Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 36


Chương trước Chương tiếp

Nghĩ là làm, hôm sau, Nhạc Tư Trà liền dẫn Đào Đào tới nhà bác Tiền, nhờ bác hỗ trợ, cũng tiện mang theo một túi phân nhỏ cậu vừa điều chế —– nước suối “nhật” trộn cùng với bùn đen trong không gian. Cậu nghĩ, loại bùn này trong không gian rất phì nhiêu, có thể giúp cây khỏe mạnh, cải tạo đất trồng, rất thích hợp làm phân bón. Cậu không dùng nước suối nhật nguyệt là vì rất dễ sảy ra chuyện cây trồng biến dị, vậy thì rắc rối to.

Cũng may nước suối nhật nguyệt không có tác dụng với côn trùng! Nhạc Tư Trà nghĩ tới đám ong trong không gian, lúc ấy cậu đúng là không suy nghĩ cẩn thận, nếu xảy ra chuyện gì thì nguy!

Lúc cậu tới nhà bác Tiền thì thấy bác đang ngồi nói chuyện vui vẻ với mấy thím khác, trên tay còn đang đan áo len.

Bác Tiền đã thấy Nhạc Tư Trà từ xa, bác gọi lớn “Tư Trà, lại đây ngồi.”. Giọng bác lớn đến nỗi khéo cả khu phố cũng nghe thấy được.

Bác Tiền có ấn tượng rất tốt với cậu thanh niên này, không chỉ dễ nhìn, lễ phép, mà còn vì khí chất độc đáo trên người cậu, nhẹ nhàng, tươi mát khiến người ta an tâm, giống như thiên nhiên vậy.

Nhạc Tư Trà dắt Đào Đào đi tới, vừa lên tiếng chào mọi người thì bị bác Tiền kéo xuống ngồi cạnh.

“Hôm qua có ngủ ngon không? Mùa đông giá rét, cháu ở trong căn nhà cũ ấy có được không?”

“Được ạ.” Nhạc Tư Trà nhẹ nhàng gật đầu, ôm lấy Đào Đào, để cô bé ngồi lên đầu gối mình “Bác Tiền, thực ra hôm nay cháu qua là có chuyện nhờ bác.”

“Còn khách sáo cái gì, có chuyện gì cháu cứ nói đi.” Bác Tiền vui vẻ cười nói.

“Là thế này, cháu muốn sửa sang lại căn nhà một chút, dù sao nó cũng đã cũ rồi, vậy nên cháu muốn hỏi bác có biết xây nhà không?”

“Xây nhà? Nhà của các bác đều là tự xây, nếu cháu cần bác thì để bác hỏi hộ cho.”

“Vậy thì thật cám ơn bác.”

Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, tay nghề ai giỏi, ai lại có thời gian rảnh rỗi mà giúp đỡ.

Mùa đông nên cũng không phải bận rộn chuyện đồng áng, mới một lúc mà đã có rất nhiều người tới giúp, hơn nữa tới xây lại cũng có thể được thêm chút tiền công, Nhạc Tư Trà định mượn nhiều người một chút, như vậy tiến độ cũng nhanh hơn.

Các bà các cô không có kinh nghiệm trong chuyện này như các ông nên bác Tiền mới gọi chồng về nhờ tham mưu.

Bác Vương hít một hơi thuốc, có chút ngẫm nghĩ, hỏi “Cháu muốn thế nào, xây lại toàn bộ hay chỉ sửa thôi?”

“Cháu nghĩ xây lại.” Nhạc Tư Trà trả lời không chút do dự “Nhà đất vốn không rắn chắc, cháu chỉ sợ có ngày sập mất. Nhìn nó cũng cũ lắm rồi.”

“Ừm, vậy cũng được. Chuyện nguyên vật liệu bác có thể giúp cháu, cháu định lúc nào thì động thổ?”

