêm túc. “Đừng xem thường tửu quán nhỏ, chúng ta mới đến Đông Kinh, mọi sự không quen, lại chưa từng buôn bán, tùy tiện liền bỏ nhiều vốn ra không phải thượng sách, phải bắt đầu làm ăn nho nhỏ, tích lũy chút kinh nghiệm rồi nói sau”.
Ý tưởng này rất thực tế, Trương Trọng Vi vô cùng đồng ý, vì thế chờ Lâm Y đội mũ trùm xong, cả nhà đi hướng tửu quán đối diện. Mỗi ngày Lâm Y đều thấy tửu quán nhỏ này, nhưng chưa bao giờ đi vào, hôm nay vào trong quan sát, quả nhiên bà bà bán rượu kia trên quầy có ba bình rượu, hai bình là rượu rẻ tiền, bán theo chén, còn có một vò rượu mật đắt tiền, bán theo cút. Bắc Tống đong rượu bằng cút sừng, lớn nhỏ khác biệt, cút của tửu quán này rất nhỏ, chừng hai lạng, đại khái vì lui tới đây đều là người nghèo, ít có ai uống nổi.
Vợ chồng Lâm Y ngồi xuống, cho Thanh Miêu thêm băng ghế, gọi bà bà, kêu tất cả các loại rượu rẻ tiền mỗi loại một chén, rượu mật một cút, nói bà ấy hâm nóng rồi bưng lên. Bà bà thấy ba người bọn họ đều gọi rượu, hầu hạ ân cần, Lâm Y mượn cơ hội hỏi. “Bà bà, rượu này đều là trong nhà bà ủ sao?”.
Bà bà cười nói. “Quán nhỏ làm gì ủ rượu được, đều mua từ tiệm rượu gốc về”. Vừa vặn có xe trâu kéo chạy ngang qua, bà ấy nói thêm. “Đó là rượu do tiệm gốc mang tới”.
Lâm Y hiểu rõ, nhỏ giọng thì thầm với Trương Trọng Vi. “Mở quán như vậy cũng không khó, chẳng qua là tìm một nơi, mua ít rượu thôi, không cần thiết tay nghề chuyên môn gì hết”.
Trương Trọng Vi gật đầu. “Ừ, mặc dù kiếm không nhiều, nhưng không có gì mạo hiểm”.
Thanh Miêu không biết uống rượu, nhấp một ngụm, nhăn mặt. “Chỉ uống rượu không làm sao no bụng, em về múc ít củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương tới?”.
Lâm Y gật đầu, bảo cô đi, lại hỏi Trương Trọng Vi. “Nếu muốn đồ nhắm thì đi đâu mua?”.
Nói chưa dứt, có một người cắp theo cái rổ hì hì tiến lại. “Vừa hay nơi này có kẹo thơm mới làm xong, khách quan lấy một phần?”.
Lâm Y hỏi. “Một phần bao nhiêu?”.
Người đó đáp. “Một phần tám văn”.
Lâm Y nói. “Cũng không rẻ nha”.
Người đó biện bạch. “Trong số những người bán ở tửu quán này, tôi bán là rẻ nhất đấy”.
Lâm Y không chịu tin, phủi tay để hắn đi. Trương Trọng Vi nói. “Đồ nhắm trái cây không lấp no bụng, mua cũng thế, ta sang cách vách mua mấy chén bánh trứng cút chiên lại đây?”.
Lâm Y gật đầu, sổ tiền đưa cho chàng, Trương Trọng Vi liền sang cách vách, gọi ba chén, bảo chủ quán bưng tới.
Cái gọi là bánh trứng cút chiên không liên quan gì tới trứng cút, chẳng qua là tượng trưng mùi vị của nó mà thôi, Lâm Y ăn mấy miếng, lại có người bán đồ nhắm tới, chào hàng dưa chua nhà mình muối, bảo rằng một phần chỉ cần năm văn. Ngay lúc này Thanh Miêu quay lại, một tay bưng củ cải muối cay, một tay bưng sùng thảo ngâm tương, nói. “Năm văn mà rẻ? Củ cải và sùng thảo của ta mỗi thứ chỉ cần ba văn, mua cả hai còn giảm một văn nữa”.
