Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 6: Nam nhân có bàn tay đẹp


Chương trước Chương tiếp

Thất Thất căm tức mở mắt ra, trợn trừng nhìn chàng trai trước mặt, chàng trai kia lập tức nghi hoặc nhìn cô, phát hiện cậu bé xấu xí này, lại có một đôi mắt trong veo ngời sáng, khiến người ta mê hồn lạc phách, không khỏi có chút thất thần.

"Trên người ngươi không có vũ khí, rốt cuộc ngươi là ai?" Chàng nhìn Thất Thất với ánh mắt nghi ngờ.

"Tôi đã nói là bị bắt nhầm mà, mau thả tôi ra!" Thất Thất bây giờ đã tin rồi, cổ đại thực sự có công phu điểm huyệt, cô vừa được trải nghiệm qua, thật lợi hại.

"Ngươi biết võ công?"

"Đó là Tán Đả!" Thất Thất nói xong liền thấy hối hận, tốt nhất không nên nói quá nhiều chuyện của mình, bằng không những người ở đây sẽ cho rằng đầu óc cô có vấn đề.

"Tướng quân của ta vừa bẩm báo, hôm nay bắt được một gian tế Hung Nô, theo như miêu tả ngoại hình, chắc hẳn là ngươi nhỉ!"

"Tôi không phải gian tế Hung Nô!" Thất Thất tức giận, nổi nóng gào lên, rốt cuộc chuyện này là thế nào, cô không thể chịu tội như vậy, gian tế chính là gián điệp, đều không phải người tốt đẹp gì.

Có điều tiếng hét của cô đã làm kinh động đến lính gác bên ngoài, phía ngoài lều trại náo động một hồi, viên phó tướng cầm đầu dẫn theo binh lính nhanh chóng xông vào.

"Tam vương gia, đã xảy ra chuyện gì vậy, ban nãy có một tên gian tế Hung Nô đã chạy khỏi nhà giam!"

Hắn vừa dứt lời, liếc mắt thấy Thất Thất đang ngồi trên đất "Vương gia, chính là hắn!"

Phó tướng kinh hãi vội quỳ xuống "Vương gia tha tội! Chúng thần lập tức áp giải hắn đi!"

Hắn vung tay lên, những binh lính kia lập tức xông tới kéo Thất Thất ra ngoài.

Thất Thất bị điểm huyệt đạo, toàn thân vô lực, tưởng tượng đến những cảnh trong phim truyền hình, bị lôi ra ngoài như vậy, sẽ không bị chém đầu chứ, cô còn chưa đến 18 tuổi, chết như vậy chẳng phải thiệt thòi sao?

"Khoan đã, tôi không phải gian tế Hung Nô, có thể nghe tôi giải thích được không, tôi học trường nữ sinh Huyền Đức!" Thất Thất cuống cuồng nói buột miệng.

"Chờ một chút!" Chàng trai được gọi là Vương gia đó ngăn đám binh lính lại, sau đó ngồi ngay ngắn xuống ghế bọc da hổ nằm giữa đại bản doanh.

"Ngươi nói đi, ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện trên chiến trường Hung Nô? Còn ăn mặc quái dị thế kia nữa?"

Thất Thất suy nghĩ một chút, không thể lại nói sự thật nữa, chỉ cần có thể tránh được kiếp nạn này, làm thế nào cũng được, sau đó sẽ nghĩ cách rời khỏi Đại Hán, Vương gia, Hung Nô, Đại Hán quái gì đó, hết thảy cô chẳng quan tâm.

"Chuyện là thế này, tôi và chú tôi là những kẻ buôn bán nhỏ, trong lúc ra ngoài chú tôi không may bị người Hung Nô bắt đi, tôi không biết đi nơi nào để cứu ông ấy, nghe người ta nói, nơi này đang đánh giặc Hung Nô, liền chạy đến đây để cứu chú, kết quả vô tình lại bị các anh bắt, tôi cũng không phải gian tế mà! Các anh xem bộ dáng tôi gầy yếu như vậy, đâu giống người Hung Nô chứ."

Thất Thất nhìn thoáng qua chàng trai đang ngồi uy nghiêm ngay ngắn trong đại bản doanh, giả bộ đáng thương, oan ức nói "Vương gia, ngài vừa rồi cũng đã lục soát qua, trên người tôi chẳng có thứ gì hết mà!"

"Tam vương gia, không thể tin tên tiểu tử này, ở trên chiến trường, hắn cướp lấy ngựa, thiếu chút nữa chạy trốn mất!" Phó tướng không an tâm nói.

"Ê, các anh đòi chém đòi giết, chẳng lẽ tôi đứng im chờ chết à, giết heo, heo còn biết chạy, huống chi là người…" Thất Thất liếc hắn một cái, giọng nói ngày càng nhỏ dần.

"Giết heo?" Ánh mắt sắc bén của Vương gia chăm chú nhìn Thất Thất "Ta tin ngươi không phải là gian tế! Nhưng tạm thời không thể thả ngươi được."

"Tại sao?"

"Hiện tại đương là thời buổi chiến tranh loạn lạc bao vây tiêu diệt Hung Nô, quân ta thiếu người, ngươi tay chân nhanh nhẹn, hãy ở lại dốc sức đi!"

"Ở lại?" Thất Thất suy tư đôi chút, cũng đúng, cho dù rời khỏi đây, cô biết đi đâu chứ? Chiến tranh loạn lạc như vậy, nếu bị Hung Nô tóm, chẳng phải càng thê thảm hơn ư.

"Cảm ơn Vương gia, ngài có thể giải trừ huyệt đạo cho tôi được không? Khó chịu lắm!" Thất Thất không thể động đậy, ngã xuống đất, hết sức khó chịu.

"Vương gia!" Phó tướng cố gắng can ngăn, nhưng không dám kháng lệnh, rút bội kiếm ra, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng đoạt mạng Uy Thất Thất.

Tam vương gia bước tới trước mặt Thất Thất giải trừ huyệt đạo cho cô, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Ngươi tên là gì?"

"Uy Thất Thất, đúng rồi, tên ngài là Lưu Trọng Thiên phải không?" Thất Thất liến thoắng hỏi.

Viên phó tướng đứng bên cạnh lập tức nổi giận "To gan, dám gọi thẳng tên húy của Vương gia, phải chăng ngươi chán sống rồi?"

"Đặt tên không phải để cho người khác gọi sao?" Thất Thất đứng lên, hất cằm, không hề yếu thế nhìn viên phó tướng.

"Sau này gọi ta là Vương gia, bằng không coi chừng cái đầu ngươi đấy!"

Tam vương gia lạnh lùng ngồi trở lại trên ghế "Ngươi hãy làm tiểu tốt dưới trướng Lưu phó tướng đi!"

"Không được!" Thất Thất trừng lớn mắt, cô sẽ không đi theo cái gã hung dữ kia đâu, xem hành động vừa rồi của hắn, giống như định một kiếm kết liễu cô, đi theo hắn, nói không chừng chưa kịp trở về, đã toi đời rồi.

"Ngươi dám chống lại quân lệnh?" Lưu phó tướng tiến lên trước một bước, dọa Thất Thất lùi về phía sau ba bước. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

"Không phải thế… Phải biết dùng người đúng chỗ, lấy thừa bù thiếu chứ? Ngài hung dữ như vậy làm gì?" Thất Thất ngụy biện.

"Dùng người đúng chỗ?" Tam vương gia nhíu mày "Vậy ngươi cho rằng ngươi có thể làm được việc gì?"

"Tôi biết rất nhiều việc, nhất thời chưa thể nói rõ ngay được!" Thất Thất gãi gãi đầu, thực ra cô cũng không biết mình có thể làm được việc gì, từ nhỏ đã quen có người cơm bưng nước rót, cô chỉ toàn phá phách nghịch ngợm thôi…

"Ở lại đại bản doanh của ta, để ta xem ngươi làm được việc gì, đúng lúc ta đang thiếu một thị vệ tùy thân!"

"Được, được!" Thất Thất nhận ngay "Tôi có thể bảo vệ ngài!"

Lưu phó tướng đứng bên cạnh khinh thường nói "Vương gia mà cần ngươi bảo vệ? Xem bộ dáng ngươi ốm yếu thế kia, nếu không phải mặt mày gớm ghiếc, thì chẳng khác nào nữ nhi cả!"

Thất Thất lập tức sờ soạng gương mặt mình, mới phát hiện trên mặt có rất nhiều vết sẹo lồi, cô hoài nghi nhìn viên phó tướng kia "Tôi xấu lắm sao?"

"Quả thực xấu như ma lem!"

"Thôi được rồi, ta còn công văn cần phê duyệt, các ngươi lui xuống hết đi!" Tam vương gia ngăn không cho bọn họ tiếp tục cãi lộn, sau đó hướng về phía Thất Thất nói "Giúp ta mài mực!"

Lưu phó tướng dẫn theo binh lính lui ra ngoài, Thất Thất bước tới trước bàn của Tam vương gia, mài mực? Trước đây đã được xem trên TV, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy hàng thật.

Thất Thất vừa mài mực vừa tán thưởng chiếc nghiên mực này, thầm nghĩ bụng, đây đúng là kỳ trân dị bảo hiếm có, ông nội luôn thích sưu tầm đồ cổ, đoán là chẳng có cái nào sánh nổi với vật quý báu này, nếu cầm về cho ông nội, nhất định ông sẽ vui lắm đây.

Tam vương gia Lưu Trọng Thiên đương chuyên tâm phê duyệt công văn, bất giác dời tầm mắt sang đôi tay đang mài mực của Thất Thất, có phần nghi ngờ.

"Tay ngươi không giống kẻ từng trải qua cuộc sống buôn bán, mười ngón tay mịn màng trắng ngần như tuyết, lúc nãy ngươi nói dối?"

Thất Thất chưa kịp phản ứng, đã bị Tam vương gia bắt lấy tay, bàn tay Vương gia rất to lớn, cũng rất khỏe, chàng cầm tay Thất Thất ở trong lòng bàn tay, ngắm nghía tỉ mỉ tường tận, xem ra đúng là đôi tay của nữ nhân, hơn nữa còn là tay của nữ nhi khuê các?

Tam vương gia gặp qua không ít nữ nhân, nhưng không một ai có bàn tay đẹp như Thất Thất, một nam nhân sao lại có bàn tay đẹp tới vậy?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...