Cưng Chiều Tiểu Tiên Ngốc Nghếch

Chương 4-2: Sĩ khả sát bất khả nhục ! (2)


Chương trước Chương tiếp

Trên lôi đài, Dục khí thế cao ngất, tuấn lãng phi phàm. Hắn vận một thân nguyệt nha y xuất trần, phần đồng tiểu tiên nga ở đây đều bị về ngoài phong lưu của hắn hấp dẫn nhưng không ai biết đằng sau cái lớp hoa mỹ kia là một con sói nội tâm vô cùng âm hiểm ! Nguy quân tử ! Kẻ thù dai !

Ta bước lên đài, khóe miệng Dục liền nhếch lên chút khinh miệt, trào phúng nói : " Lá gan con chim nhỏ nhà ngươi to ra không ít !"

Ta cười nhạt, không thèm nhìn hắn.

Dục tựa tiếu phi tiếu, nói : " Ta không muốn người khác nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ta chỉ né, không đánh !"

Kế hoạch không phải như thế a ! Hắn không ra tay thì làm sao tát ta ngã xuống đất ? Da đầu ta liền cứng lại.

Dục nói được làm được, hắn chấp tay sau lưng, bất quá ta cũng không chiếm được tiện nghi, liền tục xuất chưởng đều bị hắn né qua né lại tránh được. Sau đó Dục đưa chân, ta không phòng bị úp mặt xuống đất.

Ta vốn định nằm ăn vạ không đứng dậy không ngờ hắn hiểu thấu ý đồ của ta, cười lạnh quát : " Đứng lên !"

Ta thề chết không dậy, ôm ba cái xương sườn kêu rên : " Đau a ! Đau chết ta mất !"

"Tất phương điểu đều vô dụng như vậy ?"

Tên hỗn đản ! Cái này liền quan đến vinh dự gia tộc, ta không dậy nổi cũng phải dậy ! Ta cắn chặt răng, nhảy dựng lên mạnh mẽ xuất chưởng thả ra Tất phương hỏa.

Dục không hề phòng bị, nếu không phải ta tu vi kém xem chừng lông mi lông tóc của hắn đều bị thiêu hủy.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn đầu vai bị ta đốt cháy mấy sợi tóc dài, toàn thân cuồn cuộn sát khí khiến ta không khỏi rùng mình, sợ hãi nỏi : " Ngươi đã nói không ra tay !"

Dục nhìn ta chằm chằm, cười lạnh : " Được, không ra tay !"

Kết qua ta bị Dục làm ngã bốn mươi sáu lần, mặt mũi bầm dập. Cuối cùng Thiên đế đại nhân thực sự không nhìn được nữa nói vạn nhất ta ngã đến chết hắn không biết ăn nói làm sao với cha ta, vì thế Thiên đế mạnh mẽ ngưng trận đấu lại, xem như tiếp tục cứu ta một mạng.

Nhìn ta đứng dậy, dường như Dục không cam lòng. Kỳ thật đều là ta cố gắng mà đứng dậy, cho dù chết cũng không muốn làm hắn đắc ý !

Bỗng nhiên Dục câu môi cười hiền hòa đi tới trước mặt ta làm ta vô thức sợ hãi lùi về sau mấy bước, càng đáng sợ hơn, hắn thế nhưng một tay ôm lấy ta, xiết thật chặt ! Ta sợ tới mức không dám hít thở.

" Đa tạ ! hôm nay huynh ra tay có chút nặng mong muội muội đừng để trong lòng !" Dục mở miệng nói mấy lời đạo mạo tiện thể vỗ lưng ta mấy cái thiếu chút nữa đem xương sườn ta đánh gãy.

Hắn thật đúng là biết diễn ! Ta khúm núm gật đầu, tỏ vẻ rộng lượng : " Sẽ không, sẽ không !"

Chỉ nghe Dục âm trầm nói bên tai ta : " Năm trăm năm sau, không gặp không về !"

Lúc này ta nhũn chân ngồi phịch trong lòng Dục, được rồi ta thừa nhận, trong nháy mắt cái gì tôn nghiêm sỉ nhục ta chẳng thèm quan tâm nữa, sợ tới mức hốc mắt đảo nước, hoảng sợ nâng mặt lên dùng ánh mắt cầu xin hắn...

Dục giật mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng ta : " Đừng sợ ! Đùa với ngươi thật vui, hôm nay chúng ta xem như huề."

Ta con mẹ nó có thể không sợ sao ? Ngươi thử bị ngã gãy mất ba cái xương sườn xem ! Nương ta đau lòng ngồi bên giường lau nước mắt, mà ta có khổ cũng không thể thốt nên lời chỉ có thể oán giận cha ta, không lẽ ta đi oán giận Thiên đế nhi tử hắn tàn bạo vô độ ?

Khi ta ốm đau, Lãng tới hỏi thăm ta mấy lần, ta nhớ rõ bộ dáng hắn nhíu mi nhìn ta, trong mắt lộ vẻ lo lắng. Sau này hắn còn cho ta mấy viên đan dược, ăn vào ta liền giảm đau được hơn phân nữa, ba cái xương sường cũng nhanh chóng khép lại. Lẽ ra ta phải nằm giường dài dài không ngờ vài ba ngày đã khỏi, thỉnh thoảng lại có mấy tiên đồng từ Cửu Trùng Thiên đưa tới trân dược, thuốc bổ.

Ta phát hiện hai huynh đệ này thực sự rất không giống như, Lãng dịu dàng như ngọc tại sao lại có cái đệ đệ cầm thú như Dục ?

Từ lúc đó ta bắt đầu ghi hận Dục, còn vụng trộm ở nhà đâm mộc nhân viết tên hắn. Không khéo có một lần ta đâm mộc nhân bị hắn nhìn thấy...

Lúc đó ta đang ở trong viện ngô đồng hết sức chuyên chú đâm mộc nhân, vừa đâm vừa mắng, mắng đến bất diệc nhạc hồ ( kinh khủng ), đỉnh đầu thình lình truyền đến thanh âm lạnh như băng của Dục : " Đại ca ta nói ngươi bị ta đánh nằm trên giường dậy không nổi ta còn tưởng thật, không ngờ hóa ra ngươi gạt huynh ấy, còn hại ta lãng phí nhiều trân dược như vậy."

Tay ta liền run lên, mũi kim hung hăng đâm lên tay mình.

" Phế vật !"

Ta bất chấp đau đớn, khiếp sợ hỏi : " Thuốc bổ đều là ngươi đưa ?"

Dục khinh thường nhìn ta : " Ngươi nhìn xem cả Tiên giới ngoại trừ Miêu Ảnh Điện của ta còn có chỗ nào có nhiều trân dược thuốc bổ như vậy ?"

Lòng ta lạnh rét, ta không khỏi bắt đầu nôn khan làm ba cái xương sườn của ta ẩn ẩn đau...

Dục vươn tay run run chỉ vào mặt ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi : " Ngươi ngươi ngươi, ngươi có ý gì ?"

Ta cưỡng chế để bớt nôn khan, nghiêng đầu sang hướng hắn không nhìn thấy sau đó vẫy vẫy tay : " Nhị điện hạ, ta cầu ngươi, ngươi đi nhanh đi, nếu ngươi không đi ta sợ sẽ nôn ra hết !"

" Không biết tốt xấu !" Dục phẫn nộ nói, dứt lời liền xoay người rời đi.

Sau đó ta dùng Tất phương hỏa thiêu hết số trân dược thuốc bỏ mà hắn tặng còn sau người đưa cho hắn mười rương vàng nặng trịch, mặc ké vàng này có giá trị hay không tiền thuốc bổ xem như ta đã trả hắn rồi.

Đương nhiên Dục không phải kẻ dễ bắt nạt, hắn thù cực kỳ dai, từ đó về sau hắn thường xuyên đến Thanh Thủy Trạch tìm ta, lấy vàng không đủ còn đòi nợ ta, thường thường còn tới nhà ta ăn chực, ăn chực coi như xong lại còn bày ra vẻ mặt không tình nguyện. Vả lại ăn cơm xong không đi làm cha nương ta bất đắc dĩ phải cho hắn ở nhờ !

Suốt hai trăm năm ta ăn uống tiết kiệm để dành được hai mươi rương vàng, khẽ cắn môi sau đó đưa đến Miêu Ảnh Điện, vậy mà hắn không biết tốt xấu, vàng nhiều như thế còn không biết chừng mực mắng ta một tiếng "hỗn đản" sau đó tức giận phẩy tay áo bỏ đi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...