“Càng nhanh càng tốt bác ạ, cháu chỉ có thể ở đây vài ngày vậy nên cháu mong là chuẩn bị tốt trước khi rời đi.”

“Không vấn đề gì, nếu cháu yên tâm có thể nói yêu cầu cho bác.”

“Đương nhiên ạ.” Tuy rằng mới gặp không lâu nhưng cậu tin tưởng vị trưởng bối này “Cháu muốn xây một ngôi nhà hai tầng, không cần lớn lắm, chỉ như hiện tại là được rồi, tường vây cũng phải làm lại.”

“Những thứ khác thì sao?”

“Những thứ khác cháu không có yêu cầu gì, chỉ cần thoáng đãng, sáng sủa, thoải mái là được rồi.”

“Vậy thì đơn giản.” bác Vương nhìn cậu bé trước mặt “Cháu định thường xuyên tới đây ở sao?”

“Nếu có thời gian ạ, bác cũng biết đấy, cháu là học sinh, đa số thời gian đều ở trường.”

“Chúng ta muốn vào thành phố, cháu lại muốn ở đây, bác đúng thật là không hiểu được.”

Nhạc Tư Trà chỉ cười không đáp.

Thật ra cậu chỉ nghĩ rằng nơi này rất tốt để che giấu không gian của cậu.

Hiệu suất của bác Vương rất nhanh, buổi chiều đã mang người tới đập căn nhà.

Trong nhà gần như không có gì sử dụng được, Nhạc Tư Trà cũng không thích mấy thứ đó, cứ để cho bọn họ xử lý thôi.

Mượn thợ là phải đãi thức ăn, bác Tiền hớn hở dẫn theo mấy người ra chợ mua thịt, mua rau, làm một phòng bếp lâm thời bên ngoài nhà, giải quyết vấn đề cơm cho mọi người.

Trong lúc mọi người đang đập tường, Nhạc Tư Trà thấy mình cũng rảnh rỗi liền nhờ bác Tiền trông hộ Đào Đào, cùng bác Vương vào thành phố mua vật liệu.

Cả hai tới ngân hàng trước, Nhạc Tư Trà rút ra từ tài khoản chừng 5 vạn nhân dân tệ rồi mới đi.

Bác Vương dẫn cậu tới một cửa hàng chuyên bán nguyên vật liệu xây dựng, tuy rằng không lớn lắm nhưng bên trong có đầy đủ những thứ cần thiết.

Dễ dàng thấy được bác Vương cùng ông chủ Dịch ở đây có quan hệ khá tốt, ông chủ nhiệt tình chào hỏi hai người, biết được mục đích của cả hai liền giới thiệu cho cậu những loại vật liệu chất lượng khá tốt mà giá cả lại phải chăng.

“Nếu quý khách muốn, chúng tôi có thể miễn phí lựa chọn và phối hợp nguyên vật liệu, cậu bé nếu có yêu cầu gì cứ nói, chúng ta nhất định sẽ khiến cậu hài lòng.”

“Đối với nhà thì không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần bền chắc là được rồi, nhưng là cháu muốn xây tường vây, phần sắt phải được sơn màu, bác có sao?”

“Đương nhiên.” Ông chủ Dịch lấy từ trên giá xuống một quyển sách “In trong này đều là những thứ có ở cửa hàng bác, cháu cứ lựa chọn đi.”

Nhạc Tư Trà nhìn qua, nhanh chóng chọn thứ màu đen, hình mũi tên đơn giản, cao chừng hai mét.

Ông chủ hỏi độ dài tường vây, tính toán rồi thông báo giá cho cậu.

Nhạc Tư Trà nhìn bác Vương, thấy ông gật đầu, cũng đồng ý.

Những vật liệu khác Nhạc Tư Trà cũng không hiểu lắm, đều phải hỏi bác Vương, ông chủ cũng đứng bên cạnh đưa ra vài ý kiến.