Người bán không phục, gắp một đũa dưa chua kêu Thanh Miêu ăn thử, Thanh Miêu nếm qua, cũng không chịu phục, gắp củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương cho hắn thử. Dưa chua của hắn sau khi muối xong chỉ luộc qua nước một lần, mà hai thứ đồ ăn của Thanh Miêu có bỏ thêm dầu, hương vị đương nhiên ngon, hắn nếm thử xong, tự giác thấy tay nghề không bằng người ta, cắp rổ đi mất. Lâm Y chê cười Thanh Miêu. “Em mới tới liền đoạt mất chỗ làm ăn của người ta”.
Thanh Miêu căm giận bất bình. “Em ra chợ đêm, một phần thức ăn mới bán ba văn tiền, thứ dưa chua không mùi vị gì của hắn mà dám chào giá năm văn”.
Trương Trọng Vi nói. “Hắn phải cắp rổ đi khắp các tửu lâu tửu quán, không thoải mái bằng ngươi, bán đương nhiên đắt hơn chút”.
Thanh Miêu nghĩ cũng phải, lúc này mới bình phục tâm tình, cười nói. “Hắn ta lấy công làm lời, em không ghen tị làm chi”.
Mới vừa rồi Thanh Miêu và người bán đồ nhắm đấu tay nghề, các vị khách trong tửu quán đều nhìn thấy, lúc sau liền lục tục có người đến hỏi. “Hai thứ này có bán không?”.
Ngẫu nhiên đến tửu quán lại có tiền dâng tận cửa, Thanh Miêu mừng rỡ, vội vàng về nhà, múc toàn bộ củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương đến, chào hàng ngay tại chỗ. Lâm Y và Trương Trọng Vi ăn xong bánh trứng cút, Thanh Miêu vẫn chưa chịu về nhà, bảo rằng khó được cơ hội kiếm tiền dễ dàng như vậy, không thể buông tha. Lâm Y buồn cười, thương lượng với Trương Trọng Vi. “Dù sao nhà cũng ngay ở đối diện, để cô nàng lại đây bán xong rồi về?”.
Trương Trọng Vi gật đầu đồng ý, dặn dò Thanh Miêu hai câu, cùng Lâm Y về nhà trước.
Chẳng được bao lâu, Thanh Miêu đã về, nhưng củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương thì chưa bán hết, Lâm Y hỏi. “Sao vậy, bán không được hay có người giành chỗ?”.
Thanh Miêu lắc đầu, nói. “Khó trách mấy người bán đồ nhắm lại bán đắt như vậy, thì ra khách trong tửu quán đều ăn chậm, nửa ngày mới đổi một chén, em đứng đó chờ hồi lâu mới bán được hai chén, còn không bằng ra chợ đêm tiêu thụ cho nhanh”.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Bằng không người ta sao phải chạy khắp các quán lớn quán nhỏ, ngươi chỉ ở mỗi một chỗ, đương nhiên không kiếm được bằng”.
Thanh Miêu nghe vậy càng thêm uể oải. “Nô tỳ không chạy khắp thành nổi đâu, xem ra tiền này kiếm không được”.
Lâm Y nói. “Ta có một biện pháp”.
Thanh Miêu mừng rỡ hỏi. “Biện pháp gì Nhị thiếu phu nhân mau nói”.
Lâm Y cười. “Chúng ta tự mình mở tửu điếm, em bán củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương ngay tại đó, chẳng phải vừa đẹp?”.
Thanh Miêu hớn hở nói. “Vậy em làm nhiều mấy món, bày nguyên một bàn, nhất định ai cũng thích ăn”.
Lâm Y khen ngợi gật gù, lại nói. “Tửu điếm nhỏ thì mở ở nhà là tốt nhất, đáng tiếc đối diện đã có một quán rồi”.
Trương Trọng Vi nói. “Còn nhiều nơi náo nhiệt khác, chờ có thời gian rảnh, ta cùng em ra phố đi dạo, chọn một nơi đông đúc mở tửu điếm”.
Lâm Y lo lắng. “Rời nhà quá xa, cứ cảm thấy lo lắng thế nào, lỡ đâu có lưu manh đến quấy rối thì sao?”.
Trương Trọng Vi cười. “Ta tốt xấu gì cũng làm quan, khi khai trương mời vài vị đồng nghiệp đến tửu điếm ngồi, còn có lưu manh nào dám đến?”.
Lâm Y đứng dậy vén váy hành lễ, đùa. “Sau này thiếp còn phải dựa vào Trương biên tu chiếu cố việc làm ăn”.
