Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 37


Chương trước Chương tiếp

Edit: Huong August

Dưới cái nhìn chăm chú của ba mẹ Trương, Trương Thiến vẻ mặt tự nhiên nói: “Con tiễn anh ấy.”

Thật ra trong lòng Trương Thiến đã sớm ngượng ngùng, cô che giấu xoay đầu, không để ý tới ánh mắt mập mờ của ba mẹ.

Cửa “Cạch” một tiếng đóng lại, ngăn cách câu nói “Trở về sớm chút!” của mẹ Trương, đồng thời đèn cảm ứng ngoài cửa cũng sáng lên, Trương Thiến thấy nụ cười của Tôn Đông Mặc, nụ cười ấy dưới ánh đèn rất chói mắt, hai người không nói gì, một trước một sau đi xuống cầu thang, cổng sắt đã đóng một cánh, cánh kia mở rộng có gió thôi qua.

Tôn Đông Mặc đang xuống cầu thang bèn dừng lại, Trương Thiến cũng ngừng bước chân theo.

“Mới vừa rồi biểu hiện không tệ đó.” An tĩnh một lúc lâu, khiến Trương Thiến muốn nói gì đó để dời đi chú ý lực.

Đèn cảm ứng lúc này chợt tắt, trong bóng tối yên tĩnh không có người nói chuyện, thật ra chỉ cần âm thanh không quá lớn, đèn cảm ứng lầu một luôn ở trạng thái giả chết.

Lúc ra ngoài Trương Thiến mặc ít áo, bây giờ bị gió thổi qua có hơi lạnh, Tôn Đông Mặc kéo Trương Thiến, tránh khỏi đầu gió, hai người vùi vào trong góc, hắn ôm Trương Thiến trong ngực, nắm lấy bả vai cô, để cô tựa vào lồng ngực mình, cúi đầu, đôi môi vừa khéo chạm vào lỗ tai lạnh lẽo của Trương Thiến.

Tôn Đông Mặc cười trầm thấp, mang chút kiêu ngạo nói: “Không xem anh là ai.”

Trương Thiến nhận thấy lồng ngực hắn lay động, không khách khí nói: “Khoác lác, thật ra cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là em không muốn đả kích anh.”

Tôn Đông Mặc ôm Trương Thiến trong ngực giống như đang ôm trân bảo, hắn vỗ vỗ lưng Trương Thiến, nhẹ giọng khích lệ: “Ừ, anh khoác lác, chỉ là ba mẹ em cũng thật nhiệt tình.”

Trương Thiến cười ha ha, bây giờ ba mẹ còn có chút không được tự nhiên, nhưng nếu như mấy năm nữa, nếu cô vẫn chưa tìm được đối tượng, lúc đó bọn họ hẳn phải rất sốt ruột.

Kiếp trước cả ngày thao thao bất tuyệt bên tai cô, bạn học đã kết hôn, sao con còn chưa có lấy một đứa bạn trai.

Trương Thiến bị họ chỉnh cho đau cả đầu, lần này mới vừa lên năm nhất đã có bạn trai, ngược lại lại bắt đầu lo lắng cô còn trẻ đã tìm đối thượng có phải quá sớm hay không.

Dù gì ba mẹ luôn muốn tốt cho con cái, Trương Thiến cũng chỉ thầm lên án trong lòng mà thôi.

Hắn ôm chặt lấy cô, ghé vào bên tai cô hỏi: “Lạnh không?”

Trương Thiến nhạy cảm run lên, núp ở trong ngực Tôn Đông Mặc lắc đầu.

Tôn Đông Mặc cười, đặt cằm lên trán Trương Thiến: Ngày mai chắc sẽ lạnh hơn, em phải mặc nhiều một chút.”

Trương Thiến ghét nhất mùa đông, cô rất sợ lạnh, mỗi lần đến mùa đông đều bọc mình thành một quả cầu, ở nhà không chịu ra cửa, mùa đông đối với Trương Thiến mà nói, là mùa dưỡng béo, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại.

“Em biết rồi, anh cũng thế đó.”

Bóng tối là nơi thích hợp nhất để chuyện xấu nảy sinh, môi hắn chạm vào môi cô, tách ra rồi hợp lại, mút vào, không khí xung quanh dần nóng lên.

Đây là lần thứ hai hai người hôn nhau kể từ khi bắt đầu chính thức qua lại, đó là nụ hôn nóng bỏng khiến cả hai phải đắm chìm. Đúng là một lạ hai quen, trong bóng đêm bọn họ hấp thu nhiệt độ đối phương, giống như chốn an tĩnh này chỉ còn lại hai người.

“Tiễn người gì mà cả

thân cũng biến mất vậy?!”

“Cạch” một tiếng, cửa mở to, ba Trương đột nhiên nói làm đèn cảm ứng lần nữa sáng lên, Tôn Đông Mặc nhanh tay lẹ mắt ôm cô gái vốn đang mơ hồ trong ngực nấp dưới hầm cầu thang, lần nữa chìm vào bóng tối.

“Ông đi ra làm gì, đúng là kì đà cản mũi, đâu phải con gái không trở lại?!”

Ba mẹ Trương đứng trước cửa nói chuyện, ánh đèn chiếu lên bóng dáng hai người.

Lúc này Trương Thiến đã tỉnh táo lại, núp ở trong ngực nghe tiếng tim đập của đối phương, không dám phát ra bất kì âm thanh nào.

Khuôn mặt Tôn Đông Mặc chìm trong bóng tối, không thấy được nét mặt của hắn, nhưng hắn nắm chặt lấy hông cô, kéo cô lại sát người mình, Trương Thiến cho là hắn muốn nói gì, phối hợp nâng đầu lại gần, lại lần nữa bị đối phương ngậm lấy cánh môi.

Giọng nói của ba mẹ còn truyền đến trên đỉnh đầu, Trương Thiến cố gắng không phát ra bất cứ âm thanh gì, nhưng hình như Tôn Đông Mặc biết rõ ý định của cô, cạy mở hàm răng cô, càng thêm cuồng đoạt lấy nước miếng trong miệng cô.

“Tôi chỉ lo lắng cho nó thôi.” Ba Trương nói xong định xuống lầu.

Trương Thiến không khỏi khẩn trương, vươn tay véo người nọ một cái, kết quả vị bắt lại không nói, ngược lại đối phương càng hôn sâu vội vàng hơn.

“Được rồi, Thiến Thiến biết đúng mực, lập tức sẽ trở về thôi.” Mẹ Trương bắt được tay ba Trương, kéo ông về. “Không phải ông coi trọng anh chàng đó à?” Theo tiếng đóng cửa, giọng nói mẹ Trương dần biến mất.

Hồi lâu, Trương Thiến lấy lại tinh thần, mặt đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu, đôi mắt ướt át, bộ dáng e lệ, cuối cùng cũng chỉ có thể đá một cước thật mạnh lên người hắn, cười đắc ý rồi nhanh chóng quay đầu chạy đi.

Ngày hôm sau, quả nhiên Tôn Đông Mặc đúng hẹn lái xe đến.

Ở trong mắt Trương Thiến, nếu có người hẹn cô đi chơi, phản ứng đầu tiên của cô tuyệt đối là đếm xem trên tay còn bao nhiêu tiền.

Trương Thiến là một người rất tiết kiệm, với cô mà nói, mua một bát mì 10 nguyên ở nhà hàng còn không bằng mua 3 nguyên nguyên liệu về làm tại nhà, vừa kinh tế lại vừa bảo đảm an toàn.

Khi biết Tôn Đông Mặc muốn dẫn mình tới một nhà hàng đắt đỏ dùng cơm, Trương Thiến trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm mắng tên phá của, kéo tay Tôn Đông Mặc lên trấn.

Lãng mạn gì chứ, có thể ăn thay cơm sao.

Nguyên lai khi Tôn Đông Mặc còn học sơ trung, giá phòng không cao như bây giờ, sau khi hắn có tiền, bèn mua đứt phòng ban đầu thuê.

Lần này trở về thành phố D, bởi vì nguyên nhân công việc mà hắn không thường xuyên trở lại trấn, mỗi ngày đều có giúp việc làm thêm giờ đến thu dọn, nên trong phòng không hề lộn xộn hay bụi bặm.

Xách theo một đống túi thức ăn lớn, dưới sự hướng dẫn của Tôn Đông Mặc, Trương Thiến tiến vào tổ ấm nhỏ của hắn.

Căn hộ này lưu lại dấu vết phấn đấu qua từng giai đoạn của Tôn Đông Mặc, ba năm sơ trung, hắn kiếm được món tiền đầu tiên, về sau là nhiều khoản khác, đều ra đời trong căn hộ này. Đối với nơi đây, hắn đặc biệt có một cỗ hoài niệm sâu sắc.

Giống như đang dò xét lãnh địa, Trương Thiến dạo một vòng quang căn hộ, diện tích căn hộ không lớn, chừng 100m2, nhưng bố trí rất hợp lý, hai phòng ngủ, phòng khách rộng, tinh xảo mà không mấy nét phóng khoáng.

Cô gật đầu: “Trang hoàng không tồi.”

Tôn Đông Mặc chỉ cười nhìn Trương Thiến, thật ra năm đó là Lâm Dương dẫn người đến sửa chữa, anh rất bất mãn với cách bày trí vốn có ở nơi này, theo lời anh ta, phải là nơi miễn cưỡng mới có người ở.

“Mua nhiều đồ như vậy, em biết làm sao?” Tôn Đông Mặc nhìn đống lớn thức ăn đặt trong phòng bếp, nghi ngờ hỏi.

“Anh đừng coi thường em.” Thật ra hôm nay Trương Thiến định làm món lẩu, vừa đơn giản vừa nhanh chóng, chỉ cần một nồi nấu là có thể ăn, vừa đúng dịp bây giờ trời tương đối lạnh, nhưng thấy bộ dáng kia của Tôn Đông Mặc, lòng hiếu thắng của Trương Thiến thực sự bị kích thích.

Cô đi tới, chỉ vào ngực Tôn Đông Mặc, ép hỏi: “Nếu mà em làm được, anh sẽ ăn sạch chỗ này chứ?”

Tôn Đông Mặc cầm lấy tay Trương Thiến, đưa lên miệng khẽ hôn một cái, nhìn sâu vào mắt cô, bởi vì kích động mà ánh mắt sáng rực, thâm tình nói: “Chỉ cần là em làm, anh đều ăn sạch.”

Trương Thiến bị hắn nhìn như vậy, vội dời tầm mắt, nhưng thua người không thua trận, cô vẫn kiêu ngạo phản bác: “Bây giờ mới biết lấy lòng em? Đã muộn! Trái lại em muốn nhìn xem anh có thể ăn được bao nhiêu.”

Nói vậy, Trương Thiến hất tay Tôn Đông Mặc ra, đi tới nhà bếp.

Phòng khách và phòng bếp thông nhau, qua tấm thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy tình huống bên trong phòng bếp.

Tôn Đông Mặc cầm trên tay bộ điều khiển TV, thoải mái ngồi trên salon ở phòng khách, nhìn qua có vẻ đang nghiêm túc xem tivi, nhưng nếu chú ý sẽ phát hiện, khóe mắt hắn vẫn chú ý động tĩnh phòng bếp.

Tuy nói phải tự làm món ăn, nhưng sở trường của Trương Thiến thật sự không nhiều lắm, cho nên một nồi lẩu cũng là thử thách.

Trương Thiến vội đi vội lại không biết trời trăng gì trong bếp, quay đầu lại liếc thấy người nọ giống như đại gia nhàn nhã xem tivi, nhất thời trong lòng cảm thấy không công bằng, tại sao có thể nhàn nhã được như vậy chứ.

Chỉ là trong đầu cô rất nhanh thoáng qua một hình ảnh, có vẻ như, ở nhà cô, mỗi lần ba Trương đều có bộ dáng như vậy, ngồi chờ như đại gia, đợi mẹ Trương gọi ông đi ăn cơm.

Đến bây giờ có phải cô cũng có bộ dáng cô vợ nhỏ như vậy hay không?

Cảm giác mình tựa như phụ nhân cổ đại, vì tướng công mà rửa tay gác kiếm ở nhà nấu cơm.

Bị mơ mộng của chính mình hù dọa, Trương Thiến quay đầu, vỗ vỗ mặt, khiến nhiệt độ trên mặt hạ xuống, không để ý đến người nọ nữa, chuyên tâm bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Trương Thiến nhìn một bàn đầy món ăn, ở giữa là hai nồi lầu một đỏ một trong, phía trên nồi màu đỏ có thể nhìn thấy tiêu và ớt, trông thật cay, cạnh suông bên cạnh không có tiêu cay, chỉ là ít quế và táo đỏ, nấm cùng ít gia vị.

Chung quanh nồi lẩu là từng đĩa thịt dê, thịt viên, rau dưa, mực nấm…

Bên cạnh là mấy món đồ ăn đơn giản Trương Thiến làm, cá thát lát, thịt kho tàu, khoai tây chua ngọt, sườn xào đậu, còn có một tô canh trứng, mấy món này đều là mẹ Trương Thiến hay làm, chính cô cũng thấy qua mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô một mình hoàn thành toàn bộ!

Trương Thiến cảm thấy mình làm không tệ, nhưng rốt cuộc như thế nào còn phải để Tôn Đông Mặc nếm thử một chút mới biết.

Thấy Tôn Đông Mặc mỉm cười gật đầu, Trương Thiến cười híp mắt thành hình trăng khuyết, mình cũng nếm thử một miếng, ngoài món thịt kho tàu hơi nhiều đường và thịt hơi khô, còn lại mấy món kia đều không tệ. Trương Thiến gật đầu, cảm giác đúng là cô có thiên phú nấu ăn, tài nghệ thật sự không tồi.

Ngoài miệng nói hy vọng Tôn Đông Mặc chống đỡ, nhưng mỗi khi ăn, Trương Thiến thường không để bản thân ăn quá nhiều.

Cô không phải là một người lãng phí. Hôm nay, mặc dù khẩu vị Trương Thiến vẫn lớn như vậy, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được. Cùng Tôn Đông Mặc, hai người chén sạch hết, không chừa lại món nào.

Một bữa cơm, anh gắp cho em, em gắp cho anh, cuối cùng kết thúc trong bầu không khí hài hòa ấm áp.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...