Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 17: Buổi diễn của A Quy


Chương trước Chương tiếp

Edit: ♥Tít

Phần 1 Trong lúc đang than thở, ngẩng đầu, liền trông thấy một người đã lâu không gặp.

Hạ Lan Tĩnh Đình.

──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

Tình yêu có lực sát thương rất lớn.

Không ai tưởng tượng được một loạt những điều ngoài ý muốn này lại là những đả kích nặng nề đối với một cô gái. Đầu tiên, trên mặt Bì Bì xuất hiện một lớp tàn nhang, sau đó không hiểu vì sao mà nướu cũng sưng lên, đau đến độ ăn không ngon, làm thế nào cũng không tiêu viêm được. Tiếp đó là sụt ký đột ngột, rụng tóc, chán ăn, hai bọng mắt biến thành màu đen. Đi trên đường mà người cứ nhẹ nhàng, bay bổng, giống như cọng rong biển đang nhảy múa.

Tin thất tình truyền khắp nơi, đến tai bạn bè và đồng nghiệp, gia đình cũng tự nhiên biết hết. Môn không đăng hộ không đối, một gia đình nghèo đối với tình yêu như thế chỉ có thể là đầu cơ lợi dụng, có mộng tưởng cũng không nên ôm hi vọng quá nhiều, khi rèn sắt nên thêm dầu, nhưng khi tắt lửa nên rút củi, là hài kịch hay bi kịch cứ mặc cho tự nhiên, tan vỡ cũng đã tan vỡ rồi. Có điều, bà nội Bì Bì sợ cháu gái vì chuyện này khổ sở, muốn theo trò chuyện với cô nhiều hơn, nhưng đều bị cô nói qua loa đuổi khéo về: “Thật ra, cháu với Gia Lân trước giờ vốn chính là bạn tốt, chỉ là bạn tốt mà thôi.” “Gia Lân luôn chính là anh cả của cháu, mãi mãi là như thế.” “Chuyện tình cảm giữa Gia Lân và Điền Hân cháu đã sớm biết rồi, lười chưa nói cho mọi người đó.”

Để chứng minh Gia Lân phất tay ra đi không mang theo một gợn mây nào, thậm chí Bì Bì còn bình tĩnh đứng trước mặt đông đủ mọi người trong nhà, lần đầu tiên gọi điện thoại đến Los Angeles cho Gia Lân. Rất thân thiện thăm hỏi mấy vấn đề bên dưới.

A. Lên đường bình anh chứ.

B. Chênh lệch múi giờ như thế nào.

C. Khí hậu California thế nào.

D. Có quen thức ăn bên đó không.

Cuối cùng cô nghiêm túc chúc Gia Lân và Điền Hân hôn nhân mỹ mãn, sớm sinh quý tử, sống đến đầu bạc, vợ chồng hòa hợp, rồi vui vẻ cúp điện thoại trong sự trợn mắt há hốc mồm của cả nhà. Đứa trẻ của gia đình nghèo suy cho cùng vẫn có sức chịu đựng cao, ba mẹ Bì Bì cho rằng Bì Bì đã đủ sức chấp nhận được đả kích nặng nề rồi, lại hoài nghi cô độ lượng như vậy phải chăng đã có niềm vui mới, bèn cảnh cáo cô vào lúc này không được rơi vào bể tình một cách dễ dàng, lại giẫm lên vết xe đổ. Bì Bì vội nói, đương nhiên không thể nào! Vì vậy cả nhà liền yên tâm, đứa trẻ này trong một đêm đã trưởng thành, làm cho người ta vui mừng xiết bao. Nhân cơ hội này, Bì Bì tuyên bố mục tiêu sắp tới là nhanh chóng hoàn thành khóa học buổi tối, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất vươn lên làm phóng viên tin tức.

