Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh

Chương 14: Trời nắng


Chương trước Chương tiếp

Trong lòng có tính toán, Đỗ Nhược cũng không vội vã ra ngoài không gian, chậm chạp ở lại một chút, khoảng cách sáng sớm còn có một chút thời gian.

Nhìn bốn phía, tầm mắt Đỗ Nhược nhìn từng phiến luống ruộng thuốc, bên trong trồng đủ loại dược thảo, mà những thuốc này thoạt nhìn liền biết đã lâu năm, ít thì mấy chục, mấy trăm năm, lâu thì thậm chí tới ngàn năm. Thời gian trong không gian là cùng thời gian bên ngoài đồng bộ lưu động, bởi vậy thời gian sinh trưởng những thảo dược này là niên đại hiện tại.

Nơi này rất nhiều dược thảo không phải đều là cùng một thế giới, nhưng chúng hiện tại đều nhất nhất sinh tồn ở trong không gian của Đỗ Nhược. Đây là Đỗ Nhược thu hoạch mấy đời sống lại, cũng chứng minh, chứng minh Đỗ Nhược đã trải qua không phải là mộng.

Đỗ Nhược bình thường không hay tiến vào không gian, cho dù lúc trước luyện khí đại sư đang luyện chế cái ao, riêng vì Đỗ Nhược chế tạo thêm một ôn tuyền nho nhỏ cùng nhà gỗ nhỏ đơn giản, làm cho Đỗ Nhược có thể sau khi chăm sóc dược thảo làm nơi nghỉ ngơi. Nhưng Đỗ Nhược nhớ kỹ ước nguyện ban đầu của mình muốn có không gian là vì làm nghề y, không phải là vì bản thân mình, càng không phải là vì hưởng thụ. Bởi vậy, trừ bỏ đem các loại dược thảo vơ vét được thu nhập vào không gian, qua nhiều thế, Đỗ Nhược cũng chỉ thả các loại kim khâu dùng để châm cứu cùng các loại ngọc thạch và đồ trang sức bằng ngọc, thu thập lại vì ít nhiều chứa đựng linh khí, cũng có ích cho không gian.

Nhưng mà, Đỗ Nhược không biết là mọi việc trên đời từ trước tới nay là nhân quả tuần hoàn, có nhân tất có quả. Nếu là Đỗ Nhược không thể kiên trì ước nguyện ban đầu, vì mình hưởng lạc, đem vàng bạc châu báu cùng tục vật nhất nhất dẫn vào không gian, như vậy, linh khí không gian rất nhanh sẽ tiêu hao hầu như không còn, biến thành không gian tối hạ đẳng dùng trữ vật, lại không có thể đi theo linh hồn luân hồi chuyển kiếp.

Vì Đỗ Nhược kiên trì, khiến cho không gian mới giảm bớt xói mòn linh khí, hơn nữa về sau được linh hồn Đỗ Nhược uẩn nuôi, không gian được bảo dưỡng hết sức tốt, linh khí sung túc, ít nhất không cần lo lắng một ngày kia linh khí biến mất.

Đỗ Nhược cũng không biết chuyện này, cho dù biết, với Đỗ Nhược mà nói, cũng chỉ thấy vui sướng, dược thảo của mình có thể sinh trưởng rất tốt mà thôi.

Đỗ Nhược thường thường nghĩ may mắn kiếp thứ tư mình mới đến Tu Chân Giới, chỉ có trải qua mấy đời, Đỗ Nhược mới có thể có chủ tâm định lực bảo trụ. Bình thường trừ bỏ dùng cho trung y, Đỗ Nhược cho tới bây giờ đều không có nghĩ muốn lợi dụng không gian vì mình mưu lợi trong thế giới đời thường, mấykiếp luân hồi, Đỗ Nhược dùng năng lực của mình hưởng thụ cuộc sống cùng lạc thú đạt được khi người khác tôn trọng mình. Ra khỏi không gian, Đỗ Nhược lo lắng dì Lưu thấy phòng nhốn nháo lộn xộn, trước hết bắt tay vào thu thập một phen.