Thanh Miêu vừa thấy hai người liếc mắt đưa tình, vội lặng lẽ lui ra ngoài, Lâm Y cười mắng một tiếng, hỏi Trương Trọng Vi. “Nghe khẩu khí của chàng, quan hệ với đồng nghiệp được cải thiện rồi?”.
Trương Trọng Vi cười khổ. “Chuyện ta bất hòa với Lí thái thú, mới nửa ngày đã truyền khắp, có mấy người bắt đầu mượn sức ta, bọn họ vui vẻ, ta lại buồn rầu”.
Lâm Y nói. “Thế mà chàng còn nói mời đồng nghiệp đến chiếu cố tửu điếm, nếu bị Lí thái thú nghi ngờ chàng dựa vào một phái khác thì thế nào?”.
Trương Trọng Vi đáp. “Những người trong chốn quan trường, dù rằng sau lưng giắt dao, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hòa hợp êm thấm, hai phái có bất đồng chính kiến, ngầm tranh đến ngươi chết ta sống đi nữa thì mặt mũi bên ngoài vẫn tiết chế lắm, thường xuyên tụ lại một chỗ uống rượu mua vui”.
Lâm Y nói. “Đã như vậy, chờ tửu điếm nhà chúng ta khai trương, chàng mời các vị đồng nghiệp đến chính điếm ăn bữa cơm”.
Trương Trọng Vi ngạc nhiên. “Nương tử, không phải em không cho ta đến chính điếm sao, nơi đó có thể có kỹ nữ”.
Lâm Y đánh chàng hai cái, nói. “Chỉ cho phép chàng uống rượu, kỹ nữ thì triệu đến cho người khác”. Lại hỏi. “Chẳng lẽ đàn ông các người ai cũng yêu thích kỹ nữ sao? Không có ngoại lệ nào hết?”.
Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, đáp. “Thật là có một vị thượng cấp, vừa không nạp thiếp, cũng không triệu kỹ nữ; còn một vị đồng nghiệp, không nạp thiếp, chỉ yêu kỹ nữ”.
Lâm Y kinh hỉ reo lên. “Thực sự có người như vậy? Còn là thượng cấp của chàng? Cái này chàng nên học theo”.
Trương Trọng Vi không cho là đúng. “Ta vốn là người như thế, cần gì học theo”.
Lâm Y thấy chàng bắt đầu khoe khoang, cười chọt bên hông chàng, Trương Trọng Vi thuận thế bắt được tay nàng, thấp giọng rầm rì. “Đã nhiều ngày bận rộn, mấy ngày rồi chúng ta chưa…”.
Lâm Y đẩy chàng. “Còn chưa tắm rửa nữa”.
Trương Trọng Vi làm như không nghe thấy, miệng không ngừng thủ thỉ, tay cũng không ngừng hành động, nhanh chóng ôm nàng lăn lên giường, một trận vui sướng.
Ngày hôm sau rời giường, hai người ăn điểm tâm sáng xong, Trương Trọng Vi theo lẽ thường đến Hàn Lâm viện làm việc, Lâm Y tiễn chàng ra cửa, thấy Thanh Miêu ngồi xổm trước nhà, nhìn đối diện ngẩn người, nàng ngạc nhiên hỏi. “Em ngồi đây làm chi?”.
Thanh Miêu đáp. “Củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương, múc qua đó là có tiền, đáng tiếc em không có thời gian chờ bên ấy”.
Lâm Y nói. “Ta cho em một chủ ý, em múc sang nhờ bà bà bán giúp em, một phần năm văn”.
Thanh Miêu nghi ngờ. “Tuy là hàng xóm, nhưng bà ấy không nhất định tốt bụng như vậy”.
Lâm Y nói tiếp. “Mỗi phần bán được trích cho bà ấy một văn, em nói thử xem bà ấy có nhiệt tình không?”.
Thanh Miêu nhảy bật lên, dọa Lâm Y sợ hết hồn. “Nhị thiếu phu nhân thật là nhiều ý kiến hay, em đi liền, đều là hàng xóm láng giềng, cũng không sợ bà ấy chơi xấu”.
Cô nàng hành động cực nhanh, lời còn chưa dứt, người đã bay qua đối diện, Lâm Y nhìn bóng dáng cô, lắc đầu cười cười đi vào nhà.
