Cuộc Chiến Thượng Vị
Chương 83: Lời đồn trong cung
Từ Man đoán, sợ là trong lòng Hoàng mỹ nhân sớm đã có quyết định, hôm nay đến là thử Hoàng hậu, dù sao quan hệ giữa Đại trưởng công chúa và Hoàng đế cùng với nhà họ Hoàng cũng không tốt, liên đới đến hôn sự của Thục Viện cũng có vài phần mơ hồ, còn không bằng sớm làm chút tính toán.
“Thục Viện còn nhỏ, không cần vội.” Hoàng hậu cũng không có ý định cho một tin chính xác, ngược lại nói: “Cũng là chuyện của Thục Thận, chao ôi sầu chết muội, a tỷ.”
Hoàng mỹ nhân thấy Hoàng hậu chưa cho đề nghị gì, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, chờ Hoàng hậu nói xong, mới dịu dàng cười nói: “Nếu nương nương và điện hạ còn có việc muốn thương lượng, tỳ thiếp cũng không nên quấy rầy, còn thỉnh nương nương thứ tội.”
Hoàng hậu cũng không thật lòng giữ nàng lại, liền vẫy vẫy tay nói: “Thục Viện cũng xem như là con gái của ta, hôn sự tất nhiên sẽ quan tâm tới, cô cũng đừng vội, thanh niên tài tuấn cùng tuổi con bé cũng không ít, chúng ta cũng không thể vội vội vàng vàng chọn qua loa được, phải mở to mắt chọn nhiều một chút. Cô nương của hoàng gia cũng không phải lo chuyện cưới xin.”
Hoàng mỹ nhân tất nhiên khom người đáp lời, lại quay sang thi lễ với Đại trưởng công chúa, rồi mới chậm rãi lui ra ngoài.
Từ Man lia mắt liếc bà ta một cái, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Hoàng mỹ nhân chầm chậm bước ra khỏi Phượng Tê Cung, mặt mày vẫn đượm ý cười, không hề thay đổi, nữ quan thiếp thân đứng chờ ngoài cung lập tức đi theo lên, cúi mi cụp mắt, khom lưng không hề nói một lời nào.
Kiệu của phẩm cấp mỹ nhân dừng ngoài cung, Hoàng mỹ nhân vịn tay nữ quan ngồi lên, lại liếc mắt nhìn Phượng Tê Cung, khóe miệng mơ hồ mỉm cười.
“Mỹ nhân hôm nay tâm tình dường như rất tốt.” Kiệu đi được một đoạn, một vị nữ quan đứng bên người Hoàng mỹ nhân bỗng nhiên lên tiếng nói.
Hoàng mỹ nhân chơi đùa với khăn tay, dựa vào kiệu mềm, hơi rũ lông mi nói: “Đạt được thứ mình muốn, tất nhiên là vui rồi.”
Nữ quan kia lại nói: “Công chúa điện hạ tướng mạo song toàn, nhất định sẽ có giai tế xứng đôi.” (giai tế: người chồng tốt, để nguyên văn cho nó quý-sờ-tộc)
Hoàng mỹ nhân hơi thu ý cười, nhìn về phía ngự hoa viên xanh um tươi tốt, đóa hoa tiên diễm lung lay, như độ tuổi hoa quý của nữ nhi, xinh tươi mơn mởn là thế.
“Là hạng người nào không quan trọng, quan trọng là phải có chỗ hữu dụng cho ca ca nó.” Hoàng mỹ nhân thấp giọng nói, sau đó như cảm thán bổ sung: “Con bé lại hiểu chuyện hơn bất cứ ai khác.”
Nữ quan kia không nói gì nữa.
Kiệu vừa rẽ vào gần cạnh ao cá chép trong Lăng Khởi Cung, Hoàng mỹ nhân bèn kêu dừng kiệu, nàng vịn tay nữ quan, tiếp tục chậm rãi trở về, đây đã là thói quen của nàng, nô tỳ trong cung đều biết, cũng không dám dị nghị.