Song tâm chí mạnh mẽ như thế chỉ là ngụy trang, Bì Bì trốn trong kí túc xá, tinh thần hoảng loạn, đắm chìm trong bi thương, càng ngày càng sa sút, cả tháng không về nhà. Cô lắp một dây mạng nối vào kí túc xá, tan tầm trở về chuyện đầu tiên cô làm, chính là ghé thăm trang web đại học kinh tế ở California mà Gia Lân theo học. Xem nơi đó mở những khóa học nào, giáo sư trông ra sao, đoán xem ai sẽ là giảng viên của Gia Lân. Trang web kia cũng hay cập nhật, đến cả phỏng vấn học giả, mở tọa đàm, ai ra sách, đều được quảng cáo rộng rãi. Trong ngành nghiên cứu có diễn dàn riêng. Rất nhanh, cô đã đoán được ID của Gia Lân, ước chừng do vừa mới đến, lại không có thói quen viết tiếng anh, Gia Lân ít khi đăng nhập, cũng ít khi bình luận. Nhưng anh thường tham gia diễn dàn sinh viên Trung Quốc “Giấc mơ về nhà Đường”. Gần như cách vài ngày lại để lại một vài bình luận. Ở đó anh thảo luận về bóng đá, điện ảnh, mua hai thứ tivi và xe đạp, còn giúp quyên góp tiền cho bênh viện nhi đồng ở địa phương.

Bì Bì đã làm được một chuyện kì quái nhất, là dùng google earth để tìm được phòng thuê của Gia Lân, Đó là một tòa nhà màu trắng gần trường học, căn phòng nhỏ, bên cạnh là một sân đánh golf rộng lớn, có một con sông êm đềm chảy qua. Đằng sau là bãi đỗ xe. Có một lần Bì Bì đã nhìn thấy vài bóng người, có một người rất giống Gia Lân.

Giây phút đó, cô vô thức rơi lệ, kế đó càng nghĩ càng đau lòng, khóc suốt đêm. Một mặt, cô chửi mình không có tiền đồ, lãng phí thời gian theo dõi người khác, việc này so với gián điệp còn đáng xấu hô hơn, một mặt vận dụng tất cả các phần mềm có thể tìm kiếm Gia Lân, song cũng chỉ nhận được mấy thứ linh tinh, tin tức không đầu không cuối. Nhưng tra từ khóa Gia Lân trên google đã trở thành bài tập về nhà phải làm hàng ngày của Bì Bì, dù chỉ di chuột, di lên di xuống, cả đêm cứ vậy trôi qua.

Chuyện buồn cười ở chỗ, thực ra Bì Bì không cần phải vất vả như vậy.

Mỗi tháng Gia Lân đều gửi Cho Bì Bì một bưu phẩm, ân cần thăm hỏi gia đình cô, tiện thể nói mấy câu về tình hình hiện tại của mình. Ví dụ như đang học lái xe, ví như tham gia câu lạc bộ bóng rổ, ví như môn nào cũng đạt điểm A, ví như mới học được cách làm món sườn nướng, blah, blah… Cuối mỗi phong bưu kiện anh đều nói một câu xin lỗi, không hề đề cập đến Điền Hân, cũng không giải thích nhiều. Bì Bì không hồi âm, cũng không chủ động gọi điện.

Thế giới này cũng không cho phép Bì Bì sa đọa nhanh như vậy.

Hai tuần sau khi cô chia tay Hạ Lan Tĩnh Đình, tòa soạn báo xảy ra một sự kiện. Một phóng viên thực tập lợi dụng quyền hạn yêu cầu đơn vị phỏng vấn đưa tiền và quà bị truyền thông phơi ra ánh sáng. Tổng biên tập giận tím mặt, vì để ngăn cản việc này tái diễn, nên quyết định hủy bỏ quyền phỏng vấn của phóng viên thực tập. Vậy nên thẻ phóng viên thực tập của Bì Bì danh chính ngôn thuận bị thu hồi. Vệ Thanh Đàn đành phải tự mình xông pha, định ngày hẹn với Hạ Lan Tĩnh Đình. Nhưng tiếp nhận cuộc hẹn của cô là một vị luật sư nổi tiếng trong tỉnh. Luật sư lễ độ và nghiêm chỉnh nhắc lại việc Hạ Lan tiên sinh từ chối mong muốn được phỏng vấn. Dù không cam tâm tình nguyện, song việc này cứ vậy mà đi vào ngõ cụt.

Bị đả kích, Bì Bì không thể không tìm Vệ Thanh Đàn hỏi cho mình một lối thoát.

“Thẳng thắn mà nói, theo tiền lệ quả là có chuyện phóng viên tạm thời được chuyển sang chính thức, nhưng đó đã là chuyện nhiều năm trước đây. Khi đó tòa soạn báo thiếu người, bộ phận tuyên truyền là một đám thanh niên vô cùng hiếu động, mặc dù không có giấy chứng nhân phóng viên, cũng không được đào tạo chuyên ngành nhưng lại có nền tảng vững chắc, nên viết được rất nhiều tin sáng giá. Tòa soạn thuê họ là phóng viên tạm thời, nhiều người không lâu sau xoay qua làm chính.” Vệ Thanh Đàn nhìn ánh mắt tha thiết của Bì Bì, thở dài, “Nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn khác. Sinh viên tốt nghiệp ngành báo chí quá nhiều, nơi nào cũng thừa người, còn ai muốn tuyển phóng viên tạm thời nữa?