Bỗng dưng, Đỗ Nhược ngẩn ra, cau mày nhìn ga giường trong tay, vết máu này... Mới nhớ lại tối hôm qua nàng ngửi thấy trên người Tề Thâm có vẻ như ẩn ẩn có mùi máu tươi,nhưng lúc ấy tâm thần không yên, cũng không có chú ý đến, hiện thời xem ra sợ là bị thương.

Đỗ Nhược không nghĩ ra, nếu không có nhớ lầm, một đời kia Tề Thâm sẽ không có trở về nhanh như vậy, hơn nữa có vẻ như cũng không có bị thương.

Đỗ Nhược vội vàng rửa mặt, thay đổi y phục, cầm lấy áo khoác, liền chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nhìn mình ở trong gương, nhìn trong mắt mình, có một loại kiên định mình cũng không nói ra được, không vì người khác, chỉ vì bản thân mình. Đỗ Nhược mặc dù có quá nhiều chuyện không nhớ rõ, nhưng tổng cảm thấy sự tình cùng đời trước là không đồng nhất, nếu tính toán cùng Tề Thâm cùng một chỗ, sẽ không hi vọng anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Vừa xuống lầu.

"Nhược Nhược, buổi sáng tốt lành! Vừa mới có cô gái nào đó gọi điện thoại tìm con." Dì Lưu nghe thấy âm thanh xuống lầu, từ cửa phòng bếp thò đầu ra, nói cho Đỗ Nhược chuyện Hướng Tinh tìm cô.

Đỗ Nhược bước chân dừng lại một hồi, cô gái? Thoáng ngẫm lại, Hướng Tinh! "Cô ấy có nói cái gì không, Dì Lưu?"

"Cô bé nói sẽ đến nhà tìm con!" Dì Lưu gặp Đỗ Nhược sáng sớm liền mặc quần áo tử tế: "Con muốn đi ra ngoài sao?"

"Vâng!" Đỗ Nhược gật đầu: "Dì Lưu, con không ăn sáng. Có chút việc, con muốn đi xử lý một chút."

"Con..." Dì Lưu nghe xong, lập tức chạy ra muốn ngăn cản Đỗ Nhược, ai ngờ Đỗ Nhược đã đi ra ngoài.

Đỗ Nhược mở cửa Volvo, vừa mới ra khỏi nhà, đã nhìn thấy một chiếc Porsche khẩn cấp phanh lại ở trước xe cô, xe này là của Hướng Tinh. Quả nhiên, Hướng Tinh vội vàng từ trên xe bước xuống, ngăn xe Đỗ Nhược lại. Đỗ Nhược đạp phanh lại, nhìn Hướng Tinh ngoài cửa sổ, thở dài, xuống xe, khóa xe, động tác liền mạch lưu loát.

"Đi thôi." Đỗ Nhược nhìn Hướng Tinh đang ngây ngốc.

"A?"

"Ừ ừ" Hướng Tinh phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng trở lại trong xe, một đường nhanh chóng trở lại bệnh viện. Cho đến khi Đỗ Nhược đứng trước mặt Tề lão gia tử, vẫn như cũ cảm thấy huyền diệu.

"Bạn nói như thế nào vậy?" Diêu Nhạc Nhạc thần bí đẩy đẩy Hướng Tinh, thời gianchưa bao lâu, cũng đã đem người mang về. Chẳng lẽ, mị lực phụ nữ khá lớn?

Trần Ngôn cũng bắt đầu có chút hoài nghi mị lực của mình cùng Tề Thâm, thế nào Tề thiếu biến thành chết đi sống lại, kết quả là còn so ra kém Hướng Tinh trong chốc lát này?

"Đừng hỏi mình! Chính mình cũng đang mơ hồ nè." Hướng Tinh lắc lắc đầu.

"Ông nội Tề." Đỗ Nhược ở trước mặt Tề lão gia tử hơi hơi cúi mình vái chào, không đề cập tới Tề Thâm, đối với lão nhân này, Đỗ Nhược cũng rất kính trọng. Tề lão gia tử không nghĩ tới Đỗ Nhược thế nhưng đến đây. Xem cô bé trước mắt chững chạc không ít, Tề lão gia tử bắt đầu cảm giác mình có thật hay không lớn tuổi, hoa mắt, bất quá mấy tháng không gặp, biến hóa có thể lớn như vậy sao?

