Thủ pháp nấu nước canh của mỗi người đều không rất giống nhau, thả nguyên liệu bất đồng, đến cùng hương vị của nước canh cũng khác rất nhiều.
Mà thế gian có thể làm ra món thịt kho chay có hương vị như vậy, nàng chỉ nhận thức một người.
Mới đầu nàng còn có chút chần chờ, nhưng nghe xong Tiểu Lưu miêu tả bộ dáng của người nọ, nàng gần như đã có kết luận.
“Lý sư phụ lần này thật sự là bị lừa!” Vân Hoan vỗ tay nói: “Người làm món này cũng chỉ biết làm món thịt kho chay này thôi, chỉ sợ một món cơm chiên trứng hắn đều chiên cháy!”
Năm đó nàng cũng từng bị món ăn này dọa qua, nào biết thay đổi một đời, hắn vẫn như vậy, “Một chiêu, ăn khắp trời”, ngay cả Lý Đại Chủy cũng đều bị lừa.
“Hắn bây giờ đang ở đâu vậy?” Vân Hoan vội vàng hỏi, Chương Khuê sững sờ một chút, “A? Ta cảm thấy chuyện có kì quái cho nên sai người đi theo hắn rồi... Vừa rồi nhận được tin, nói hắn sẽ trụ bên trong khách điếm Lai Phúc ở Thành Tây.
Chương Khuê vừa dứt lời, liền thấy Vân Hoan vội vàng đi ra ngoài.
Chương Khuê nào biết đâu rằng, lúc này trong lòng Vân Hoan thật sự là sốt ruột. Một khắc trước nàng vẫn còn đang suy nghĩ không biết đi đâu tìm Miêu Ngọc Tủy, lúc này thật sự là đi mòn gót giày cũng không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công. Người kia đang ở đầu thành, nàng sao còn có thể kiềm chế được?
Vân Hoan ngồi trong xe ngựa, hận lúc này xe ngựa không thể bay lên.
Nhưng khi sắp đến khách điếm Lai Phúc, nàng dần tỉnh táo lại: đúng rồi, nghĩ trước sau trong chuyện này, chắc chắn lộ ra quỷ dị. Nếu để nàng lớn mật đoán một chút, đầu tiên là có người phái lưu manh đến Phong Niên đuổi khách, rồi sau đó sai người đến làm hỏng thanh danh của Phong Niên, khi mọi người bắt đầu hoài nghi nàng, Miêu Ngọc Tủy vừa đúng xuất hiện, cho Phong Niên một kích cuối cùng.
Nếu như có Chương Khuê ở đó cũng thôi, nhưng cố tình Chương Khuê đúng lúc bị giữ chân lại.
Kết quả là ai, muốn làm hại Phong Niên, khiến nàng không đóng cửa không thể?
Vân Hoan nghĩ, xe ngựa vừa vặn đến khách điếm Lai Phúc, bên ngoài cũng là một hồi tranh cãi ồn ào.
Tư Hoa vén rèm, vội vàng nói với Vân Hoan: “Tiểu thư, không tốt rồi. Ta giống như nhìn thấy cô gia đang đánh nhau với người ta!”
Vân Hoan cả kinh, vội vàng xuống xe. Cửa sách sạn vây quanh một vòng người, giống y như đang xem xiếc khỉ, thường thường còn hát thêm hai câu.
Vân Hoan không dễ dàng mới chui được vào trong đám người, chỉ thấy Tống Trường Bình cả người màu trắng, cùng một nam nhân cao lớn mặc quần áo đen đang đánh nhau.
Hai người đều là tay không, nhưng từng chiêu từng chiêu đều cực kì đẹp mắt. Dân chúng bình thường chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, tự nhiên là xem náo nhiệt.
Vân Hoan đang xem, nam tử cao lớn đó vừa vặn quay đầu, nàng không khỏi ‘a’ lên một tiếng: người áo đen này rõ ràng là Miêu Ngọc Tủy!
Nhưng hai người này sao lại đánh nhau đây!
Thấy Phúc Thọ đứng ở một bên, nàng vội vàng hỏi.
Phúc Thọ vẻ mặt đau khổ nói: “Hôm nay sáng sớm nãi nãi nói muốn ăn Quế hoa cao ở đây, đại gia sáng sớm liền tới mua. Vốn nghĩ muốn đến Phong Niên đưa cho nãi nãi, đến chỗ đó mới biết được mấy ngày nay Phong Niên chưa từng được yên bình, gia cũng không nói cho nãi nãi, bảo ta đi theo người phiên bang này. Nào biết tại đây bị hắn phát hiện, hai người cứ như vậy đánh nhau rồi!”
Giữa sân hai người hai đánh vui sướng, Vân Hoan nghe Dương Ngọc Tủy cao giọng hỏi:” Giữa ban ngày ban mặt một nam nhân như ngươi lén lút đi theo một nam nhân như ta, là làm cái gì?”
Trương Bình hừ lạnh một tiếng, nói:” Nam tử hán quang minh lỗi lạc, ai giống như ngươi làm chuyện đáng khinh nghĩ kế hại người, thật sự khiến ta khinh thường!”
“Ta chưa tình nói qua ta quang minh lỗi lạc! “ Miêu Ngọc Tủy cười rộ lên, lộ ra răng nanh trắng nõn, nụ cười này, thật sự là đẹp mắt.
Vân Hoan lại nhìn Tống Trường Bình, giữa trán đều là bình tĩnh, mỗi một động tác giống như du long, xứng với quần áo màu trắng, thật sự là linh mẫn phiêu dật, xuất trần tuyệt đẹp.
Một đen một trắng, nguyên bản không phân được cao thấy, tới cuối cùng, đen dần dần cố hết sức, rơi xuống thế hạ phong.
“hôm nay ta nhất định phải bắt người đi quan phủ, xem ngươi còn có thể như thế nào !” Trường Bình quệt miệng, vươn tay muốn bắt Miêu Ngọc Tủy.
Đúng lúc này, khuôn mặt Miêu Ngọc Tủy chớt lóe qua ý cười kì dị, Vân Hoan chỉ thấy trong lòng lộp bộp nhảy dựng, quả thực không đến một lát, Trường Bình thật sự thẳng tắp ngã xuống, cuối cùng không nói ra được nửa câu!
“Phu nhân!” Vân Hoan nhấc chân liền muốn xông lên, Miêu Ngọc Tủy lại nhanh hơn nàng đi đến bên Tống Trường Bình , ngồi xổm, dùng thanh âm chỉ có Vân Hoan và Tống Trường Bình nghe được, thấp giọng trêu đùa:” Công tử tươi mát tuấn dật, tướng mạo phi phàm, thân thủ cũng cao. Không bằng theo ta về Thục Châu? Ngươi yên tâm nhất định ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt!”
“........” Giữa ban ngay ban mặt lại bị một nam tử đừa giỡn, Tống Trường Bình một búm máu lạnh chạy lên cổ họng, suýt nữa phun ra, nhưng khó hiểu chính là, mặc cho hắn giãy giụa như thế nào, lại y như bị câm, không động đậy, không nói được, chỉ có thể khô khốc trừng mắt.
Mà càng làm Tống Trường Bình kinh ngạc chính là, nương tử Vân Hoan muốn đến gần hắn lại mặt đầy ý cười, vén tay áo lên làm như đang cầm tay hắn, thật ra, cũng là rất mềm mại khoát trên tay nam nhân trước mắt, dùng giọng nói mềm mại tinh tế đến mức tận cùng hắn chưa từng được nghe nói:” Vị công tử này thật sự đáng ghét, sao có thể ở trước mặt ta đùa giỡn tướng công ta chứ? Có điều ta thấy công tử cũng là tươi mát tuấn dật, tướng mạo phi phàm, bản lĩnh này càng thêm đi sau vào lòng ta, nếu không, hay là công tử theo ta về phủ? Công tử yên tâm, ta và tướng công ta, nhất định sẽ đối tốt với ngài”
Vân Hoan nói xong vẫn không quên nháy mắt. Trong lúc nhất thời Trường Bình nghĩ ánh mắt chạm nhau, làm thu thủy như gợn sóng, máu nghạnh ở cổ họng lại sinh sôi nuốt trở về: rõ như ban ngày, hắn một đại nam nhân bị đùa giỡn, nương tử hắn trước mặt hắn đùa giỡn nam nhân khác.....Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
“Tiểu nương tử thật sự lớn mật như vậy?” Miêu Ngọc Tủy trở lại nắm lấy tay Vân Hoan, không quên nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng bàn tay nàng.
Nếu là nữ nhân đoàng hoàng, giờ khắc này đã sớm đỏ mặt tai hồng, nhưng làm hắn ngạc nhiên chính là, vị tiểu nương tử này, lại chớp mắt đắm đuối đưa tình, tay giấu trong tay áo cũng dọc theo cách tay hắn, từng chút dời lên trên....
Ở trước mặt mọi người, nàng thế nhưng lại không che giấu đáp lại sự đùa giỡn của hắn.
Nữ nhân Ung Châu, quả thật là không biết xấu hổ!.
Miêu Ngọc Tủy trong lòng thở dài kinh ngạc, vội vàng thu lại tay áo, nào biết trong nháy mắt lúc hắn động, Vân Hoan cúi đầu tìm tòi bên eo hắn, túm lấy một cái túi đỏ cẩm bên eo hắn dùng sức kéo xuống, thống khoái quăng về phía Tư Hoa, cao giọng nói:” Tư Hoa, tiếp rất tốt, nếu vị công tử này muốn cướp, ngươi cứ mở túi đó ra, thả gì đó bên trong đi !”
