Cuộc Chiến Thượng Vị
Chương 12: Nô tài phạm lỗi
Bỗng nhiên, từ xa người nọ chậm rãi đi tới, động tác có hơi chậm chạp, bước chân lê lết, khuôn mặt không nhìn thấy rõ, nhưng thanh âm oán hận lại càng ngày càng vang, kích thích thần kinh vốn không được mạnh mẽ lắm của Từ Man, nàng muốn lui về phía sau, nàng muốn chạy trốn, nhưng tiếc rằng thân thể giống như bị vây kẹt lại, chỉ có thể đứng đờ tại chỗ, mắt nhìn người nọ tới gần.
“Trả lại biểu ca cho ta… trả lại biểu ca cho ta…”
Thanh âm u oán đổi lời, lại làm cho Từ Man càng thêm rợn cả tóc gáy, nàng nhìn quanh, xem có ai hay không, lại muốn cầm lấy thứ gì để phòng thân, chỉ tiếc xung quanh là một mảng trống không, không hề có bất cứ thứ gì.
“Từ Man! Từ Man!!!”
Động tác của người nọ vốn chậm chạp không biết vì sao đột nhiên linh hoạt hẳn lên, vọt thẳng tới Từ Man, Từ Man vừa ngẩng đầu nhìn, toàn thân liền run bắn, chỉ thấy người nọ tóc tai bù xù, cả khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, há ra cái miệng to như chậu máu, lộ ra răng nanh sắc bén, giống như muốn cắn Từ Man, lại nhìn hai cánh tay khô như khúc gỗ kia vươn ra, móng tay đen nhọn từ từ biến dài ra, da thịt trên người theo từng động tác bay nhanh của nàng, mà tróc ra từng mảng, máu chảy lênh láng đầy đất.
“A a a a a!!!!”
Từ Man sợ tới mức lập tức hét ầm lêm, nhắm tịt mắt lại, không biết từ chỗ nào thuận tay quơ được một cây súng máy, đùng đùng đùng bắn loạn xạ ngầu, mãi đến khi người nọ bị bắn văng ra thật xa, mới chậm rãi ngừng lại…
Vừa mở mắt ra, người nọ dường như đã nằm bất động, nhưng tim Từ Man đập càng ngày càng vang, hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Đột nhiên, trong nháy mắt Từ Man buông cây súng kia xuống, người nọ bất thình lình từ trên đất nhảy dựng lên, phóng tới chiếc lưỡi dài sắc như móc câu, con ngươi treo tòng teng ở bên ngoài hốc mắt, gào rú lao thẳng tới trước mặt Từ Man. Từ Man phản xạ có điều kiện giơ súng lên, chỉ nghe đoàng một tiếng, một mùi máu nồng đặc bắn thẳng lên mặt Từ Man, mà người nọ giống như bị đâm vào thủy tinh vậy, cả một khuôn mặt phóng đại trước mắt ở Từ Man…
“A a a a!!!”
Từ Man vung tay lên, ngồi bật dậy từ trên giường, Niên ma ma trực đêm nhanh chóng đi tới, kéo màn che ra, thắp đèn lên.
“Quận chúa gặp ác mộng sao?” bên ngoài phòng, đại nha hoàn Hồng Quế cũng bưng nước đi vào, lo lắng hỏi.
Từ Man lắc đầu, sờ cái trán đầy mồ hôi, toàn thân xụi lơ không có khí lực, mụ nội nó chứ, cư nhiên lại mơ phải Hoàng Tú Oánh phiên bản Resident Evil*, nhớ lại trường hợp khủng bố kia, nàng vẫn không nhịn được mà lạnh run.
(*Resident Evil: ai không biết film này về lùng coi đi nha :X, mình coi cả 5 phần lun rầu, hay lém)
“Ngươi đi đến phòng bếp nhỏ nấu cho quận chúa bát canh an thần đi.” Niên ma ma cầm khăn tay lau cho Từ Man, lại sờ sờ trán nàng rồi nói.
Hồng Quế đưa nước lên, sau khi cúi người hành lễ liền đi ra ngoài.
Niên ma ma ôm Từ Man, đút cho nàng ít nước, miệng lại thao thao nói: “Thật sự là nghiệp chướng mà, quận chúa đừng sợ, bọn mẹ mìn kia sẽ không đến phủ chúng ta đâu, bọn chúng mà dám đến, không cho chúng xuống địa ngục là không được.”
