Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 16: Thịt kho tàu - 3


Chương trước Chương tiếp

Vương thị cùng Vương ni cô vừa ăn vừa nói chuyện, ước chừng hàn huyên hơn nửa canh giờ, Vương ni cô ngồi không, chủ tùy khách liền, Vương thị cùng nàng ăn chay, Mèo Con cùng Nam Qua cũng ăn chung với Vương thị, tùy tiện bới hai chén cơm trắng. Không có biện pháp, trưởng bối không ăn thịt, tiểu bối nào có tư cách để ăn a? Mèo Con mang ánh mắt ai oán nhìn thịt kho tàu thơm nức, ánh mắt ai oán cực kỳ, thịt kho tàu a! Thịt kho tàu! Ngươi chờ , buổi tối ta sẽ từ từ mà ăn ngươi . Nàng một bên ăn cơm trắng cùng rau khô, một bên yên lặng nói với thịt kho tàu. “Vương sư cô, người cũng biết ta trước đây có ba tôn tử chết non …”, Vương thị nhắc tới ba tôn tử chết non liền rơm rớm nước mắt. Đang bình thường, Nam Qua nghe đến ba đứa con đã chết của nàng cũng rơi nước mắt. Vương thị sau khi khóc thì nói: “Vương sư cô, người xem có biện pháp gì để lần này tôn tử của ta có thể bình an lớn lên không?” Vương ni cô ở một bên nghe xong cũng rơi vài giọt nước mắt, hai tay tạo thành chữ thập niệm một tiếng “A di đà phật từ bi đại Bồ Tát”, mới nói: “Tứ thẩm, trong kinh có nói, ở Tây phương có vị Bồ Tát chiếu ánh sáng khắp thế gian, từ bi đại xá, nếu có thiện nam tín nữ có lòng thờ kính, có thể phù hộ con cháu bình an khoẻ mạnh” Vương thị vội hỏi: “Phải như cung phụng thế nào mới tính là thành tâm đây?” Vương ni cô nói: “Trừ bỏ tiền nhang đèn cúng vườn ra, mỗi ngày vài ngọn đèn bằng dầu vừng, đèn chính là hiện thân của vị Bồ Tát này, ngày đêm không thể tắt” Mèo Con nghe xong khẽ nhíu mày, nhìn Nam Qua đáy mắt quang mang cùng Vương thị thần sắc mừng rỡ: “Thật vậy chăng?! Muốn thắp đèn này, một ngày phải dùng bao nhiêu dầu vừng?”. Nàng nuốt nước bọt dè chừng hỏi Vương ni cô nói: “Một ngày một đêm ít nhất cũng phải bốn lạng dầu vừng” Vương thị suy nghĩ một hồi, một ngày một đêm bốn lạng dầu vừng, trong nhà vẫn lo lắng được, liền nói: “Một khi đã như vậy, Vương sư cô liền làm phiền ngài giúp ta làm, phù hộ tiểu tôn tử này của ta bình an lớn lên” Vương ni cô gật gật đầu, Mèo Con nghe xong sắc mặt đổi một chút, một ngày bốn lạng dầu vừng, chỉ là một chút chi tiêu nhỏ. Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, xoay người đi vào trong phòng, lúc đi ra thì cầm lấy một cái túi vải bố nhỏ màu trắng. “Vương sư cô” Mèo Con đi đến trước mặt Vương ni cô nhẹ gọi. “Có chuyện gì vậy?” Vương ni cô cười tủm tỉm hỏi. “Vương sư cô, đây là tiền con tiết kiệm để giúp cháu con chép Địa Tạng Kinh, làm phiền người giúp con cúng cho Địa Tạng Bồ Tát”. Nói xong lại lấy từ trong tay áo ra một trăm quan tiền nói: “Cái này không có gì đáng giá cả, nhưng mà cũng là tâm ý của con” Vương ni cô tiếp nhận Địa Tạng Kinh của Mèo Con, kinh ngạc phát hiện từng chữ từng chữ nhỏ nhắn mạch lạc rõ ràng, đường may cẩn thận kín