"Ừ." Tề lão gia tử như có đăm chiêu lên tiếng trả lời: "Nghe Tiểu Ngôn chúng nó nói, con đêm bay tới Mỹ? "

Đỗ Nhược mấp máy môi, gật đầu: "Con đã đặt vé máy bay, tám giờ tối nay sẽ bay."

Tề lão gia tử mắt sắc phát hiện, ba tên nhóc kia lúc mình lên tiếng đã chuồn mất, ở trong lòng ông nặng nề mà hừ một tiếng, nhìn về phía Đỗ Nhược: "Nhược Nhược, ông nội không rõ ràng lắm con cùng Thâm nhi trong lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng mà ta cùng ba mẹ nó luôn hi vọng cháu mình cùng con hạnh phúc!" Bằng không cũng sẽ không cho Thâm nhi một cơ hội như vậy, bất quá, nếu cuối cùng là thất bại, chính là số mệnh của nó. Nói xong, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đỗ Nhược.

"Ông nội Tề " Đỗ Nhược nhìn về phía cửa phòng bệnh, mang theo ý cười, mềm nhẹ nói: "Bây giờ con nhận rõ được, trên cái thế giới này ai mới là người đáng giá cho con quý trọng."

Tề lão gia tử thấy phần kiên định trong mắt cô, không khỏi thất thần một chút, lại không tự chủ được vì cháu của mình cảm thấy cao hứng, tối thiểu cả đời này sẽ hạnh phúc đi? Haiz, mà thôi mà thôi, mặc kệ như thế nào, dù sao bản thân mình cũng không chia rẽ nhân duyên cháu nội, nếu là đến đây, liền chính là mệnh, mỗi người đều có nhân duyên.

"Con ở đây nhìn Thâm nhi đi." Tề lão gia tử vẫy vẫy tay, đứng dậy đi về nhà. Cháu dâu đều ở chỗ này, mà ông - lão đầu tử này còn chộn rộn cái gì.

"Ông nội Tề, con đưa ngài trở về đi!" Trần Ngôn và Diêu Nhạc Nhạc không biết từ đâu lại xông ra, vui vẻ đuổi kịp lão nhân gia, lưu lại không gian cho hai người kia.

Hướng Tinh cũng cùng đi theo, bất quá nghĩ nghĩ vẫn là lộn trở lại, đem Đỗ Nhược kéo đến một bên, nhỏ giọng lại không mất kiên định hỏi "Đỗ Nhược! Mình hi vọng các bạn có thể hạnh phúc. Hai người có thể sao?"

Đỗ Nhược nhìn nữ sinh xinh đẹp lại có vẻ soái khí trước mắt này, thấy cô bởi thật lâu không thấy mình đáp lại mà trừng lớn hai mắt, mới tràn ra tươi cười: "Chúng ta sẽ." Sẽ, nhất định sẽ, một đời kia mất đi sẽ cùng nhau bù lại.

Hướng Tinh nhìn Đỗ Nhược tươi cười hoảng hoa mắt, sờ sờ cái mũi, nói thầm một tiếng, càng ngày càng yêu nghiệt, xoay người vui vẻ rời đi. Đưa mắt nhìn mấy người rời đi, Đỗ Nhược ở trong hành lang ngồi một lát, trong lòng âm thầm cười khổ, thế nhưng có chút khẩn trương. Hơi hơi nhíu mày, thật đúng là cảm giác đã lâu.

Hô, xem ra sống lại mười kiếp cũng không như thế nào...

Nhìn thấy y tá bên trong đã đi ra, Đỗ Nhược mới nhẹ nhàng mà chậm dần bước chân đi vào, chậm rãi đi đến trước giường bệnh, lẳng lặng nhìn người đàn ông nằm ở trên giường bệnh.

Tóc cắt ngắn theo tiêu chuẩn, lông mi đen đặc, mũi, môi mím thật chặt hơi có vẻ tái nhợt, cho dù là sinh bệnh nằm ở trên giường, cũng không hiện chút khí thế yếu kém nào...

Tối hôm qua không bật đèn, hiện thời vừa thấy, thật sự vẫn là hình dáng trong trí nhớ kia, trong trí nhớ chính là thời điểm một lần cuối cùng thấy anh, anh so với bộ dáng bây giờ lãnh ngạnh không ít.

Người trên giường không biết là đã nhận ra ánh mắt Đỗ Nhược hay là cảm thấy không thoải mái, rầm rì nhúc nhích hai cái. Đỗ Nhược đưa tay phải cầm tay của anh, muốn xem mạch một phen, lại trùng hợp anh lại giật giật, rút ra. Tay giữa không trung dừng một chút, Đỗ Nhược khóe miệng hơi nhếch lên, thoáng quan sát phòng bệnh một chút, kéo ghế dựa đứng dậy.

Khi Đỗ Nhược vào cửa, giây phút ấy Tề Thâm cũng đã hoàn toàn thanh tỉnh, không biết vì sao, anh chính là không muốn mở mắt ra. Hai người cứ luôn luôn hao tổn như vậy, Tề Thâm cảm giác được Đỗ Nhược ngồi ở bên cạnh mình, nhất thời cảm thấy tim đều nhảy vọt lên cổ họng, khi bị người ta bắn bị thương cũng không có khẩn trương như vậy. Anh kỳ quái nghĩ, không biết Đỗ Nhược có hay không nghe được tiếng tim mình đập. Cảm giác được Đỗ Nhược muốn cầm tay mình, Tề Thâm làm bộ như lơ đãng rút ra, không cho cầm. Ồ, tại sao là âm thanh đứng dậy, chẳng lẽ cô ấy đi rồi?

Tề Thâm nhanh mở to mắt, vừa vặn chống lại một đôi mắt đẹp như cười như không, Đỗ Nhược đang đứng cách giường không xa, trên người mặc áo khoác phong cách hưu nhàn bằng vải nỉ rộng rãi, bên trong là váy liền áo màu đen lộ ra làn váy, bên dưới đi giày đế bằng màu đen, nhìn tùy ý lại lộ ra ưu nhã tiểu thư.

Thật sự rất xinh đẹp, Tề Thâm ở trong lòng âm thầm nghiến răng, xinh đẹp đáng chết, vì sao mình ở bên ngoài ba tháng gió táp mưa sa, nhận hết tra tấn, cô gái này thế nhưng có thể sống dễ chịu như vậy, ngay cả người nở nang không ít.

Tề Thâm cứng ngắc quay đầu, không nhìn về phía Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược cũng không để ý, rót ly nước đưa về phía Tề Thâm: "Anh vừa tỉnh lại, uống chút nước đi."

Tề Thâm như cũ không nhìn Đỗ Nhược.

Buông ly nước, Đỗ Nhược hồ nghi nhìn Tề Thâm, người này... Là cái dạng này à? Trong trí nhớ, trước lúc chia tay, vẫn luôn là anh cưng chiều mình, giống như chưa từng thấy qua như vậy... Ách... thật kỳ quái. Đỗ Nhược nghĩ chuyện đã lâu, càng cảm thấy trí nhớ không đáng tin. Làm như nhớ ra cái gì đó, Đỗ Nhược khóe miệng co quắp một chút, sẽ không bởi vì là ngã bệnh hội trở nên yếu ớt đi? Tuy rằng là đại phu, loại cảm xúc này thấy không ít, nhưng màngười đàn ông này, có thể cùng thứ kia quan hệ sao?

Đỗ Nhược nhẹ nhàng mà thở dài, trong đầu mình cũng có chút hỗn loạn, như vậy làm khẩn trương của cô lại ít vài phần... Đỗ Nhược vươn tay muốn ấn cái nút trên giường bệnh , ai ngờ, bị người bắt được cánh tay, nháy mắt đã bị áp ở trên giường.

Tề Thâm ở bên tai Đỗ Nhược cắn răng, từng chữ từng chữ bắn ra ngoài: "Em liền như vậy không đồng ý cùng ở một mình với anh sao?" Tề Thâm cảm giác mình cùng Đỗ Nhược cùng một chỗ, đặc biệt táo bạo, Tề thượng úy đương nhiên sẽ không cảm thấy là tính tình của mình có vấn đề, chỉ cảm thấy là lỗi của Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược nhịn không được ở trong lòng châm chọc, nếu không phải là thân thể mình tốt,bé cưng ngay cả có, sẽ bị anh đè ép vài lần cũng mất: "Đứng lên!"

Tề Thâm nghe xong nhất thời trong lòng hoảng hốt, cho là anh tự mình đa tình, Đỗ Nhược chẳng phải quan tâm anh mới đến nhìn anh, không muốn nghe những lời nói mình không muốn nghe, toàn thân đỡ xuống khí lực áp ở trên người Đỗ Nhược, một bộ dáng tùy ý cô nói cái gì cũng không nghe thấy.

Đỗ Nhược giãy giụa vài cái, muốn kêu người đàn ông trên người đứng lên, còn chưa mở miệng chỉ thấy Tề Thâm nhắm chặt hai mắt, dường như là cảm thấy trên người anh phát ra bất an, cái mũi Đỗ Nhược đột nhiên đau xót: "Đứng lên!"

Không có động tĩnh gì.

Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, để tay ở trên lưng anh: "Anh còn truyền nước biển!"

Tề Thâm nghe vậy, mở to mắt nhìn nhìn Đỗ Nhược, lại nằm trở về: "Hừ, anh không chú ý đến!"

Đỗ Nhược loan tít mắt, khẽ cười ra tiếng, cô chú ý tới bên tai Tề Thâm có hơi đỏ lên, Tề Thâm làn da đen, nếu không phải nhìn kỹ, thì không nhìn ra. Trong lòng mềm nhũn, "Anh..." Muốn đè nặng con anh sao?

"Khụ khụ" đột nhiên một trận ho nhẹ chui vào lỗ tai hai người, Đỗ Nhược thừa dịp Tề Thâm không chú ý, nhanh chóng cẩn thận đẩy anh ra đứng lên sửa sửa quần áo, bộ dáng thong dong nói với bác sĩ đứng ở cửa: "Chào bác sĩ."

Rất có định lực! Bác sĩ Lương ở trong lòng không khỏi thở dài nói, người con dâu này của lão Tề nhìn qua cũng không tệ: "Ừ, không cần khẩn trương, chú muốn đến xem thằng nhóc Tề tỉnh chưa."

"Chú Lương." Tề Thâm đã sớm khôi phục bộ dạng đứng đắn, một điểm cũng nhìn không ra bộ dạng vô lại lúc nãy.

Bác sĩ Lương tiến lên kiểm tra miệng vết thương Tề Thâm một chút, vừa lòng liền gật gật đầu, không vỡ ra, thân thủ không tệ, nhắc nhở nói "Ah..., mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt, tận lực không nên đụng nước..."

Lúc ra cửa, đột nhiên lộ ra một ý vị thâm trường mỉm cười: "Động tác cũng không cần quá lớn."

Đáng tiếc, nơi này một người biểu tình đứng đắn tới cực điểm, một người khác cũng vẫn một mực nhợt nhạt mỉm cười, không có tí ti biến hóa. Thật không đáng yêu, bác sĩ Lương buồn bực rồi đi.

Đỗ Nhược cúi đầu khẽ cười, kỳ thực cô biết vị bác sĩ kia nói ý gì, trừ bỏ muốn trêu chọc Đỗ Nhược, cũng là nhắc nhở cẩn thận thân thể Đỗ Nhược. Là một bác sĩ, không có khả năng không nhìn ra trạng thái Đỗ Nhược hiện thời. Bất quá hiển nhiên, người nào đó không biết.

Đỗ Nhược nhìn về phía Tề Thâm, phát hiện anh đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, hai mắt thâm thúy nổi lên tia sáng rạng rỡ, không khỏi trong lòng sợ hãi. Tề Thâm có vẻ như rất hài lòng phản ứng Đỗ Nhược, hơi hơi giơ cằm lên,nhìn phía ly nước: "Anh muốn uống nước."

Nhìn ly nước trên ngăn tủ ngay bên cạnh người nào đó, Đỗ Nhược nhíu mày, vẫn là vươn tay đem ly nước đưa cho anh.

Tề Thâm tiếp nhận ly nước, sau đó dùng tay truyền nước biển gắt gao bắt lấy tay Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược mặc anh nắm, cũng không tránh thoát, hít sâu một hơi, ngẩng đầu thấp giọng nói với Tề Thâm: "Chúng ta nói chuyện đi."

Tay Tề Thâm dừng lại một hồi, buông ly nước: "Giữa chúng ta không có gì cần phải nói. Chẳng lẽ..." Anh trừng Đỗ Nhược, "Em còn muốn xuất ngoại?" Nghĩ tới khả năng này, nắm tay Đỗ Nhược chặt thêm vài phần.

"Em muốn ra nước ngoài." Đỗ Nhược gật đầu: "Em... Ah......" Còn muốn nói gì, đột nhiên trên tay căng thẳng, đã bị kéo đến trước mặt Tề Thâm, trên môi nóng lên, bị Tề Thâm vừa vặn hôn.

Tề Thâm hôn lên môi Đỗ Nhược, dùng sức nghiền nát, có vẻ như muốn đem môi cô cắn rớt ở trong miệng anh, cô gái này, Tề Thâm oán hận hôn, hận không thể ăn vào trong bụng, chậm rãi, Tề Thâm thả chậm tốc độ, không còn là nổi giận đùng đùng cắn cắn, từng chút từng chút tinh tế lướt qua hơi thở người trong lòng, ôn nhu mà triền miên.

Tề Thâm rời cánh môi Đỗ Nhược, ôm cô ở trong lòng mình, ở bên tai của cô cường ngạnh mệnh lệnh: "Đỗ Nhược, anh không cho em rời đi!" Trong giọng nói lại mang theo nhè nhẹ bất an.

Đỗ Nhược đã hiểu, cô thoáng do dự một chút, hai tay khoát lên ngang hông của anh, nghiêng thân tiến lên nhẹ nhàng hôn khóe miệng Tề Thâm một cái, sau đó nhìn thẳng mắt anh: "Em muốn ra nước ngoài học y."

Lúc Đỗ Nhược hôn mình, ánh mắt Tề Thâm không khỏi sáng lên một cái, đột nhiên có cảm giác choáng váng, bất quá, rất nhanh loại cảm giác này bị lời nói của Đỗ Nhược phá vỡ, anh nhìn về phía Đỗ Nhược, nghĩ nghĩ, hạ thấp âm thanh,:"Liền vì điều này, không cần đứa nhỏ?" Đáp án này rất trọng yếu, bất kể phải hay không phải, Tề Thâm đều sẽ không truy cứu nữa, chính là Tề Thâm muốn cùng Đỗ Nhược cùng một chỗ cả đời, không nghĩ lưu lại khúc mắc này.

"Không phải." Đỗ Nhược nghĩ đều không có nghĩ, nhanh chóng trả lời.

Ân?Vậy là vì cái gì? Tề Thâm cau mày.

Đỗ Nhược cười khẽ ra tiếng, cầm lấy bàn tay to của Tề thượng úy đặt nhẹ lên bụng của mình. Tề Thâm nghe được tiếng cười Đỗ Nhược, mày liền nhăn sâu hơn, đột nhiên, Đỗ Nhược cầm tay của mình đặt lên bụng của cô, làm cái gì vậy? Tề thượng úy nghe lời lặp lại sờ soạng vài cái, ah..., trong lòng vừa lòng liền gật gật đầu, xúc cảm không sai.

"Con trai của anh ở trong này." Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng nói mang ý cười, tay Tề Thâm dừng lại, không thể tin ngẩng đầu, nhìn Đỗ Nhược. Đỗ Nhược không tiếng động cười gật đầu. Tề Thâm lập tức triệt tiêu từng chút, từ trên giường nhảy xuống, muốn chạy ra bên ngoài.

Đây là phản ứng gì? Đỗ Nhược lăng lăng nhìn người chạy ra bên ngoài, nhanh tiến lên ngăn anh lại.

"Này nôn nôn nóng nóng, em bị thương làm sao bây giờ?" Đỗ Nhược còn chưa nói gì, Tề Thâm bên này đã giống như đang giáo huấn tân binh, Đỗ Nhược vô tội nhìn anh.

"Anh muốn đi đâu?" Đem người trở về kéo. Tề Thâm sợ làm cô bị thương, đành phải đi theo trở về.

"Anh đi mời người đến coi cho em." Tề Thâm nghiêm túc nói: "Anh sợ anh tối hôm qua cùng lúc nãy đè em cùng con." Nói xong, lại muốn đi ra ngoài.

"Em không sao." Đỗ Nhược kiên trì: "Anh còn chưa truyền dịch xong đâu."

"Thật không có sao?" Tề Thâm Nhiều lần tỏ vẻ nghi vấn.

"Uh." Đỗ Nhược bất động thanh sắc đem người kéo trở lại trên giường bệnh, cầm lấy kim tiêm, thoáng nghiên cứu một chút, giúp ghim lại."Không được rút ra."

Tề Thâm không khỏi hơi hơi nhíu mày, từ lúc nào lại rành như vậy?

Đỗ Nhược muốn đứng lên, đã bị Tề Thâm kéo đến trước mặt, tay anh xoa bụng, "Không kiểm tra, để anh kiểm tra."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tề Thâm khẽ than, hôn trán của cô, môi nhẹ nhàng lướt qua gò má cùng mắt, cuối cùng anh ngừng lại, ôm cô thật lâu.

"Thực xin lỗi." Tề Thâm vùi mặt vào mái tóc tản ra thơm ngát của Đỗ Nhược.

"Ah...?" Đỗ Nhược ngẩng mặt lên, nghi ngờ nhìn anh.

"Nếu không phải anh hiểu lầm, ba tháng này sẽ không bỏ lại em một mình." Tề Thâm cúi đầu lại hôn cô, ôm lấy eo Đỗ Nhược, cảm giác mình chính là tên khốn khiếp.

Đỗ Nhược đột nhiên cảm thấy không cần lo lắng yêu không được người đàn ông này, chỉ là đơn giản một câu nói, liền dễ dàng đem tất cả ủy khuất của cô đều câu xuất ra.

Tề Thâm đau lòng ôm Đỗ Nhược vào lòng: "Khóc lên!"

Đỗ Nhược đầu chui vào bên trong bả vai dày rộng Tề Thâm, nhớ tới đau thương một đời kia, nhớ tới luân hồi mười kiếp mờ mịt cùng bất đắc dĩ, nhớ tới mỗi một lần đều phải 1 mình đối mặt hết thảy, không nơi nương tựa,... Tựa như muốn đem nước mắt mười một kiếp khóc ra hết, lệ rơi không ngừng.

Hồi lâu, Đỗ Nhược dần dần không có phát ra âm thanh, có vẻ như có chút ngượng ngùng, chôn ở trên cổ Tề Thâm, không chịu ra.

Không ai phát hiện Đỗ Nhược giờ khắc này, lui tan tất cả oán hờn, mới thật sự là sống lại.

Tề Thâm nắm thật chặt tay Đỗ Nhược, "Chúng ta kết hôn đi. Về sau, ai cũng không thể khi dễ em." Anh cũng không thể...

Không kết hôn cũng không ai có thể khi dễ được em, Đỗ Nhược thầm suy nghĩ, cho đến khi cảm nhận được bên hông bị nắm thật chặt, mới dày đặc giọng mũi, nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng.

Lập tức, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp mà sung sướng. Đỗ Nhược nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, bé cưng, một đời kia mẹ phụ con cùng ba ba, đời này, mẹ trả lại gấp bội cho các người, được không?


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...