Từ Man biết đây là Niên ma ma hiểu lầm, cho là nàng bị chuyện Gia Cát Sơ Thanh bị mẹ mìn bắt cóc dọa sợ mất hồn. Bất quá nàng cũng không tiện giải thích, bèn cứ thế cam chịu. Nhưng cơn ác mộng vừa rồi thật quá mức kinh người, cũng không phải liên quan đến Gia Cát Sơ Thanh, chắc là nàng thật sự quá sợ nữ chính trong sách rồi, lại gặp gỡ nam chính trong truyện, mới có thể đột phát cơn mộng này. Lúc này, Từ Man không khỏi có chút hối hận, lúc ấy đáng ra nên nghĩ cách đi xem thử nữ chính rốt cuộc có dẫn người đi đến con hẻm đó hay không, như vậy thì mới có thể xác định được, thời điểm hiện tại, rốt cuộc là trước hay sau khi nữ chính trọng sinh chứ.
“Ma ma, ta buồn ngủ.” uống xong bát canh an thần Hồng Quế bưng tới, tuy Từ Man không hề buồn ngủ, nhưng vẫn không nỡ để mọi người thức cùng nàng, bèn dụi dụi mắt, giả vờ buồn ngủ.
Niên ma ma quả nhiên hưởng ứng, chỉ quan tâm nói vài câu, liền thổi tắt đèn, kéo màn che lại.
Từ Man nằm trên giường, đến khi nghe thấy ma ma nằm xuống, Hồng Quế đi ra ngoài, mới dám vụng trộm thở dài một hơi. Sự tình hôm nay, thật sự đã khiến nàng có quá nhiều chấn động, đầu tiên là mẫu thân cho nàng một đòn cảnh tỉnh, sau đó lại gặp Gia Cát Sơ Thanh, thấy hắn tuy tuổi không lớn, nhưng đã có phong quang nguyệt tễ y như trong sách viết, bộ dáng lại thanh tú tinh xảo, không hổ là nam tử được ví như vầng trăng ngọc. Cũng khó trách mặc dù diện mạo hắn không phải đẹp nhất trong truyện, nhưng vẫn là một trong những đệ nhất mỹ nam tử có khí chất đẹp nhất của cả truyện.
Trở mình, Từ Man thấy đầu mình có chút nhức nhối, nàng thấy chính mình đáng lý ra phải hảo hảo nhìn thẳng vào con đường tương lai, chứ không phải ngày ngày cứ nơm nớp lo sợ, ngay cả nằm mơ cũng sợ Hoàng Tú Oánh đến lấy mạng, huống chi, trong sách, kiếp trước của Hoàng Tú Oánh cũng không phải do nàng gây nên, nàng ta dựa vào cái gì mà muốn người khác trả giá cho sai lầm của mình chứ. Mình muốn thay đổi vận mệnh của Từ Man trong sách, nhưng chỉ có trốn tránh, là vô dụng. Theo như lời mẫu thân nói vậy, mình là quận chúa, mình cùng bọn họ không hề giống nhau, mình phải sống một cuộc sống đầy tôn nghiêm.
Lần đầu tiên, con ốc sên nho nhỏ trong lòng Từ Man, rốt cuộc cũng lộ ra cái râu mềm của mình.
Mãi đến khi sao mai mọc lên, Từ Man mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Niên ma ma biết ban đêm nàng ngủ không ngon, nên cũng không gọi nàng dậy, tự mình mang theo nha hoàn gác đêm tiến đến chính phòng của Đại trưởng công chúa thỉnh tội, dù sao tiểu chủ tử bị chấn kinh, người bên cạnh cư nhiên lại không phát hiện ra, mãi đến nửa đêm mới phát hiện, lỡ có gì không hay, có thể sẽ làm bị thương thân mình đấy.
Vì thế, ngay lúc Từ Man mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đã bắt gặp vẻ mặt lo lắng của mẫu thân ngồi ở bên giường, sau lưng nàng còn có một ông lão râu trắng đứng đó, đang cùng mẫu thân nói gì đó.
