Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 115: Tiền tài mở đường
Trương Đống vuốt chòm râu, bước thong thả trong phòng vài bước, nói. “Hiện giờ chỉ có thể dùng kế hoãn binh trước”. Ông ta gọi Trương Trọng Vi đến gần, nói. “Hồng viên ngoại tố cáo chúng ta trước, hẳn là hắn đã vào kinh, con sai người đi thông báo cho hắn, cũng đừng nói gì nhiều, chỉ nói với hắn, Bá Lâm đã viết thư cho Lí thái thú”.
Trương Trọng Vi nghe theo, ra ngoài cửa, đuổi theo hai gã nha dịch ban nãy đến báo tin, hỏi thăm chỗ Hồng viên ngoại đang ở. Không ngờ bọn nha dịch kín miệng, nhất quyết không để lộ. Trương Trọng Vi thất vọng quay về, Trương Bá Lâm hỏi chàng vài câu, mắng to chàng quá thành thật. “Cậu không mời quan sai uống hai li rượu, bọn họ làm sao chịu nói”.
Trương Trọng Vi hiểu ra, đến đây học thêm một chiêu, nhưng chàng sờ sờ tay áo, dốc ngược túi tiền cũng không có một đồng. Trương Bá Lâm và Trương Đống cũng một thân vô xu, ba người nhìn nhau. Cũng là Thanh Miêu hầu hạ ở đó nhanh trí, chạy tới thông báo cho Lâm Y, mang mấy trăm văn tới cứu giúp.
Có tiền quả nhiên dễ làm, Trương Trọng Vi chạy như điên đuổi theo hai tên nha dịch, mời bọn họ tới tửu quán, mấy chén rượu xuống bụng xong, cái gì cần biết cũng đã biết. Trương Trọng Vi thuận lợi làm xong việc, lại hiểu ra ít nhiều, không tự mình đi tìm Hồng viên ngoại, mà gọi tiểu nhị thêm món thịt lên mâm, nhờ hai tên nha dịch chuyển lời dùm.
Chức vị nha dịch dù thấp nhưng vẫn là cáo mượn oai hùm, Trương Trọng Vi vốn không ôm nhiều hy vọng, cũng không ngờ chàng vừa mở miệng hai gã đã đồng ý. Trương Trọng Vi vô cùng mừng rỡ, chỉ là chàng không biết, hai tên nha dịch này lúc trước đã nhận tiền của Hồng viên ngoại nhờ đến nhà họ Trương, bây giờ sẽ quay về chỗ Hồng viên ngoại báo cáo tin tức, giúp đỡ Trương Trọng Vi chẳng qua là tiện đường, đương nhiên sảng khoái chấp nhận.
Trương Trọng Vi thuận lợi xong xuôi sự tình, vui vẻ về nhà, trước báo lại cho Trương Đống, lại về phòng cảm ơn Lâm Y. “Nương tử, hôm nay lại tiêu tốn tiền của em”.
Lâm Y nói. “Sự tình làm thỏa đáng, nhắc tới tiền làm chi, hơn nữa tiền đó là bỏ ra vì phụ thân, cũng không phải vì chàng”.
Trương Trọng Vi hơi thở dài, than. “Ta hiểu ý phụ thân, phụ thân muốn công bằng, bảo trì vị thế trung lập, chỉ là, rất khó”.
Lâm Y cười an ủi chàng. “Ngày ấy chàng cũng nói rồi đó thôi, dù sao chuyện này chàng không làm chủ được, đã là quyết định của phụ thân, chàng có phiền não cũng vô dụng”.
Trương Trọng Vi gật đầu nói phải, lại bảo rằng buổi trưa chàng chỉ lo cùng Trương Đống uống rượu, chưa ăn gì. Lâm Y chê cười chàng một trận, tự mình xuống bếp hâm nóng hai món cho chàng, lại mở thạp củ cải muối cay Thanh Miêu làm buổi tối bán, múc trộm nửa chén, bưng vào phòng cho Trương Trọng Vi thêm cơm.
Thanh Miêu lập tức phát hiện ra củ cải bị vơi bớt, nhưng không bực dọc, đặc biệt chạy tới hỏi Trương Trọng Vi. “Nhị thiếu gia, nô tỳ làm củ cải muối cay, so với chợ đêm hôm qua bán thế nào?”.
Trương Trọng Vi nói. “Giữa trưa trên bàn cũng có món này, nhưng đã sớm bị bọn họ cướp ăn sạch, ta vừa nếm thử một miếng, nhìn lại đã hết rồi”.
Mọi người tranh ăn, cái này so với trực tiếp khen củ cải muối ăn ngon còn làm Thanh Miêu vui vẻ hơn, cô mừng rỡ quay về phòng bếp, chiếu theo quy củ ở nông thôn, múc một chén lớn qua nhà hàng xóm chung quanh, tặng mỗi nhà một ít, phân cho mọi người cùng thưởng thức. Cô là tặng không, nhưng hàng xóm trong thành không cho là vậy, còn tưởng cô muốn bán mới tặng cho ăn thử trước. Có vài người tốt bụng, muốn hàng xóm vui lòng, liền hỏi mua, Thanh Miêu vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.
Cô cũng đã suy nghĩ, sẽ bán bằng giá như ngoài chợ đêm, ba văn một chén, nhưng ít lại một chút, lòng người rất kì lạ, nếu cô bán cùng lượng đó mà tăng giá một văn, nhiều người sẽ ngại đắt, nhưng bán giá tương đương, chẳng qua ít lại mấy khối, mọi người sẽ vì củ cải hương vị ngon, còn bỏ dầu, sẽ mua ngay.
Như thế một đường, Thanh Miêu vốn là đi tặng, kết quả đi hết, tặng hết phân nửa, bán cũng được phân nửa, cô cao hứng dâng tiền bán được lên trước mặt Lâm Y, nói. “Trừ ra tiền vốn, còn lời được mười lăm văn”.
Lâm Y cười nói. “Lại kiếm thêm ít nữa, đủ tiền cơm cho em một ngày”.
Thanh Miêu vội xin. “Củ cải còn lại chỉ đủ bán bốn chén, Nhị thiếu phu nhân cho em xin ít tiền, em chạy ra chợ mua thêm củ cải, làm nhiều chút tối đem ra chợ đêm bán”.
Củ cải rất rẻ, một văn tiền một cân, Lâm Y sổ ra mười văn đưa cho cô. “Mua ít thôi, hôm nay trước tham khảo thị trường rồi nói sau”.
Thanh Miêu nghe lời, lấy giỏ trúc, nhảy chân sáo ra chợ.
Trương Trọng Vi đứng trước cửa sổ, nhìn Thanh Miêu đi ra, tự giễu nói. “Nhà chúng ta chỉ có ta nhàn nhất”.
Lâm Y vốn định an ủi chàng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội hỏi. “Chàng không phải đã nói sắp lĩnh chức sao, cũng nên bắt đầu chạy chọt rồi chứ? Phụ thân có phân phó gì không?”.
Trương Trọng Vi ngạc nhiên hỏi lại. “Em cũng biết cả từ ‘chạy chọt’ sao?”.
Lâm Y thầm nghĩ, lịch sử Trung Quốc mấy ngàn năm, bao nhiêu sự tình biến hóa, duy chỉ có hai chữ “quan hệ” là mãi mãi không thay đổi. Nàng liếc Trương Trọng Vi một cái, nói. “Chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy rồi”.
Trương Trọng Vi nói. “Việc này phụ thân đã có so đo, phụ thân định chờ chuyện Hồng viên ngoại xử lí thỏa đáng, phân rõ giới hạn với phe Lí thái thú rồi sẽ dẫn ta đi gặp đồng nghiệp ngày xưa”.
