Lạc Tích Tuyết vốn còn muốn một mình đánh thức em trai, nhưng khi nhìn trên người hắn không ngừng có máu chảy ra, máu tươi theo gò má say mê lại tuấn dật một giọt lại một giọi rơi xuống, lòng của cô nhất thời đau đớn.
Lời nói cự tuyệt bị cô nuốt xuống, cô thở lại nhìn lại hắn.
Nếu như đây là địa ngục, sẽ để cho cô cùng hắn cùng nhau rơi xuống thôi.
Dù sao, cô đã sớm không còn đường để lui nữa!!!
“Chúng ta chữa thương trước được không?”
Cô ngồi xổm người xuống, ân cần nói.
“Em – quan tâm tới tôi sao?”
Lạc Thiên Uy vui mừng nhếch môi, khóe môi dâng lên một chút ý cười.
Lạc Tích Tuyết không trả lời, lo lắng gọi vú Ngô.
Vú Ngô nghe được tiếng kêu, lập tức ôm hòm thuốc chạy tới.
“Đại tiểu thư, cô có làm sao không? Có bị thương không?”
Vú Ngô còn tưởng là Lạc Tích Tuyết bị thương, khẩn trương hỏi.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái: “Không phải của tôi, là Thiên Uy!”
Vú Ngô sững sờ quay đầu, khi thấy vết thương phía sau của toàn thân Thiên Uy, bà quả thật khiếp sợ ngay tại chỗ.
Thiếu gia làm sao lại bị thương như vậy? cậu ấy bị điên rồi sao? Nếu như để cho lão gia biết chuyện, như vậy cũng được sao?
Lạc Tích Tuyết nhận lấy hòm thuốc trong tay bà, vội vang giao phó: “Vú Ngô, bà nhanh gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân tới đây một chuyến”