“A Man, con cảm thấy sao rồi?” Đại trưởng công chúa thấy nữ nhi đã tỉnh, thái y nọ cũng căn bản đã dặn dò xong rồi, bèn sai người đưa thái y đi viết đơn thuốc, còn mình thì ở lại sờ trán nữ nhi, lo lắng nói.
Từ Man vươn vai uốn người, mỉm cười ngọt ngào nói: “A nương, A Man ngủ đủ rồi.”
Thấy nữ nhi còn cười được, lại không có gì khác thường, Đại trưởng công chúa mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tự tay mặc quần áo cho con gái. Từ Man thấy không khí trong phòng có chút không đúng, nhưng vẫn thành thành thật thật để cho mẫu thân sửa soạn cho mình, chỉ chốc lát sau đã chỉnh trang xong. Tiếp theo Xuân Nha bưng chậu nước từ ngoài phòng tiến vào, cẩn thận lau chùi cho Từ Man từ trên xuống dưới một lần, còn chải cho Từ Man hai bím tóc đôi xinh xắn, mà trong cả quá trình, Từ Man vẫn không thấy nha hoàn hoặc ma ma trong phòng mình, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
“A nương…” Nghẹn nửa ngày, ngay lúc ăn điểm tâm, Từ Man cũng vẫn không thấy người đâu, bèn không nhịn được hỏi.
Nhưng Đại trưởng công chúa lại né tránh, nói: “Con trước ăn chút điểm tâm lót dạ thôi, qua một canh giờ nữa là đến bữa trưa rồi, đừng đến lúc đó lại ăn không vô.”
Từ Man cắn một ngụm điểm tâm, muốn nói cũng không dám nói.
Mãi đến khi Từ Man ăn xong, lại sau một phen sửa soạn xong, lúc Đại trưởng công chúa dẫn mình đến chính phòng, Từ Man mới nhìn thấy người trong phòng mình, ngay cả Niên ma ma cũng ở trong đó, hai đại nha hoàn Hồng Thược Hồng Quế, còn lại vài nhị đẳng nha hoàn không nhớ rõ tên, vài tam đẳng nha hoàn, cư nhiên tất cả đều quỳ ở trong sân, không nói một câu.
“Để cho họ quỳ, đợi dùng xong bữa trưa, lại bảo họ lại đây.” Đại trưởng công chúa không cho Từ Man có cơ hội nói chuyện, trực tiếp phân phó Xuân Nha.
Từ Man được Đại trưởng công chúa nắm tay, lại nhìn nhìn những người quỳ trong sân, không hiểu là thế nào, trong lòng có chút áy náy.
Nhìn nữ nhi trầm mặc cúi đầu, Đại trưởng công chúa trong mắt chứa ý cười, cũng không nhiều lời, liền giả vờ như không biết gì, dắt nữ nhi đi vào chính phòng. Chính phòng vẫn ấm áp như xuân, tuy rằng Kiến Khang không có giường sưởi giống như phương nam, nhưng phủ Đại trưởng công chúa hàng năm có vô số ngân than, hương than dùng không hết, thậm chí còn có loại không bụi không khói nữa. Cho nên, từ lúc xuyên không đến đây, Từ Man cảm thấy cuộc sống tốt hơn so với kiếp trước rất nhiều, ít nhất sáng sớm thức dậy, trong cơn gió lạnh xuyên thấu đến cắt da cắt thịt, nàng không cần phải tự bao mình thành cái bánh chưng để chạy tới công ty, hay là tiếc tiền mở máy điều hòa sưởi ấm nữa.
“Lại đây nào, A Man, con nhìn xem, bộ đồ này đẹp khôngt?” Vừa ngồi xuống, Đại trưởng công chúa liền sai người bưng một chiếc khay sơn mài tiến vào, trên khay là một bộ quần áo nhỏ được xếp gọn gàng chỉnh tề, mặt áo là vải gấm bảy sắc cầu vồng, loại gấm này ở Ngô quốc rất hiếm gặp, nghe nói là do loại băng tằm nào đó ở trên núi tuyết nhả tơ ra, đông ấm hạ lạnh, nhìn từ mọi góc độ, đều có hiệu ứng giống như cầu vồng, đủ màu sắc lưu động, sóng sánh rọi người. Bên cạnh gấm Vân Nam, đây cũng là loại gấm được hoàng gia ưa thích nhất mấy năm gần đây.
Từ Man nhìn chiếc áo nhỏ thêu ‘chuồn chuồn đậu trên hoa sen’, cùng với chiếc quần bông thêu bông sen, yêu thích gật gật đầu, trả lời: “Thích ạ.”
Đại trưởng công chúa càng tươi cười hơn, cầm quần áo ướm thử lên người Từ Man, nói: “Đây là tiểu cữu cữu đặc biệt sai người làm cho con đó, hai ngày nữa tiến cung, con sẽ mặc cái này, vừa vặn Nhị nương con có đưa tới một bộ trang sức hoa sen, vừa khéo hợp với bộ này luôn.”
Tiểu cữu cữu? Tiến cung? Từ Man ngây ra một lúc, trân trân nhìn mẫu thân, cái nơi chỉ tồn tại trong sách hoặc trong miệng của mẫu thân, nàng vậy mà lại sắp đến đó sao? Nàng không khỏi khẩn trương rụt tay về, đời trước cả đời làm một tiểu thị dân như nàng, cư nhiên cũng có được may mắn đến được đỉnh kim tự tháp kia sao? Lúc này, nàng đối với thân phận quận chúa trong truyện của mình, tựa hồ có cảm giác không đồng dạng.
“A Man…” Nhìn nữ nhi có chút ngẩn người, Đại trưởng công chúa chợt thở dài, sờ lên trán con gọi.
Từ Man ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân.
Đại trưởng công chúa sai người dọn quần áo đi, lại cho đám nha hoàn trong phòng lui hết, lúc này mới ôm nữ nhi ôm vào trong ngực nói: “Con là muốn trách a nương sao?”
Từ Man khựng lại, lắc đầu, nếu là lúc vừa xuyên đến, còn có thể oán giận vài câu không có nhân quyền quá đáng, nhưng nhiều ngày tới nay, tuy nói không thể xem như là hoàn toàn hiểu rõ xã hội này, nhưng cũng tính là đã biết chút da lông. Quan niệm giai cấp ở nơi này là tuyệt đối không có khả năng dao động.
“Cao thấp tôn ti, A Man con có biết không?” Đại trưởng công chúa nắm tay nữ nhi, ôn nhu hỏi.
Từ Man gật gật đầu, lại không biết nói sao, nàng biết, nhưng nàng lại không biết đối mặt như thế nào, nàng có thể lý giải đặc quyền của thế giới này, bởi vì cho dù ở hiện đại cũng tồn tại loại đặc quyền giống vậy, nhưng ở đời trước một người công dân bình thường như nàng, lại không biết sử dụng đặc quyền đó ở thế giới này như thế nào. Nói cho cùng, nàng cũng chỉ là một công dân bé nhỏ của một xã hội được cai trị bởi pháp luật mà thôi, cái cảm giác giai cấp tôn quý này, còn chưa khắc sâu vào máu xương của nàng được.
“A Man, con phải nhớ kỹ, mỗi người đều phải có vị trí của mình, mặc dù con cảm thấy hiện tại thân mình không có việc gì, cho nên sẽ không trừng phạt những hạ nhân kia, nhưng mọi chuyện đều không có thuốc hối hận, đã sai lầm thì là sai lầm, họ là hạ nhân, là phải làm tốt chuyện của hạ nhân, chức trách của họ là chăm sóc con, nghe con sai sử, thế mà con bị ác mộng, trước đó bọn họ lại không chút nào phát hiện. A Man, nỗi sợ của con, hoảng hốt của con, bọn họ lại một chút cũng không phát hiện? Như vậy đó là thất trách của bọn họ, họ sẽ phải trả giá lớn, cho dù con không có một chút tổn hao gì.”
Nhìn biểu tình nghiêm túc của mẫu thân, Từ Man lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, nàng thật sự không nghĩ nhiều như vậy, nàng nghĩ chỉ cần mình không có gì thương tổn, như vậy đám người hầu sẽ không có lỗi lầm nặng gì lắm, lại quên mất chức trách của những tỳ nữ như họ, mẫu thân trừng phạt họ không phải là vì mình gặp ác mộng, mà là trước đó, bọn họ không phát hiện mình sợ hãi… điều này thế nhưng không hề giống với suy nghĩ của nàng.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp