Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 538: Ngoại truyện, tâm sự thiếu niên: Thư Duệ (hai)


Chương trước

Ta không nghĩ tới, đứa tên là La Tố Tố kia, sau khi từ nhà ta trở về, bị La Hạo Viêm khiển trách một trận, lại không phục lắm, náo loạn lên, cuối cùng bị mẫu thân của La Hạo Viêm nhốt lại, lệnh cho nàng học quy củ tử tế.

Hai ngày sau, mẫu thân của La Hạo Viêm đặc biệt chạy đến nhà ta, còn có một cô nương gọi là La Sở Sở đi cùng, nghe nói là tỷ tỷ của La Tố Tố, năm nay mới chín tuổi, cũng đã trổ mã làm dung động lòng người, tự nhiên hào phóng, cũng là thật sự có mấy phần dáng vẻ của đại gia khuê tú, khác nha đầu điêu ngoa La Tố Tố kia một trời một vực.

Ta đột nhiên rõ ràng, La Hạo Viêm này về nhà nhất định là kể lại, nương ta nói La Tố Tố không có nuôi dạy, cái này, liền dẫn tới người có nuôi dạy, nói khiêu chiến cũng được, nói khoe khoang cũng tốt, tóm lại, là người tới không tốt.

Quả nhiên, La phu nhân vào cửa, tìm được nương ta, đầu tiên là một phen nói xin lỗi, nói: "Đứa nhỏ của La gia chúng ta gia giáo không tốt, nghe nói ở trên đường đánh công tử nhà ngươi, thật là xin lỗi, Lâm thái thái. Ngươi nói cũng lạ, Tố Tố nhà ta luôn biết điều, sao đột nhiên lại thay đổi tính tình? Đúng là chuyện chưa từng có, cũng không biết là bởi vì sao sự việc lại thành như vậy? Lúc này, vì phạt nàng, ta để cho nàng học quy củ tử tế ở nhà mấy ngày, đừng ném đi thể diện của La gia."

Nương ta nghe xong cười nói: "Chuyện giữa bọn nhỏ, ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà, Duệ Nhi nhà ta lớn tuổi hơn lệnh ái, bị đánh, cũng là hắn học nghệ không tinh, cái này, không có gì để oán giận, chẳng qua là, một đứa nhỏ tám tuổi như lệnh ái, lại bắt nạt tiểu nữ bốn tuổi của ta, ta đây mới nói nàng một câu, nhưng mà, nàng lại không biết sai, còn muốn đánh ta. Phu nhân cũng biết, mẫu thân trong thiên hạ đại khái là không khác nhau nhiều lắm, ta là một nữ nhân nông thôn, chúng ta ở nông thôn bên kia, cũng chưa từng thấy như vậy."

Ta nghe xong cười thầm, ý của nương ta, không phải là nói, nha đầu La gia kia ngay cả đứa nhỏ ở nông thôn cũng không bằng sao? Cái này, La phu nhân chỉ sợ càng tức giận hơn rồi.

Quả thật, La phu nhân nghe xong đôi mày thanh tú dựng thẳng lên, một đôi mắt phượng trợn trừng, nói: "Thật là to gan, lại dám nói nha đầu La gia ta không bằng nha đầu ở nông thôn các ngươi, đây là đại nữ nhi nhà ta, ngươi xem xem, mới chín tuổi, đã là danh tiếng khắp kinh thành rồi, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, không gì không làm được, không chỗ nào không thông. Chuyện hôm nay, muốn nói chấm dứt, cũng dễ chấm dứt, hoặc là, ngươi mang theo nhi tử nữ nhi nhà ta, đến La gia ta chịu đòn nhận tội, nếu không, chúng ta chia ra từng món, tỷ thí tử tế một trận, bản thân ta là muốn xem một chút, nữ nhi La gia ta kém ở chỗ nào?"

La Sở Sở nghe xong mặt đỏ lên, lôi kéo vạt áo La phu nhân nói: "Nương, ngươi cũng đừng náo loạn, hôm nay chúng ta là tới để xin lỗi, không phải là tới để gây chuyện."

Nương ta nghe xong nhìn La Sở Sở một cái, cười nói: "Đã sớm muốn kiến thức khuê tú kinh thành, vị cô nương này, quả thật như hoa như ngọc, còn có tri thức hiểu lễ nghĩa, vừa nhìn ta đã thích."

La Sở Sở đại khái không nghĩ tới mẫu thân của ta chẳng những không có tức giận, vậy mà lại khen nàng, dù sao cũng là đứa nhỏ mới chín tuổi, cúi đầu đỏ mặt.

Lúc này, Yên Nhiên chạy ra, lôi kéo váy La Sở Sở, ngửa đầu cười nói: "Chào tỷ tỷ."

La Sở Sở nghe xong khom lưng ôm lấy Yên Nhiên, nói: "Ngươi là Yên Nhiên tiểu thư sao? Lớn lên thật là xinh đẹp."

"Tỷ tỷ cũng xinh đẹp." Yên Nhiên dán mặt vào La Sở Sở, làm cho La Sở Sở sửng sốt, nói, nàng có lẽ còn chưa từng tiếp xúc với loại phương thức biểu đạt trắng trợn như thế này, lại đỏ mặt, trái lại làm ta nhìn đến ngây người.

Nương ta hay nói, tiểu hài tử có thể cảm giác được thiện ý của người đối với họ nhất, xem ra, La Sở Sở này và La Tố Tố đúng là không phải người một đường.

La phu nhân thấy La Sở Sở bế Yên Nhiên nói đùa, nói với nương: "Đừng tưởng rằng ngươi thả nữ nhi bảo bối của ngươi ra, ta sẽ mềm lòng, ta cũng nói cho ngươi biết, nút thắt này, không có dễ qua như vậy. Nữ nhi của ngươi còn nhỏ, chúng ta có thể đợi các ngươi ba năm, ba năm sau, ngươi nếu là không thể dạy nữ nhi của ngươi thành tài nữ, chỉ có thể tự ngươi lên, ngươi nếu ngại tỷ thí cùng một vãn bối mất thân phận, bản thân ta là có thể tiếp."

La phu nhân nói xong cũng không đợi nương ta đáp lời, lôi kéo La Sở Sở muốn đi, La Sở Sở chỉ đành phải để Yên Nhiên xuống, qua loa hành lễ với nương ta, đi theo La phu nhân vội vã rời đi.

Ta không nghĩ tới chính là, ngày thứ hai, La Hạo Viêm mang theo La Sở Sở lại tới cửa rồi, lần này, La Sở Sở là mang theo đàn tranh tới cửa, nha đầu này, lại có thể là tới cửa để dạy Yên Nhiên học đàn?

Ta nhìn nàng hành lễ với nương ta, nói: "Lâm thái thái, gia mẫu vẫn luôn tranh cường háo thắng, trận đánh cuộc này, chỉ sợ là thật sự muốn thực hiện, thật là ngại ngùng, vì biểu đạt sự áy náy của ta, ta tặng Yên Nhiên muội muội một chiếc đàn tranh, đây là ta hồi nhỏ, cha ta tặng cho ta."

Nương ta tất nhiên là muốn từ chối, nhưng là, ta thấy dáng vẻ khó xử của La Sở Sở, như quỷ thần xui khiến mà nhiều lời một câu, nói: "Nương, nếu người ta đã từ xa xôi đưa tới, chúng ta hãy cứ nhận lấy đi, dù sao muội muội cũng nên học một chút gì đó."

La Sở Sở vội vàng gật đầu, nói: "Đúng đó, đúng đó."

Nương ta nhìn chằm chằm ta một cái, lòng ta trống rỗng rồi, tìm cớ rời đi. Cũng may xế chiều hôm đó, ta là phải trở về trường học, ta vội vội vàng vàng mà trở về phòng thu dọn đồ đạc, nương ta cũng không hỏi ta cái gì.

Mấy lần mộc hưu sau đó, ta thỉnh thoảng còn có thể gặp La Sở Sở này tới nhà ta, như vậy là làm ta kỳ quái, hỏi tiểu muội mấy lần, nàng cũng nói không rõ ràng lắm, ta dứt khoát hỏi thẳng nương ta, nương ta nói: "Nha đầu này thật đúng là không tệ, cách dăm ba ngày, thường đến chơi cùng Yên Nhiên, dạy Yên Nhiên đánh đàn đánh cờ, ta không có coi đánh cuộc kia làm chuyện, nàng trái lại còn rất nghiêm túc. Ba năm sau, ta đã sớm mang theo muội muội ngươi về Tình Viên rồi, nàng có bản lĩnh, đến phủ An châu tìm ta đi."

Ta biết, phương thức suy nghĩ của nương ta không giống với người khác, chuyện nàng cho là râu ria, hết lần này tới lần khác đám quý tộc thượng lưu này hết sức coi trọng, nếu như đến lúc đó nương ta hoặc muội muội không thể ứng chiến, chỉ sợ, sau này cũng không lăn lộn ở vòng tròn quý phụ kinh thành được rồi. Nhưng mà ta biết, nương ta nhất định là không cần.

Ta chỉ đành phải khuyên nhủ: "Nương, bất kể ba năm sau trận tỷ thí có tồn tại hay không, muội muội học thêm vài thứ cũng là không tệ, tương lai, Lâm gia chúng ta cũng nhất định có thể giống như nhà bà ngoại, thay đổi địa vị, muội muội nếu gả cho người ta, tất nhiên cũng là nhà quan lại, cũng phải giao thiệp với đám phu nhân thái thái kia."

Nương ta nghe xong, ôm ta vào trong lòng, cười nói: “Nhi tử nhà ta thật đúng là trưởng thành rồi, lại biết trù tính tương lai cho muội, nhi tử yên tâm đi, hồi các ngươi ở Tình Viên An Châu, nương không phải là mời Lương tiên sinh cho các ngươi dạy các ngươi cầm kỳ thư họa, muội muội ngươi ta tất nhiên cũng sẽ mời người dạy nàng, chẳng qua là, nàng mới bốn tuổi, nương muốn cho nàng chơi mấy năm nữa. Còn có mấy người các ngươi cũng vậy, nương không muốn để cho các ngươi cõng quá nhiều thứ, hi vọng các ngươi có thể vui vui vẻ vẻ lớn lên thành tài, làm việc mình thích. Ngươi hiểu ý nương không?"

Lời này, nương ta từ nhỏ vẫn dạy ta, làm sao ta có thể không hiểu? Ta đang suy nghĩ khuyên lại nàng thế nào, đột nhiên, nương ta cười nói: "Chẳng qua, Sở Sở cô nương kia thật đúng là không tệ, ngươi nói, nương lừa nàng tới làm dâu thế nào?"

Ta vừa nghe, ta mới mười hai tuổi, người ta cũng mới chín tuổi, ta có chút tức giận mà nhìn nương ta, nương ta thấy vẻ mặt ta, cười ha ha, nhéo gương mặt của ta cười nói: "Thật không có thú vị, còn cái gì cũng không hiểu mà. Nương trêu chọc ngươi chơi thôi. Ngươi yên tâm, tương lai vợ của các ngươi đều tự mình chọn đi, chỉ cần chính các ngươi thích."

Chờ ta xoay người, nương ta lắc đầu lầm bầm một câu: "Không phải nói người cổ đại trưởng thành sớm sao? Làm sao nhi tử lại có phản ứng này?"

Xem ra, suy nghĩ của nương ta quả thật khác biệt, tựa hồ chưa từng suy nghĩ, chênh lệch giữa nhà ta và La gia, Lâm gia chỉ là bình dân, mặc dù đương kim Hoàng thượng phong cho cha ta một thân phận Hoàng thương gì đó, để cho cha ta đi theo ta Tiểu cậu xuất dương, nhưng là nói cho cùng, nhà chúng ta vẫn là bình dân mà.

Cũng không biết là La gia biết được La Sở Sở thường xuyên ra vào nhà ta nên cấm chân La Sở Sở, hay là bản thân La Sở Sở cảm giác được mình là đại cô nương rồi, không ra ngoài. Tóm lại, sau lại, có một đoạn thời gian rất dài, ta không có nhìn thấy nàng.

Tiên sinh dạy đàn tranh của Tiểu muội là tiểu Dực mời cho nàng, cờ vây của tiểu muội là tiểu Dực tự mình dạy, còn có biết chữ, viết chữ, ta kỳ quái thằng này lấy đâu ra thời gian đó. Gần như mỗi buổi trưa cũng phải ở lại nhà ta hơn nửa canh giờ, sau lại, ta mới biết được, hắn là bỏ qua thời gian nghỉ ngơi của mình.

Hai năm sau, ta trúng tú tài, cũng thi vào được Quốc Tử Giám phụ học. Có một ngày, từ Quốc Tử Giám về nhà, vừa vào cửa, đã nghe thấy một hồi tiếng đàn trong trẻo như nước suối, cùng tiếng ấm ách thô ráp của muội muội ta thật đúng là khác nhau một trời một vực, không phải là ta hạ thấp tiểu muội của mình, hai năm qua cờ vây của Yên nhi tiến bộ rất lớn, chẳng qua là đàn tranh này, thật lòng cảm thấy nàng không tiến bộ nhiều lắm, hai năm qua đã là đổi nhiều tiên sinh, nương ta cảm thán, thứ thiên phú này, thật là có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Ta lén lút đến gần phòng đàn, muốn xem thử, nữ hài có thể gảy ra được một khúc đàn hay như vậy sẽ có một dung nhan thanh lệ thoát tục như thế nào?

Ta vừa tới gần cửa phòng, Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy ta trước, gọi một tiếng "Đại ca", vui mừng mà chạy tới, ta vẫn giống như trước, ôm lấy nàng, tiếng đàn véo von dừng lại, bóng lưng màu lam nhạt kia khoan thai đứng lên, chậm rãi xoay người, vậy mà là nàng, La Sở Sở, bên cạnh còn có hai người dáng vẻ nha hoàn.

"Đại ca, đây là Sở Sở tỷ tỷ, ngươi không nhớ sao? Dực ca ca nói ta học đàn không tốt, là tiên sinh dạy không tốt, cho nên mời Sở Sở tỷ tỷ đến." Yên Nhiên thấy ta ngẩn người, rất bất mãn mà dùng hai tay xoa nắn mặt ta.

Ta thấy La Sở Sở cúi đầu nén cười, bèn nói với Yên Nhiên: "Nếu mời tiên sinh tốt, ngươi sẽ đi theo học tử tế sao. Không cho nghịch ngợm, nếu không, Đại ca đánh mông ngươi." Ta vỗ cái mông của Yên Nhiên hai cái.

"Đại ca thật đáng ghét, Yên nhi trưởng thành rồi, ngươi còn đánh mông của người ta."

"Phải không? Nếu đã trưởng thành, cũng đừng có nhào lên người Đại ca."

La Sở Sở nhìn sự qua lại giữa huynh muội chúng ta, trong mắt có một chút yêu thích và ngưỡng mộ, ta vội gật đầu chào hỏi nàng.

"Hôm nay cứ tới đây thôi, Yên Nhiên muội muội khẳng định cũng không còn tâm tư học, ta cũng nên trở về nhà rồi." La Sở Sở nói.

Ta cảm giác mặt mình, có chút nóng lên, cũng may Yên Nhiên kịp thời giải vây cho ta, nói: "Tỷ tỷ đi thong thả. Đại ca, chúng ta đưa tiễn tỷ tỷ đi."

Ta bế Yên Nhiên, đi ở phía sau La Sở Sở, nha hoàn của nàng không biết nói với nàng cái gì, chỉ thấy nàng quay đầu lại nhìn ta một cái, cười một tiếng.

Ta cuối cùng cũng hiểu, tại sao cha ta hay nói, thích nhìn nụ cười tỏa sáng của nương ta, Tiểu Dực nói, thích nụ cười xinh đẹp của muội muội, mà ta, ở buổi chiều dương quan rực rỡ này, ghi nhớ nụ cười của một nữ tử.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...