Trương Đống an bài như vậy rất hợp lí, Lâm Y cười. “Phụ thân kinh nghiệm quan trường đầy mình, đương nhiên là đã tính hết, em chẳng qua là hỏi chút thôi”. Nói đoạn, đến gần Trương Trọng Vi, dựa vào chàng, nhẹ giọng nói. “Nếu có nơi nào cần dùng tiền, cứ việc nói cho em biết, đừng ngại ngùng mà chậm trễ đại sự”.
Trương Trọng Vi cúi đầu ừ một tiếng, cầm tay nàng. Hai người không nói gì, chỉ yên lặng dựa vào nhau, thẳng đến khi Thanh Miêu mua củ cải quay lại báo cáo sổ sách, bọn họ mới cuống quýt tách ra.
Biểu tình của Thanh Miêu lúc này còn hưng phấn hơn bán củ cải ban nãy, lấy ra năm văn trả lại cho Lâm Y, nói. “Nhị thiếu phu nhân, thì ra giá đồ ăn buổi tối rẻ hơn phân nửa so với buổi sáng, củ cải một văn tiền một cây, tùy ý chọn”. Nói xong giơ giỏ trúc lên cho Lâm Y nhìn. “Em mua năm cây to như vậy, chỉ năm văn thôi, nặng hơn bốn cây chúng ta mua buổi sáng, còn rẻ hơn ba văn”.
Lâm Y thầm than bản thân hổ thẹn, kiếp trước nàng là người thường xuyên ra chợ mua đồ ăn, biết buổi tối giá sẽ rẻ hơn, đáng tiếc xuyên tới Bắc Tống thời gian lâu, đã quên mất.
Trương Trọng Vi thấy nàng tỏ ra xấu hổ, vội đến giải vây. “Trước kia chúng ta ở nông thôn, cũng không cần ra chợ mua bán thức ăn, Nhị thiếu phu nhân làm sao biết được”.
Lâm Y thấy chàng bênh vực mình, trong lòng ngọt ngào. Thanh Miêu không hiểu phong tình, mang rổ ra ngoài, nghiêng đầu lẩm nhẩm. “Nô tỳ cũng có biết đâu, mà cũng chẳng trách Nhị thiếu phu nhân”.
Cô vừa bước ra cổng hai bước đã quay lại, chạy về phòng, vẻ mặt hoảng hốt. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, hai gã nha dịch buổi trưa tới bây giờ lại tới nữa”.
Lâm Y bị cô kéo cũng hoảng lên, vội nhìn về phía Trương Trọng Vi. Trương Trọng Vi đoán là nha dịch truyền tin cho Hồng viên ngoại có kết quả, nói cho Lâm Y biết, bảo nàng yên tâm.
Lâm Y nhẹ nhàng thở ra, hỏi. “Buổi trưa đưa cho chàng tiền mời bọn họ uống rượu, có còn dư không?”.
Trương Trọng Vi sờ sờ túi tiền, lắc đầu trả lời. “Đông Kinh rượu cũng đắt, đã hết”.
Lâm Y liền xoay người mở tráp để tiền dùng hằng ngày, nắm một nắm đưa cho chàng, nói. “Mặc kệ sự tình thành bại thế nào, người ta đều đã giúp mình làm việc, thưởng thêm một chút, về sau cũng tiện nhờ vả”.
Giữa trưa hôm nay, Trương Trọng Vi mới học hỏi ở Trương Bá Lâm một chiêu, lúc này thấy Lâm Y cũng rành đạo lí đối nhân xử thế, âm thầm ghi tạc trong lòng.
Chàng nhận tiền, lại như thường lệ nói tiêu tiền của nương tử thật ngượng ngùng vân vân, bỏ tiền vào tay áo ra ngoài gặp nha dịch.
Thanh Miêu nói. “Tiền của Nhị thiếu phu nhân cũng là tiền của Nhị thiếu gia, thiếu gia còn khách khí như vậy”.