Trong chốc lát, Lâm phu nhân cách vách đến gõ cửa, hỏi. “Chuyện kết phường mở tửu điếm, Lâm phu nhân đã suy nghĩ xong chưa?”.
Lúc trước Lâm Y cảm thấy hứng thú với bí quyết mở tiệm của Lâm phu nhân, nhưng hiện tại nàng chỉ muốn cẩn thận bắt đầu từ buôn bán nhỏ, liền mất đi hứng thú, vì thế nói dối. “Quan nhân nhà ta làm quan, không chịu cho ta buôn bán”.
Lâm Y vốn thuận miệng nói vậy, không ngờ Lâm phu nhân liền tin, không dây dưa nữa. Nàng không khỏi kinh ngạc, ngay cả phố phường dân chúng cũng tin người làm quan không ưa buôn bán, chẳng lẽ quan viên ở Bắc Tống thật sự cho rằng kinh thương là việc nhục nhã thân phận? Nàng nghĩ đến đó, lại âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn Trương Trọng Vi không cố chấp ý niệm đó trong đầu, bằng không nhà bọn họ thật sự phải lâm cảnh khốn cùng.
Lâm phu nhân ngồi đối diện nàng, nghe nói Trương Trọng Vi làm quan, lập tức tỏ vẻ kính trọng. “Ta có mắt không thấy thái sơn, thế nhưng đến mời Lâm phu nhân làm buôn bán, chớ trách chớ trách”.
Lâm Y vội hỏi. “Có gì đâu, Lâm phu nhân đừng nghĩ nhiều”.
Lâm phu nhân trở nên gượng gạo, không dám ngồi lâu, bảo rằng trong nhà có việc, đứng dậy từ đi. Qua một lát, nha hoàn nhà cô ta Xuân Ny lại gõ cửa, trả cối chày lúc trước mượn, cũng dâng một xấp gấm Tứ Xuyên làm lễ tạ ơn. Lễ vật trọng như vậy, giá trị vượt qua cả cối chày, Lâm Y nào dám nhận, vội chối từ. “Đều là hàng xóm, mượn chút đồ còn phải quà cáp tạ ơn, bảo ta để mặt mũi đâu chứ”.
Xuân Ny lên tiếng nói sang việc khác. “Lão gia nhà chúng tôi và huynh đệ nhà mẹ đẻ của phu nhân xưa nay bất hòa, nếu Lâm phu nhân nhìn thấy lão gia nhà chúng tôi trở về, ngàn vạn lần đừng nhắc đến huynh đệ nhà mẹ đẻ phu nhân chúng tôi tới đây”.
Tới tận lúc này Lâm Y mới chính thức hiểu, hóa ra Lâm phu nhân không phải muốn mở tửu điếm gì cả, chẳng qua là nghe Lâm Y nhắc tới muốn kiếm tiền, liền góp ý qua lại, kiếm cớ tặng phí bịt miệng đến. Lâm Y hiểu sai ý, cứ tưởng Lâm phu nhân muốn mượn sức, từ chối ý tốt của cô ta, lúc này mới có chuyện cô ta trực tiếp tặng gấm Tứ Xuyên đến. Lâm Y nghĩ thông, thật cảm thấy xấp gấm này không nhận không được, bằng không Lâm phu nhân chẳng thể an tâm nổi. Dù sao nàng cũng không nghĩ quản chuyện nhà hàng xóm, liền nhận gấm Tứ Xuyên, nói. “Đa tạ Lâm phu nhân, ta không khách sáo nữa”.
Xuân Ny hoàn thành nhiệm vụ, quay về báo cáo cho Lâm phu nhân biết. Lâm phu nhân dỡ được tảng đá trong lòng, cũng không dám lơi lỏng, luôn luôn tặng một ít quà cáp sang, khiến Lâm Y rất khó xử, không nhận sợ Lâm phu nhân đa tâm, nhận rồi cảm giác như thông đồng cho người ta làm bậy, vì thế bàn với Trương Trọng Vi, cho thuê luôn căn nhà đang ở, ra ngoài tìm chỗ khác.
Trương Trọng Vi nghe Lâm Y nói nguyên do, cũng hiểu nên chuyển nhà, vì thế viết cáo thiếp dán ra ngoài cửa, nhưng lần này bọn họ vận khí không tốt, qua mấy ngày vẫn không ai đến hỏi. Đành phải tiếp tục ở, chờ cho thuê được mới tính toán chuyển đi.
