Cung Khuynh
Chương 53: Nhân sinh ô trọc này, vẫn có người trong sáng sao?
“Hoắc chiêu nghi vô tội phải không? Là ngươi cùng thái tử phi hãm hại nàng phải không?” Tiểu Hoa lên tiếng chất vấn Đổng Vân Nhu đang lười biếng nằm trên giường.
Đổng Vân Nhu hé mắt nhìn tiểu cung nữ như ăn gan hùm mật gấu trước mặt, nàng quên mất thân phận mình là gì rồi sao, sao dám dùng loại thái độ ấy cùng đường đường là quý phi nói chuyện. Đổng Vân Nhu không thèm để ý tới nàng, tiếp tục ăn bồ đào. Trong cung cuộc sống thật sự nhàm chán đến phát cuồng, dù là hoa bào cẩm y, dù là sơn trân hải vị, nhưng trong lòng luôn luôn buồn bã khôn nguôi.
“Ngươi sao có thể luôn hãm hại người khác như thế? Lúc trước là ta, bây giờ lại muốn hãm hại Hoắc chiêu nghi, sao ngươi có thể độc ác như vậy chứ?” Tiểu Hoa tới gần Đổng Vân Nhu, nàng tức giận phi thường, nàng chán ghét Đổng Vân Nhu coi thường sinh mệnh người khác.
“Là nàng hại ta trước, lần trước chính nàng hạ dược làm cho ta xấu hổ, nếu không nhờ hoàng hậu thiên vị, người phải chết chắc chắn là ta! Còn nữa, ai cho ngươi dùng loại thái độ như vậy cùng ta nói chuyện? Lần sau còn dám tái phạm, đừng trách bản cung không khách khí!” Cung nữ chết tiệt, dựa vào cái gì nói mình ác độc? Đổng Vân Nhu tức giận nói.
“Nhưng mà…… nhưng mà, rốt cuộc không phải ngươi vẫn bình an vô sự sao? Ngươi không thể bỏ qua cho nàng được ư? Vì sao nhất định phải trả thù?” Nàng vẫn cảm thấy Hoắc Liên Tâm không phạm vào tội như vậy, không đáng bị người ta hại mà chết oan uổng.
“Ngươi thật sự là ngây thơ đến buồn cười, sự tình đã định kết cục rồi, hiện tại dù có nói gì cũng đều vô ích mà thôi.” Đổng Vân Nhu trào phúng cười lạnh, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai, Hoắc Liên Tâm mà không chết, thì chính mình phải chết, đâu phải lần nào cũng may mắn như lần trước thoát tội như vậy.
“Hoắc chiêu nghi rõ ràng bị oan uổng, nàng cho dù chết cũng không đáng phải chết dưới tội danh đó.” Tiểu Hoa vẫn cảm thấy nàng nên nói cho Hoàng Thượng biết Hoắc chiêu nghi vô tội. Mình cũng từng trải qua chuyện này, lấy tâm so tâm mà nói, chính mình lúc đó đã hy vọng cỡ nào có người đứng ra thay mình nói lời công đạo, nhưng mà không có ai cả. Loại tuyệt vọng này Tiểu Hoa hiểu rất rõ, cho nên lòng đồng tình với Hoắc Liên Tâm cũng tăng gấp đôi.
“Sự tình này hoàng hậu cũng biết rõ mắc mứu đằng sau, ngươi không phải cảm thấy nàng rất thiện lương sao? Nhưng chính nàng cũng chấp nhận điều đó, vậy một tiểu cung nữ như ngươi cứ cố bảo vệ chính nghĩa làm gì, ngươi không thấy nực cười sao?” Đổng Vân Nhu nhướng mày tiếp tục châm chọc.
Tiểu Hoa im lặng, nàng không tin hoàng hậu cũng biết nội tình, hoàng hậu là người thiện lương, chắc chắn sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Trong lòng Tiểu Hoa cực kỳ mâu thuẫn, nàng không ngu ngốc, chẳng qua rất nhiều chuyện nàng không so đo. Nàng là người biết chân tướng sự việc, nên nếu nàng không đứng ra, Hoắc chiêu nghi nhất định sẽ chết, nhưng nếu nàng đứng ra, Hoàng Thượng có thể tin lời nàng không? Nếu tin, có lẽ Hoàng Thượng cũng sẽ trị tội Đổng quý phi.