“Nếu em thật sự muốn làm phóng viên, chỉ có một con đường,” chị ta cuối cùng cũng nói, “Thi nghiên cứu, sửa lại lí lịch của em.”

Thành phố C có học viện báo chí đứng đầu cả nước, mức độ cạnh tranh cũng đứng đầu cả nước. Để có đủ tư cách thi, Bì Bì cần có bằng tốt nghiệp khoa chính quy ngành tin tức. Về điều kiện này, cô đã từng dốc hết tâm can dành được trong kì thi đã báo danh trước đây. Căn cứ vào đại cương hướng dẫn tuyển sinh, cô mua tất cả các sách luyện thi, còn bỏ ra một nghìn đồng để mua các tài liệu hướng dẫn và đề ôn tập. Cô tham gia hai lớp thi thử, học ngày học đêm thuộc lòng các đề mẫu. Trước ngày thi, cô cố gắng quên đi sự thật sau:

—– Năm ấy, nghiên cứu sinh ngành tin tức của đại học C chỉ có 23 người. Trong đó, mười lăm người là tham gia theo diện được đề cử. Cuộc thi này chỉ tuyển 8 người. Nhưng con số báo danh đã vượt quá 300, không ít người trong số đó đã tốt nghiệp và được truyền thông địa phương cử tới để đào tạo chuyên sâu.

Bởi vậy, lần đầu tiên tham gia thi nghiên cứu, mặc dù điểm số vượt tất cả các ngành, có mấy ngành còn vượt cả điểm bình quân, nhưng Bì Bì vẫn thi rớt.

Tuy bại nhưng vinh, Bì Bì bị điểm của chính mình hù dọa. Cô thừa nhận, một năm nay, mỗi ngày cô rời giường từ năm giờ sáng, trừ ăn cơm thì chính là đọc sách. Vì muốn khảo thi chính trị thật tốt, cô chăm chỉ đọc báo chí, trước khi ngủ còn đem tin tức trong ngày ôn tập một lần. Đối với kinh tế và chính trị trước nay cô chưa từng có tí kiến thức gì, đối với tin tức, truyền thông, quảng cáo, dư luận, trên internet đã có lý luận chắc chắn. Cô dùng 500% sức lực, phụ lục, dù không thi đậu nhưng lại khiến các giáo sư ấn tượng. Có vị thầy giáo già rất hòa nhã, cổ vũ cô, nói nếu tiếp tục cố gắng, lần sau sẽ có hi vọng.

Một năm này của Bì Bì rất mệt cũng rất phong phú. Cuộc thi làm cô quên đi nhiều chuyện. Kết thúc cuộc thi, cô quyết định để bản thân thư giãn, mua hai vé hòa nhạc NK, hẹn Bội Bội cùng đi xem. Vì thấy người này là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng rock and roll, Bì Bì tìm tất cả các album của anh ta, nhờ Bội Bội có thể lợi dụng chức quyền xin cho cô một cái chữ kí.

Không ngờ gần đến giờ xuất phát thì Bội Bội lại bị một người phỏng vấn thực tập kéo lại, làm sao cũng không đuổi được. Bì Bì gấp rút gọi điện cho Tân Tiểu Cúc – người hoàn toàn không có hứng thú với rock and roll, lại được biết buổi tối cô nàng đã có chuyện khác để làm.

Cô đành phải đến sân vận động C sớm nửa giờ để bán một vé. Người mua vé kiên nhẫn mặc cả trả giá với cô, cô ba đồng không đáng hai câu đã bán mất.

Trong lúc đang than thở, ngẩng đầu, liền trông thấy một người đã lâu không gặp.

Hạ Lan Tĩnh Đình.

Phần 2 Thế giới rộng lớn, thời gian quá dài, anh cứ vậy mà lẻ loi trơ trọi sống ở một nơi hòan toàn không thuộc về thế giới của anh, chịu đựng cô đơn lạnh lẽo và đen tối. Là người hay là yêu, cũng đều không dễ dàng.

──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

Cũng không phải tâm linh lương thông, chẳng qua trong thường thức của cô, đàn ông đeo kính râm khi và chỉ khi có ánh mặt trời. Nếu như một người đàn ông mang kính râm khi không có nắng, có thể nói anh ta thuộc về một trong những trường hợp sau:

Một, tinh thần anh ta có vấn đề, là một kẻ ngốc.

Hai, thị lực của anh ta có vấn đề, không muốn người khác thấy mắt anh ta.

Ba, anh ta rất lười, không muốn đổi đi đổi lại kính trên sống mũi.

Bốn, anh ta thích phim hoạt hình, lầm tưởng phim hoạt hình là mốt.

Cho nên Bì Bì chỉ bâng quơ liếc mắt qua một đám người, liền phát hiện ra Hạ Lan Tĩnh Đình đứng dưới một tán cây, đang cúi đầu gọi điện thoại. Tay trái bị bó thạch cao, được treo lên vai, nhìn có chút thảm hại. Tháng hai đầu xuân, gió mát nhẹ, anh mặc chiếc áo khoác nâu. Bên trong là một chiếc áo len sạch sẽ mềm mại, đường kẻ màu xanh và xám giao nhau, kết hợp với một chiếc khăn quàng cổ tơ tằm đỏ thẫm. Bên dưới là chiếc quần jean bạc màu, rất rộng, rất thảnh thơi, không gò bó. Bì Bì cảm thấy, nếu như đàn ông cũng có thể dùng cụm từ ‘một vạn lần quyến rũ’ (phong tình vạn chủng) để hình dung, thì Hạ Lan Tĩnh Đình đúng là như vậy. Anh thản nhiên, ung dung đứng nơi đó, dù không nổi tiếng, mắt cũng không sáng, nhưng toàn bộ phụ nữ đi ngang qua đều không kiềm được ngoái đầu nhìn anh.

Nhưng chuyện này căn bản không thể làm thay đổi ấn tượng mạnh mẽ về Hạ Lan Tĩnh Đình trong lòng cô. Đó chính là, anh là một con hồ ly có lông mềm mượt như nhung, hơn nữa lại là lão hồ ly có bộ râu dài. Sói và chó chính là đồng loại của anh. Vô luận là nhìn anh tuấn đáng yêu cỡ nào, giàu có và quyến rũ cỡ nào, anh ta vẫn có hứng thú với gan của Bì Bì.

Viên ngọc trai đỏ trên cổ tay hơi động đậy, mặc dù cách xa nhau trăm mét, Bì Bì vẫn cho rằng, Hạ Lan Tĩnh Đình nhất định phát hiện ra cô. Nhưng gương mặt anh không hề có biểu cảm gì bất thường, vẫn chăm chú nghe điện thoại, bên tay đang bó thạch cao kia cũng không nhàn rỗi, đang cầm ly café.

Nhìn một lúc, Bì Bì chợt cảm thấy, mình nên đi qua chào hỏi. Dù sao Hạ Lan Tĩnh Đình cũng được xem như người quen. Dù sao anh ta cũng từng cứu mạng cô. Vô luận anh ta thuộc dạng dã thú nào thì anh cũng chưa từng chạm vào Bì Bì.

Thậm chí, cô còn nảy sinh sự đồng cảm với anh. Thế giới rộng lớn, thời gian quá dài, anh cứ vậy mà lẻ loi trơ trọi sống ở một nơi hòan toàn không thuộc về thế giới của anh, chịu đựng cô đơn lạnh lẽo và đen tối. Là người hay là yêu, đều không dễ dàng.

Còn một tiếng nữa buổi hòa nhạc bắt đầu, Bì Bì nghĩ, đi qua chào hỏi chắc cũng không làm cô chậm trễ gì, liền đi thẳng đến, vỗ vai anh: “Chào.”

“Chào.” Hạ Lan Tĩnh Đình cúp điện thoại.

“Tay bị thương? Đánh nhau hay là bị tai nạn xe?” Cô hỏi.

“Gãy xương, nhanh liền thôi.” Anh đáp hời hợt, hơi nhíu mày nhìn cô, “Gần đây tôi hơi xúi quẩy.”

“Tôi không nhớ anh còn thích café.”

“Trong ly là nước đá.” Anh cười cười, giơ cái ly trong tay trước mặt cô, “Có phải rất mát không?”

Bì Bì bật cười: “Mát thật.”

Hạ Lan Tĩnh Đình lấy điện thoại ấn ấn vài cái, đem đổi thành cấu hình rung, sau đó không nhìn cô hỏi: “Gần đây có khỏe không?”