Nói đến cũng lạ, Lâm phu nhân thấy cáo thiếp kia, thật không đến cửa quấy rầy nữa, Lâm Y phỏng đoán đại khái cô ta nghĩ cả nhà Lâm Y phải chuyển đi, không tất yếu quà cáp bịt miệng nữa, liền yên tĩnh xuống.
Ngày hôm đó Trương Trọng Vi được nghỉ, một ngày rảnh rỗi, dẫn Lâm Y và Thanh Miêu ra phố khảo sát giá thị trường. Chàng thì muốn chọn ngay một nhà, nhưng Lâm Y cố ý muốn xem mấy nhà mới quyết định, vì thế ba người đi một đoạn nghỉ một đoạn, nhìn nhà này đến nhà khác.
Việc này rất có hiệu quả, Lâm Y đã biết đại khái về khách điếm trong kinh thành : Đông Kinh tổng cộng có bảy mươi hai chính điếm, vừa ủ rượu vừa bán rượu; còn lại gọi là “cước điếm”, chỉ bán rượu không ủ rượu, toàn bộ dựa vào chính điếm cung ứng; cước điếm cũng còn gọi là nơi bán trà rượu, hoặc nhỏ hơn gọi là “phách hộ”, “đả oản đầu”, nhiều tên khác nữa.
Xem qua rất nhiều cửa tiệm, Lâm Y nhịn không được cảm khái, tất cả các điếm quán đó đều mở ra vì đàn ông, tôn chỉ là phục vụ khẩu vị của đàn ông, nàng ngồi trong điếm, thấy khách uống rượu chung quanh ai cũng ôm kỹ nữ, nàng cảm thấy đứng ngồi không yên, ngồi không lâu lắm đã muốn rời đi.
Nhìn đến cuối cùng, Lâm Y bắt đầu có một ý tưởng mở tửu điếm cho nữ giới, nàng kể cho Trương Trọng Vi nghe, nói. “Phụ nữ chúng em ngày thường không có nơi nào để đi, nhất định đều nghẹn chết được, em mở tửu điếm cho bọn họ nhàn hạ có thể đến ngồi chơi, tâm sự, nhất định sinh ý không tồi”.
Nàng vốn tưởng ở Đại Tống ý định này thể nào cũng bị coi là kỳ dị, Trương Trọng Vi hẳn không dễ dàng đồng ý, không ngờ Trương Trọng Vi lại vui mừng gật đầu. “Em mở tửu điếm bình thường, không thể xuất đầu lộ diện, còn phải thuê người quản lý, nếu em chỉ bán rượu cho nữ giới, có thể tự mình làm, chẳng phải tiện hơn nhiều sao?”.
Lâm Y còn chưa nghĩ đến đó, liên tục gật đầu, cười. “Mở tiệm như thế, em và Thanh Miêu hai người có thể ứng phó, chúng ta trước thuê nơi nhỏ thôi, nếu buôn bán tốt, lại khuếch trương mặt tiền sau, như vậy cũng không sợ thiếu vốn”.
Trương Trọng Vi nhìn một tửu điếm náo nhiệt ven đường, có chút nghi ngờ. “Em ngẫm lại, nếu mở điếm chỉ dành cho nữ giới, nhất định đưa tới nhiều người vây xem, phụ nữ da mặt mỏng, có thể chịu ngồi?”.
Lâm Y cũng tự hỏi, nói. “Nơi mở đúng là vấn đề thật, không thể mở ở đường lớn, phải bí mật chút mới tốt”.
Trương Trọng Vi nói. “Không ra chỗ náo nhiệt, làm sao có người tới?”.
Thanh Miêu nghe xong câu đó, xen vào. “Cái gọi là rượu thơm không sợ ngõ sâu, hơn nữa, chúng ta mở là tửu điếm đầu tiên ở Đông Kinh cho nữ giới, không ai cạnh tranh, còn sợ không có khách?”.
Lâm Y lắc đầu, lẩm bẩm nói. “Không thể mở ở nơi náo nhiệt, cũng không thể quá hẻo lánh…”.
Thanh Miêu nói. “Vừa không náo nhiệt vừa không hẻo lánh, nơi như thế quả là khó tìm”.
Chủ tớ hai người đứng ven đường trầm tư suy nghĩ, Trương Trọng Vi vội nói. “Chúng ta về nhà trước đã, buôn bán là chuyện lâu dài, gấp gáp không được”.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp