Củi Khô Bốc Lửa

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

Trong đầu Sài Xảo Quyên trống rỗng!

Hai tay của cô bị mười ngón của hắn chặt chẽ kiềm chế, thân hình nở nang ép tới cô không thể động đậy, mà cái miệng nhỏ nhắn khi hắn mạnh mẽ đoạt lấy kêu không ra một chữ.

Hắn thật gian trá! Đoán chắc cô không dám kêu ra tiếng, nếu bị học trò phát hiện, cô sẽ xấu hổ đến xấu hổ vô cùng, người này căn bản là người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Nụ hôn này đến rất đột nhiên, hai môi tiếp xúc rung động vượt quá tưởng tượng của cô, giống như bị luồng điện làm giật, toàn thân run rẩy. . . . . .

Ặc —— trấn định! Chẳng qua là môi chạm môi mà thôi, không có gì cùng lắm thì, nhiều lắm đầu lưỡi chạm đầu lưỡi. . . . . .

Cái gì?! Hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Hắn tại sao có thể xông thẳng cấm địa tư nhân như vậy?

Ây —— bình tĩnh! Bằng không cô sẽ bị sốc mất, lúc này biện pháp tốt nhất chính là phân tâm.

Nhớ rõ không biết xem qua ở quyển sách nào, cái gọi là hôn môi chính là động vật lưỡng tính tiến hành trao đổi nước bọt. Hôn môi sẽ tác động lên hai mươi bảy cơ mặt trên người, đạt tới hiệu quả mát xa, hôn môi còn có thể xúc tiến hormone phân bố tràn đầy, có thể hỗ trợ nâng cao hệ miễn dịch, hôn môi phải . . . . .

Ý c của cô mơ mơ màng màng, phân không rõ mình là ở trên mặt đất hay là đám mây, chỉ biết là đang ở trong ngực cực kì rộng rãi, động tác thật bá đạo, dưới trời xanh mây trắng cướp đi nụ hôn đầu tiên ngượng ngùng của cô.

Đối với Quan Thiên Tứ mà nói, đây là thể nghiệm kích thích nhất, cả người hắn máu nóng chạy rần rần, cùng lúc là bởi vì bên cạnh có người, trong tình huống không thể bị phát hiện, hôn cô thành khiêu chiến kích thích, làm cho hắn vừa hôn liền nghiện, không muốn buông cô ra.

Hắn cường hãn chế phục cô, chậm rãi đem nhu tình tràn đầy dành tặng vào miệng cô, nhưng cô nhóc kia động tác không phải trúc trắc bình thường, mà là cực kì trúc trắc, hôn cô như đang thở gấp, nếu hắn cần một cô gái nhiệt tình, tất yếu sẽ tìm thời gian thật tốt mà giáo dục cô.

Không biết qua bao lâu, cô mở to đôi mắt hỗn loạn, trên đầu là bầu trời quang đãng, bên người một mảnh cây cỏ xanh rì, sự yên lặng giống như toàn bộ thế giới chỉ có hai người bọn họ. . . . . .

Hả! Sự yên lặng?

Cô bỗng nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện đám học sinh sớm không thấy bóng dáng, thân thể của cô còn bị hắn áp chế, mà nội y của mình hỗn độn, bộ ngực sữa hơi lộ ra bị hắn hôn lộ ra hồng nhuận làm sáng bóng.

"A ——"

Cô kinh hoảng sửa sang lại dung nhan đã không biết đã ra hình dạng gì, quả thực xấu hổ đến vô cùng xấu hổ, nếu cô không đúng lúc ngăn cản, bị hắn chiếm đi tiện nghi chẳng phải càng nhiều sao.

Sặc, thiếu chút nữa.

Quan Thiên Tứ dù bận vẫn ung dung nằm nghiêng, một tay chống đầu đem sự bối rối của cô thu vào đáy mắt đang chứa nét cười, bên miệng còn lưu hương vị của cô, vẫn còn dư vị tuyệt vời.

"Có vấn đề gì, chỉ là một cái hôn mà thôi." Hắn lạnh nhạt nói, rất nhiểu người cầu còn không được!

"Bắt đầu chỉ là một cái hôn, ngực của tôi thiếu chút nữa bị anh xem hết!" Cô kháng nghị.

"Xem sớm xem muộn còn không phải giống nhau."

Cô hít sâu một hơi, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, Quan Thiên Tứ càng làm cô kinh hách nhiều hơn, cùng hắn ở chung càng lâu, càng phát hiện hiểu ra hắn là người bá đạo cỡ nào lại không làm theo lẽ thường thế tục.

Ở trên cỏ tán tỉnh, không phải chuyện mà người bảo thủ như cô làm ra. Ai lại nghĩ được, học sinh xuất sắc nhất từ trước đến nay của trung học La Dương, lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy.

Cô sợ tới mức chết khiếp, hắn lại nghĩ ngạc nhiên, người đàn ông này cô ứng phó không nổi!

Nói trắng ra, cô lại muốn chạy thoát thân.

Nhưng mà ý muốn chạy trốn của cô, đã sớm bị hắn liếc mắt một cái hiểu rõ.

"Còn muốn chạy?"

Cử chỉ của hắn mặc dù thong dong, nhưng tay bắt lấy góc váy của cô gọn gàng nhanh lẹ, cô ngốc này dưới tình huống như vậy, còn có thể giống ngày hôm qua chuồn mất sao?

Sài Xảo Quyên tin rằng nếu không cho hắn một câu trả lời vừa lòng, hắn tuyệt đối sẽ kéo váy cô xuống, kế tiếp phát triển sẽ không là cấp phổ thông như ban nãy, mà là cấp hạn chế.

"Tôi còn có tiết dạy." Cô xoa tim đập nhanh, ánh mắt chân thành khẩn cầu lòng từ bi của hắn tạm thời buông tha cô.

Quan Thiên Tứ ngồi dậy, đồng thời một tay xoa cổ của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, tự nhiên như cô là vật sở hữu của mình.

"Sau khi tan học, anh ở cửa trường học đợi em, được chứ?" Giọng nói có chứa từ tính kia nghe thật hay, chính sự dịu dàng trong đó cũng đã hạ cổ cô.

Cô không tự chủ gật đầu, cảm thấy bên tai hơi nóng làm xấu hổ.

"Em sẽ không chạy trốn mà làm anh chờ đợi vô ích, phải không?"

Cô lại kìm lòng không đậu lắc đầu, cảm thấy cả người đều mềm nhũn.

"Tốt lắm, nhớ kỹ một chuyện, em là bạn gái của anh, không thể để cho người đàn ông khác chạm vào, hiểu không?"

Cô lại nghe xong gật đầu, đã sớm không biết hai chữ phản kháng viết như thế nào.

Cô nhóc thuận theo làm hắn mười phần vừa lòng, đỡ lấy sau gáy của cô dịu dàng kéo về phía mình, môi của hắn lần hai dán lên môi hồng, cạy mở hương thơm khuôn miệng nhỏ nhắn, quấn lấy lưỡi đinh hương, mút lấy ngọt ngào mà hấp thụ linh hồn của cô, thẳng đến cảm thấy mỹ mãn mới buông cô ra.

"Đi thôi."

Sài Xảo Quyên bị hôn đến thiếu dưỡng khí, suy nghĩ cháy sạch thần trí không tỉnh táo, từ lúc rời đi đến khi trở về phòng học cả giai đoạn này cô hoàn toàn không ấn tượng, khi hoàn hồn đã bước vào phòng học rồi .

Suốt hai tiết dạy, cô lại ngẩn người năm lần, viết sai bảng bảy lần, phấn viết rớt chín lần, ngay cả sách giáo khoa cũng cầm ngược, đón lấy ánh mắt tò mò của đám học sinh đang còn sửng sốt.

"A~~ cô giáo hôm nay thật lạ!"

"Cô ấy có linh hồn hay không nhỉ?"

"Tiểu Thiến lớp bên cạnh nói, buổi sáng có giờ cô dạy lớp họ cũng như vậy."

"Vậy lời đồn kia là thật hả?"

Các nữ sinh nhìn nhau, cười trộm, rất có ăn ý cùng nói nhỏ.

"Chắc —— là! Yêu rồi!"

Ngồi ở nhà ăn, trên bàn bày ra món ngon mỹ vị, Sài Xảo Quyên là người biết tích phúc, nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ rất vui vẻ sung sướng mà hưởng thụ, chính là Quan Thiên Tứ ngồi đối diện, hại cô trong lòng bất ổn, muốn ăn cũng không như lúc trước ăn tốt như vậy.

Vừa rồi khi tan học, vậy mà Quan Thiên Tứ lại ở thời điểm có trước mặt nhiều người bắt cô đi, không biết có bao nhiêu người trừng lòi mắt, có thể nói chuyện này đã trở thành tin tức nóng cho toàn bộ giáo viên, ngày mai đến trường học — chắc chắn bị nghiêm hình khảo vấn.

Lại lấy chuyện bước vào nhà ăn mà nói đi, chỉ là tầm mắt của phái nữ thôi cũng bắn tới đây cũng không ít, Quan Thiên Tứ rất đẹp trai, mà một người đàn ông đẹp trai như vậy lại cùng một cô gái tướng mạo bình thường hẹn hò, không bị người khác chú ý mới lạ.

Cô trộm nhìn hắn, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất cao quý. Hừ, ăn đến nhã nhặn tao nhã như vậy, khi ăn cô lại giống hổ đói bổ nhào tới.

Thật sự là một con sói đội lớp cừu! Sài Xảo Quyên dưới đáy lòng âm thầm nén giận, cũng trách mình không dùng được, chẳng qua bị hôn một cái, đầu óc liền trì trệ, thất điên bát đảo, làm hại cô trước mặt học trò biểu hiện thất thường, còn như vậy nữa, cô nhất định phải nói rõ ràng cặn kẽ với hắn, sau này không thể như vậy.

"Em là lần đầu tiên hôn môi?"

Phụt!

c ăn cô mới cho vào miệng toàn bộ phun ra.

"Tại sao anh —— hỏi vấn đề này?"

"Có gì không thể?" Hắn muốn hỏi liền hỏi, đâu thèm suy nghĩ nhiều như vậy.

Sài Xảo Quyên lau miệng, thuận tiện lau mồ hôi lạnh ở thái dương, thật muốn giả chết không trả lời.

"Có phải hay không?"

Người này như thế nào cũng không e lệ nha, mọi người thật sự là bị bề ngoài của hắn đánh lừa. Nhìn vẻ mặt của hắn, tựa hồ không có được đáp án sẽ không bỏ qua, cô không muốn đắc tội hắn, chỉ có thể đỏ mặt trả lời.

"Đúng vậy."

Thật là, cái này có gì tốt lành để hỏi đâu! Không để ý tới hắn, ăn cơm ăn cơm.

"Cho nên em vẫn là xử nữ?"

Phụt!!

"Khụ, khụ khụ ——" Cô chẳng những cười sặc sụa, còn bị sặc.

Quan Thiên Tứ đem khăn tay đưa cho cô."Không ai giành với em, làm gì ăn thành ra thế này?"

Là ai hại cô văng cơm khắp bàn, lại còn bị sặc!

"Còn không phải bởi vì anh đột nhiên hỏi cái vấn đề này sao." Cô nhịn không được gầm nhẹ kháng nghị, chưa bao giờ thất thố như vậy, đều là hắn làm, hại cô trước mặt mọi người phun cơm!

"Em còn chưa trả lời anh."

Mặt của cô xám một nửa, bữa cơm này ăn xong khẳng định không thể tiêu hóa tốt.

"Cũng giống câu trả lời trên." Cô có chút dỗi nói. Muốn cười cô sống đến bây giờ ngay cả bạn trai cũng chưa có qua đúng không? Cười thì cười đi, cô không sao cả.

Quan Thiên Tứ thản nhiên mở miệng."Tốt lắm."

Nói dối thì được gì chứ? Cô có phải xử nữ hay không cũng đâu phải chuyện của hắn! Hả? Cô nâng mắt lên, không ngờ chống lại ý cười trong đáy mắt hắn.

"Anh nói, không ai chạm qua em thật tốt."

Chìm vào trong tròng mắt đen sâu thẳm không thể nhìn thấy tâm tư, thân thể của cô tự dưng nóng lên.

Bỏ đi. . . . . . Đáng ghét! Chú tâm đến những lời nói không thể hiểu được này, hại cô chân tay luống cuống lên. Khi học quốc trung có nghe nói Quan Thiên Tứ là mĩ nam phóng điện nổi danh, bây giờ vừa gặp quả thực danh bất hư truyền, bị hắn nhìn chăm chú không dời mắt, nói không cảm giác là gạt người.

A không! Ngàn vạn lần đừng cười quá đẹp trai, rất chói mắt, sẽ làm người khác không dám nhìn gần, Cô vẫn tình nguyện đối mặt với bộ dáng hung ác của hắn, miễn cho chống đỡ qua được, cô nhất định sẽ không ứng phó bằng khuôn mặt tươi cười nghênh đón người.

Chỉ là thưởng c bộ dáng khiếp sợ của cô cố gắng trấn định rồi lại che dấu không được hoảng hốt, Quan Thiên Tứ liền cảm thấy rất thú vị. Cô không tranh cãi ồn ào, thanh âm không cao không thấp, nghe vào tai thật thoải mái, không giống bình thường tam cô lục bà động chút liền như gà bay chó chạy kêu la ầm trời, tạp âm phát ra bén nhọn như bệnh tâm thần, không nói nhiều lắm, cũng không la ó, hoàn toàn phù hợp nhu cầu của hắn.

Hắn thích cô, ở cùng một chỗ với cô thật thoải mái, hơn nữa sau khi đã gặp quá nhiều những cô gái đẹp khắp cả nước, càng xác định cô tuy dung mạo không sắc sảo nhưng là người mình chọn. Cô giống một đóa hoa trắng nhỏ giấu trong một rừng cây, không kiều diễm động lòng người như hoa hồng, cũng không như bách hợp hương thơm ngào ngạt cao quý, lại chống lại gió táp mưa sa; sau khi trải qua mưa lớn, cô vẫn lẳng lặng nở rộ, phát ra hương thơm thoang thoảng không muốn người biết.

Mà hắn, là người vì hương thơm ấy mà đến.

Sài Xảo Quyên cảm thấy nhất định nói phải với hắn rõ ràng, tuy rằng thật đồng tình hắn bởi vì di chúc của ba mà phải tìm vợ, nhưng không phải là hạ điều kiện tìm đến cô rồi được thông qua nha! Đương nhiên, cô sẽ biết chuyện này cũng là từ tiểu thư Quan Ngưng Ngọc.

Cũng không quản người ta có nguyện ý hay không liền tự hành quyết định, cho dù hắn thật sự là vương tử cao quý cũng muốn cự tuyệt nha, hôn nhân cũng không phải là trò đùa, không thể xử trí theo cảm tính.

"Tôi cảm thấy. . . . . . Anh nên thận trọng suy nghĩ kĩ, mặc kệ là ai, dù ai đồng ý thì tôi cũng không phải người thích hợp, anh hẳn là nên theo cái danh sách người tham tuyển cẩn thận chọn lựa. . . . . ."

Nhất định lại là Ngưng Ngọc hoặc Thiên Kình lắm miệng, Quan Thiên Tứ vẫn chưa tức giận, còn thản nhiên trả lời một câu.

"Em bất mãn với anh?"

"Tôi không phải ý này ——"

"Chán ghét anh?"

"Không phải chán ghét ——"

"Vậy được rồi, em không chán ghét anh, anh cũng không chán ghét em, có vấn đề gì?"

"Nói không thể nói như vậy, chúng ta lại không quen, căn bản không biết lẫn nhau, đột nhiên cùng một chỗ có chút. . . . . ."

"Anh rất vừa ý em, không được sao?"

Sài Xảo Quyên ngây ngốc sửng sốt. Hắn vừa ý cô? Vừa ý người bình thường lại không có gì đặc sắc như cô? Người cao quý nói chuyện thật đúng là trực tiếp, hại cô nhất thời á khẩu không trả lời được, không biết nên nói cái gì.

"Không quen, không biết, chúng ta hiện tại cũng không quen thuộc lẫn nhau, bằng không hẹn hò làm gì? Anh cũng không phải thời gian ở Mĩ ăn chơi rượu chè, còn có vấn đề gì sao?" Câu trả lời của hắn lời nói sắc bén, không chút dây dưa.

"Không có. . . . . ."

"Tốt lắm, ăn cơm."

Không hề nhiều lời vô nghĩa, vấn đề trở nên đơn giản như vậy, hắn thay đổi chủ ý, không nghĩ lại tùy tiện tìm một cô gái giả kết hôn, cũng chán việc tìm kiếm, nếu nhất định phải trong kỳ hạn tìm một cô vợ, thì chính là cô.

Quan Thiên Tứ từ trong túi áo khoác tây trang lấy ra hai tấm vé đặt lên bàn."Buổi tối chúng ta có thể đi Viện âm nhạc quốc gia tham dự buổi hòa nhạc, thế nên anh tặng em bộ lễ phục này trở về thay đi."

"Hả? Buổi tối tôi còn có việc làm."

Hắn dừng nói, mày rậm nhíu lại."Việc làm?"

"Tám giờ phải đến quán bar của khách sạn lớn biểu diễn đàn dương cầm."

"Biểu diễn đàn dương cầm?"

"Ừm, một giờ một ngàn đồng, rất dễ kiếm." Nhìn gương mặt tối sầm của hắn, cô có chút ủy khuất nói: "Anh lại không có báo trước nên. . . . . ."

Hắn trầm mặc một lát, mới lại chậm rãi mở miệng: "Vậy buổi tối ngày mai đi, vừa lúc bảy giờ có một buổi."

"A? Ngày mai tôi phải đi dạy tin học tại nhà hộ một người bạn."

"Vậy ngày mốt."

"Ngày mốt là cuối tuần, muốn đi quầy bách hóa chuyên doanh làm thêm giờ."

"Ngày mốt nữa."

" Ngày mốt là chủ nhật, tôi phải giúp một vị khách phiên dịch."

"Lại ngày tới nữa của ngày mốt."

"Vừa lúc là siêu thị Mỗ gia chúc mừng sinh nhật một tuổi, tôi phụ trách giới thiệu bán thực phẩm."

Một cỗ áp suất thấp nặng nề tràn ngập giữa hai người, không khí phảng phất lửa giận, khuôn mặt tươi cười của Sài Xảo Quyên càng thêm chột dạ, mồ hôi lạnh ứa ra nhìn sắc mặt như mây đen giăng phủ của hắn.

"Ngày mai xin nghỉ phép." Hắn ra lệnh.

"Hả? Tiền lương sẽ bị giảm xuống đó." Cô vội vàng.

"Buổi dạy thay ngày mốt hủy bỏ."

"Chuyện đã đáp ứng người khác, không thể đổi ý. . . . . ." Cô cắn môi dưới, vẻ mặt đáng thương.

" Còn việc phiên dịch? Cũng có thể tìm người thay thế mà."

" Khách chỉ định tôi, là bởi vì nghĩ tôi có năng lực tốt lại giảng lại một cách chính xác có thể tin tưởng, không đi chỉ sợ. . . . . ." Cô bất kể lằng nhằng, bất lực nhìn hắn.

"Xin phép nghỉ ở siêu thị, đây là giới hạn cuối cùng của anh!" Hắn lửa giận hừng hực uy hiếp.

"Không được! Công việc này là tốt nhất trong các việc tôi đang làm, nếu làm tốt, một ngày có thể có thu vào vài ngàn đồng, thậm chí còn có rau dưa miễn phí có thể lấy. . . . . ." Nước mắt đảo quanh tròng mắt cô, không đi làm được thì lấy mạng cô mất.

"Cho em hai con đường, một là xin phép, hai là không xin nghỉ thẳng." Trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn khắc rõ hai chữ “thổ phỉ”.

Hu hu —— người này tại sao lại có thể như vậy! Thật khó nói chuyện mà!

Tí tách —— tí tách —— từng giọt từng giọt nước mắt lớn từ khóe mắt cô rơi xuống, giống những hạt trân châu lấp lánh trên khuôn mặt, cô rất ủy khuất cuối thấp đầu. Đời này ghét nhất cãi nhau, người bắt cô làm bạn gái, cũng là hắn; cường hôn cô, cũng hắn: đem cô tới đây, còn chưa tính, lại ngăn cản cô làm thêm, thật quá bất công.

Mỗi một công việc đều là cô vất vả kiếm được, mặc kệ gió thổi, mưa sa cũng không vắng họp, lâu dài tích lũy được hay dự và được đánh giá là người tốt bụng sau mới có nhiều tiền có thể kiếm, hiện tại hắn lại bắt cô đưa ra lựa chọn khó như vậy, thật sự là khinh người quá đáng. . . . . .