“Ta cảm thấy ngươi thực đáng sợ!” Tiểu Hoa xoay người đi ra ngoài, nàng không đảm đương nổi chức vị chúa cứu thế, nàng chỉ có thể khiển trách nữ nhân ác độc này mà thôi.
Đổng Vân Nhu không tự chủ bóp nát bồ đào đang cầm trong tay, nàng vậy mà lại bị một tiểu cung nữ cái gì cũng không hiểu khinh thường. Nàng không có sai, nàng bất quá là phòng vệ mà thôi, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Hoắc Liên Tâm bị ban tội chết, làm cho mấy ngày sau đó Tiểu Hoa đều không muốn cùng Đổng Vân Nhu nói chuyện, đạo bất đồng bất tương vi, đã không cùng chí hướng thì nói nhiều cũng vô ích, lòng chính nghĩa vốn đã ăn sâu vào trong xương cốt Tiểu Hoa rồi. Nhưng lẽ ra là người ở thế dưới người ta, không thể không cúi đầu, cho nên thái độ nàng đang đối kháng Đổng Vân Nhu lúc này không phải là một hành động tích cực, mà là tiêu cực đối kháng.
Đổng Vân Nhu nhìn Tiểu Hoa một chút đã cảm thấy chướng mắt, một tiểu cung nữ mà thôi, còn bày đặt học cái gì “sĩ phu giả bộ thanh cao”, thỉnh thoảng lại còn dùng lỗ mũi mà nhìn mình. Cho nên Đổng Vân Nhu tâm tình tốt thì cho Tiểu Hoa ăn cơm, tâm tình không tốt thì bỏ đói nàng hai ba bữa. Vốn Tiểu Hoa khí sắc có điểm hồng nhuận nay lại không sai không kém gầy đi một vòng, khuôn mặt tròn trịa cũng hóp lại, gầy hơn so với trước, nhưng lại có thêm vài phần thùy mị.
Đổng Vân Nhu nhìn Tiểu Hoa gầy đi trông thấy liền nghĩ, một tiểu cung nữ cũng có thể được vỗ béo tốt như vậy, xem ra thức ăn trong hoàng cung không tệ nhưng gầy đi trông vẫn đẹp mắt hơn. Đổng Vân Nhu nhìn khuôn mặt Tiểu Hoa nhỏ lại thì thấy thuận mắt hơn nhiều.
Riêng Tiểu Hoa mỗi lần nhìn mình trong gương đều thở dài buồn tủi, gần đây bộ dáng mình càng ngày càng không giống mình, mới đi theo Đổng Vân Nhu có hai tháng đã bị hành hạ thành tiều tụy đến thế này. Lúc mới tiến cung mặt tròn tròn khả ái, giờ đã biến thành mặt trái xoan nhỏ nhắn mất rồi, nàng thiệt là đáng thương mà. Tiểu Hoa đói bụng, trong lòng vô hạn ai oán.
Bất quá mà nói, gần đây Đổng Vân Nhu tựa hồ càng ngày càng không có tinh thần, hành hạ mình cũng càng ngày càng ít, tựa hồ mỗi lần Hoàng Thượng lâm hạnh xong nàng đều có vẻ sống dở chết dở, thoạt nhìn còn có chút đáng thương nữa. Được Hoàng Thượng sủng hạnh không phải rất cao hứng sao? Tiểu Hoa có chút khó hiểu.
Từ sau khi Hoắc Liên Tâm chết đi, hoàng thượng lại càng chuyên cần chạy đến chỗ Đổng Vân Nhu hơn. Mà dạo này cứ gần hoàng thượng là Đổng Vân Nhu lại có cảm giác rợn cả tóc gáy, trong lòng cực kỳ ám ảnh u sầu. Vốn bình thường chỉ có chút thô lỗ, nhưng từ sau khi ăn đủ loại đan dược ngổn ngang gì đó quả thực như đòi mạng người ta, mỗi lần đều giống như bị cưỡng gian vậy, đã thế lại còn phải cố yêu mị mà rên rỉ cho y xem, Đổng Vân Nhu cảm giác mình may ra là gái thanh lâu mới có thể giả bộ nổi nữa!
Vốn hoàng đế lâm hạnh phi tử, cung nữ đứng hầu một bên là chuyện tự nhiên, nhưng bình thường mỗi khi hoàng đế đến Đổng Vân Nhu đều tìm đủ cớ đuổi Tiểu Hoa đi. Nhưng hôm nay không kịp đuổi Tiểu Hoa đi thì hoàng thượng đến, vì lần này y không để thái giám đến thông báo một tiếng trước đã đột nhiên tới, rồi lập tức đem Đổng Vân Nhu áp dưới thân.
Tiểu Hoa sửng sốt một lúc mới phát hiện giờ phút này đích thực là hiện trường thực tế của cái gọi là xuân cung đồ, nhưng chợt nhìn thấy trên mặt Đổng Vân Nhu chợt lóe qua chút không được tự nhiên. Nàng không thích Hoàng Thượng, Tiểu Hoa đột nhiên có loại ý thức này.
Nhân sinh thuần khiết mười chín năm Tiểu Hoa, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã trải qua nữ nữ chuyện, giờ lại được thấy nam nữ chuyện. Nàng nhìn Đổng Vân Nhu, cùng lần trước ở dưới thân mình có chút giống, nhưng cũng hoàn toàn không giống, rõ ràng đều là tiếng kêu mị hoặc nhưng sao lần này nghe thấy miễn cưỡng như vậy?
Tiểu Hoa nhìn động tác thô lỗ của Cao Hàn, bất giác nhíu mày. Hắn làm đau Đổng Vân Nhu, nhưng Đổng Vân Nhu vẫn cố gắng phải tươi cười, không thể cự tuyệt Hoàng Thượng! Không hiểu sao Tiểu Hoa cảm thấy hiện tại Đổng Vân Nhu rất đáng thương, mọi bất mãn đối với nàng lúc trước trong nháy mắt đều tan biến.
Qua hồi lâu khi Cao Hàn rốt cuộc đã rời đi, Đổng Vân Nhu mới dùng chăn lụa bao lấy thân thể vừa rồi bị chà xéo, trong lòng nàng không biết đã nguyền rủa hoàng đế mau chóng biến thành thái giám bao nhiêu lần mà nói. Bất quá Đổng Vân Nhu cảm thấy sau khi Cao Hàn ăn đan dược, tuy rằng sức chiến đấu kéo dài không ít nhưng thân thể càng ngày càng không còn cường tráng như trước, tay chân tựa hồ có chút héo rũ, nếu vẫn cứ phục dụng đan dược lung tung như thế, sợ là sẽ sớm như đèn dầu sắp cạn……
“Có phải rất khó chịu hay không?” Tiểu Hoa thương hại hỏi.
Đổng Vân Nhu hé mắt, nàng đâu có thảm đến mức để cho một tiểu cung nữ thương hại.
“Bản cung rất thoải mái, vì được Hoàng Thượng hết dạ yêu chiều!” Đổng Vân Nhu không tự chủ đề cao âm lượng. Đổng Vân Nhu vốn là người tràn đầy tự tôn, càng tự tôn càng dễ tự ái, tự nhiên khi người ta nói thế thì cảm thấy như thể bị tát vào mặt.
“Nói dối!” Tiểu cung nữ rất không hiểu nhân tình thế thái, chẳng thèm chừa tí mặt mũi nào cho Đổng quí phi, cứ một mũi phá tan lời nói dối.
“Làm càn, đừng tưởng rằng bản cung không dám trị tội ngươi……” Bị vạch trần lời nói dối, Đổng Vân Nhu thẹn quá hoá giận hướng Tiểu Hoa quát. Đột nhiên Tiểu Hoa cảm thấy giờ phút này Đổng Vân Nhu rất giống con mèo nhỏ cong lưng thủ thế phòng vệ, cố giương nanh múa vuốt phô trương thanh thế, làm cho người ta muốn vuốt ve bộ lông của nàng, làm cho nàng bình tĩnh trở lại.
Tiểu Hoa vô thanh vô tức đem Đổng Vân Nhu ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, lúc này Tiểu Hoa hoàn toàn đem Đổng Vân Nhu trở thành tiểu miêu mà đối đãi. Nàng thiệt giống nó mà, vuốt ve vài cái, thêm một chút kiên nhẫn để biểu đạt thiện ý, tiểu miêu đang nổi giận kia sẽ dần an tĩnh lại.
Đổng Vân Nhu rõ ràng đang muốn trách tội Tiểu Hoa, nhưng từ chối hồi lâu rốt cuộc cũng từ từ an định xuống. Nàng cần người an ủi, tuy rằng dù có đánh chết nàng cũng sẽ không thừa nhận.
Làm quý phi, thái độ của Tiểu Hoa đối với mình đủ để chết vô số lần, nhưng Đổng Vân Nhu lại chỉ bỏ đói nàng vài bữa cơm, mà không quá gây khó khăn cho nàng. Bởi từ trong tiềm thức nàng đã muốn dung túng Tiểu Hoa, bằng không cũng sẽ không cho phép nàng đối với mình như thế. Cuộc đời này nàng đã tiếp xúc với quá nhiều thứ ô trọc, ngay chính bản thân nàng cũng dần trở nên ngày càng xa lạ, nhưng Tiểu Hoa lại rất trong sạch. Nàng thực sự hâm mộ nàng ấy, lớn lên ở nơi ô trọc này nhưng vẫn giữ được tâm hồn trong sáng như thế.
Đổng Vân Nhu ở trong lòng Tiểu Hoa dần dần an tĩnh lại. Nàng thích hơi thở trên người Tiểu Hoa, đó là hơi thở trong trẻo, làm linh hồn người ta cũng theo đó mà lắng đọng.
Tiểu Hoa nhìn Đổng Vân Nhu nằm im trong vòng tay mình, nàng khẽ nhoẻn miệng cười, thật giống như con mèo nhỏ nàng trộm nuôi ngày trước, tính tình rất xấu, thường xuyên cào mình bị thương, nhưng lúc ôn thuận lại rất đáng yêu.
“Ta thay ngươi xoa một chút thuốc nhé……” Tiểu Hoa đưa tay kéo tấm chăn hồng sắc, muốn thay Đổng Vân Nhu đang toàn thân xích loã thoa thuốc, có lẽ da thịt mềm mại của Đổng Vân Nhu sẽ có rất nhiều chỗ bầm tím. Tiểu Hoa cảm thấy bị Hoàng Thượng sủng hạnh cũng không phải chuyện gì tốt, Hoàng Thượng thật sự rất thô lỗ, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc, đáng thương cho Đổng quý phi.
Ti trù bị kéo ra, Tiểu Hoa nhìn thân thể Đổng Vân Nhu cả người xích loã khêu gợi, đột nhiên mặt đỏ bừng, nhớ lại lần đó chính dáng người mềm mại này đã gắt gao quấn quanh mình, cảm giác thực mềm mại nhu nguyễn, rất thoải mái a.
Hiển nhiên Đổng Vân Nhu cũng nhớ tới sự việc hoang đường mình bị hạ dược ngày đó, mặt cũng dần đỏ lên, dù sao đã cùng nhau kinh qua chuyện đó, cảm giác cũng có chút bất đồng. Đổng Vân Nhu giờ phút này không khỏi có chút lúng túng.
“Ta cái gì cũng chưa nghĩ hết, thoa thuốc thôi!” Tiểu Hoa có chút bối rối nói, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, có tật giật mình.
Đổng Vân Nhu mặt vốn đã ửng đỏ, nháy mắt lại càng đỏ bừng. Cung nữ chết tiệt này, thật sự là đáng giận!
May thay mấy ngày sau, nỗi tra tấn của Đổng Vân Nhu cũng tạm thời dừng lại, nghe nói là do gần đây Hoàng Thượng thích xử nữ, tựa hồ cùng tu tiên có liên quan. Cho nên đến Vân Phương điện không còn qúa nhiều như trước, Đổng Vân Nhu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút đồng tình với mấy nữ tử bị hoàng đế phá thân. Hoàng thượng càng ngày càng hoang đường, hoàng hậu mà biết sẽ làm sao đây? Đổng Vân Nhu đột nhiên có chút tò mò.
Lại nghe nói gần đây thái tử biểu hiện khiêm tốn cùng tiến bộ, làm cho các đại thần rất tán thưởng, mà các đại thần lại đối với việc Hoàng Thượng luyện đan phi thường bất mãn, lũ lượt nhiều lần can gián. Vì thế Hoàng Thượng đối với thái tử lại càng ngày càng gây nhiều sức ép.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp