Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 114: Phát hiện


Chương trước Chương tiếp

Khói cà phê lượn lờ, ngoài cửa, bụi mưa dày đặc.

Trong nhà hàng, tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng êm dịu.

Nắm tay cô, Doãn Chính Đạc nhìn vào vẻ kinh ngạc của cô, anh hà hơi ấm sưởi cho những ngón tay lạnh giá của cô.

“Diệp Nhi.” Anh vẫn gọi cô như trước đây, Lê Diệp chỉ cảm thấy lòng mình đang run lẩy bẩy.

Anh nhìn cô chằm chặp, ánh mắt sâu xa, không đọc ra được vẻ khinh thường hay chán ghét. Anh cúi đầu, thở vào đầu ngón tay cô, mang theo một luồng hơi ấm áp.

“Sau này sẽ không xảy ra chuyện này nữa, mọi việc đã có anh.”

Giọng nói của anh đầy sự bình tĩnh, không nói nhiều lời tình cảm, chỉ như một câu rất đỗi bình thường nhưng lại khiến hốc mắt cô nóng lên.

Cô tưởng rằng chuyện này sẽ khiến anh để ý, sẽ khiến anh khinh thường, vậy mà anh còn chẳng nhướng mày cái nào.

Thấy cô nhìn mình đến ngây ngẩn, anh đưa tay cầm lấy dao nĩa, cắt miếng thịt bò trên đĩa, rồi đút cho cô, “Ăn đi, mùi vị cũng được lắm.”

Lê Diệp vẫn thẫn thờ như cũ, như đang chờ một đáp án nào đó, anh bèn đặt dao nĩa xuống, “Lê Diệp, thật ra, em không nên nói cho anh biết chuyện này.”

Cô tưởng anh đang thấy chuyện này thật kinh khủng, thì im lặng không nói tiếng nào.

Anh nhìn cô, “Em làm cho anh áy náy không biết nên bù đắp lại thế nào.”

Cô run rẩy.

“Em chịu khổ mà anh hoàn toàn không biết gì, anh còn có tư cách gì mà tức giận chứ.” Thần sắc anh ngưng lại, ánh mắt khắc rõ nỗi đau.

Cô nhìn người đàn ông, cảm thấy mọi khối băng cứng chắc trong lòng đầu nứt ra, dần dần tan thành cả một dòng suối.

“Em cho rằng anh sẽ để ý sao?” Anh nắm ngón tay cô, cô bị kẻ khác lợi dụng chuyện này làm điểm yếu, vậy nên cô mới phải mở máy tính của anh.

Cứ nghĩ, anh lại cảm thấy cô đúng là đồ ngốc, bị ức hiếp rồi chỉ biết nuốt quả đắng chứ không chịu nói với anh một câu nào. Giờ phút này, cô xấu hổ nói thật cho anh nghe, nhưng vẫn cho rằng anh là tên đàn ông vô lương tâm chỉ biết oán giận.

Trong lòng anh, khi nghe được chuyện này, ngoài đau lòng, anh còn hận…

Anh chỉ có tư cách hận chính mình, anh dựa vào đâu mà có thể để bụng chuyện xảy ra với cô. Khi đó, cô một thân một mình oằn người kiếm tiền, chỉ vì để nuôi dưỡng đứa con của họ, còn anh lại vô tư, chẳng hề làm được gì cho thằng bé.

“Ăn đi.” Đưa miếng thịt bò đến bên miệng cô, ánh mắt anh đầy trìu mến.

Lê Diệp há miệng cắn, cảm nhận mùi vị đậm đà tràn ngập.

Anh cầm khăn ăn lau khóe miệng cho cô. Anh không để bụng, cũng không vì vậy mà khinh thường cô, dường như đó chỉ là một công việc bình thường mà cô làm. Anh như vậy khiến cô cũng thoải mái hơn một chút. Thì ra đó không phải là một sai lầm không thể tha thứ được, thì ra trong lòng anh, đó chỉ là một chuyện nhỏ qua rồi là có thể quên.

Anh kiên nhẫn cắt thịt bò, trông vừa nghiêm túc vừa cẩn thận.

Bên ngoài mưa to gió lớn, vậy mà giờ khắc này, tâm tình lại thật bình yên.

***

Nghỉ ở khách sạn một đêm, ngày hôm sau, thời tiết tốt lên, Lê Diệp dẫn Doãn Chính Đạc đến bệnh viện trước đây điều trị cho Hi Hi.

Vừa đến đó, anh liền nhíu mày. Đây đâu phải là bệnh viện, nói là phòng khám nhỏ còn kém một chút. Khó có thể tưởng tượng, một nơi sơ sài như vậy mà cũng có thể để người ta đến khám chữa bệnh.

Lê Diệp biết anh bất mãn với chỗ này, trong lòng cũng có chút áy náy. Khi đó, cô thật sự rất khó khăn, không thể đến nổi bệnh viện lớn, chỉ có thể tìm tới một vài phòng khám nhỏ.

Nếu không nhờ vị bác sĩ tên Aillen có lòng tốt giúp đỡ, thì ngay cả một phòng khám nhỏ cô cũng không cầm cự nổi. Có mấy lần cô còn chẳng đủ tiền lo thuốc men, chính bà ấy đã ứng ra giúp. Lúc thằng bé ra đi, Aillen khóc rất thương tâm.

Tới bệnh viện, hỏi thăm một lượt, người quen bác sĩ Aillen đều nói bà ấy đã tạm rời vị trí công tác. Bà ấy còn chưa đến tuổi nghỉ hưu vậy mà đã đi, hẳn là có chuyện gì đó đột ngột xảy ra.

Không có cách nào gặp được người bác sĩ từng giúp mình, Lê Diệp có chút tiếc nuối. Doãn Chính Đạc nhìn vẻ mặt của cô có vẻ rất muốn gặp vị bác sĩ kia, liền quay đầu đi hỏi thăm một lượt nữa. Không lâu sau, anh quay lại, trong tay cầm một tờ giấy, “Có người biết chỗ ở của bà ấy, anh với em thử đi xem.”

Lê Diệp nghĩ thầm, lần này đến, sau này e là không quay lại được, nếu không đi chuyến này thì có lẽ cả đời sẽ không có cơ hội gặp lại.

Cô cùng Doãn Chính Đạc cùng ra cửa, hai người bắt một chiếc xe ở ngay phía trước.

Trên đường, cảnh đô thị phồn hoa, anh vẫn nắm tay cô.

Tới nơi, hai người xuống xe. Anh cầm tờ giấy tìm đúng tên cửa hiệu ở phía đối diện, xác định đã đến chuẩn chỗ, anh liền ấn chuông cửa, nhưng bên trong không có tiếng hồi đáp.

Nhìn cánh cửa bị bụi phủ kín đặc, Lê Diệp nói, “Hình như họ chuyển đi rồi.”

Anh nhìn với vào bên trong, cỏ dại mọc um tùm như là lâu lắm rồi không có người dọn dẹp. Anh lại nhìn xung quanh, thấy có một người dắt chó đi tới. Anh lại gần, hỏi thăm vài câu rồi quay lại nhìn cô, nói, “Người kia chuyển đi rồi, phải đến một năm ấy.”

Từ khi Hi Hi qua đời, Lê Diệp không đến bệnh viện nữa. Hẳn là không lâu sau khi thằng nhỏ mất thì bác sĩ Aillen cũng thôi việc rồi chuyển nhà.

Người ta đã chuyển đi, Lê Diệp cũng chẳng còn cách nào nữa. Trong tay cô vẫn còn cầm theo túi hoa quả và quà cáp, giờ có muốn tặng cũng không biết làm thế nào.

Doãn Chính Đạc muốn giúp cô hoàn thành tâm nguyện, từ xa có người đang đi đưa thư ở đầu đường, anh liền vỗ vai Lê Diệp, “Em chờ anh một lát.”

Anh cũng chỉ định ra hỏi thăm xem thế nào, liền tới nói chuyện với người đưa thư, anh quay đầu chỉ về biển số nhà, rồi hỏi ông ta có ấn tượng gì với hộ gia đình đã chuyển đi kia hay không.

Người đưa thư nghĩ nghĩ một lát rồi nói với anh, gia đình kia chuyển đi rồi có một lần về lấy cả đống thư tín, nhưng cũng không nói là chuyển đi đâu ở, có vẻ như việc chuyển nhà là quyết định trong lúc rất gấp gáp.

Dường như chẳng có manh mối gì, Doãn Chính Đạc đang định đi thì người đưa thư bỗng nhiên nói, “Cậu muốn tìm họ sao?”

Thấy anh gật đầu, người đưa thư thuận miệng nói, “Tôi chỉ nhớ là lần họ về lấy thư thì có đi một chiếc xe tải nhỏ gắn chữ Nông trường Gia Đức.”

Không thể cung cấp được nhiều thông tin hơn, người đưa thư tiếp tục công việc của mình.

Doãn Chính Đạc trở về, đón lấy túi đồ trong tay Lê Diệp, “Đi thôi, chúng ta đến một nông trường tìm.”

Lê Diệp không có ý kiến gì, tuy rằng hành động như vậy cũng là có chút liều lĩnh.

Qua tìm hiểu, nông trường Gia Đức nằm cách đây rất xa, gần như là tới một thành phố khác. Doãn Chính Đạc thuê một chiếc xe rồi đưa cô đi.

Đàn ông vẫn xác định phương hướng tốt hơn, vừa nhìn bản đồ, vừa hỏi đường, vậy mà anh lại rất vui vẻ.

Trên đường đi, phong cảnh cũng không tệ, rừng cây rậm rạp, núi đồi nhấp nhô, như thể họ đang đi chơi ra vùng ngoại thành vậy.

Giữa trưa, họ tìm một nhà hàng nhỏ, ăn một bữa đơn giản, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục lên đường.

Không tính là khổ, nhưng cũng chẳng phải là hưởng thụ. Cả chặng đường đầy mệt mỏi, anh vừa phải tìm đường vừa phải ứng phó với những tình huống đột ngột phát sinh, vậy mà anh lại cảm thấy thật vui sướng. Có thể chở cô băng qua đường núi ở chốn đất khách thế này, thật sự có một cảm giác tự do đến mức muốn hét lên.

Bầu trời phía trước dần tối thẫm, cuối cùng họ cũng tìm được tới nông trại kia.

Đến nơi, anh cảm thấy tay chân mình như sưng phù sau khi bị gò ép trong xe, ra ngoài vận động một chút rồi anh đi hỏi thăm…

Chỉ bằng một câu nói của người đưa thư mà lặn lội đến tận đây, đúng là quá kích động. Một chiếc xe có in chữ của nông trường, có thể là xe do nông trường bán đi, có thể là xe của một nông trường khác cùng tên, có rất nhiều khả năng, và có thể gia đình kia cũng chưa chắc đã ở đây.

Lê Diệp cũng xuống theo. Khu vực này rất vắng, chẳng nhìn thấy một ai cả.

Đi được một đoạn, Doãn Chính Đạc nhìn thấy một đàn bò bên bờ sông, một người đàn ông trung niên đang ở gần đó cắt cỏ.

Đi dần vào trong, anh lại gần hỏi thăm.

Khu vực này ít người qua lại, huống chi là người lạ. Người kia cảnh giác nhìn Doãn Chính Đạc, thấy anh hỏi thăm bác sĩ Aillen thì liền xua tay, lúng búng nói không biết rõ.

Lê Diệp cũng muốn đến hỏi, nhưng anh liền bước đến, kéo cô, “Đi thôi, họ không có ở đây.”

Hai người lên xe, anh đánh xe ra ngoài, đưa mắt nhìn người đàn ông cắt cỏ qua gương chiếu hậu, rồi lái xe rời đi.

Có thất vọng nhưng cũng không thể nói ra. Vốn dĩ là anh liều lĩnh đến đây, sau khi biết bác sĩ Aillen thôi việc rồi chuyển nhà, anh cũng không ôm hy vọng gì nhiều.

Anh lái xe đi một vòng rồi bỗng nhiên lại đánh xe quay lại. Lê Diệp không hiểu mục đích của anh, bèn hỏi, “Sao lại quay về?”

Anh đỗ xe ở một góc khuất gần lối rẽ, xuống xe, rồi đứng ở một chỗ bí mật quan sát ra bên ngoài.

Lê Diệp không biết anh đang làm gì, cũng xuống xe theo, “Anh đang nhìn gì đấy?”

Anh lắc đầu, rồi nói, “Anh cảm giác chúng ta không tìm nhầm chỗ… Để anh xem xem, có lẽ là anh đa nghi quá.”

Đứng một lát, cách đó không xa truyền đến tiếng xe chạy. Anh nheo mắt nhìn, một chiếc xe tải nhỏ in chữ Nông trường Gia Đức đang lắc lư tiến lại gần.

Doãn Chính Đạc vội vàng quay lại, gọi cô, “Lên xe đi.”

Đi theo chiếc xe kia một đoạn đường rất xa, đường núi chẳng mấy dễ đi, sắc trời tối mịt, hơn nữa cây cỏ dại lại tốt um, anh bám theo sau cũng không dễ bị phát hiện.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe kia dừng lại bên một căn nhà cạnh hồ.

Doãn Chính Đạc cũng dừng xe ở ven đường, xuống xe, dắt cả Lê Diệp xuống cùng.

Trong sân, người đàn ông vừa rồi thu dọn chỗ quần áo phơi ở ngoài, một người phụ nữ tóc hoa râm nói gì đó với ông ta. Mượn chút tia sáng còn sót lại, Lê Diệp nhận ra, người phụ nữ kia chính là bác sĩ Aillen.

Cô tiến lên hai bước, còn chưa kịp lên tiếng thì họ đã phát hiện ra cô. Bác sĩ Aillen thì vô cùng bất ngờ.

Bà ta bật đèn ở cửa, bước tới, nhìn Lê Diệp, “Có phải…cô là Lê Diệp không?”

Lê Diệp gật đầu, vô cùng kích động, “Là tôi đây, bác sĩ Aillen, trước đây bà từng giúp đỡ tôi, lần này tôi quay lại, muốn đến nói lời cảm ơn với bà.”

“Lạy Chúa tôi, tôi thật sự không ngờ cô lại tìm được đến đây.” Bác sĩ Aillen vô cùng sửng sốt, mãi lâu sau mới định thần được.

Người đàn ông bên cạnh vẫn mang ánh mắt đầy phòng bị. Rõ ràng ông ta và bác sĩ Aillen là người một nhà, vậy mà lúc ở nông trường lại nói không biết. Doãn Chính Đạc bước đến, đứng cạnh Lê Diệp.

“Cô từ đâu đến đây?” Aillen nhìn Lê Diệp, cả người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh cô.

“Tôi về nước, lần này quay lại là muốn mang tro cốt Hi Hi về.”

Aillen bảo hai người, “Vào nhà ngồi đi… tôi làm bữa tối mời hai người.”

Lê Diệp lắc đầu, “Không cần đâu, không phải phiền thế đâu, tôi chỉ muốn đến thăm xem bà có khỏe không thôi. Chỗ quà này, tặng bà, cảm ơn bà lúc trước đã giúp đỡ tôi và Hi Hi.”

Nói xong, cô quay lại xe, lấy mấy thứ đồ mới mua rồi đưa qua, “Chúng tôi không quấy rầy nữa.”

Aillen nhìn cô, tỏ vẻ cảm thông, “Lê Diệp, Hi Hi đã được Thượng đế chăm sóc rồi, cô đừng buồn nữa.”

Lê Diệp gật đầu, nhìn bà ta. Con người này tính tình lương thiện, thường xuyên giúp đỡ người bệnh, đáng tiếc là không còn làm bác sĩ nữa. Có lẽ công việc đó quá tàn khốc, ngày nào cũng phải đối diện với sinh ly tử biệt.

Họ chuyển đến chốn xa xôi này, hẳn là vì không muốn bị người khác quấy rầy. Lê Diệp nhìn bà ta, nói cảm ơn rồi chuẩn bị cùng Doãn Chính Đạc đi.

Anh vẫn không nói gì, chẳng biết là đang nghĩ chuyện gì nữa.

Nói lời tạm biệt, hai người lên xe, rồi Doãn Chính Đạc lái xe đưa cô đi.

Nhìn căn nhà nhỏ ven hồ dần nhỏ lại, Lê Diệp lại quay sang nhìn Doãn Chính Đạc, “Chồng của bác sĩ Aillen, hình như không mấy hoan nghênh chúng ta thì phải.”

Doãn Chính Đạc giảm tốc độ xe, trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên nói, “Lê Diệp, nhà họ, hơi bất bình thường.”

Lê Diệp nhìn anh, anh lại có chút do dự, “Anh nhìn thấy trong xe của người đàn ông kia có một chiếc ghế trẻ con, ở cửa nhà họ còn có một con ngựa gỗ đang làm dở.”

Cổ họng Lê Diệp bỗng nghẹn lại, “Vậy là có ý gì?”

Anh dừng xe lại, rồi nhìn cô, “Anh nghĩ, quay lại xem sao.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...