Cô ngậm chặt miệng cái gì cũng không nói, chỉ có nước mắt rơi xuống bày tỏ nỗi chua xót lúc này.

Nhìn thấy nước mắt của cô, sự đau lòng không hiểu sao xuất hiện trong tim hắn, Quan Thiên Tứ xoa bóp huyệt thái dương đau đớn.

"Quên đi, nói cho anh biết ngày nào em rảnh!"

Cô ngoài ý muốn nâng tầm mắt, trong đôi mắt hồng hồng vì khóc hơi kinh hỉ.

"Em muốn làm thêm đó cũng là chuyện không có biện pháp, nhưng cũng không thể cho em khó làm người." Hắn vẫn như ban đầu biểu hiện không hờn giận, nhưng là vì cô, cũng chỉ có thể thoái nhượng.

Rất ngạc nhiên hắn cũng sẽ có thái độ người biết suy nghĩ, còn tưởng rằng hắn là loại người thích làm theo ý mình lại lãnh huyết vô tình, không có biện pháp, ba năm quốc trung cô đoán được, nghe đồn những bí mật về hắn, không phải có bao nhiêu cô gái trẻ vì hắn thương tâm, thì chính là hắn đã làm hại bao nhiêu trái tim của các cô.

Thì ra hắn không như bề ngoài lạnh lùng, vẫn là có một mặt thấu tình đạt lý!

Ánh mắt hung dữ không kiên nhẫn bỗng dưng quét đến."Em còn phát ngốc gì nữa đây?"

"A. . . . . . Không có gì!" Cô vội thu hồi tâm thần, lục túi xách mình, lấy ra một quyển sổ tay ghi chép chi chit chữ."Để tôi xem xem. . . . . . A có rồi, ngày mười một tháng mười có ngày rảnh." Cô mỉm cười hướng hắn báo cáo.

Da mặt hơi hơi co rúm." Ngày mười một tháng mười?"

"Đúng vậy, ừm. . . . . . Có cái gì không đúng sao?"

Khốc nam lần hai phát huy công lực đóng băng âm ba mươi độ, đông lạnh đến nỗi hàm răng Sài Xảo Quyên muốn đánh lô tô, không có dũng khí nhìn thẳng mắt hắn."Đại tiểu thư, còn một tháng nữa mới có thể đến ngày mười một tháng mười, cái này không cần tôi nhắc để nhớ chứ?"

Quan Thiên Tứ cố gắng khắc chế lửa giận bị đốt lên, bản thân mình cũng không muốn tức giận với cô, chẳng qua ngày mười một tháng mười thật sự lâu lắm, một tháng không gặp cô thật sự không thể chịu đựng được.

Chậm đã, có điểm không đúng.

"Vì sao lại phải chờ tới ngày mười một tháng mười? Ngày đó không phải ngày nghỉ toàn quốc sao?"

Cả người cô hơi chấn động, tuy rằng cực lực che dấu chột dạ, nhưng vẫn trốn không được pháp nhãn của Quan Thiên Tứ.

"Nói."

"Ngày đó có buổi diễu hành lớn. . . . . ."

Hắn nhíu mi."Thì sao?"

Cô không dám nói.

"Đừng nói tôi biết em cũng đi tham gia diễu hành, anh không có nghe nói qua có loại công việc này."

"Có, chỉ cần có phương pháp, tham gia buổi diễu hành lớn của đảng X, một người có năm trăm đồng trả tiền đi lại. . . . . ."

Hai người lần hai lâm vào một trận trầm mặc biến hóa kì diệu.

Quan Thiên Tứ nở nụ cười, cười đến tà khí mà nguy hiểm. Thì ra giá trị con người hắn không đến năm trăm đồng, ha ha. . . . . .

Thoáng chốc, ánh mắt giết người hung hăng quét về phía cô, bỏ con mẹ nó phong độ thân sĩ!

"Nghỉ, hết, cho, anh!"

Phát hỏa! Phát hỏa! Hắn thật sự phát hỏa!

Bạch mã vương tử Quan Thiên Tứ được công nhận anh tuấn lãnh khốc, nhã nhặn hơn người, khí độ bất phàm, thông minh khó dò ở trước mặt cô, chỉ là một người đàn ông bình thường nồng mùi dấm chua, tùy hứng vô lại, bá đạo dã man, cử chỉ nhã nhặn.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...