Cuộc Sống Mỹ Mãn
Chương 22
Tống Uyển Yểu trừng mắt, ở chung?
Chẳng nhẽ hành vi vượt rào trước hôn nhân còn chưa đủ, còn muốn theo mốt ở chung nữa sao?
Cô lập tức cự tuyệt: “Không muốn”.
“Bà xã”, Hàn Vệ Vũ nhẫn nại: “Em xem, chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn, sau khi kết hôn cũng không phải là ở chung sao, bây giờ chỉ là đi trước một bước mà thôi.”
Tống Uyển Yểu còn đang suy nghĩ, Hàn Vệ Vũ lại nói:“Bà xã, em cũng biết đấy, một người đàn ông độc thân cô đơn như anh có rất nhiều tật xấu, ngay cả bản thân anh cũng thấy không xong, sau khi chúng ta ở chung, em sẽ có thể giúp anh uốn nắn những điểm xấu, đợi đến lúc kết hôn, ít nhiều em cũng có thể yên tâm hơn.”
Cô tức giận lườm anh một cái, ngụy biện!
“Ừ”, sau khi giằng co một trận, Tống Uyển Yểu nói: “Nơi ở của anh quá xa sân bay, không thuận tiện cho công việc của em.”
Mắt Hàn Vệ Vũ sáng ngời: “Không sao, bà xã, anh đến chỗ em là được.”
Dường như sợ Tống Uyển Yểu nuốt lời, anh liền hùng hổ lái xe đến khu biệt thự Lệ Cảnh, sắp xếp đồ dùng và hành lí, lại chạy đến khu nhà ở gần CBD, lấy vài bộ đồ vest, mang theo hai vali đến tổ chim của Tống Uyển Yểu.
Tống Uyển Yểu thở dài, nhận lệnh đem quần áo xếp gọn gàng vào trong tủ.
“Bà xã” Hàn Vệ Vũ ở trong phòng tắm gọi cô.
“Cái gì?”
“Giúp anh lấy cái quần.”
Tống Uyển Yểu giật mình mở ngăn tủ lấy quần, lại hỏi:“Có cần áo không?”
“Không cần, nhanh đưa quần cho anh, anh sắp tắm xong rồi.”
Tống Uyển Yểu mở hé một cánh cửa, chìa tay đưa quần vào, Hàn Vệ Vũ ở bên trong nói: “Anh đang tắm, không cầm được.”
Lách tách tiếng nước tắm truyền ra, Tống Uyển Yểu tự rủa trong lòng, mở cửa đi thẳng vào bên trong.
Trong phòng tắm đầy hơi nước, Hàn Vệ Vũ đóng van nước, xoa xoa bọt nước trên người, thoải mái từ vòi hoa sen đi tới.
Tống Uyển Yểu kêu to: “Á, sao anh lại không mặc quần áo?”
“Quần không phải đang ở trên tay em sao?”
Hàn Vệ Vũ lấy quần ngủ, không nhanh không chậm mặc vào, Tống Uyển Yểu hốt hoảng quay đầy chạy ra.
Ra khỏi phòng tắm, nhịp tim Tống Uyển Yểu đập rất nhanh, đợi lần sau, cô nhất định sẽ trợn to mắt nhìn cho gã đàn ông mặt dày kia xấu hổ mới thôi.
Hàn Vệ Vũ từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Tống Uyển Yểu đứng dưới đèn ngủ trong phòng, đang ngốc nghếch khôg biết là suy nghĩ cái gì, anh nhanh nhẹn lại gần khiến cô nhảy dựng lên.
Nửa thân trên Hàn Vệ Vũ để trần, cầm cái khăn lớn lau mái tóc loạn xạ trên đầu, những giọt nước vẫn còn giọt tí tách từ trên tóc xuống, ánh mắt đen phát sáng đang nhìn cô nghiên cứu, đột nhiên cô không thể khống chế được hai má nóng lên.
“Em, em đi tắm.”
Cô chạy đi.
Đến lúc cô tắm nửa chừng, ánh mắt bỗng dừng lại, ủ rũ gọi to ra ngoài cửa: “Hàn Vệ Vũ, lấy đồ ngủ giúp em với.”
Hôn nhân là một thỏa hiệp kéo dài cả đời.
Đương nhiên, lấy hôn nhân làm điều kiện ở chung cũng không phải là không có gì tốt.
Tống Uyển Yểu mặc áo ngủ đi ra, Hàn Vệ Vũ đang tựa vào đầu giường vui vẻ đọc tạp chí, cô bỗng nhiên ý thức được từ nay về sau, một phần ba thời gian cuộc đời dung để ngủ cô đều trải qua trên ở giường cùng người đàn ông này.
Cô biết dần dần có thể càng nhiều hơn, cô sẽ cùng anh chia sẽ tất cả những niềm vui nỗi buồn.
Mà lúc này, Hàn Vệ Vũ mang theo vẻ mặt nóng lòng vỗ vỗ vị trí bên giường “Bà xã, đến đây.”
Tống Uyển Yểu mỉm cười, nằm bên cạnh người anh.
Tắt ánh đèn đầu giường, đại sói xám nào đó bắt đầu hiện rõ nguyên hình.
“Bà xã, anh đau bụng.”Anh ở trong bóng tối rầu rĩ nói.
“Vậy đi wc đi.”
“Xoa giúp anh một chút.” Anh thấy cô không có phản ứng liền bổ sung: “Chắc là ăn no quá, thật là khó chịu.”
Tiểu Hồng Mạo (để chỉ cô gái tốt) rốt cuộc lương thiện, trở mình xoa cho anh.
“Xuống dưới một chút”
Cô nghe lời nhích xuống dưới một chút.
“Xuống dưới thêm chút nữa.”
Cô lại nhích xuống một chút.
Anh không kiên nhẫn, dứt khoát cầm tay cô đặt lên vị trí nào đó đang cương cứng lên.
Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, dục vọng đang được cầm ở trong tay cô, anh đáng thương hề hề nói bên tai cô: “Đau ở đây, xoa cho nó một chút.”
Tiểu Hồng Mạo giận dữ: “Hàn Vệ Vũ!”
Đại sói xám ôm cô lăn hai vòng trên giường, ghé vào bên tai cô hỏi: “Bà xã, nơi đó của em có đau hay không?”
Tống Uyển Yểu không thể nói gì để chống đỡ.
Hàn Vệ Vũ nhanh tay cởi quần ngủ, lại nhanh tay ba bước thành hai lột đồ ngủ trên người cô xuống, giọng nói kích động đến phát run: “Bà xã, anh muốn em.”
Đôi môi nóng bỏng của anh hôn tới, nụ hôn rất vội vàng lại triền miền, giống như phải khơi lên tất cả nhiệt tình của cô.
Cô hỗn loạn tiếp nhận, trong lòng hiện lên một từ - vui.
Cô là một người phụ nữ, ở dưới thân một người đàn ông, dùng thân thể để hứng lấy tình yêu mãnh liệt của anh, so với cảm giác hỗn loạn và đau đớn ngày hôm qua thì lần này chân thực hơn rất nhiều.
Cô cảm nhận được cơ thể cường tráng cứng rắn của anh, cùng ở thể mềm mại của cô khác biệt lớn đến chừng nào, anh đang chinh phục cô và cô cũng đang chinh phục anh.
Cô vươn tay ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn đó, cô nghe được anh hừ một tiếng, đột nhiên lại có cảm giác thành tựu, như đem người đàn ông này điều khiển trong lòng bàn tay.
Vì thế cô vươn tay thăm dò đi xuống, đi xuống dọc theo xương sống của anh, tiếng rên rỉ và thở dốc bên tai càng lớn.
Bọn họ dính lấy nhau như một khối, mỗi tấc trên cơ thể đều hận không thể dính chặt vào nhau, lại không thể hòa nhập linh hồn vào nhau để khao khát giữ lấy.
Cho đến khi anh chiếm giữ cô.
Anh vào trong cơ thể cô rồi tạm dừng lại một chút, thở hổn hển hỏi: “Bà xã, em vẫn ổn chữ?”
Cô hơi dịch người, giọng nói quyến rũ lại lười biếng, hết sức mê người: “Ừ”
Anh lập tức hóa thân thành một con thú hoang cuồng bạo, dùng sức va đập tới, dùng giọng nói gợi cảm nhất ở bên tai cô không ngừng gọi: “Bà xã, bà xã.”
Rốt cuộc cô cũng chịu không nổi yếu ớt rên rỉ.
Cảm giác phóng túng như thế, rõ ràng ngắn ngủi, lại mang theo khoái cảm không thể kháng cự nổi, vẫn kéo dài vĩnh viễn sánh ngang cùng trời đất.
Cho đến khi anh buông tha cho cô, cô đã không còn chút sức lực nào.
“Bà xã.” Hàn Vệ Vuỗm cô thật chặt: “Bồn tắm trong phòng tắm quá nhỏ.”
Tống Uyển Yểu không biết làm sao anh lại nhắc tới nó, phòng tắm kia cô chỉ tùy tiện sắp xếp.
“Thì sao?” cô hỏi
“Không đủ để hai chúng ta cùng tắm.”
Cô tóm lấy thắt lưng anh: “Ai muốn tắm với anh?”
Anh dán vào cọ cọ trên người cô: “Đây là lạc thú, từ từ em sẽ biết.”
Cọ cọ, cô và anh đều có cảm giác bất thường, vẻ mặt anh đau khổ: “Bà xã,…”
Cô bị dục vọng uy hiếp lần nữa, luống cuống tay chân ở trong lòng anh, tránh ra khỏi ngực anh, lại mò tới áo ngủ bên người.
“Bà xã, em đi đâu?”
“Tắm, cả người cứ dính dính làm sao mà ngủ.”
“Được, anh tắm với em.”
Qua gần một tiếng, Tống Uyển Yểu cảm thấy thắt lưng của mình như sắp đứt ra, thật không hiểu gã này tinh lực đâu ra mà tràn đầy như thế, cô như bị đặt trên lò nướng đầy mỹ vị, một hồi rồi lại một hồi như thế.
Ước chừng rốt cuộc anh cũng mệt mỏi, ôm cô thở rồi lập tức nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm Tống Uyển Yểu trừng mắt với anh, đưa tay chọc chọc trên mặt anh, thấy anh không phản ứng, lại vò tóc của anh, bất đắc dĩ rít lên một tiếng: “Tại sao em lại thua trong tay một tên đầu gấu như anh chứ?”
Phát tiết xong, Tống Uyển Yểu cảm thấy mỹ mãn đi ngủ.
Hàn Vệ Vũ trộm mở mắt ra, khóe miệng cong cong, từ khi anh thua bởi trong tay cô ngày đó, anh chỉ biết, cô không thoát khỏi đâu.
Ông nội Hàn Vệ Vũ cũng ở trong đại viện, nhưng đối với đại viện Hàn Vệ Vũ cũng rất xa lạ, lúc còn nhỏ anh không lớn lên ở đây, hơi lớn một chút lại bị ông nội tiếp nhận đưa đến đây, anh cảm thấy không hòa hợp lắm với xung quanh.
Cho nên khi có năng lực kinh tế, anh lập tức chuyển ra ngoài.
“Nhìn xem” Tống Uyển Yểu chỉ vào gốc cây bạch quả, lá cây đã dần úa vàng: “Chính là cây cao nhất, trước đây em với chị thích nhất là nhặt lá cây dưới gốc cây.”
Trong đại viện có rất nhiều cây bạch quả, mỗi mùa thu đến, mỗi cây mỗi cây đều vàng óng ánh, xa xa là trời xanh trong suốt, cô và chị của cô sẽ ở dưới gốc cây tìm những chiếc lá đủ hình dạng, kẹp ở trong quyển sách làm dấu sách.
Gió nhẹ thổi qua tóc cô, Hàn Vệ Vũ giúp cô vuốt lại những sợi tóc bay tán loạn, nghe cô liên miên nói tới nói lui.
Năm tháng đã qua của anh không có gì an ủi, chỉ có thể hấp thu từ những năm tháng ấm áp của cô, khiến anh cũng có thể cảm nhận được một chút đau thương cùng hạnh phúc.
Cô tò mò hỏi: “Thời gian em ở trong đại viện cũng không tính là ngắn, tại sao cho tới bây giờ chưa từng gặp anh?”
“Trong nhà luôn chỉ có một mình anh”, anh nói: “Anh không thích về đây, hơn nữa lúc mới tới, còn cùng bọn con nít trong đại viện đánh nhau, hơn nữa, lúc đó anh cũng không kiên nhẫn chơi với bọn đó.”
Tống Uyển Yểu nhìn anh thương hại tay sờ lên mặt anh:“Một đứa nhỏ đáng thương, về sau anh có em, cuộc đời nhất định sẽ tốt hơn nhiều.”
Hàn Vệ Vũ cầm tay cô, trong mắt lấp lánh, chỉ có nụ cười.
Ông nội Hàn Vệ Vũ xuất thân từ quân đội, là một quân nhân được tôi luyện trong mưa bom bão đạn, tuy giờ đã lớn tuổi, nhưng vẻ uy nghiêm vẫn không hề giảm.
Ông cụ cũng rất thích Tống Uyển Yểu, lần đầu biết cô muốn tới nhà ăn cơm, đã dặn dò nhà bếp làm tỏi nhúng mì và nước sốt xương.
Đối với thức ăn tây bắc Tống Uyển Yểu không hiểu biết nhiều lắm, chỉ cảm thấy thịt nhiều gân, và xương rất khó gặm.
Vẻ mặt ông cụ tràn đầy ý cười nhìn cô, Tống Uyển Yểu bỗng nhiên rất áp lực chỉ biết vùi mặt vào ăn.
Sau khi ăn xong, cô đã no đến căng bụng, đã rất lâu không ăn no như thế rồi.
Hàn Vệ Vũ nói: “Cuối cùng cũng có người trị được tật xấu kén ăn của em.”
“Em ăn nhiều như vậy còn không phải sợ ông nội không vui sao.” Tống Uyển Yểu bĩu môi: “Nếu em béo lên, lỗi là do anh đó.”
Hai người nắm tay đi tản bộ ở công viên, nhiệt độ dần hạ thấp, lá cây bạch quả trong gió hoàng hôn khẽ rung động.
Tống Uyển Yểu trầm mặc, một lúc sau nói: “Thực ra, em cảm thấy ông nội cũng cũng rất cô đơn.”
Hàn Vệ Vũ cau mày không nói gì.
Tống Uyển Yểu nhìn anh liếc mắt một cái, lại cúi đầu đá hòn đá nhỏ ven đường: “Anh có nhiều thời gian rảnh thì đến chơi với ông đi.”
Hàn Vệ Vũ cười: “Được đó, chúng ta cùng đến, ông nội của anh nhất định sẽ rất vui.”
Tất cả mọi chuyện đều thuận lợi.
Hàn Vệ Vũ bắt đầu chuẩn bị kết hôn, có đôi khi đang đọc tạp chí trên giường lại trở mình hỏi Tống Uyển Yểu: “Bà xã, em thích biển lớn hay thảo nguyên?”
“Đều thích cả.”
“Vậy em nói xem, tuần trăng mật của chúng ta nên điMaldives, hoặc đi đến Kenya. Tuy nhiên, nếu đi Kenya sẽ phải đợi cho đến hè sang năm. "
“Đi xa như vậy sao, em không nghỉ việc lâu quá được.”
Hàn Vệ Vũ gấp tạp chí lại, ôm eo bà xã nói: “Nếu không thì chờ thêm chút thời gian nữa, em chuyển tới bộ phận hậu cần trên mặt đất đi.”
“Em rất thích bay, chuyển tới bộ phận hầu cần làm gì?”
“Bà xã, rồi cũng có ngày em không thể bay nữa, cũng phải chuyển tới bộ phận hầu cần thôi mà.”
Về công việc của cô, Bạch Trà cũng đã nói qua, nếu kết hôn, phần lớn sức lực cần phải dành cho gia đình, sự nghiệp của Hàn Vệ Vũ đang ở thời điểm phát triển không ngừng, cô làm vợ phải thỏa hiệp một chút, chuyển tới bộ phần hậu cần có thể xem là một lựa chọn tốt.
Tống Uyển Yểu trầm ngâm: “Được, em sẽ suy nghĩ.”
Hàn Vệ Vũ cực kỳ vui vẻ, hứng trí bừng bừng tiếp tục hỏi đến những chi tiết kết hôn khác.
Anh muốn cho cô một hôn lễ hoàn mỹ, cho đến già cũng có thể nhớ lại.
Không chỉ bởi vì người anh muốn kết hôn là con gái thứ hai nhà họ Tống, mà hơn nữa người anh muốn kết hôn chính là con gái thứ hai nhà họ Tống mà anh yêu.
Còn một chút chuyện nữa là người lớn hai nhà gặp nhau, nhưng ba Hàn Vệ Vũ không thể phân thân, nên chỉ có thể chờ đến năm mới hai nhà mới có thể gặp nhau.
Bạch Trà tuy không nói ra nhưng trong lòng cũng không vui. Nhưng ông cụ đã đích thân đến giải thích, nhà họ Tống cũng không phải chịu thiệt thòi nhiều.
Tống Uyển Yểu vui vẻ làm cô dâu mới, thai nhi trong bụng chị cô cũng ổn định nên cùng cô đi thử váy cưới. Cử chỉ của Hàn Vệ Vũ rốt cuộc cũng đả động đến người nhà cô, đi theo cô môi bước đầu gọi Tống Nhược Yểu là: “Chị”, khiến chị cô rất vui vẻ, ánh mắt nhìn anh rất dịu dàng hơn.
Vào một buổi sáng mùa đông, Tống Uyển Yểu vừa rời giường liền cảm thấy muốn nôn, cho đến khi đánh răng xong, rốt cuộc nhịn không được mà nôn mửa kịch liệt.
Hàn Vệ Vũ lo lắng, vừa vỗ vai cô vừa hỏi: “Cũng không ăn gì, tại sao lại nôn nhiều như thế, chẳng lẽ bị cảm lạnh.”
Tống Uyển Yểu nôn đến đầu óc choáng váng, Hàn Vệ Vũ than thở: “Không phải là mang thai rồi chứ?”
Sắc mặt cô thay đổi, rất hoảng hốt, đột nhiên nghe được tiếng Hàn Vệ Vũ hét to “Bà xã, em sao thế?”
Tống Uyển Yểu cố gắng mở mắt, thấy một mảnh máu tươi, cô bịt mũi lại, sau đó tri giác mới phản ứng “chảy máu.”
Hàn Vệ Vũ nói: “Đến bệnh viện!”
Tống Uyển Yểu ngồi trên xe, vẻ mặt suy nghĩ, thật là buổi sáng hỗn loạn.
Hàn Vệ Vũ lái xe đến một bệnh viện tư nhân, bác sĩ thái độ ôn hòa lại chuyên nghiệp, cuối cùng Tống Uyển Yểu cũng thở ra hơi.
Bác sĩ hỏi tình trạng bệnh, đang kiểm tra theo bảng kê khai, lại nói: “Bà Hàn, trước đi kiểm tra mấy mục này đã.”
Cô tiếp nhận, Bàn Vệ Vũ hỏi bác sĩ: “Bà xã của tôi không sao chữ?”
Bác sĩ mỉm cười: “Phải đợi kết quả xét nghiệm đã.”
Để lấy máu, y tá lấy ống tiêm hút máu trong tĩnh mạch của cô, cô nghi hoặc: “Lúc kiểm tra mang thai cũng cần thử máu sao?”
Hộ sĩ nhìn ra, kiên nhẫn giải thích: “Dựa theo yêu cầu của bác sĩ Trương, nên phải xét nghiệm máu.”
Cô gật đầu: “Ừm”
Tất cả các mục đều kiểm tra xong, Hàn Vệ Vũ ngồi chờ kết quả cùng cô.
Tường bệnh viện sơn màu xanh da trời, cô kinh ngạc nhìn trong chốc lát bỗng nhiên nói: “Chúng ta sử dụng biện pháp rất tốt mà, nếu mang thai thì phải làm sao đây?”
Hàn Vệ Vũ ôm cô: “Vậy thì sinh thôi.”
“Sinh hả?”
“Ừ, đứa nhỏ của hai chúng ta, thật tốt.”
“Anh Hàn, xin đi đến đây với tôi một chút.”
Bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm, mày cau lại.
Hàn Vệ Vũ đứng lên, Tống Uyển Yểu cầm góc áo anh, anh quay đầu lại cười: “Không có việc gì đâu.”
Tống Uyển Yểu ngồi trên ghế suy nghĩ miên man, sẽ là con trai hay con gái, người xưa thường nói chua trai cay gái, khả năng là hình như cô thích ăn ngọt, như thế cũng thật tốt.
Không biết qua bao lâu, Hàn Vệ Vũ cùng bác sĩ từ trong phòng đi ra, cô đứng lên, mở to đôi mắt thủy tinh trong suốt nhìn anh.
Trong lòng anh đau xót, trên mặt lại cười, ôm cô: “Bà xã, không có việc gì hết.”
Không có việc gì, anh muốn nói là, bà xã, dù có xảy ra chuyện gì thì anh thì đều ở bên cạnh em.
Tống Uyển Yểu tựa vào trong ngực anh, ngửi thấy mùi vị quen thuộc, trong lòng dần yên tâm, cô nhẹ gật đầu: “Ừm”