đáo, nhịn không được khen: “Lục nha đầu may thật khéo!” Mèo Con hơi hơi mỉm cười nói: “Vương sư phụ khích lệ, bất quá chỉ là chút tài mọn mà thôi, chỉ cầu có thể khiến cho cháu con có thể bình an lớn lên” Vương thị cũng gật đầu nói: “Ta cũng chỉ cầu tôn tử này có thể hảo hảo lớn lên” Vương thị cùng Vương ni cô nói chuyện được nửa buổi, trước khi đi Vương ni cô vụng trộm hỏi Mèo Con: “Lục nha đầu, con còn muốn chép kinh Phật không?” Mèo Con trong lòng nói một tiếng “Được!”, ngoài miệng lại nghi hoặc hỏi: “Con không phải đã thêu Địa Tạng Kinh đấy sao? Vương sư cô còn muốn thêu kinh thư gì? Ngài nói a! Con nhất định thêu được!” Vương ni cô nói: “Lục nha đầu, con có điều không biết, việc thêu kinh Phật này là việc tích nhiều công đức, nhưng không phải người nào cũng có tay nghề tốt như con. Người nhà giàu chỉ có thể thuê tú nương (người làm nghề thêu) thêu kinh Phật mà cúng Bồ Tát”. Nàng thấy Mèo Con vẫn như cũ một bộ dạng cái hiểu cái không, liền cắn răng nói: “Ý tứ của ta là con có bằng lòng hay không đem pho kinh Phật kia ra, Triệu đại phu nhân nguyện ý mua mười lượng bạc” Mèo Con vừa nghe lập tức xua tay nói: “Không thể được, con thêu kinh Phật này là vì muốn cầu phúc cho cháu con, không phải vì bạc” Vương ni cô nhãn châu xoay động nói: “Bái phật chú ý là tâm thành tắc linh, ta đem tú kinh của con về bái trước mặt Bồ Tát, cúng ba ngày ba đêm, sau khi để Bồ Tát chứng nhận tâm ý xong lại chuyển sang cho Triệu đại phu nhân, như thế nào?” Mèo Con vừa nghe, mặt lộ vẻ tâm động, do do dự dự hỏi: “Có thể sao? Bồ Tát sẽ không trách tội?” Vương ni cô vừa thấy thần sắc của nàng, biết là đã bị hấp dẫn, vội vàng nói: “Sẽ không! Địa Tạng Bồ Tát là vị Bồ Tát từ bi nhất, như thế nào có thể trách tội con đây?” Mèo Con nghe xong phúc thân nói: “Vậy làm phiền vương sư cô!”. Mười lượng bạc cũng đủ tiền dầu vừng một năm, về phần Vương ni cô có được bao nhiêu tiền là chuyện của bà ta. Vương ni cô nghe được mặt mày hớn hở nói: “Không phiền toái! Một chút cũng không phiền toái”. Nàng trong lòng mừng thầm, kinh Phật này chuyển cho Triệu đại phu nhân, đại phu nhân ít nhất có thể cho bà ta năm mươi lượng bạc, cái này kiếm được rất lời. Vương ni cô nói: “Lục nha đầu bình thường nếu là có rảnh, cũng có thể thêu thêm vài bản kinh, coi như kiếm tiền cúng dầu vừng cho Bồ Tát” Mèo Con vừa nghe, trong lòng mừng thầm: “Chỉ cần Vương sư cô muốn nói với con một tiếng là được” Mèo Con sớm đã biết Vương ni cô có bán tú kinh cho nhà giàu. Tú kinh, phật tượng là thứ mà phụ nữ yêu thích nhất, không chỉ có có thể tích phúc, tiền công cũng cao. Nhưng mà nàng không có nói cách kiếm tiền này ra đâu, Vương ni cô này quả thật là mở cửa cho nàng . Nàng cũng biết này Vương ni cô cắt xén không ít tiền, nhưng thêu kinh Phật so với thêu khăn tay dễ kiếm tiền hơn nhiều. Lại nói nàng đối tay nghề của mình có tin tưởng, hiện tại nàng ít kiếm tiền một chút, chờ này khách hàng thấy được kĩ năng thêu thùa của nàng, nàng sẽ không sợ bà ta cắt xén tiền công của nàng nữa! Mà Vương ni cô cũng suy nghĩ, lục nha đầu Cố gia này tay nghề thêu thùa ôi cha mẹ ơi giỏi thật là giỏi, người cũng nhỏ, lừa thật là dễ dàng, đem đến cho nàng một vài trâm cài tóc sẽ không sợ nàng không đem đồ tốt mà giao ra đây. Giá thu thấp như vậy, qua tay mình lại bán giá khác, ngu gì mà không kiếm tiền? Mỗi người đều tự mình suy nghĩ mà nở nụ cười tính toán. Một tiểu nha đầu nở nụ cười khờ dại ngây ngô, một lão bà nở nụ cười hòa ái dễ gần. Sau khi tiễn bước Vương ni cô, quay đầu lại chỉ thấy Nam Qua nước mắt lưng tròng nhìn nàng: “Mèo Con, Địa Tạng Kinh kia của muội tốn nhiều công sức như vậy…” Mèo Con vội vàng nói: “Tẩu tử, Địa Tạng Kinh này vốn là muội thêu cho cháu muội. Tỷ cũng đừng nghĩ nhiều nữa!” Nam Qua rưng rưng nói: “Nếu không phải tại thân thể ta không tốt cũng sẽ không…” Mèo Con nghe nhíu mày nói: “Tẩu tử, tỷ đừng nghĩ nhiều, hảo hảo dưỡng thai mới được, tỷ yên tâm! Chúng ta cầu Bồ Tát phù hộ, cháu muội nhất định sẽ bình an lớn lên!” Vương thị cũng đi ra nói: “Đúng vậy, Nam Qua con yên tâm, ta từ hôm nay trở đi sẽ ăn chay, cầu phúc cho tôn tử của ta!” Nam Qua vừa nghe lập tức nói: “Con cũng…” “Tẩu tử, tỷ không thể ăn chay”. Mèo Con vội vàng ngăn cản nói: “Tỷ ăn chay thì đứa trẻ sẽ không có dinh dưỡng, lúc này là lúc tỷ bồi bổ thân thể” Vương thị gật đầu nói: “Đúng, muội muội con nói đúng, hiện tại là lúc con nên bồi bổ thân mình, không nên ăn chay, ta với muội muội con ăn chay là được” Mèo Con vừa nghe, mặt nhất thời tái đi, nhớ tới buổi sáng mình vất vả nấu thịt kho tàu, liền như vậy bái bai nàng, không khỏi rơi hai giọt lệ! Sớm biết như thế lúc Hồng Lăng ăn nàng cũng ăn theo luôn cho rồi! Nhưng mà nhìn đến Nam Qua cùng vương thị vẻ mặt thành kính, miệng nàng mím lại, âm thầm cắn răng nghĩ đến: “Quên đi! Coi như giảm béo đi!”. Nàng cúi đầu nhìn thân thể mình khô quắt, âm thầm khẩn cầu, đứa nhỏ này nhất định phải bình an sinh ra! Nàng cũng không muốn ăn chay hoài đâu bằng không sẽ biến thành sân bay! “Cha! Mẹ! Chúng con đã trở về!”. Lúc chạng vạng, Mèo Con đang dọn đồ ăn lên bàn thì cửa truyền đến tiếng cười to vui vẻ của Cố Lộc, Mèo Con nghe được thanh âm vui vẻ nhị ca, vội vàng chạy đến: “Nhị ca!” “Mèo Con!” Cố Lộc một phen ôm lấy nàng, hôn lên khuôn mặt phấn tròn tròn của nàng vài cái. “Nhị ca, đau a!” Mèo Con cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ nhắn trốn tránh công kích của hắn: “Ca ca có râu!” “Nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch! Còn ra thể thống gì nữa!” Sau lưng truyền đến âm thanh tức giận của Cố Phúc, sau đó Mèo Con rơi vào trong lòng ngực của Cố Phúc: “Mèo Con, chỉ nhớ nhị ca không nhớ đến đại ca?” Mèo Con cười khanh khách nói: “Đại ca vẫn còn thường xuyên thấy, nhị ca đã rất lâu không thấy!” “Nha đầu hư hỏng không có lương tâm!” Cố Phúc điểm điểm cái mũi nhỏ của nàng, thấy nàng lắc lắc thân thể hướng hắn làm nũng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng giống như hoa hồng, nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên của khuôn mặt nhỏ nhắn nàng. Cố Lộc ở một bên bĩu môi nói: “Đại ca hiện tại như thế nào mà huynh không nói nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch?” Cố Phúc giận trừng mắt liếc nhìn Cố Lộc một cái, Trần Quân Ngọc mỉm cười nhìn ba huynh muội náo loạn, Vương thị bê bát không cười tủm tỉm nói: “Được rồi, mau vào đi! Rửa mặt rồi đi ăn cơm! Đói bụng không?” “Mẹ!” “Tứ thẩm!” Ba người hô nhẹ tiến vào, Cố Lộc cười hì hì tiến lên tiếp nhận bát đũa trong tay Vương thị nói: “Mẹ, con đã trở về!” Vương thị sờ sờ đứa con thứ hai đã hai năm không thấy, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Lộc Nhi thật gầy!” Cố Lộc cười hì hì giơ hai cánh tay nói: “Mẹ người đừng thấy con gầy con rất khỏe! Người xem!” Hắn trở mình một cái té ngã, mà bát đũa trong tay vẫn như cũ vững vàng ở trong tay hắn. Vương thị bị hù nhảy dựng, bừng tỉnh, liền cười vỗ thân mình hắn mắng: “Tử tiểu tử! Ra ngoài hai năm, so với đệ đệ con còn nghịch ngợm!” Cố Toàn từ trong phòng chạy đến, hưng phấn hô: “Nhị ca, đệ cũng muốn chơi!” Cố Lộc cười ha ha ôm lấy tiểu đệ, ném lên không, Cố Toàn vui vẻ khanh khách cười không ngừng, Mèo Con ở một bên nhìn đến kinh ngạc, nhị ca khi nào thì có sức lực nhiều như vậy? Trò chơi này cần nhiều sức lực lắm? Cố Phúc thấy nàng nhìn không chuyển mắt nhị đệ cùng tiểu đệ chơi đùa, nghĩ đến nàng cũng hâm mộ, cúi đầu cười nói: “Mèo Con cũng muốn chơi sao?” Nói xong liền đem tiểu thân thể mềm mại trong lòng ngực mình tung lên, sau đó vững vàng tiếp được. Mèo Con sợ tới mức kêu một tiếng, lại thấy chính mình rơi vào trong lòng ngực Cố Phúc, hồi tưởng cảm giác kích thích vừa rồi, nhịn không được cười khanh khách: “Đại ca, muội còn muốn chơi!” (Này này này! Anh tung đi nhé! Anh mà chụp hụt thì sinh con không kịp mà trả chon am chính đâu nhá! =.=) “Được!” Vương thị ở một bên nhìn xem lo lắng, chỉ sợ hai đứa con lớn không cẩn thận đem đệ đệ muội muội làm bị thương, vội nói: “Các ngươi mau để đệ đệ muội muội xuống, đều đã lớn như vậy, như thế nào mà còn đùa giỡn giống tiểu hài tử!” Trần Quân Ngọc mỉm cười nói: “Thẩm, người yên tâm, sẽ không để hai người họ ngã đâu!” Mèo Con cùng đại ca chơi một hồi, vươn tay nhỏ bé: “Ngọc ca, ôm một cái!” Trần Quân Ngọc mỉm cười ôm tiểu búp bê hưng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đem nàng đặt ở trên cổ mình, Cố Toàn vừa thấy, lập tức tiến lên ôm đùi Trần Quân Ngọc làm nũng nói: “Ngọc ca, đệ cũng muốn ôm một cái! Đệ muốn cưỡi ngựa!” Mèo Con lắc lắc tiểu thân thể: “Ngọc ca, muội muốn cưỡi ngựa! Không để ý đến tiểu ca!” Trần Quân Ngọc bị hai tiểu hài tử cuốn lấy cười ha ha: “Toàn Nhi, đệ đợi một chút, một hồi Ngọc ca cùng đệ chơi!” Lúc Cố Tứ Ngưu về nhà, liền thấy mấy đứa con lớn nhất đang cùng hai tiểu nhân nhi ở trong sân chơi cưỡi ngựa, tiểu nữ nhân tay nhỏ bé gắt gao nắm áo Ngọc Nhi, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khanh khách cười, không khỏi lắc đầu, con gái xưa nay nhu thuận, rất ít thấy chơi đùa như vậy. Nhưng thật ra Cố Phúc liếc mắt một cái liền thấy được Cố Tứ Ngưu: “Cha” Mọi người ngừng lại, Cố Tứ Ngưu nói: “Đi vào trong nói chuyện đi, Mèo Con mau xuống, như thế nào có thể ngồi ở trên cổ Ngọc ca đây?” Mèo Con chu cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, Trần Quân Ngọc vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực: “Tứ thúc, chúng ta đang đùa a!” Hắn yêu thương tiểu oa nhi trong lòng ngực nói: “Mấy tháng không thấy, Mèo Con cao một tí, cũng nặng hơn một tí!” Mèo Con nhớ tới mấy tháng tới phải ăn chay, trong lòng yên lặng tiếp một câu, nàng sẽ lập tức thật gầy! Cố Tứ Ngưu đột nhiên nhớ tới cái gì, cười ha ha nói: “Nha đầu kia đã trưởng thành, cũng biết trang điểm! Các ngươi không trở về nên không biết, khoảng thời gian trước răng cửa của nàng bị rụng, cả ngày ngậm miệng không chịu nói, cho đến khi răng cửa mọc lại, mới bằng lòng mở miệng!” “Cha!” Tiểu nha đầu bắt đầu nóng nảy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giơ nắm tay nho nhỏ lên nói: “Cha rõ ràng đã hứa với con là không nói với ca ca!” “Ha ha…” mọi người cười ngã trái ngã phải, Trần Quân Ngọc nhịn cười nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mèo Con, hướng miệng của nàng nhìn nhìn, quả nhiên chỗ răng cửa mọc không đều: “Ha ha…” hắn nhịn không được ầm ĩ cười to. Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu đỏ lên: “Mẹ…” đáng thương hề hề hô một tiếng, Vương thị nhịn cười nói: “Được rồi, đừng cười! Không phải các ngươi cũng có lúc thay răng! Đều vào ăn cơm đi, đồ ăn đều lạnh cả rồi!” “Ai! Được! Được! Chúng ta đều vui vẻ đến hồ đồ rồi!” Trần Quân Ngọc thấy đôi mắt tròn xoe, trắng đen rõ ràng của Mèo Con, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao mím lại, hai tay nhỏ nhắn nắm chặt, giống như một bộ dạng con mèo nhỏ, nhịn cười nhờ nhờ tay nhỏ của nàng để nàng vui vẻ trở lại. Nam Qua đem đồ ăn mang lên bàn, Cố Tứ Ngưu kinh ngạc nhìn trước mặt Vương thị cùng Mèo Con một đĩa nấm mèo, nghi hoặc hỏi: “Các người làm cái gì vậy?” Mèo Con nghe vậy mặt thiếu tái lại, vùi đầu ăn cơm, cố gắng bỏ qua mùi thịt kho tàu, Vương thị nói: “Ta cùng Mèo Con ăn chay” “Vì cái gì?” Cố Tứ Ngưu nhíu mày hỏi, nhìn con gái cúi đầu ăn, không khỏi đau lòng nói: “Nàng làm gì vậy? Mèo Con đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn chay làm cái gì?” Vương thị tức giận nói: “Ta cùng Mèo Con ở trước mặt Bồ Tát đã hứa, trước khi tôn tử của ta ra đời đều ăn chay, để cầu phúc cho tôn tử của ta” Cố Phúc nghe vậy liếc mắt nhìn Nam Qua trách cứ một cái: “Cái gì mà thần linh quỷ quái! Nàng cùng Vương ni cô làm cái gì? Còn liên lụy mẹ cùng Mèo Con nữa hả?” Nam Qua mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Ta…” “Đại ca, là muội tự nguyện”. Mèo Con ngẩng đầu, cuối cùng lưu luyến nhìn thịt kho tàu liếc mắt một cái, sau đó dứt khoát thu hồi ánh mắt nói: “Là muội tự mình thề trước mặt Địa Tạng Bồ Tát, trước khi đứa bé được sinh ra thì không thể ngồi không! Đại tẩu không biết gì cả” Ở đây trừ bỏ Vương thị, Nam Qua, Mèo Con ra những người còn lại đều là Nho sinh, đối với loại chuyện tình cầu thần bái phật này, luôn luôn cười nhạt. Cố Phúc há mồm vừa muốn nói gì, Vương thị lông mi dựng thẳng lên: “Tốt lắm! Đừng nói gì cả! Các ngươi cứ tin tưởng thánh nhân Đại lão gia của các ngươi đi, ta thì cầu Bồ Tát của ta! Ta muốn một tôn tử!” Cố Lộc vừa thấy không khí không tốt, vội vàng ngắt lời nói: “Ăn chay tốt! Mẹ, con ở bên ngoài nhiều năm, cũng học được vài món ăn chay, ngày mai con xuống bếp bộc lộ tài năng với mẹ!” Vương thị vừa nghe, thần sắc hơi dịu đi. Mèo Con cười khúc khích, rung đùi đắc ý ngâm nga nói: “Tử viết: quân tử viễn bào trù (người quân tử thì phải xa nhà bếp). Nhị ca huynh đã quên thánh nhân dạy bảo?” Cố Phúc nghe được sửng sốt, không khỏi hỏi: “Mèo Con, muội làm sao biết những lời này?” Mèo Con tiếp tục bối nói: “Tử viết: Tam nhân đồng hành, tất hữu ngã sư yên. Hữu bằng tự viễn phương lai bất diệc nhạc hồ! (*)”. Đầu nhỏ của nàng cúi cúi ăn cơm, miệng lại nói luận ngữ, bộ dáng đáng yêu làm cho mọi người cười ha ha, nàng nhăn nhăn cái mũi nhỏ nói: “Mỗi ngày nghe ca ca đọc, muội đều thuộc!” (*)Chú thích: “Tam nhân đồng hành, tất hữu ngã sư yên”: Ba người cùng đi, tất có một người là thầy của ta. “Hữu bằng tự viễn phương lai bất diệc nhạc hồ”: Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Cố Phúc mừng rỡ: “Mèo Con thật thông minh, bất quá những lời này cũng không phải là trong Luận ngữ, cũng không phải có ý là quân tử không thể xuống bếp” “Di?” Mèo Con nghi hoặc ngẩng đầu nhỏ, không phải? Cố Phúc yêu thương sờ sờ đầu nhỏ của nàng: “Những lời này là xuất phát trong Lễ kí, sau lại được Mạnh Tử trích dẫn, để nói tấm lòng không đành sát sinh chứ không phải nói quân tử không thể xuống bếp nấu cơm” “A!” Mèo Con kinh ngạc kêu một tiếng, nàng cũng không biết, còn tưởng rằng chính là không thể ý tứ xuống bếp a! Cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc đáng yêu, làm cho mọi người không kìm được yêu thương, Trần Quân Ngọc thân thủ sờ sờ đầu nhỏ của nàng nói: “Mèo Con có muốn học viết chữ không?” Mèo Con nhãn tình sáng lên: “Ngọc ca dạy muội sao?” Trần Quân Ngọc cười lắc đầu: “Không phải ta, có lão sư khác”. Hắn tiếng nói vừa dứt, Cố Phúc nở nụ cười thật tươi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...