Cùng Quân Ca
Chương 64: Bát vương phủ
Nha hoàn không thể làm gì khác hơn là khẽ lại gần bên tai nàng gọi một tiếng, "Vương phi."
Lúc này Lam Nhiễm Y mới hồi hồn lại, lông mày nhỏ nhắn thoáng nhíu lại, hình như có chút không vui vì nha hoàn cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Nha hoàn vội vàng cúi thấp đầu xuống nói, "Vương phi, Úc phu nhân đã tới."
"Úc Nương?" Lam Nhiễm Y nhỏ giọng thì thầm, trong mắt xẹt qua nghi ngờ, cuối cùng ngẩng đầu nói với nha hoàn, "Mời nàng vào đi."
Nha hoàn đáp một tiếng "Dạ" liền lui xuống, không bao lâu, chỉ thấy Úc Nương một thân đồ trắng đi vào.
Úc Nương khom người với Lam Nhiễm Y, "Úc Nương gặp qua vương phi."
Lam Nhiễm Y chỉ dùng khóe mắt liếc nàng một cái nhàn nhạt nói một câu, "Không cần đa lễ, hôm nay tìm ta có chuyện gì sao."
Đối với Úc Nương rất được trượng phu mình sủng ái này, Lam Nhiễm Y không có nhiều chán ghét cũng chưa nói tới thích.
Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi Lý Triệt thân là vương gia? Cộng thêm mặc dù Úc Nương này được cưng chiều lại vẫn rất tôn kính với nàng, cho nên bình thường giữa hai người cũng là bình an vô sự.
Úc Nương nghe vậy nhàn nhạt cười, "Vậy Úc Nương cũng không cùng vương phi vòng vo, vương phi đã nghe thấy chủ đề đang được người người bàn tán sôi nổi trong kinh thành chưa?"
Lam Nhiễm Y nhìn Úc Nương một cái, tỉ mỉ chú ý tới vẻ mặt mất từ nhiên của Úc Nương. Nàng cầm ly trà lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ trả lời, "Chủ đề náo nhiệt trong kinh có nhiều lắm, không biết ngươi muốn tới cái nào?"
Úc Nương trầm mặc một hồi mới lại nói, "Úc Nương là nói về chuyện của vương gia."
Trên mặt của Lam Nhiễm Y không hề nhấp nhô, thật ra thì trong lòng đã không yên ổn.
Sự kiện mà Úc Nương nói đến kia sao nàng có thể không biết? Hiện tại trong kinh chỗ nào mà không bàn về chuyện này, nàng muốn không biết cũng không được.
Lam Nhiễm Y nhíu mày nhìn về phía Úc Nương, "Hôm nay ngươi tới tìm ta chính là vì chuyện kia?"
Úc Nương nhìn Lam Nhiễm Y muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhẹ nói ra khỏi miệng, "Chẳng lẽ vương phi thật sự không thèm để ý?"
Lam Nhiễm Y cười khẽ, nàng sao có thể không thèm để ý? Nàng để ý Vương Gia nạp thiếp, nhưng càng để ý Vương Gia làm mất thân phận của mình hơn.
Nàng nghĩ tới cảnh tượng ở Lam phủ ngày hôm đó, lại nhớ tới mấy ngày trước San San chạy tới kể khổ với nàng những gì.
Lam Nhiễm Y nhíu mày, hôm nay nàng chính là muốn nhìn rõ Lâm đại tiểu thư kia một chút xem rốt cuộc nàng ta có bản lãnh gì, lại có thể đem người đùa giỡn vòng quanh không nói còn có thể cự tuyệt vương gia cầu thân.
Chẳng lẽ, thật sự cho rằng bản thân là tay cướp đoạt rồi hả?
"Chẳng lẽ vương phi cảm thấy nàng ta không đáng được nhắc tới?" Úc Nương cúi đầu mở miệng hỏi.
Lam Nhiễm Y buông ly trà xuống nhìn nàng một cái, "Úc Nương, ta nhớ ngươi cũng phông phải là một người thiếu kiên nhẫn như vậy."
Sắc mặt của Úc Nương hơi lúng túng, nhưng vẫn tiếp tục nói, "Vương phi có biết vì sao lần này sau khi Vương Gia trở về từ Lạc Dương lại trở nên lạnh nhạt với ta hay không?"
Lam Nhiễm Y nghe vậy thì động tác dừng một chút, tiếp đó nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng hỏi, "Vì sao?"
Úc Nương này bình thường tính tình ôn hòa, lại vô cùng khéo hiểu lòng người, cho nên Vương Gia đối với nàng có thể nói là vẫn luôn yêu thương có thừa, ngay cả chuyến đi Lạc Dương lần này cũng mang nàng theo.
Nhưng mà sau khi trở về từ Lạc Dương thì trở nên vô cùng lạnh nhạt với Úc Nương, làm nàng nhìn thấy cũng rất giật mình, tò mò không biết Úc Nương đã làm chuyện gì chọc giận đến Vương Gia.
Bây giờ Úc Nương ở đây nói đến chuyện này, chẳng lẽ lại có liên quan đến Lâm Lập Hạ?
Con người của Úc Nương ảm đạm, "Vương Gia là vì Lâm Lập Hạ."
"Vương Gia sao lại biết nàng?" Lam Nhiễm Y mặt không đổi sắc hỏi.
"Ngày đó Vương Gia bị người ám sát ở trong hội hoa thần, là Lâm Lập Hạ cản một kiếm cho Vương Gia." Tay ngọc của Úc Nương nắm khăn gấm thật chặt, "Nhưng mà khi đó Vương Gia cũng không biết nàng chính là Lâm Lập Hạ, lúc đó nàng nói mình tên là Dịch Giản Chi."
"Vậy tại sao ngươi lại biết Lâm Lập Hạ này chính là Dịch Tiêm Chi?" Lam Nhiễm Y vẫn không thấy hốt hoảng.
Úc Nương hơi mất tự nhiên cười cười, "Ta cũng là nghe người bên cạnh Vương Gia nói."
Trong lòng Lam Nhiễm Y hiểu rõ, e rằng Úc Nương đã mua chuộc thị vệ bên người Vương Gia.
"Khi đó ngươi đã làm chuyện gì chọc giận Vương Gia?"
Úc Nương buống thõng hai mắt xuống, "Ngày đó ta thấy dáng vẻ Vương Gia đối với Lâm Lập Hạ... Ta sợ là Vương Gia thật sự động lòng, cho nên mới tự tiện chủ trương để Lâm Lập Hạ đi."
Nàng cũng không ngờ Vương Gia thế mà lại thật sự nổi giận. Chỉ một nữ tử mà thôi, không phải trước kia Vương Gia cũng vô cùng sảng khoái sao? Duy nhất đối với nữ tử này lại vô cùng đặc biệt.
Lần này Vương Gia thế mà lại xin hoàng thượng ban hôn, hơn nữa còn nói những lời kia.
Bây giờ đã như vậy, vậy sau này còn có thể làm ra cái gì nữa?
Lúc này Lam Nhiễm Y mới rơi vào trầm tư.
Nàng và Lý Triệt từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, dĩ nhiên là cực kì hiểu rõ tính tình của hắn.
Thời niên thiếu Lý Triệt từng ái mộ một cung nữ, khi đó Lý Triệt thậm chí tâm tâm niệm niệm muốn lấy nàng làm vương phi của mình, nhưng cung nữ kia lại vì cứu hoàng thượng trong một lần ám sát mà chết. Dĩ nhiên Lý Triệt vô cùng bi thương, mà khi đó Lam Nhiễm Y vẫn chỉ là đơn phương yêu mến Lý Triệt, muốn an ủi hắn nhưng lại không giúp đỡ được cái gì.
Càng về sau dường như Lý Triệt cũng đã quên mất thời tuổi trẻ mình từng ái mộ một người như vậy, nhưng mặc cho hoàng thượng nói thế nào hắn cũng không cưới chính phi. Đối với nữ tử cũng đối xử như nhau, không có ai làm hắn đặc biệt tốn tâm tư .
Lam Nhiễm Y là vương phi duy nhất của Lý Triệt, mặc dù nàng chỉ là một trắc phi.
Lam Nhiễm Y cho là tình trạng như vậy sẽ vẫn tiếp tục được giữ vũng, cho đến khi Úc Nương nói những lời này với nàng.
Trong đầu Lam Nhiễm Y có chút hỗn loạn. Nàng có thể không để ý tới việc Lý Triệt nạp thiếp, có thể không cần để ý Lý Triệt sủng ái nữ tử nào, nhưng lại không thể không quan tâm tới việc Lý Triệt yêu ai.
Lý Triệt yêu một người, mà người kia lại không phải Lam Nhiễm Y nàng.
Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào.
Đáy lòng Lam Nhiễm Y dâng lên cảm giác ghen ghét, trong tròng mắt đã hiện lên ánh sáng lạnh.
"Vương phi, Lâm tiểu thư đến." Nha hoàn cúi thấp đầu không dám nhìn gương mặt lạnh hiếm có của Lam Nhiễm Y.
Lam Nhiễm Y nghe vậy mới trở về vẻ mặt mềm mại, đứng dậy cười một tiếng như hòa, gương mặt lạnh lùng vừa rồi không lưu một chút dấu vết.
Nàng nên đi gặp thử Lâm Lập Hạ kia một cái rồi.
* * *
Lâm Lập Hạ an tĩnh ngồi ở trong phòng khác của Bát vương phủ chờ Lam Nhiễm Y đến, tách trà không đập nắp trên bàn đang bốc lên hơi nóng.
Lâm Lập Hạ hơi lo lắng, nguyên nhân hôm nay Lam Nhiễm Y tìm nàng tới không cần đoán cũng biết, nhưng chỉ là không biết lát nữa Lam Nhiễm Y sẽ làm như thế nào?
Lâm Lập Hạ không nhịn được giật giật khóe môi, nàng thật sự vô cùng mong đợi.
"Lâm tiểu thư." Lam Nhiễm Y bước nhưng bước nhỏ đi vào sảnh. Nàng nhàn nhạt cười, ánh mắt ôn hòa nhìn Lâm Lập Hạ, giọng nói thân thiện tư thái cao nhã như cũ.
Lúc này Lâm Lập Hạ lại nhớ tới Lam San San, trong lòng rất không phúc hậu nghĩ, sao hai tỷ muội lại có thể khác biệt lớn như vậy? Tỷ tỷ là phu nhân, muội muội lại có xu hướng phát triển thành người đàn bà chanh chua.
"Lập Hạ gặp qua vương phi." Lâm Lập Hạ đứng dậy khom người nói với Lam Nhiễm Y.
"Lâm tiểu thư không cần đa lễ." Lam Nhiễm Y ngồi vào cái ghế bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Lâm Lập Hạ hỏi, "Ta có thể gọi ngươi là Lập Hạ không?"
Lâm Lập Hạ gật đầu một cái, "Dĩ nhiên là có thể."
Lam Nhiễm Y bưng ly trà nha hoàn đưa qua lên khẽ nhấm một ngụm nói, "Vậy ngươi cũng đừng mở miệng một tiếng vương phi, gọi ta là tỷ tỷ là được rồi."
Tỷ tỷ?
Trán Lâm Lập Hạ xuất hiện vạch đen , Lam Nhiễm Y này là có ý gì?
Lam Nhiễm Y dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Lâm Lập Hạ. Lâm Lập Hạ liền vội vàng gật đầu, "Có thể gọi vương phi một tiếng tỷ tỷ, Lập Hạ cầu còn không được."
Lam Nhiễm Y thu hồi ánh mắt mặc dù ôn hòa lại có chút bức người cười khẽ một tiếng, "Có phải Lập Hạ cảm thấy ta quá đường đột? Thật ra thì từ lần trước ở Lam phủ ta thấy Lập Hạ liền nghĩ muốn nói tâm sự với Lập Hạ."
Lâm Lập Hạ cười cười trong lòng, tâm sự? Hai người bọn họ có cái gì để mà tâm sự?
Nhưng mà trên mặt lại không lộ ra nửa phần biểu cảm chân thật tiếp tục nói, "Lập Hạ thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ)."
Lam Nhiễm Y khẽ buông xuống đôi mắt nói, "Đều là người nhà, Lập Hạ không cần câu nệ. San San nhà ta ở Lâm phủ mong Lập Hạ sẽ giúp đỡ nhiều hơn, đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị chúng ta làm hư rồi, có chỗ nào không đúng cũng hi vọng Lập Hạ thông cảm."
"Tỷ tỷ nói gì vậy, những thứ này vốn là phải làm. San San vừa là thê tử của Hành Dật vừa thiếu phu nhân của Lâm phủ, ta tin tưởng nàng làm việc cũng có chừng có mực với thân phận."
Sao vậy, hôm nay chính là vì muội muội mình à? Lâm Lập Hạ cười nhạt, cho Lam Nhiễm Y một câu từ chối uyển chuyển.
Khóe môi Lam Nhiễm Y nhếch lên, "Lập Hạ thật đúng là một người biết săn sóc, chỉ là không biết công tử nhà ai có cơ hội được hưởng thụ sự săn sóc này?"
Nữ khí mang chút cảm thán, Lâm Lập Hạ lại rõ ràng nghe được mấy phần nhạo báng.
"Tỷ tỷ quá khen." Lâm Lập Hạ nhàn nhạt trả lời một câu, không có bất kỳ vẻ mặt dư thừa nào.
Lam Nhiễm Y lại tiếp tục hỏi, "Lập Hạ ‘quen biết’ nhiều nam tử như vậy, chẳng lẽ không cso một ý trung nhân nào sao? Ngươi cũng sắp đến tuổi thành gia thất rồi."
Con mắt hạnh của Lâm Lập Hạ miễn cưỡng chớp chớp, "Ý của tỷ tỷ là?"
Lam Nhiễm Y che miệng cười khẽ, nhưng ý cười căn bản còn chưa lên tới đáy mắt, "Mấy ngày nay ta có nghe nói, Vương gia nhà ta đối với ngươi đúng là ái mộ không dứt."
"Nhận được yên mến của Vương Gia, chỉ là trong lòng Lập Hạ vẫn còn nhớ thương đến Cửu hoàng tử." Lâm Lập Hạ lại mang lý do từ chối ở trong yến tiệc kia nói ra lần nữa.
"A?" Lam Nhiễm Y vươn đầu ngón tay ra nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, "Lập Hạ thật sự ái mộ Cửu hoàng tử như vậy?"
Lâm Lập Hạ gật đầu một cái.
"Nhưng theo ta được biết, Cửu hoàng tử lại không có ý gì với ngươi." Môi đỏ mọng phun ra lời nói, Lam Nhiễm Y căn bản không thèm để ý lời của mình có tạo thành thưởng tổn đối với người trước mắt hay không, "So ra thì vương gia nhà ta có lòng hơn Cửu hoàng tử nhiều."
Lâm Lập Hạ nhạo báng trong lòng, nếu như nàng thật sự ái mộ Lý Dục thì nhất định sẽ bị lời nói của Lam Nhiễm Y đả kích, nhưng như vậy cũng nói với nữ tử trước mắt."Một chữ tình này làm sao có thể nói rõ ràng. Vương gia tuy tốt, nhưng Lập Hạ lại chỉ ái mộ duy nhất Cửu hoàng tử."
Lam Nhiễm Y ngước mắt nhìn nàng một cái dịu dàng hỏi, "Lập Hạ thật sự không muốn sao?"
Lâm Lập Hạ nhìn nàng nhàn nhạt mở miệng, trong lời nói là sự kiên định không thể nghi ngờ."Lập Hạ vô ý với Vương gia."
Trái tim vốn treo lên của Lam Nhiễm Y thoáng buông lỏng chút, nàng hướng Lập Hạ cười một cái nói, "Nếu đã thật sự vô ý thì quên đi."
Trong mắt Lâm Lập Hạ lóe lên lơ đễnh, thì ra vẫn luôn thử dò xét mình à.
Lúc này ngoài cửa vang lên một giọng trẻ con non nớt, "Mẫu thân!"
Lâm Lập Hạ hơi kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một bé trai mặc y phục màu xanh lục kích động chạy vào.
Nhìn đứa bé khoảng chừng năm, sáu tuổi, làn da trắng trẻo lại mềm mại, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, lại nghe một tiếng gọi vừa rồi của bé, đoán chừng là đứa bé của Lam Nhiễm Y và Lý Triệt.
Con ngươi của Lâm Lập Hạ hơi lạnh xuống, Lý Triệt đã có mỹ quyến như hoa cùng một đứa con như ngọc lại còn vẫn có ý với nàng, nam nhân này thật đúng là không biết đủ.
"Duệ Nhi, nhìn đầu ngươi đều là mồ hôi kìa." Lam Nhiễm Y dịu dàng nói với con trai của mình. Lấy khăn gấm ra lau cho bé.
Duệ Nhi ngẩng đầu lên, "Vừa rồi Duệ Nhi chơi với Tiểu Phúc. Mẫu thân, nữ nhân này là ai?" Lúc này bé mới chú ý trong phòng còn có một người khác.
Lam Nhiễm Y ôm bé nói, "Duệ Nhi, tới bái kiến Hạ di của ngươi đi."
Lâm Lập Hạ nhìn đứa bé phấn điêu ngọc trác này cũng vô cùng vui vẻ, nhưng một giây kế tiếp lại thấy đứa bé xinh đẹp này bĩu môi khinh bỉ nhìn về phía nàng nói.
"Thế nào? Lại là nữ nhân của phụ thân sao?"
Lâm Lập Hạ 囧 quẫn, đứa nhỏ này thật là trưởng thành sớm mà.
"Mẫu thân, lần này sao phụ thân lại tìm được một nữ nhân xấu như vậy?" Duệ Nhi vô cùng hồn nhiên hỏi.
Lâm Lập Hạ sắp không giữ được khóe mắt co rúm của mình.
Thì ra Lam Nhiễm Y này chuẩn bị mẹ con mang binh ra trận, không thể phủ nhận nàng đã thành công, lời nói của đứa nhỏ này đả kích nàng.
Lâm Lập Hạ cười rực rỡ khác thường đến gần Duệ Nhi, cúi người xuống nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ Nhi nói, "Đáng tiếc, một ‘nữ nhân xấu xí’ như ta đây không phải nữ nhân của cha ngươi."
"Sao vậy? Hôm nay thật là náo nhiệt đấy."
Giọng nam thuần hậu trầm trầm truyền đến, tiếp đó hai bóng người vào cửa, một áo đen tuấn lãng uy nghiêm, một áo trắng lịch sự nho nhã.
Lâm Lập Hạ hơi mở to hai mắt, Lý Triệt và... Lý Huyền?