Sau đó, Sở Qua xuống xe, sắc mặt của hắn hết sức khó coi, trong con ngươi đã tràn ngập vẻ phẫn nộ và không cam lòng, hắn theo bản năng đem ánh mắt nhìn về phía Điền Thảo, thấy được Trịnh Gia Hào đứng cách Điền Thảo không xa đang nhìn hắn cười nhạt.
Nụ cười kia tràn ngập sự trào phúng và khiêu khích, kèm theo một chút kiêu ngạo chỉ người thắng mới có!
Một cỗ nhiệt huyết nháy mắt phóng mạnh lên đầu Sở Qua. Sở Qua cơ hồ không chút suy nghĩ, nổi giận đùng đùng nhằm về phía Trịnh Gia Hào.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Trịnh Gia Hào hơi đổi. Nhưng không tránh, mà là hô đám ăn chơi trác táng của trung học Tử Kim Sơn đứng cách đó không xa:
- Hắc! Sở đại thiếu gia chúng ta thua không nổi, hắn tựa hồ muốn đánh tao, ha ha!
Nghe được Tiếng cười trào phúng của Trịnh Gia Hào, đám ăn chơi trác táng nguyên bản luôn bất mãn Sở Qua, lập tức đi tới bên cạnh Trịnh Gia Hào, vẻ mặt xem thường nhìn Sở Qua đang vọt tới cực nhanh. Đối mặt với mười mấy ánh mắt xem thường, bước chân chạy như điên của Sở Qua liền chậm lại.