"Cô đối với chồng cô quả thật rất có lòng tin, nhưng đáng tiếc chính là cô cùng Chiêm Mỗ Tư cũng không thể làm vợ chồng được nữa rồi!" Bối Dạ Xức không có tức giận, ngược lại còn than nhẹ một tiếng.
Thân thể của Lạc Tích Tuyết cương cứng lại, không hiểu ngẩng đầu nhìn ông: "Ông rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Bối Dạ Xức nheo tròng mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn cô: "Ta muốn các ngươi ly hôn, cô vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt Chiêm Mỗ Tư."
"Ông cảm thấy có khả năng sao?" Lạc Tích Tuyết trực tiếp cắt đứt lời ông ta.
Bối Dạ Xức nói ra điều kiện vô cùng hấp dẫn: "Nếu như cô nguyện ý rời xa Chiêm Mỗ Tư, tôi sẽ đem thế giới hắc đạo giao cho anh ta - con rể tương lai của tôi!"
"Rất cảm tạ ông đã coi trọng chồng tôi, chẳng qua thì nói gì đi nữa tôi cũng sẽ không rời khỏi anh ấy!" Lạc Tích Tuyết nắm chặt hai quả đấm, giọng điệu kiên định không dời.
Không có chuyện gì có thể làm cho cô rời khỏi người đàn ông mà cô yêu, trong khoảng thời gian này anh đối với cô sủng ái làm cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô tin tưởng Tống Khuynh Vũ nhất định là ngoài ý muốn, coi như không phải ngoài ý muốn, cô cũng sẽ xem như ngoài ý muốn, điều kiện tiên quyết là cô sẽ không rời khỏi người đàn ông mà cô yêu.