“Đừng!” Miêu Ngọc Tủy trong lòng cả kinh, vị tiểu nương tử này làm sao biết trên người hắn quan trọng nhất là cái túi này?
Cả người hắn từ trên xuống dưới treo không dưới 10 cái túi cẩm, mặc kệ là mất cái túi nào hắn cũng không đau lòng, trong túi này chính đựng cổ độc gia truyền nhà hắn, nuôi hơn trăm năm, ngâm nước không chết, lửa đốt không cháy, nhưng là tuyệt đôi không thể gặp ánh sáng.
Trời nóng như vậy, nếu kim xà cổ này thấy ánh sáng, lập tức sẽ trở thành bãi nước đục.
Trong lòng hắn sốt ruột nhìn nha đầu kia, quay đầu liền thấy Vân Hoan đang cười tươi như hoa nhìn mình, “Công tử nếu không giải này nọ trên người tướng công ta, gì đó trong gói to này, rất có thể không được bảo đảm đâu!”
“.......” Miêu Ngọc Tủy càng cảm thấy khẩn trương, đánh giá người trước mắt mấy lần : đây rốt cuộc là ai? Chỉ trong khoảnh khắc đã bắt được bảy tấc của hắn?
“Công tử vẫn nên theo ta về phủ một chuyến thôi?” Vân Hoan mặt đầy ý cười hướng hắn vươn tay, dừng lại nói với Tư Hoa” Tư Hoa, hôm nay em đến chỗ Yến Nhi tiểu thư hầu hạ đi, cái đó cũng không cần mang về. Vị tiểu tử này rất lợi hại đấy, nếu ngày nào đó em phát hiện ta không thể đi, không thể động, không thể nói chuyện thì đặt thứ đó dưới mặt trời, đừng đau lòng! ”
“........”
Tay trong tay áo Miêu Ngọc Tủy quyết đoán thu lại: ngay lúc vừa rồi hắn còn muốn dùng cổ, chẳng lẽ tiểu nương tử này có thiên lí nhãn, có thể nhìn thấu tâm tư hắn?
Một đường đi theo Hướng Vân Hoan trở về phủ, hắn ngẩng đầu nhìn tấm biển ‘ Tống phủ’, cảm thấy cả kinh: hôm nay hắn đi phá một tiệm ăn, làm đại trù nhà người ta tức ngất. Nghe nói nữ chủ tử của Phong Niên đó chính là Tống phủ Đại nãi nãi?
Sẽ không đúng dịp như vậy chứ?
Trong lòng hắn nghĩ, dù sao hôm nay cũng trốn không thoát, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.
Chờ khi hắn mở mắt ra, người đã đứng trong một cái sân, xem bài trí trong viện, không giống như gia đình bình thường, hắn chỉ hơi hơi nhìn hai mắt, liền nói với Hướng Vân Hoan:” Tiểu nương tử vẫn nên tìm chỗ nào để ta giải cổ. Cũng chỉ là chuyện mấy cái công phu, làm xong rồi ngươi trả đồ cho ta, sau này ta không lại trêu chọc người trong phủ các ngươi !”
“Công tử hôm nay đến đập điếm ta, làm bị thương tướng công ta, nói muốn đi là đi sao?” Vân Hoan cười khanh khách, vẫn cố chấp giữu lấy tay hắn.
Tay Miêu Ngọc Tủy, cũng nam tử bình thường nhất định khác biệt. Hắn có một đôi tay nhẵn nhụi đến vô cùng, mềm mại non mịn, trắng nõn khác thường, luôn làm người ta nhớ tới bát sữa đặc chưng đường mới làm xong.
Đời trước sau khi quen biết hắn, Vân Hoan luôn nhịn không được cầm tay hắn, tinh tế đánh giá một phen. Nhưng giờ khắc này, nàng nắm tay hắn cũng bởi vì cái khác.
Khi nàng sắp cập kệ, đã từng gặp gỡ một người, hắn và Miêu Ngọc Tủy giống nhau, có làn da trắng nõn, mũi rất cao, con người thâm thúy. Một năm đó nàng nữ giả nam trang, gặp gỡ hắn, hai người lập tức kết làm tri kỉ. Chỉ một tháng, hai người gần như đi khắp núi sông Ung Châu.
Hắn đến chết đều không biết Vân Hoan thật ra là một cô nương. Trước khi chết, hắn đưa vật quan trọng nhất cho nàng, hắn nói:” Nếu có một ngày người gặp được một người tên Miêu Ngọc Tủy, giao vật này cho hắn, nói cho hắn: đừng giả bộ nữa, tìm một người trong lòng, gả đi”
Người kia tên Miêu Ngọc Thường, chất ở trong lòng Vân Hoan, Vân Hoan đến chết cũng không thể quên hắn.
Không quan hệ tình yêu.