Cùng Quân Ca

Chương 12: Nghĩ ra diệu kế


Chương trước Chương tiếp

“Ông chủ, theo như ông nói thì Cửu hoàng tử cũng không so được với Tứ hoàng tử nha.” Lâm Lập Hạ cắt đứt lời lải nhải của ông chủ.

“Tiểu ca.” Biểu cảm của ông chủ đột nhiên sâu xa, ý vị thâm sâu nói, “Việc này cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”

Lâm Lập Hạ ngây người, nhìn gương mặt của chủ quán, biểu carm cùng giọng điệu như vậy, thật sự là một ông chủ quán ăn có thể có sao?

“Tiểu ca, sao vậy, sao ngươi có vẻ hứng thú với mấy chuyện nào vậy?” Biểu cảm trên gương mặt chủ quán đột nhiên biến đổi, lại thay bằng nụ cười hàm hậu.

Lâm Lập Hạ nghe vậy liền vội vãn lắc đầu, cười nói, “Không có, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.” Nói xong, cúi đầu ăn nốt chỗ mỳ còn âm ấm, không tiếp tục nói về đề tài vừa rồi nữa.

Tứ hoàng tử Cửu hoàng tử gì đó, dù có lục tìm tám đời cũng tra được một chút quan hệ nào với nàng. Mặc dù trước kia Lâm đại tiểu kia cùng Cửu hoàng tử có mờ ám gì đó, nhưng hiện tại chủ nhân của thân thể này là Lâm Lập Hạ nàng, một linh hồn đến từ thời không khác. Việc nàng muốn làm chính là tìm hiểu rõ nội tình việc Lâm Viễn Sơn sinh bệnh, nếu thật sự là do Đỗ Lệ Nương giở trò quỷ, thì nàng chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý đến.

“Chủ quán, tính tiền.” Lâm Lập Hạ uống nốt ngụm canh cuối cùng mới thỏa mãn ngẩng đầu. Hương vị sợi mì này quả thật vô cùng ngon, lần sau nhất định phải ghé lần nữa.

Ông chủ quán tủm tỉm cười đi ra, “Tiểu ca, hết năm đồng.”

Lâm Lập Hạ lấy năm đồng tiền trong cái túi nhỏ treo bên hông đưa cho ông, “À, ông chủ, muốn đến phố Hoa Vinh thì cứ đi dọc theo đường này sao?”

“Tiểu ca muốn đi phố Hoa Vinh sao, đúng là cứ đi dọc theo đường này, nhưng mà đến ngã tư nhớ đừng rẽ sai hướng, phải rẽ vào bên trái mới là phố Hoa Vinh” Ông chủ tốt bụng giải thích cho nàng nghe.

“A, đã hiểu, cám ơn ông chủ, ta đi đây.” Lâm Lập Hạ đứng dậy nói lời tạm biệt với ông.

Chủ quán tươi cười nói, “Tiểu ca đi thong thả.”

Lâm Lập Hạ đi dọc theo con đường thẳng về phía trước, hết nhìn đông lại nhìn tây. Không thể tưởng tượng được đường phố lại náo nhiệt như vậy, có bán kẹo hồ lô, có nhưng quán hàng rong nhỏ bán son bột nước, cũng với phố xá ở hiện đại cũng không khác biệt lắm.

Đi được khoảng mười phút thì đến cái ngã tư mà ông chủ quán nói, Lâm Lập Hạ con đường bốn phía, ngạc nhiên phát hiện tất cá các con phố đề giống nhau, thảo nào chủ quán dặn cô ngàn vạn lần đừng rẽ nhầm đường.

Bên trái. Lâm Lập Hạ đang định rẽ vào con đường bên trái thì đột nhiên bị một người đụng vào, chờ đến khi cô đứng vững thì bản thân bay giờ không thể xác định bên trái là bên trái nào. Bên này? Không đúng hình như là bên kia, Đúng là bên kia sao? Hình như cũng không giống. A a a a a a a a a a a, đến cuối cùng là bên nào đây?

“Vị công tử này cho ta hỏi một chút, phố Hoa Dùng là đi về phía nào?” Lâm Lập Hạ tươi cười ôn hòa ngăn một người đi đường lại hỏi.

Người qua đường Giáp mang vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lâm Lập Hạ, không kien nhẫn nói, “Phố Hoa Dung mà còn không biết, đấy, bên kia!” Vung tay chỉ vào một hướng, sau đó lại tiếp tục uốn éo đi tiếp.

“Này cảm ơn nhà.” Tuy rằng thái độ của hắn ta thật không còn gì để nói, nhưng Lâm Lập Hạ vẫn theo lễ phép nói cảm ơn, sau đo đi vào con phố mà hắn chỉ. Mười phút sau, vẫn tại cái ngã tư ấy, Lâm Lập Hạ mặt đen xì quay trở lại. OO với chả XX, cô đi dọc theo con phố đó cuối cùng lại đến một con phố hoa trong truyền thuyết, liếc mắt bừa là có thể nhìn thấy cái gì mà “XX lâu”, “YY viện”. Còn tưởng đồng chí qua đường Giáp kia rất quen với đường ở đây chứ, ai ngờ hắn lại chỉ sai đường cho nàng! Mệt hắn vừa rồi còn dùng ánh mắt xem thường nhìn nàng.

Lần này Lâm Lập Hạ khôn ra đi đến bác gái đang bán hàng ven đường, hỏi đi hỏi lại sau đó mới tiếp tục đi tiếp.

Trên đường Hoa Vinh, đâu đâu cũng có thể thấy được các quán trà quán rượu xa hoa, vô cung náo nhiệt, những công tử mang theo người hầu, kết bạn đồng hành với thư sinh, cô nương dung mạo thanh tú mặc trang phục bằng vải thô choi đùa với trể con xung quanh. Xe ngựa, cùng kiệu nhỏ tinh xảo thỉnh thoảng lại qua lại trên đường.

Lâm Lập Hạ nhìn đường phố cổ đại náo nhiệt trước mắt thì buông tiếng thở dài, xem ra vương triều Đại Minh này cũng là một triều đại phồn hoa thịnh thế nha!

“Này! Tiểu ca phía trước kia, không được đứng chắn giữa đường.”

Tiếng nữ tử thanh thúy vang lên, Lâm Lập Hạ quay nghi ngờ chỉ chỉ vào chính mình. Người vừa nói là một thiếu nữ xinh đẹp mặc bộ quần áo màu xanh, phía sau là bốn người nâng cỗ kiệu mà tím, đại khái là tiểu thư nhà nào đó đi ra ngoài. Mà Lâm Lập Hạ lại vừa đúng chặn lối đi của bọn họ. Vốn dĩ, nhường đường là điều hiển nhiên, nhưng mà, căn cứ vào “Cách xưng hô đầy kính trọng” gọi là này của nha hoàn kia, kết hợp với vẻ mặt ghét bỏ, trong lòng nàng vô cùng vô cùng khó chịu, hôm nay tỷ tỷ đây dứt khoát sẽ không nhường đường.

“Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?” Thiếu nữ mặc y phục màu xanh vốn tưởng tên thiếu niên xấu xí kia sẽ lập tức tránh ra, nhưng mà hắn lại không nói gì chỉ chỉ vào chính mình. Hơn nữa, tiểu thư nhà mình lại đang vội, giọng nói nhất thời lớn hơn.

“Vừa rồi tỷ tỷ là đang nói chuyện với ta sao?” Lâm Lập Hạ ngây thơ hỏi lại.

Đôi lông mày liễu của thiếu nữ đồ xanh nhíu lại, tức giận nói, “Không nói với ngươi thì nói với ai, còn không mau trnhá ra!”

“Nhưng mà,” Lâm Lập Hạ khó xử nhìn nàng, giọng điệu hồn nhiên, “Tên ta không phải là “Này” mà.”

Thiếu nữ đồ xanh nghẹn lại, dừng một chút lại nói tiếp, “Ta cóc cần biết người tên là gì, ngươi mau tránh ra cho ta!”

Trong lòng Lâm Lập Hạ cảm thấy vô cùng buồn cười, ngươi bảo ta nhường là ta phải nhường sao? Đường thí rộng thênh thang như vậy, ngươi không biết tránh sang một bên mà đi hay sao? “Nhưng mà vị tỷ tỷ này, phần đường bên kia không phải còn rất rộng hay sao?”

“Ai là tỷ tỷ của ngươi, không cần phải thấy người sang bắt quàng làm họ.” Thiếu nữ còn định mở miệng nói thêm gì đó, lại bị người trong kiệu bảo dừng lại.

“Lục Khởi, bảo kiệu phu tránh sang bên kia một chút.” Giọng nói lạnh lùng của một thiếu nữ từ sau tấm rèmm màu tím truyền ra. Nàng biết tên thiếu niên tỏ vẻ si ngốc kia là đang cố ý chọc ghẹo Lục Khởi, hiện tại nàng không có thời gian mà đi dây dưa với những người nhàm chán như vậy.

“Nhưng mà tiểu thư…”

“Ngươi đã quên hôm nay chúng ta ra ngoài làm gì hay sao?” Giọng nói bình tĩnh của thiếu nữ tỏ ra gấp gáp một cách hiếm thấy.

Lúc này Lục Khởi mới nhớ tới mục đích ra ngoài hôm nay của tiểu thư, huống hồ thời gian không đợi người. Nàng đành ơhải oán giận trừng mắt với tên thiếu niên chặn đường mặc vải thô kia, nhỏ giọng mắng một câu “Tiểu tử xấu xí.”, lại sửa giọng bảo kiệu phu, sau đó lại vững bước đi về phía trước như thể hoa hậu vậy.

Lâm Lập Hạ nhìn cỗ kiệu biến mất trong tầm mắt cảm thấy chẳng thú vị gì cả, nhìn cách trang hoàng cỗ kiệu cùng với thiếu nữ mặc đồ xanh kia, bên trong kiệu khẳng định là thiên kim tiểu thư nhà ai đó. Chỉ là không nghờ lại dạy ra được một nha hoàn điêu ngoa như vậy, không có một chút lễ phép nào. Thật sự đúng là mắt chó chỉ nhìn thấy được người lùn.

Lâm Lập Hạ nhìn sắc trời, cũng đã gần giữa trưa, liền không đi dạo nữa mà đi đến nơi muốn tìm. Đi được khoảng mười phút, cuối cùng nhìn thấy biển hiệu “Đồng Tế dược đường”, Lâm Lập Hạ cúi đấu sửa sang lại quần áo, sau đó ưỡn mình đi vào.

“Đại phu, lấy giúp tôi một thang thuốc như trong đơn.” Lấy đơn thuốc từ trong tay áo ra, Lâm Lập Hạ ôn tồn nói với một người đang đứng trong quầy.

Ngồi trong quầy là một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cầm hai cái quạt lông nhỏ, nụ cười hòa ái dẽ gần, “Được, tiểu ca chờ một chút.”

Nghe vậy Lâm Lập Hạ kiền đưa đơn thuốc qua, cố ý nói, “Đại phu không biết đâu, phương thuốc này công nhận tốt thật, lão gia nhà ta vừa uống xog sức khỏe liền tốt hơn rất nhiều.”

“A?” Cần thật nhìn phương thuốc trong tay, người đàn ông cầm tờ đơn, nhíu mày, “Tinh thần của lão gia nhà ngươi không tốt?”

“Ôi? Sao đại phu biết được vậy?” Lâm Lập Hạ khoa trương nói, trong giọng nói tràn đầy kinh thán và nghi hoặc.

Người đàn ông trung niên thấy thế thì buồn cười chỉ vào một vị thuốc trong đơn, “Mầy bị thuốc trong đơn chính là chuyên để điều trị tinh thần không tốt.”

“Hóa ra là như vậy.” Lâm Lập Hạ bừng tình nhận ra gật gật đầu.

“Tuy vậy nhưng mà thuốc này cũng không nên uống nhiều.” Người đàn ông trung niên mở miệng nói.

Lâm Lập Hạ thầm khen ngợi trong lòng, cuối cùng cũng đợi được những lời này. Trên mặt làm ra vẻ tò mò, “Vì sao?”

Đại phu trung niên ngồi xuống bắt đầu gói thuốc lại bằng giấy dầu, vừa gói vừa nói, “Trong đơn thuốc này có một vị điều trị tinh thần không tốt, nói đúng ra thì là tốt, nhưng mà tục ngữ vẫn nói, “Trong thuốc cũng mang ba phần độc”, vị thuốc “Oanh chi” này nếu dùng nhiều thì sẽ bị nghiện.”

“Ồ, hóa ra là như vậy. Nói thế nghĩ là trong vị thuốc “Oanh chi”’ có độc?” Lâm Lập Hạ lập tức nói, quả nhiên trong đơn thuốc này có một thú mà ở hiện đại vẫn gọi là anh túc.

“Không phải không phải, “Oanh chi” này không có độc, nhưng mà ta nhớ ở Nam Man có một loại huân hương tương khắc với “Oanh Chi”, nếu như vừa dùng “Oanh Chi” vừa đốt loại hương này, thì chính là trăm hại mà không có lợi.”

Nghe vậy trên mặt Lâm Lập Hạ liền lộ ra biểu cảm vui sướng. Nàng vẫn đang cảm thấy kì quái, sao sức khỏe của Lâm lão gia có thể suy yếu nhanh như vậy, hóa ra là loại hương đối trong phòng kia có vấn đề. Khó trách lúc cô uống bát thuốc kia cong thì cảm thấy mùi hương nồng đậm lên rất nhiều, thì ra là thế, thì ra là thế! Nghĩ đến đâu trong lòng Lâm Lập Hạ trở nên thâm trầm, đã chứng thực suy đoán của bản thân là chính xác, như vậy thì Đỗ Lệ Nương thạt sự muốn hại Lâm Viễn Sơn, nói không chừng vị nhị thúc kia cũng có vấn đề, nếu thế thì tiếp theo nàng nên làm gì bây giờ?

“Tiểu ca, thuốc của cậu đã xong rồi.” Đại phu gọi hồn Lâm Lập Hạ trở lại, trong lòng cảm thấy quái lạ, vừa rồi rõ ràng còn mang vẻ mặt vui vẻ sao bỗng chốc lại trở nên trầm mặc rồi?

Lúc này Lâm Lập Hạ mới lấy lại tinh thần, nhìn ông cười cười, “Đã làm phiều đại phu rồi.”

Sau khi ra khỏi “Đồng Tế dược đường” Lâm Lập Hạ chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân. Vừa chứng minh được suy đoán của bản thân, còn không kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại nhảy ra một cái vẫn đề nan giải hơn. Nên nói với Lâm Viễn Sơn về chuyện này như thế nào? Hay là nói cho Lâm Hành Dật? Hình như nói cho Lâm Hành Dật mới là một lựa chọn chính xác, Lâm Viễn Sơn hiện tại đang ốm đau trên giường cũng không có cách nào. Nhưng mà nói cho Lâm Hành Dật kiểu gì đây? Nói nàng nghi ngờ mẫu thân mình hại Lâm Viễn Sơn? Nhưng mà Lâm thiếu gia vốn coi nàng cùng với mẹ chính là cùng một giuộc, nàng làm sao có thể tự nhiên bán đứng mẹ của mình.

Trừ phi…

Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nở nụ cười tươi rói, trong mắt lóe lên ánh sáng giảo hoạt. Nếu Lâm đại tiểu thư cùng với mẹ của nàng ta đã có ánh lửa chập chờn, vậy thì nàng quạt thêm chút gió chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ? Nghĩ vậy, bước chân Lâm Lập Hạ lập tức nhanh hơn, cần phải nhanh chóng trở về nghiên cứu cẩn thận lại chiến thuật mới được.

Đỗ Lệ Nương, trong vở kịch này, không biết ai mới là con thú bị nhốt trong lồng đây.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...