Hiển nhiên anh chỉ có ý hỏi han, Bì Bì lại cho là thật, đứng đó mặt mày hớn hở kể chuyện mình trải qua kì thi nghiên cứu như thế nào, nói đến tròn 10 phút. Hạ Lan Tĩnh Đình cũng không thấy phiền, làm ra vẻ hứng thú, còn bất chợt hỏi cô vài vấn đề. Cuối cùng anh nói: “Cho nên hôm nay em đến nơi này là muốn thư giãn chút sao?”

Bì Bì gật đầu, hỏi: “Anh thì sao? Anh đến đây làm gì? Cũng đến để thả lỏng sao?”

“Tôi đến tu luyện.”

“Tu… Luyện?” Bì Bì kinh ngạc nhìn anh, đè thấp giọng nói, “Hạ Lan Tĩnh Đình, không phải anh đến chỗ này làm gì phi pháp chứ?”

“Hả, không phải như em nghĩ.” Anh vội vàng giải thích: “Chỉ là tôi thích luyện tập hít thở nơi đông người. Lý tưởng nhất là nơi diễn ra trận bóng lớn, lượng khí nhiều, nhiều đàn ông, dương khí tràn đầy. Buổi hòa nhạc rock and roll, căn tin trường học, nhà ga hoặc trạm xe lửa là sự lựa chọn thứ hai. Ngẫu nhiên tôi sẽ đến nhà hàng hoặc sàn nhảy.”

“Anh có thể đừng thành thật quá với tôi được không?” Bị Bị không chịu nổi bịt lỗ tai.

“Thành thật là một loại phẩm chất tốt đẹp.”

“Nhưng lúc anh tu luyện, bị quấy nhiễu… Hoặc sẽ làm tổn hại người khỏe mạnh thì sao?”

“Người bình thường sẽ không biết. Tôi rất cẩn thận, tôi tuân thủ theo pháp luật hồ ly.”

Bì Bì phì cười, “Vậy anh tu luyện cẩn thận. Tôi đi trước.”

“Đợi chút, bên cạnh tôi vừa vặn có chỗ trống, em có muốn ngồi xem cùng tôi không? Hạ Lan Tĩnh Đình bỗng nhiên nói.

“Không muốn.” Bì Bì lắc đầu, chỉ vào đầu mình, “Tôi có một kỳ thi, gần đây tôi vô cùng cần một bộ não hoàn chỉnh.”

“Vậy thì tốt, không làm phiền em nữa, hẹn gặp lại.” Anh phóng khoáng phất tay.

Xem ra có người nói chuyện phiếm là chuyện cần thiết. Chỉ hàn huyên mấy câu, tâm tình Bì Bì trở nên rất nhẹ nhàng.

Đi đến cửa soát vé, cô quay đầu liếc nhìn Hạ Lan Tĩnh Đình lại giật mình.

Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Sau đó anh lấy trong túi ra cây gậy dành cho người mù, phân biệt phương hướng một lúc, rồi chầm chậm đi về cửa soát vé.

Cửa lớn sân vận động đầy người, dù chỉ dựa vào cây gậy dành cho người mù, Hạ Lan Tĩnh Đình cũng rất thận trọng bước từng bước. Anh không muốn đụng vào người khác, nhưng hết lần này đến lần khác không ít người bên cạnh anh chen tới chen lui, gương mặt tự tin của anh đã biểu lộ chút thần thái không kiên nhẫn.

Chẳng biết vì sao khi chứng kiến cảnh ấy, trong tim Bì Bì lại đau nhói. Cô nhớ sau khi mặt trời lặn, Hạ Lan Tĩnh Đình có thể nhìn thấy mọi vật. Nhưng giờ đã là tối muộn, ngày sớm đã tan, vì sao anh còn không nhìn thấy? Mặc dù khứu giác của anh rất nhạy, có tài nghe rất giỏi. Nhưng ở đây tiếng người ồn ào, không khí nơi đây hỗn loạn, anh sẽ thấy đường chứ?

Nghĩ đến đó, bỗng nhiên cô quay người, đẩy đám người sang hai bên đi đến bên cạnh Hạ Lan Tĩnh Đình, đưa tay nắm lấy tay anh, thấp giọng nói: “Hạ Lan, hướng này. Bên này ít người.”

Anh nao nao, đứng lặng.

“Bây giờ là buổi tối, sao anh lại không nhìn thấy?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

Hạ Lan Tĩnh Đình cười như không cười, ngẩng đầu, miệng thoáng qua chút tự giễu: “Bì Bì, có phải lòng đồng cảm của em hôm nay quá mạnh mẽ?”

“Tay anh bị thương rất nặng sao? Nghiêm trọng đến mức thị lực cũng bị ảnh hưởng ư?” Cô tiếp tục hỏi.

“Điều đó làm em bận tâm à?” Lông mày anh nhíu lại, kiên quyết buông tay cô ra.

“Đương nhiên tôi phải quan tâm rồi!” Cô lớn giọng nói: “Dù thế nào tôi cũng coi là quen biết anh, nếu anh bị thương, dĩ nhiên tôi phải quản, đúng không, Hạ Lan Tĩnh Đình?”

“Nếu đã muốn quản tôi, vì sao không quản tới cùng.” Hạ Lan Tĩnh Đình cười đến quỷ dị hơn, “Em lấy tôi đi, thế nào?”

“Hừ!” Cô đá anh một cước. “Tôi nói anh chỉ giỏi ba hoa.”

Cô rất giận, vô thức ấn vào cánh tay bị thương của anh, anh đau đến cắn răng. Cô vội vã buông tay ra: “Nói cho tôi nghe đi, sao anh lại bị thương? Đánh nhau với người ta à?”

Anh nói gà nói vịt: “Em có xem hòa nhạc không? Đã bắt đầu rồi.”

“Làm sao anh biết?”

“Khả năng nghe của tôi rất tốt.”

“Vậy thì đừng mất thời gian nữa.” Cô lầm bầm một câu, nắm tay anh, dẫn anh đi vào trong sân vận động ngoài trời.

Không thể tưởng tượng được người có tiền như Hạ Lan Tĩnh Đình lại mua vé kém hơn Bì Bì, ở hàng cuối cùng. Vào trong người đã ngồi kín hơn một nửa, hai người đi thẳng qua đám người, bước lên từng bậc, Bì Bì cảm giác giống như ngồi giữa không trung, hận không thể mang theo cái bình dưỡng khí. Nhìn xuống bên dưới, sân khấu chỉ to bằng bàn tay, người bên dưới to như cái đầu đinh. May mà có trang bị dàn âm thanh tiên tiến, trên sân khấu còn một màn hình lớn. Trưởng nhóm nhạc NK có nghệ danh là ‘A Quy’ một nam sinh gợi cảm, giọng nói tinh tế, hiền hậu, mang theo âm điệu cổ điện nồng đậm. Phụ nữ bốn mươi tuổi trở xuống đều bị anh ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, Bì Bì cũng không ngoại lệ. Mới hát được nửa bài, cô cùng đám fans hâm mộ đã hét lên. “A Quy.. A Quy… em yêu anh như chuột yêu gạo!”. Vừa hét vừa cầm khăn choàng cổ trong tay vẫy vẫy, vừa hát vừa nhảy, cho thấy sự hâm mộ cuồng nhiệt như thế nào.

Bài hát thứ hai, ‘phố Chu Tước’ là một bài có giai điệu chậm, do A Quy một mình ôm ghi ta hát. Đây là bài hát làm nên tên tuổi của anh, cảm xúc trong bài rất phong phú, nồng nàn, dạt dào tang thương, như tiếng hát của anh, thanh thuần mà ưu thương, thánh thót cao vút, tinh tế uyển chuyển, chuyển tông nhẹ nhàng, thật là một bài hát da diết triền miên, khoan khoái đến tận tim gan. Bì Bì nghe hoài không chán, từng lập kỷ lục nghe 85 lần trong một đêm. Giai điệu hay, ca từ cũng tuyệt:

“Ngủ quên trong điệu vũ nghê thường, lời ca ngâm dưới rừng đào hoa bay. Sương giá đọng, xích đu lấp lánh.

Đường chân trời xa xăm, mỏng manh như dải lụa, gió thổi áo lạnh tung bay, dưới ánh đèn xanh tơ hồng mềm mại, bàn tay nhỏ nhắn biến thành ráng mây chiều.

Bút lông nhạn viết lên chéo chăn, nghe sáo thổi.

Đêm rỉ rã tiếng thôi thúc sương giá bạc đầu, vết chân lục lạc giẫm lên giấc mộng … giẫm lên giấc mộng quay về, Trường An dưới ánh trăng.

Trường An dưới ánh trăng, nơi đó thuộc về ai.” [♥Tiên♥ tạm dịch, không được sát nghĩa, văn chương tớ kém cỏi, vật vã lắm mới nghe xuôi được tí chút, ^^,]

Hạ Lan Tĩnh Đình ngồi giữa rừng khán giả kích động, trông rất bình thản, anh đã lấy kính xuống, đôi mắt luôn luôn khép hờ kia giờ đã mở ra hoàn toàn, nhìn thẳng về phía trước như hết sức chăm chú, nhưng với vẻ mặt thờ ơ. Từ đầu buổi diễn đến giờ, suốt hai tiếng, anh vẫn không hề nhúc chích, cũng chẳng nói lời nào. Mặc cho Quan Bì Bì la hét nhảy nhót bên cạnh anh thế nào, anh cứ coi như không hề hay biết.

Buổi biểu diễn sắp kết thúc, Bì Bì lấy trong túi xách ra mấy cái đĩa CD chen lên trước, cố vươn tay thật dài về phía sân khấu, muốn xin chữ kí của thần tượng. Nhưng không nói cũng biết, dù cô có nỗ lực chen lấn thế nào cũng không chen qua nổi đám người ở hàng đầu. Trong đó có một người hâm mộ đã thô lỗ đẩy cô ra, khiến cô bị đẩy ra phía ngoài, nơi mà sân khấu nằm ngoài tầm với của cô.

Bì Bì đành bất mãn quay về chỗ, vừa thở hổn hển, vừa than vãn. Hạ Lan Tĩnh Đình đứng lên, nói: “Em không xin được chữ kí sao?”

“Không. Đông quá, chen được vào trong không đơn giản chút nào.”

Anh cười nhạt: “Biết vậy, em còn đi xem họ chen chúc.”

“Người ta là fan hâm mộ của Quy Quy đó! Tôi rất thích “Phố Chu Tước” của anh ấy, còn thích cả câu ‘Một chút đau, một chút yêu, đều phải hỏi liệu em có tồn tại?’ trong album mới ra nữa.

Hạ Lan Tĩnh Đình phì cười: “Em không thấy câu đó nghe rất buồn nôn ư?”

Bì Bì ngông nghênh nói: “Thích chính là vì buồn nôn như thế.”

Ca sĩ đã rời sân khấu, khán giả cũng tan dần. Tâm tình Bì Bì rất vui, nắm lấy tay Hạ Lan Tĩnh Đình, dẫn anh cùng đi đến cổng chính. Còn tỏ ra rất quan tâm hỏi anh: “Anh cần tôi gọi taxi giúp không?”

“Không, tôi muốn gặp một người bạn, tự mình tản bộ về nhà là được rồi.”

“Nhưng mà, nơi này cách nhà anh rất xa đấy.”

“Vậy em có vui lòng đi cùng tôi một đoạn không?”

“Anh không gặp bạn nữa sao?”

“Là anh ta muốn gặp tôi, nói mấy câu thôi.”

Trong lòng Bì Bì nghĩ, đã tốt thì tốt cho trót, tiễn phật thì tiễn đến Tây, dù sao đêm nay cô cũng không còn chuyện gì khác, bèn đáp: “Được thôi.”

Cô vẫn nắm tay anh, chậm chậm đi bên cạnh. Hai người lẳng lặng đi qua một khu chợ đêm, người đi bộ rất đông, tiếng rao của người bán hàng các cửa hàng trên phố vang lên truyền đến rôm rã. Tay của Hạ Lan Tĩnh Đình rất ấm, nhưng lòng bàn tay hơi chai cứng, tinh tế cảm nhận có thể cảm giác được những đường vân bên trên. Trên người anh vẫn là mùi dương xỉ chốn rừng già đó, càng đến gần càng ngửi thấy rõ hơn.

“Bạn của anh hẹn gặp anh ở đâu?” Đi chừng mười lăm phút, Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn không có ý dừng lại, cũng không hề nhận được bất kì cuộc gọi nào, anh dường như cứ đi về trước một cách vô định.

Hạ Lan Tĩnh Đình nói: “Người đó đến rồi, ở ngay phía sau chúng ta.”

Quả nhiên, có một chiếc limousine màu đen dừng lại cách họ không xa, một thanh niên mang kính râm bước ra.

Bì Bì lập tức đứng hình, dụi dụi hai mắt, cố gắng xác nhận người mình thấy không phải mơ.

Người đó chính là A Quy. A Quy nguy nga lộng lẫy, A Quy tỏa sáng lấp lánh. Bì Bì trong nhất thời tim đập dồn dập, mày mặt đỏ bừng.

Anh ấy không mặc trang phục diễn lóng lánh, mà mặc một chiếc áo thun xám màu, bước đi dưới ánh đèn đường nhấp nhoáng, không khác gì những thanh niên đang đi dạo phố khác. Bì Bì vốn chưa từng trông thấy hình ảnh gần gũi của anh như vậy, nhưng hằng ngày, mỗi lần mở CD, trên CD đều có chân dung thật lớn của anh, cô không thể nhìn nhầm.

“Chào, A Quy.” Hạ Lan Tĩnh Đình bước lên chào hỏi.

“Tiên sinh.”

Bì Bì cảm thấy, giọng điệu của A Quy rất lạ. Trong giới ca sĩ, anh nổi danh là một kẻ nổi loạn của dòng nhạc pop, lời bài hát rock cũng tràn đầy ngôn từ thô tục, nhưng gặp Hạ Lan Tĩnh Đình, lại trông giống như thái độ cung kính, lễ phép như học trò gặp thầy giáo.

“Vị này chính là Quan Tiểu thư.” Hạ Lan Tĩnh Đình giới thiệu.

“Quan tiểu thư, xin chào.” A quy cười với Bì Bì, nụ cười rất thẹn thùng, e lệ.

“Tiểu cô nương này muốn xin chữ kí của cậu. Hiện giờ có tiện không?” Hạ Lan Tĩnh Đình nói.

“Tất nhiên, tất nhiên,” anh ta lấy bút ra, ân cần hỏi: “Tiểu thư, người cần tôi ký ở đâu.”

Bì Bì đứng ngây một chỗ, vẫn mê muội nhìn thần tượng, sau một lúc mới lấy lại tinh thần, vội lấy CD đã chuẩn bị sẳn từ trước trong túi xách ra, đưa lên. A Quy vung bút, kí lên tất cả các CD, còn viết mấy lời chúc thật dài.

Bì Bì kích động đến nỗi hai chân nhũn ra, thấy anh kí xong, lấy máy ảnh ra, được một tấc lại muốn một thước nói:

“A Quy ca ca, cho hỏi … tôi … có thể chụp chung với anh một bô ảnh không?”

“Không thành vấn đề.”

Cô lôi kéo một người qua đường, nhờ chụp giúp họ, tách tách tách, ba góc khác nhau, ấn liên tục ba cái.

“Chúc mừng cậu, buổi diễn rất thành công.” Hạ Lan Tĩnh Đình nói.

“Quá khen.” A Quy cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, ngài có cần tôi đưa ngài về nhà không?”

“Không cần.”

“Buổi diễn lần tới sẽ ở Bắc Kinh, tiên sinh ngài có thời gian hạ cố đến dự chứ?”

“À … chỉ sợ tôi đi không được.”

A Quy không dám kiên trì, nhưng nói: “Tiên sinh, A Quy cần sự chúc phúc của ngài.”

Hạ Lan Tĩnh Đình vươn tay, sờ lên đầu anh ta: “Chúc cậu mọi việc đều thuận lợi.”

“Tiên sinh còn gì dặn dò không?”

“Không có.”

“Thế thì, A Quy xin cáo từ.”

“Xin đợi một chút.” Bì Bì chạy vội đến nói, “A Quy ca ca, tôi có thể hỏi một vấn đề cuối cùng không?”

A Quy nhìn cô, rất nhẹ nhàng nói: “Xin cứ nói.”

“‘Phố Chu Tước’ tuyệt vời như thế, hay như thế, xin hỏi anh lấy cảm hứng từ đâu để sáng tác?”

A Quy hơi có vẻ suy nghĩ rồi nói: “Đó là một ca khúc viết từ rất xưa.”

“Hả?”

“Có lẽ cô phải hỏi người bên cạnh.” A Quy nói, “Ca từ và giai điệu đều do chính người ấy viết.”

End chương 17

———-

****[Tác giả chú thích: "phố chu tước' là bản văn xuôi, của Lăng Tiếu Thiên tiên sinh, Định Nhu rất thích, liền lợi dụng mang về đây. Ghi chú rõ xuất xứ, không phải sao chép bản quyền.]

****[♥Tiên♥: = =’’ chị ơi, văn xuôi gì mà còn khó hiểu hơn cả thơ nữa.]



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...