Tốc độ của Hoàng mỹ nhân không nhanh, nhưng bình thường vào lúc này nàng hay nói chuyện cùng nữ quan tâm phúc của mình, cho nên mọi người phía sau đều tách ra một khoảng cách không xa, nhìn Hoàng mỹ nhân cùng nữ quan kia đi vào đụm núi giả trùng điệp bên cạnh hồ sen.
Hoàng mỹ nhân vốn có chuyện muốn dặn dò nữ quan bên người, nhưng mới vừa đi vào núi giả, nàng liền nhạy cảm nghe thấy có hai tiểu cung nữ đang trốn sau một tòa núi giả, thì thầm to nhỏ. Hoàng mỹ nhân dần dừng bước, nữ quan bên cạnh nàng rất thông minh, nhẹ chân nhẹ tay lùi đến phía sau, dặn những người đi sau không được đi tới nữa.
“Ngươi có nghe thấy gì chưa? Thế tử Trường Tín Hầu mà công chúa Thục Thận thích thì ra lại đi thích công chúa Thục Mẫn đó.” Một tiểu cung nữ tuổi không lớn lắm, có lẽ chỉ mới mười một mười hai tuổi, giọng điệu rất non nớt.
Một người khác lại nói: “Không phải chứ, rất nhiều người đều đồn như vậy, cũng không biết tin này truyền ra từ đâu.”
Tiểu cung nữ kia lại thích thú hưng phấn nói: “Ngươi nói xem, công chúa Thục Thận tốt với công chúa Thục Mẫn như vậy, nếu biết người mình thích, lại đi thích muội muội của mình, sẽ như thế nào?”
Một người khác nói: “Công chúa Thục Thận lúc nào cũng đoan trang khéo léo, tính tình lại ôn nhu, còn đối xử thật lòng với công chúa Thục Mẫn như vậy, nói không chừng công chúa Thục Thận sẽ vì muội muội, mà nhường thế tử Trường tín hầu, sẽ thành toàn cho một đoạn giai thoại.”
Tiểu cung nữ kia xuýt xoa một một tiếng, hơi có chút tiếc nuối nói: “Không thể nào, người trong lòng sao có thể nhường đi được.”
Cung nữ nói chuyện với nàng lập tức phản bác: “Thế mới chứng minh là công chúa Thục Thận tính tình tốt.”
Hoàng mỹ nhân nghe đến đó, lộ ra một nụ cười cực kỳ khó hiểu, sau đó ra hiệu, rất nhanh, nữ quan ở phía sau nện tiếng bước chân, hai cung nữ sau tòa núi giả kia lập tức im bặt, không lên tiếng nữa, nhưng cũng không đi ra thỉnh an.
Hoàng mỹ nhân giả vờ không biết, một lần nữa vịn tay nữ quan, hướng về phía Lăng Khởi Cung, mãi đến khi mọi người vào Lăng Khởi Cung, lúc đóng cửa cung, Hoàng mỹ nhân mới ra chiều lơ đãng nói: “Bản cung nhớ rõ từng dặn dò, trong Lăng Khởi Cung này nội ngoại đều không cho phép có người lắm lời.”
Nữ quan bên cạnh nàng lập tức thưa: “Mỹ nhân thứ tội, nô tỳ cam đoan, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Hoàng mỹ nhân liếc mắt nhìn nàng, nhìn đến khi nàng lạnh toát cả sống lưng, mới cười gật đầu, tiếp tục đi vào trong điện.
Chờ Hoàng mỹ nhân rời khỏi Phượng Tê Cung, Đại trưởng công chúa mới nói mục đích hôm nay đến, Hoàng hậu vừa vặn cũng đang phát sầu vì chuyện này, hơn nữa còn hẹn hai người Hòa Húc và Hòa Phong. Hoàng hậu và Đại trưởng công chúa dẫn Từ Man đi đến hậu điện, nơi đó Từ Man thường đến, cũng quen thuộc.
Nhân lúc hai vị công chúa chưa tới, Hoàng hậu liền đem chuyện trong cung gần đây báo lại cho Đại trưởng công chúa biết, xem như là tìm một người thân bàn bạc, trong đó cũng bao gồm cả chuyện hôn nhân của Thục Thận.
Nay trong cung đợi gả chỉ có bốn vị công chúa: Thục Thận, Thục Viện, Thục Mẫn, Thục Gia. Trong đó Thục Mẫn, Thục Gia tuổi còn hơi nhỏ, cho nên Hoàng hậu tạm thời vẫn chưa nhắc đến hôn sự của hai người họ. Ngược lại thì Thục Thận lớn tuổi nhất, nếu lại tiếp tục kéo dài, người làm mẹ cả là nàng đây cũng phải có trách nhiệm. Nhưng mẹ đẻ của Thục Thận còn đó, gia thế lại không thấp (nhắc lại: ông ngoại Thục Thận là Trần Hữu thừa tướng nắm quyền trong triều).
Nàng cũng không tiện nhúng tay nhiều hơn, chỉ chiếu theo lời dặn kín đáo của Hoàng đế: tùy tiện tìm vài cái cớ loại bỏ những thanh niên có khả năng bị Trần gia lôi kéo, nhưng không nên làm quá lố. Có điều, nàng vạn lần không nghĩ tới, nay trong cung cư nhiên có lời đồn công chúa Thục Thận thích thế tử Trường tín hầu, hơn nữa mơ hồ có khuynh hướng truyền ra ngoài cung.
Việc này chẳng những khiêu khích tới một vị nhất quốc chi mẫu là nàng, mà cũng gián tiếp đem hôn sự của Thục Thận đẩy về hướng có lợi cho Trần gia, đây là chuyện Hoàng đế tuyệt đối sẽ không dễ dàng để yên.
Có thể nói, thế tử Trường tín hầu căn bản sẽ không phải là mục tiêu kén rể của Hoàng đế. Hơn nữa so với thế tử Trường tín hầu, Hoàng đế càng xem trọng Đinh Hạo Nhiên nhà họ Đinh hơn. Thằng bé kia tuổi còn trẻ, chủ ý cũng rất chính trực, gia tộc lại xuất thân hàn môn, chỉ có một cái núi để dựa vào là Hoàng đế, trong lòng sáng như gương. Biết rõ nếu không có Hoàng đế làm chỗ dựa, như vậy Đinh gia sẽ bất ổn. Cho nên chỉ cần Đinh Hạo Nhiên cưới Thục Thận, thì tuyệt sẽ không lo lắng chuyện Đinh gia đầu nhập vào Trần gia.
Chỉ là đáng tiếc, Thục Thận không nhìn trúng Đinh Hạo Nhiên, mà Đinh Hạo Nhiên cũng không mấy hứng thú với công chúa Thục Thận, thậm chí còn có ý lùi bước.
Chuyện này vốn được ém nhẹm, Hoàng đế còn muốn xem thử một chút, nhưng mà chuyện của thế tử Trường tín hầu một khi làm lớn, Trần gia nhất định sẽ gây khó dễ, đến lúc đó Hoàng đế muốn bù lại, cũng không dễ dàng nữa.
“Chuyện này truyền ra từ đâu?” Đại trưởng công chúa cũng hiểu được trong chuyện này không bình thường, nhưng nếu nói là Trần mỹ nhân trong cung truyền ra, thì cũng không giống, dù sao sự tình đã truyền ra, nhưng cuối cùng chuyện cũng không thành, công chúa Thục Thận cũng sẽ bị dính thanh danh không tốt.
“Không ít nơi đang lan truyền, lại không tìm thấy ngọn nguồn.” lời đồn đãi loại này là thứ đáng ghét nhất, không tìm thấy căn nguyên không nói, còn không thể trách phạt số đông, Hoàng hậu rất là đau đầu.
“Trần mỹ nhân nói thế nào?” Đại trưởng công chúa hỏi.
Hoàng hậu thở dài nói: “Nàng ta còn gấp hơn cả muội ấy chứ, mấy ngày trước sáng sớm cứ tới đây thỉnh an, khóc đến đỏ cả mắt, chỉ sợ thanh danh của Thục Thận bị hủy.”
Từ Man ngồi ở một bên, đùa nghịch chiếc chén phỉ thúy ngọc lưu ly, nay nàng đã đến tuổi được đi theo bên cạnh mẫu thân nghe một ít chuyện nhỏ, mà sẽ không bị đuổi đi nữa. Dù sao qua hai năm nữa, một khi nàng cập kê thì có thể xuất giá rồi, mẫu thân luôn muốn tìm nhiều cơ hội dạy nàng thêm vài thứ, nàng cũng nghiêm túc lắng nghe.
“Chuyện này không thể để truyền ra nữa, bằng không cho dù không cưới Thục Thận, thế tử Trường tín hầu cũng phải kết hôn với một công chúa, để ém nhẹm lời đồn lại.” Đại trưởng công chúa rất coi trọng việc này, có lẽ giác ngộ của Hoàng đế còn chưa sâu, nhưng nàng là nữ nhân chốn hậu trạch, biết rõ có vài lời đồn thật sự có thể tạo thành hiệu quả không tưởng tượng được, thậm chí có thể trở thành lưỡi dao sắc cho người nào đó lợi dụng.
Từ Man trầm mặc, đây cũng coi như là phương pháp trái ngược? Lời đồn nói công chúa Thục Thận thích thế tử Trường tín hầu, sẽ khiến cho hắn lấy công chúa, để chứng tỏ thế tử Trường tín hầu là một vị hôn phu được đề cử nội bộ cho một vị công chúa khác, không hề có tư tình với công chúa Thục Thận ư? Nhưng nếu thế tử Trường tín hầu không hề muốn lấy một ai, vậy phải chăng là hoàng gia bẽ mặt sao? Từ Man suy nghĩ nửa ngày cũng không ra.
Sau đó, công chúa Hòa Húc cùng công chúa Hòa Phong đến đây, hiện tại công chúa Hòa Phong đã có chồng có con hạnh phúc viên mãn, mà công chúa Hòa Húc cũng sắp tìm được phu quân cả đời, bị mọi người trêu ghẹo, mặc dù mặt đỏ bừng, ngượng ngùng né tránh, nhưng Từ Man thấy, lúc này nhị nương nương thật sự đã tìm được một người đàn ông tốt biết yêu thương nàng, mặc dù người đàn ông này đến chậm một bước, nhưng cũng may là vẫn đến.
Bọn họ ngồi vào chỗ, ăn bánh uống trà, rất nhanh đã an bài thỏa đáng cho ngày mừng thọ của Tần thái mỹ nhân. Vì nhờ Từ Man, trong phủ công chúa không hề thiếu hàng ngoại nhập, mà Tần thái mỹ nhân ngày thường ưa thích hàng đan len, Đại trưởng công chúa quyết định đem tấm thảm Ba Tư miêu tả kiến trúc đình viện Ba Tư làm lễ mừng thọ tặng cho Tần thái mỹ nhân, tin tưởng so với ngọc khí trang sức, vật này càng hợp ý bà hơn.
Vì thương nghị đã có kết quả, Đại trưởng công chúa lòng nhẹ nhõm, không còn mặt mày ủ ê như lúc đến nữa, thay vào đó cười giỡn đôi câu với công chúa Hòa Húc. Mọi người còn ở lại Phượng Tê Cung dùng xong bữa trưa mới trở về.
Cả ngày hôm đó, Từ Man đều ở cùng mẫu thân, có điều lại bất ngờ là không gặp được Đại hoàng tử, cũng không biết là vì bận rộn Cung học, hay là rèn luyện ở Hộ bộ không rút thân ra được, nhưng bất luận thế nào, đối với Từ Man mà nói đều là chuyện tốt. Tận đáy lòng, nàng chỉ hy vọng Đại hoàng tử hoàn toàn mất đi hứng thú với mình.
Nàng vậy mà nghe nói, trước đó vài ngày con gái của Lưu tướng quân – Lưu Kim Thoa đã vào hậu viện của Đại hoàng tử, trở thành một vị thiếp thất có phong hào chữ “Trân”. Xem ra, Hoàng đế là hoàn toàn muốn bỏ qua vị Lưu tướng quân kia.