Cuối cùng, ông chủ còn giảm giá cho cậu, cam đoan hàng đưa tới tận cửa.

Trả tiền đặt cọc, ký hợp đồng, hẹn giờ giao hàng xong xuôi, hai người liền trở về.

Lúc về, nhà đã đập gần xong.

“Ngôi nhà này đã cũ nhưng may mà móng rất sâu, xây lại cũng đỡ tốn thời gian.”

Nhạc Tư Trà cũng biết tầm quan trọng của móng nhà, nhìn móng cao tới một mét, gật đầu đồng ý.

Bởi vì nhà đã bị đập, Nhạc Tư Trà không còn chỗ ở nên đành theo bác Tiền về.

Sáng sớm hôm sau, ông chủ cửa hàng vật liệu tự mình tới giao hàng. Vài chuyến xe tải là mọi thứ đã được chuyển tới đầy đủ, sau khi kiểm tra, Nhạc Tư Trà liền thành toán nốt số tiền còn lại.

Nhà bắt đầu được xây lại.

Bận rộn vài ngày, Diệp Kình gọi điện tới nói rằng anh đã giải quyết xong mọi việc, hỏi cậu khi nào sẽ về.

Nhạc Tư Trà nhìn căn nhà đang xây dở, có chút khó xử. Dù rằng bác Vương đồng ý trông giùm nhưng dù sao cả hai cũng không thân quen lắm, làm phiền người ta cũng không tốt, nhân tình là thứ khó hoàn lại nhất —– mà cậu lại thiếu nhân tình rất nhiều rồi.

Nhạc Tư Trà nói chuyện này cho Diệp Kình.

“Mai anh sẽ cho người đến.” Diệp Kình nghe xong liền trả lời như vậy.

Nói là làm được, hôm sau Diệp Kình đã cho người tới, đương nhiên là anh cũng tới.

“Sao anh lại đến đây?”

“Đến đón em.”

Diệp Kình mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, bên trong là bộ tây trang được thiết kế hoàn mỹ, tóc cũng được vuốt cẩn thận, khí thế bức người.

Anh liếc nhìn người bên cạnh, người nọ cung kính đưa ra danh thiếp “Xin chào, Nhạc tiên sinh, tôi là kiến trúc sư dưới tay Diệp tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi.”

Nhạc Tư Trà nhận lấy, phía trên chỉ viết vài chữ đơn giản “Kiến trúc sư Hồng Văn Phong” mặt trái là một dãy số điện thoại, cậu bắt tay người nọ “Xin chào.” Lại nghi hoặc nhìn về phía Diệp Kình.

“Văn Phong, anh ra nói chuyện với bọn họ đi.”

“Vâng.” Hồng Văn Phong gật đầu, đi về hướng thôn dân gần đó.

Diệp Kình vừa muốn nói gì thì cảm thấy có người kéo áo khoác, thì ra là Đào Đào.

“Sao vậy bé?”

“Chú Diệp, Miêu Miêu đâu? Nó không tới sao?” Cô bé vài ngày rồi không được gặp Miêu Miêu, đã nhớ nó lắm rồi.

“Miêu Miêu?” Diệp Kình nhìn Nhạc Tư Trà, thấy cậu gật đầu liền nói “Miêu Miêu ở trong xe, để cậu Nhạc đi ôm Miêu Miêu về nhé.” Anh đưa chìa khóa cho Nhạc Tư Trà, tiếp tục nói giỡn với Đào Đào.

Nhạc Tư Trà mở cửa xe, trộm thả Miêu Miêu từ không gian ra.

Nhìn thấy chủ nhân, Miêu Miêu vui mừng nhào vào lòng cậu làm nũng.

“Bị nhốt lâu vậy nhất định rất buồn phải không. Yên tâm, mấy ngày nay sẽ không nhốt em lại.” Nhạc Tư Trà ôm Miêu Miêu, khóa kỹ xe, đi về chỗ Đào Đào, giao Miêu Miêu cho cô bé.