Lâm Y thầm nghĩ, cách hiểu như vậy là sai lầm, hiền lành săn sóc thì nên, nhưng giới hạn tài sản phải phân chia rạch ròi. Nàng nhìn Thanh Miêu, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên giảng giải cho cô biết về quan hệ giữa của hồi môn của người nữ và tài sản nhà chồng.
Lúc nàng ở trong phòng tiến hành giáo dục tiền hôn nhân cho Thanh Miêu, Trương Trọng Vi đã ở bên ngoài xưng huynh gọi đệ với hai tên nha dịch, thật là tiền tài mở đường, mọi thứ đều dễ dàng. Nha dịch nói, Hồng viên ngoại nhận được tin xong, cũng không biết đi vào thương lượng với ai một lát, quay ra yêu cầu đi gặp phủ doãn, xin dời lại ngày thăng đường, còn về dời lại ngày nào thì không nói rõ.
Trương Trọng Vi nghe chỉ hiểu bảy tám phần, tiễn bước nha dịch xong liền đến phòng Trương Đống thuật lại. Trương Đống nói. “Hồng viên ngoại nhất định là thương lượng với con rể hắn, phải đợi Lí thái thú hồi âm rồi tính tiếp, xem ra bọn họ vẫn biết Đại lang ở trong lòng Lí thái thú nặng bao nhiêu cân”.
Bây giờ Trương Trọng Vi mới hiểu hết, hỏi. “Vậy chúng ta tạm thời không quan tâm?”.
Trương Đống gật đầu. “Bình tĩnh chờ Lí thái thú gởi thư”.
Trương Trọng Vi mừng rỡ, vội hỏi tiếp. “Phụ thân, vậy ngày mai phụ thân dẫn con đi gặp đồng nghiệp đi?”.
Trương Đống thấy lạ, lại cảm giác hơi phiền lòng, hỏi. “Con gấp gáp như vậy là vì sao?”.
Trương Trọng Vi ăn ngay nói thật. “Một ngày chưa có chức vụ, một ngày không có bổng lộc dưỡng gia, cứ tiêu tiền của nương tử mãi, rất băn khoăn”.
Trương Đống bây giờ cũng đang sống dựa vào tiền của Lâm Y, lại không cảm thấy băn khoăn, chỉ nói con dâu phụng dưỡng cha mẹ chồng là chuyện luân thường đạo lí, ông ta đặc biệt không thích cách Trương Trọng Vi luôn đặt nương tử lên trước, nhưng rốt cuộc không phải con ruột của mình, không thể đánh chửi dạy dỗ, chỉ có thể phất tay áo, quay sang không để ý tới chàng.
Trương Trọng Vi đoán không ra Trương Đống có ý gì, đứng khoanh tay tại chỗ, không dám cử động. Vẫn là Dương thị thoáng nghe bên ngoài im lặng, mới đi ra oán trách Trương Đống. “Lão gia không còn việc gì nữa thì cho Nhị lang lui đi, bắt nó đứng đó làm chi?”.
Trương Đống bất đắc dĩ xua tay, kêu Trương Trọng Vi đi xuống, đợi chàng vừa đi, liền nói với Dương thị. “Phu nhân, cho cháu làm con thừa tự rốt cuộc vẫn không bằng con ruột”.
Dương thị nói. “Nhị lang và con dâu đều rất hiếu thuận, có gì không tốt?”.
Trương Đống chắp tay ra sau mông, không lên tiếng. Dương thị hiểu được tâm tư ông ta, đành phải hỏi. “Lão gia muốn thế nào?”.
Trương Đống nói chắc như chém đinh chặt sắt. “Tôi phải nạp thiếp”.
Dương thị đã biết trước đáp án, nhưng thực sự nghe được từ miệng Trương Đống, trong lòng vẫn không thoải mái, ngừng một chút mới nói. “Ở Đông Kinh giá cả thế nào, lão gia không phải không biết, chúng ta trong tay không có tiền, làm sao mua thiếp?”.
Trương Đống nói. “Chờ tới lúc xuất sĩ, được bổng lộc liền mua”.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp