Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa
Chương 9
Trở về, nhất định sẽ quấn lấy anh nói hôm nay A Kiệt làm cái gì lãng mạn, mà cô cười nhất định sẽ tràn ngập tình yêu ngọt ngào, mỗi lần đều chọc anh phải chặn miệng cô lại, không muốn nghe cô nói gì có liên quan đến A Kiệt nữa.
Mà cô cũng rất phối hợp, anh hôn cô, cô cũng nóng bỏng hưởng ứng, há mồm không hề để ý, dật ra tiếng rên rỉ gợi tình.
Nhưng anh lại tuyệt không cảm thấy vừa lòng, cô gái này thật sự xem anh là búp bê tình dục của cô sao? Bên ngoài cùng người đàn ông khác nói chuyện yêu đương, trở về liền lợi dụng thân thể anh thỏa mãn cô. Cảm xúc của anh càng ngày càng nôn nóng, ngay cả đến công ty cũng không có cách nào chuyên tâm xử lý công việc, trong đầu luôn nghĩ không biết cô cùng người đàn ông A Kiệt kia đang làm cái gì?
Kết quả mấy ngày nay, tiến độ công việc của anh vừa hay là số 0 tròn trĩnh!
Sắc mặt của anh càng lúc càng âm trầm, rốt cuộc duy trì không được vẻ lạnh nhạt ưu nhàn dĩ vãng, mà cô gái kia lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, còn càng ngày càng về trễ.
Bây giờ đã hơn mười một giờ, cô thế mà vẫn chưa về?
Đan Thiên Tề đứng ở ban công, phiền muộn hút thuốc, gạt tàn đã sớm đầy đầu mẩu thuốc lá, mà đầu mẩu thuốc lá càng nhiều, sắc mặt anh lại càng khó coi.
Anh không hay hút thuốc, dường như là không hút, hơn nữa cũng không tốt cho sức khỏe, anh không muốn sau này già đi lại bị ung thư phổi linh tinh.
Nhưng mấy ngày nay dường như anh đã xem nó là cơm, số lượng thuốc hút đã gấp mấy lần trước kia.
Nhả khói thuốc ra, Đan Thiên Tề dập lửa, phiền muộn vò mái tóc.
“Cô gái kia sao còn chưa trở về?” Đã gần mười hai giờ, trước kia anh cứ mười một giờ liền đi ngủ, nhưng nằm xuống giường lại không ngủ được.
Cô gái kia về trễ nhiều nhất thì chín giờ sẽ vào cửa, nhưng hôm nay lại chậm hơn hai tiếng, cô và tên A Kiệt kia lêu lổng ở chỗ nào? Hôm nay cô tính không về sao? Nghĩ vậy, khuôn mặt càng âm trầm, anh nhếch cánh môi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Biết cô không trở lại thì chắc chắn là ở cùng ai, sẽ làm chuyện gì, Đan Thiên Tề nắm chặt lan can, xem lan can là cổ cô gái kia.
Chết tiệt! Anh đang tức cái gì? Tức cô không để anh vào mắt sao? Tức cô hẹn hò với người đàn ông khác? Tức cô mỗi ngày đều về nhà trễ hơn anh, lại mở miệng ngậm miệng đều A Kiệt đến A Kiệt đi?
Anh dựa vào cái gì mà tức? Anh và cô chỉ là quan hệ bạn giường, không phải người yêu. “Bạn giường” có nghĩa là lúc nào cũng có thể giải tán, đối phương luôn có thể kết giao với đối tượng khác.
Anh không có tư cách để ý, căn bản cũng không cần để ý, cô không phải bạn gái anh, anh cũng không tính cưới cô, cô căn bản không có trong kế hoạch cuộc đời anh.
Cô là ngoài ý muốn, là phiền toái, mà anh ghét ngoài ý muốn, càng tránh xa phiền toái. Nếu như vậy, bây giờ vì sao anh lại phải vì cái ngoài ý muốn, vì cái phiền toái này mà tức giận đến như vậy, không thể nào bình tĩnh được?
Đầu óc của anh vì sao vẫn nghĩ đến cô gái kia? Mà tâm của anh vì nghĩ đến cô mà uất ức.
Chết tiệt! Như vậy không được! Còn tiếp tục như vậy anh nhất định sẽ điên mất, không khống chế được!
Rút thêm một điếu thuốc từ trong bao ra, Đan Thiên Tề ngậm lên miệng, quyết định chờ Đồ Kiều Kiều về sẽ nói cô chuyển ra ngoài, rời xa cuộc sống của anh, anh không thể bị cô ảnh hưởng như vậy nữa!
Cúi đầu đang chuẩn bị châm lửa, lại nhìn đến thấy một chiếc xe BMW dừng lại trước cửa, anh dừng động tác. Anh đương nhiên nhận ra chiếc xe kia là của ai, anh liếc đồng hồ một cái, mười hai giờ hai mươi phút, rốt cục đã về rồi sao?
Anh nhìn chằm chằm chiếc xe, chờ Đồ Kiều Kiều mở cửa xuống, nhưng đợi 5 phút, không hề có động tĩnh.
Anh nheo mắt lại, thái dương nổi gân xanh ẩn ẩn di động, điếu thuốc chưa châm lửa bị anh hung hăng bẻ gãy. Chết tiệt! Về đến nhà rồi còn không chịu xuống xe, ở trong xe làm cái gì?
Chốc lát sau, người đàn ông mở cửa xuống xe, thân sĩ đi đến bên kia, tri kỷ mở cửa xe.
Đan Thiên Tề nhìn thấy Đồ Kiều Kiều bước xuống, thân mật tiến sát vào trong lòng người đàn ông, hai người thân ái vài phút, cô mới đẩy người đàn ông lên xe rời đi.
Cô nhìn xe người đàn ông chạy đi mới xoay người vào nhà.
Rốt cục cũng vào rồi sao? Đan Thiên Tề đưa tay vứt điếu thuốc dường như đã biến thành vụn vào gạt tàn, đi vào phòng, vốn định ở cửa chờ cô, nhưng như vậy không phải có nghĩa là anh đang đợi cô sao?
Suy nghĩ lại, anh vẫn vào sô pha ngồi xuống, tùy tay cầm lấy một quyển tạp chí lật lật, mà lỗ tai vẫn chú ý tiếng động ngoài cửa. Chờ cô vào, anh sẽ mời cô chuyển ra ngoài, mặc kệ cô có chịu hay không, muốn hay không, anh đều phải nói cô chuyển, tiền khách sạn anh sẽ trả giúp cô.
Anh nghe được tiếng mở cửa, ngồi nghiêm chỉnh đem tầm mắt đặt trên tạp chí, thực chuyên tâm nhìn.
Cửa lớn mở ra, anh nghe thấy cô vui vẻ ca hát.
Hừ, xem ra hẹn hò rất vui vẻ! Trong lòng Đan Thiên Tề chua loét.
“Đã về rồi?” Chờ cô vào phòng khách, Đan Thiên Tề lạnh lùng ngẩng đầu, lúc nhìn thấy khuôn mặt của cô lại ngẩn ra.
Hai má cô đỏ ửng, đôi mắt ngập nước, cánh môi hơi hơi sưng, trong lòng anh rất rõ, anh rõ ràng hiểu được biểu tình của cô có nghĩa là gì.
Khi anh hôn cô, biểu cảm của cô chính là câu hồn người như vậy. Vừa rồi ở trong xe lâu như vậy, cô để cho người đàn ông kia hôn cô sao?
Thấy anh còn thức, Đồ Kiều Kiều không khỏi kinh ngạc.“Sao anh còn chưa ngủ?” Cô nhớ mười một giờ là giờ đi ngủ của anh.
Trừ khi bọn họ có thêm “vận động” về đêm, bằng không anh luôn ngủ rất đúng giờ, mà bây giờ đã hơn mười hai giờ, anh thế mà còn thức……
Chớp chớp mắt đẹp, cô bày ra biểu tình khiếp sợ, “Anh đang chờ em sao?” Thật cảm động nha!
Cô cảm động đến sắp khóc.
Hơn nữa nhìn thần sắc âm u của anh, a…… Tâm tình thật tốt.
“Không phải.” Ánh mắt của anh dán lên cổ cô, nhìn thấy nơi đó có dấu hôn, mà anh biết rõ đó không phải do anh lưu lại.
“Xem ra cô cùng A Kiệt kia phát triển cũng không tệ?” Giọng nói dường như là rít qua kẽ răng, ánh mắt của anh dường như muốn đâm thủng dấu hôn chết tiệt kia.
Chú ý tới ánh mắt của anh, Đồ Kiều Kiều cúi đầu, nhìn thấy dấu hôn trên cổ, cô cắn môi, nở nụ cười xinh đẹp.“Đúng vậy a!”
Giọng nói của cô ngượng ngùng, đôi mắt mang theo ngọt ngào, xuân ý không lừa được ai. “Anh biết không……”
“Không biết.” Anh cũng không muốn biết!
“Ai da, người ta còn chưa nói……”
“Tôi không muốn nghe.” Đan Thiên Tề đứng dậy, không muốn nhìn cô nữa, xoay người muốn trở về phòng.
“Ngày mai em sẽ chuyển ra ngoài.” Đồ Kiều Kiều đột nhiên nói ra câu này.
Đan Thiên Tề dừng chân, kinh ngạc nhìn cô.“Cái gì?” Chuyển ra ngoài? Đúng, anh muốn cô chuyển ra ngoài, nhưng sao lại do cô mở miệng?
Không nhìn anh kinh ngạc, Đồ Kiều Kiều vén tóc ra sau lỗ tai, nụ cười trên mặt càng ngọt ngào, giống như cô gái đang yêu.
“Hôm nay em đã đồng ý kết giao với A Kiệt, đã có bạn trai, đương nhiên em không thể ở lại chỗ anh! Ngày mai em sẽ chuyển đến chỗ A Kiệt.”
Kết giao? Chuyển đến chỗ A Kiệt?
Anh trừng mắt nhìn cô, tim nhảy dựng lên, có loại xúc động muốn đập bể vẻ ngọt ngào trên mặt cô, anh cất bước tới chỗ cô.
“Tình cảm của hai người tiến triển thật đúng là nhanh.” Mới kết giao ngày đầu tiên, cô đã chuyển đến nhà hắn ta?
“Bởi vì em thích anh ta……” Đột nhiên bị người dùng sức ôm vào lòng, Đồ Kiều Kiều hô nhỏ, “Thiên Tề……”
Cô ngẩng đầu, thấy anh muốn hôn cô,“Không được!” Cô vươn tay ngăn miệng anh lại, đẩy anh ra, sau đó lui về sau hai bước, cách xa một khoảng cách an toàn.
“Cô……” Lần đầu tiên bị cô từ chối, hơn nữa cô lại làm thái độ bất hòa, Đan Thiên Tề không khỏi nheo mắt lại, trong lòng càng buồn.
“Không được.” Cô nhẹ lay động ngón tay với anh.“Người ta đã có bạn trai, cho nên anh không thể hôn em nha, quan hệ của chúng ta hôm nay chấm dứt đi!”
“Chấm dứt?” Anh nhíu mày lặp lại lời của cô.
“Đúng rồi, đây cũng là điều anh vẫn muốn mà?” Cô tiến lên, tay đẹp vỗ nhẹ mặt anh, sau đó nhón chân hôn lên má anh một cái.“Nụ hôn cuối cùng nha! Từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ bạn giường nữa, cám ơn anh mấy ngày nay đã thỏa mãn em!”
Đan Thiên Tề trừng mắt nhìn cô, thật muốn đập bể nụ cười trên mặt cô, còn có lời nói của cô…… Làm cho anh sắp phát cuồng.
“Đêm nay em ngủ ở khách phòng. Ngủ ngon!” Bỏ lại câu này, cô vui vẻ đi vào phòng.
Mà Đan Thiên Tề cắn răng trừng bóng lưng của cô, cô gái này, cô gái chết tiệt này…… A― shit!
Anh lại một lần nữa tức giận đến nói không nên lời.
Đan Thiên Tề sống ba mươi hai năm, cuộc đời lần đầu tiên mất ngủ, nhưng lại vì một cô gái xem anh là búp bê tình dục mà mất ngủ! Shit! Mấy ngày nay số lần anh mắng thô tục quả thực gấp vô số lần anh sống từ trước đến nay!
Cô muốn chuyển ra ngoài, chấm dứt quan hệ hai người, đây không phải điều anh muốn sao? Nhưng từ miệng cô nói ra, anh lại tuyệt không cảm thấy vui vẻ.
Là tự tôn đàn ông quấy phá sao?
Cho nên anh mới để ý như thế, nghĩ đến hôm nay cô sẽ chuyển ra ngoài ở cùng người đàn ông khác, nghĩ đến từ nay về sau hai người sẽ không còn quan hệ gì……
“Shit!” Anh nhịn không được thấp giọng mắng, trong lòng giống như có một cái cây chặn ngang, làm cho cả người anh rất khó chịu, mà đầu sỏ tạo ra những thứ này chính là cô gái kia.
Cô hoàn toàn nhiễu loạn cuộc sống của anh, lý trí của anh, rồi cứ thế vỗ mông bước đi sao? Không! Cô đừng mơ!
Hôm nay anh nhất định phải nói rõ với cô, cho dù thật sự muốn chấm dứt quan hệ, cũng phải do anh nói ra!
Đan Thiên Tề đi ra khỏi cửa phòng, gõ cửa phòng khách, nhưng không có ai trả lời. “Đồ Kiều Kiều!” Anh nhíu mày, lại gõ vài cái.
“Ọe!” Anh nghe thấy bên trong có tiếng nôn mửa, sửng sốt, anh nhanh chóng mở cửa phòng, ánh mắt lập tức nhìn về phía phòng tắm.
Chỉ thấy cô quỳ gối giữ bồn cầu, không ngừng nôn khan.
“Kiều Kiều!” Anh chạy nhanh tới chỗ cô,“Làm sao vậy? Dạ dày không thoải mái sao?”
“A…… ọe……” Cô vẫy tay, lại tiếp tục nôn, nhưng chỉ nôn ra toàn nước.
Đan Thiên Tề tuyệt không để ý mùi vị gay mũi kia, chạy nhanh vắt cái khăn lông ướt dán sát vào mặt cô.“Tôi mang cô đến bệnh viện……”
“Không……” Đồ Kiều Kiều lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn hồng hào nữa, ngược lại tái nhợt yếu ớt, cô mệt mỏi nhắm mắt.“Em không sao.”
“Nôn như vậy mà còn nói không sao……”
“Nôn nghén đều như vậy.”
“Cái gì mà nôn nghén? Cô biết nguyên nhân cũng không……” Đợi chút! Đan Thiên Tề đột nhiên mở to mắt, khiếp sợ rống to: “Cô vừa nói gì?”
Đồ Kiều Kiều nhận lấy khăn mặt trên tay anh, xoa xoa mặt, lại bủn rủn đứng dậy cầm lấy cốc nước súc miệng mới có khí lực liếc anh một cái. “Anh không biết phụ nữ mang thai rất vất vả sao?” Đều nhờ phúc của anh, để lại t*ng trùng liền vỗ mông chạy ngay cả một câu cũng không nói!
“Gì, phụ nữ có thai……” Đan Thiên Tề lặp lại, nghi ngờ nhìn bụng bằng phẳng của cô, “Cô……”
“Đã được hai tháng.” Thật đủ kịch! Hai người lần đầu tiên lên giường cô đã trúng thưởng.
“Hai tháng……” Đan Thiên Tề ngây ngốc lặp lại lời cô, hai tháng trước chỉ có anh cùng cô, cho nên đứa nhỏ……
Anh á khẩu không trả lời được, còn chưa kịp hoàn hồn vì khiếp sợ.
Bộ dáng của anh chọc cô nở nụ cười, “Đừng sợ, em không bắt anh phụ trách đâu.” Cô tốt bụng mở miệng trấn an anh.
“Cái gì?” Anh giật mình.
Cô vỗ nhẹ mặt anh, “Em sẽ không ép anh cưới em, hơn nữa bây giờ em đã có đối tượng mới, con của em không thiếu ba ba.”
“Hả?” Cô đang nói cái gì?
“Cho nên, đây là con của em, không liên quan gì đến anh, anh không cần sợ hãi như vậy, em tin A Kiệt nhất định sẽ rất thích làm ba ba của con em.”
Cái gì? Cô nói cái gì?
Đan Thiên Tề nhìn cô, trong đầu không ngừng lặp lại lời cô nói. Cô nói không cần anh phụ trách, con là của cô, không liên quan gì đến anh, còn nói A Kiệt rất thích làm ba ba của con cô……
Cho nên, cô muốn mang theo con anh gả cho người khác? Cho dù cô có thai với anh, cũng không muốn gả cho anh, vỗ tay một cái liền đá anh ra xa, bởi vì cô đã có đối tượng mới? Bởi vì đó là con của cô, cùng anh…… Không. Liên. Quan?