“Miêu Miêu, hì hì.” Đào Đào vui vẻ ôm Miêu Miêu, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó.

Miêu Miêu cũng rúc vào lòng cô bé mà hưởng thụ.

“Đào Đào, chú cùng cậu cháu muốn qua đây một chút, cháu ở lại đây chơi với Miêu Miêu, đừng chạy lung tung nhé?”

“Dạ.”

Nhạc Tư Trà đơn giản giới thiệu Diệp Kình với mọi người rồi cùng anh dạo một vòng.

“Hồng Văn không chỉ là một kiến trúc sư bình thường phải không?”

“Thủ hạ của anh đương nhiên là kiến trúc sư nổi tiếng nhất.”

“Để người ta thiết kế mỗi một căn nhà nhỏ cho em, chẳng phải là uổng phí nhân tài sao?”

“Không có gì, gần đây anh ta cũng rảnh rỗi nên anh mới để anh ta tới.” Diệp Kình khoác vai cậu, làm bộ như anh em tốt “Mấy ngày rồi không gặp nhau, nhớ anh không?”

“Không rảnh.” Nhạc Tư Trà mắt trợn trắng, khinh thường nói.

“Thật sao?” Cánh tay ôm cậu bắt đầu xiết chặt, tư thế của Diệp Kình giống như đang chuẩn bị hôn.

“Có, đương nhiên có.” Nhạc Tư Trà vội vàng đẩy ra gương mặt đang áp sát.

“Thế còn được.” Diệp Kình nghe được đáp án khiến anh hài lòng, liền rời ra.

Hai người càng đi càng xa, cuối cùng đã tới sườn núi.

Xung quanh không có ai nên Diệp Kình ôm lấy Nhạc Tư Trà từ phía sau, cả hai cùng nhìn về phía thôn Phúc Khê ở dưới chân núi.

“Anh thấy nơi này thế nào?”

“Không được tốt lắm.”

Nhìn bốn phía, đều là núi cao, đâu đâu cũng là đất hoang, thực vật thưa thớt, con sông duy nhất cũng bị ô nhiễm, nước biến màu xanh đen.

“Nếu em muốn anh nhận thầu cả khối đất này thì sao?” Nhạc Tư Trà ngầng đầu nhìn Diệp Kình.

Diệp Kình nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt dịu dàng cùng cưng chiều “Được.”

“Không hỏi em tại sao?”

Diệp Kình nhẹ nhàng hôn lên gương mặt mình vẫn nhớ nhung “Chỉ cần em muốn, anh đều làm.”

Nhạc Tư Trà cảm thấy bối rối, rốt cục hỏi ra vấn đề cậu đã muốn hỏi từ lâu “Rốt cục tại sao anh lại thích em?”

“Nếu anh có thể trả lời được, tin anh đi, loại cảm tình ấy anh nhất định sẽ vứt bỏ.” Nếu biết tại sao mình lại thích cậu ấy, nhất định anh sẽ tìm thấy điểm mình không thích, sau đó sẽ dần chán ghét, cuối cùng là từ bỏ được loại tình cảm không được mọi người chấp nhận này “Ban đầu chỉ là cảm thấy hứng thú, muốn hiểu em, càng hiểu lại càng lún sâu, đến hiện tại, nếu muốn anh nói tại sao lại thích em, có lẽ là phải dùng một câu từng mà anh từng đọc được. ”

“Câu gì?”

“Thích em, bởi em chính là em.”

“….Dường như càng ngày em càng thích anh.” Nhạc Tư Trà nở một nụ cười đầy sáng lạn.

Diệp Kình ngăn lại đôi môi cậu, khiến cậu không thể nói ra lời nào nữa.

Ngoài hôn, Diệp Kình không làm thêm bất kỳ chuyện gì nữa, tuy rằng anh muốn, nhưng đây là bên ngoài, nhiệt độ quá thấp.

Ôm Nhạc Tư Trà vào ngực, nhìn cậu thở dốc, anh cười ám muội “Dạy em lâu như vậy mà còn không biết dùng mũi để thở, xem ra là phải chăm chỉ thực hành a!” vừa nói xong lại tiếp tục “công việc” vừa nãy.

“Đừng quậy nữa, nói chuyện chính đi.” Nhạc Tư Trà đưa tay ngăn lại Diệp Kình.

“Chuyện chính gì?” Diệp Kình vừa hỏi vừa lấy lưỡi đụng chạm vào bàn tay cậu.

Nhạc Tư Trà bình tĩnh rút tay lại ——- nếu không nhìn tình trạng máu dồn lên mặt thì là “bình tĩnh” ——- nói “Anh thật sự không tò mò tại sao em lại yêu cầu anh nhận thầu nơi này?”

“Bởi vì em có cách khiến đất ở đây trở nên phì nhiêu.”

“A, sao anh biết?” Nhạc Tư Trà không ngờ Diệp Kình lại biết, sửng sốt.

Bị biểu tình thú vị của cậu khiến cho buồn cười, Diệp Kình hôn ‘chụt’ lên môi cậu một phát.

“Vậy nên anh mới nói em còn non lắm! Tiểu Tư Trà.”

Nhạc Tư Trà cảm thấy ở cạnh Diệp Kình thật nguy hiểm —— người này càng ngày càng phát triển theo hướng của loài động vật nào đó cùng họ với chó. Cả hai cùng nhau đi về phía làng.

Công trường đang rất náo nhiệt, có thể thấy được Hồng Văn Phong có thể hòa hợp với các thôn dân, không tới nữa ngày mà hai bên đã nói cười vui vẻ.

Nếu chuyện phòng ở đã có người tiếp quản, Nhạc Tư Trà cũng không càn quan tâm nữa, vậy nên cậu chuẩn bị rời đi.

“Sao đi sớm vậy? Cháu không ở lại chơi thêm vài ngày sao?”

Khi Nhạc Tư Trà đi chào tạm biệt bác Tiền, bác có vẻ rất lưu luyến.

“Sắp tới Tết rồi, cháu cũng phải về nhà.”

“Vậy thì bác cũng không giữ cháu nữa, năm sau nhớ lại qua chơi nhà bác.”

“Nhất định.”

Ăn xong cơm trưa, Nhạc Tư Trà liền thu dọn hành lý, dẫn Đào Đào cùng Diệp Kình về thành phố B.

Ngồi trong xe, Nhạc Tư Trà vừa nhìn Đào Đào đang chơi đùa với Miêu Miêu, vừa nhìn Diệp Kình, hỏi “Hành lý của anh đâu?”

“Trong cốp.” Diệp Kình trả lời.

“Vậy giờ chúng ta tới nhà ga luôn? Em còn chưa mua vé.”

“Không, lần này đi máy bay, anh đã mua vé rồi.”

“Hôm nay?”

“Ừ.”

“Anh đã đoán trước hôm nay chúng ta sẽ đi?”

“Đúng thế.” Diệp KÌnh quay lại mỉm cười với cậu “Chẳng phải em nói mấy hôm nay đều phải ngủ nhờ nhà người khác? Chẳng nhẽ em cùng anh ở chung?”

“…”

“Ở chung cũng không sao, nhưng là……anh chỉ sợ không nhịn được đi ôm em.” Diệp Kình hạ giọng xuống, cười tà.

“…..Anh không TX em là không thoải mái phải không?” bị TX lâu vậy, Nhạc Tư Trà ít nhất cũng có chút sức chống cự.

“Giờ em mới biết?” Diệp Kình làm bộ như ngoài ý muốn nhưng đáy mắt không giấu được ý cười.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...